Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1377

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1377: Chống đỡ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)

Siêu sale Shopee


Khi phi hạm di chuyển chừng nửa tháng, Cự Kình hào gặp một cơn bão mạnh mẽ.

Cơn bão màu xám đen, điên cuồng tập kích chung quanh, đem nước biển màu xanh da trời cuốn vào, khiến cho màu sắc của cơn bão từ màu đen hóa thành màu xanh da trời. Bên trong màu xanh thâm thúy ẩn chứa một loại lực lượng khủng bố hủy diệt đáng sợ.

May mắn mà hình thể Cự Kình hào cũng đủ lớn, hơn nữa lại vô cùng chắn chắn. Tăng thêm phong cấm phòng ngự được mở ra toàn bộ, rất đơn giản đã có thể kháng cự với cơn bão xâm nhập, hoàn toàn không bị tổn hao gì.

Một ít tu luyện giả thậm chí còn đứng trên bong thuyền nhìn cơn bão khủng bố kia, mà Sở Mộ cũng là một thành viên trong số những người này.

Uy năng của thiên nhiên vô tận, vô cùng khủng bố, không phải là thứ sức người có thể so sánh được. Mà tu luyện giả thì không ngừng tu luyện bản thân, thúc đẩy cấp độ tính mạng xảy ra biến hóa, quá độ, biến hóa về chất, qua đó nắm giữ các loại lực lượng thiên địa. Cuối cùng đạt tới hiệu quả thiên nhân hợp nhất.

Trong lòng có cảnh giới kiếm đạo cao siêu khiến cho Sở Mộ nhìn cơn bão khủng bố này cũng giống như nhìn một cơn bão kiếm khí khủng bố, giống như cơn bão kiếm nhận. Hắn nhìn chăm chú vào trong, giống như đang phân giải cơn bão thành từng đạo, từng đạo nguyên thủy. Mỗi một đạo, một đám cũng giống như một đạo kiếm khí, như là một thanh lợi kiếm, mang theo quỹ tích thiên nhiên chém, bổ, giống như phù hợp với thiên đại, tràn ngập uy năng đáng sợ.

Cơn bão này kéo dài liên tục ba ngày ba đêm, xen lẫn với cơn bão là nhưng hạt mưa lớn bằng ngón cái, còn có sóng biển cuồng bạo mãnh liệt, không ngừng trùng kích.

Cự Kình hào gắng gượng vượt qua. Ba ngày ba đêm quan sát cơn bão cũng làm cho Sở Mộ có chút lĩnh ngộ. Phong chi quy tắc rục rịch, có cảm giác như muốn phá tan gông cùm xiềng xích, nhưng mà thủy chung vẫn kém một đường, dừng lại ở cấp độ nhập vi đỉnh phong.

Sở Mộ còn phát hiện ra một chuyện, Hằng kiếm thế bác đại tinh thâm, không có cách nào diễn tả bằng lời được cho rõ ràng. Cơ hồ dưới tình huống dùng Hằng kiếm thế làm kim chỉ nam, có thể tăng phúc tìm hiểu tất cả những thứ có liên quan tới kiếm.

Trải qua cơn bão, Cự Kình hào cũng nhìn thấy hòn đảo đầu tiên. Là một hòn đảo cũng không lớn, phi hạm cũng không dừng lại, vẫn phi hành qua, tiếp tục tiến về phía trước.

Đây là lần đầu tiên Sở Mộ ra biển, ngoài tu luyện ra chung quy hắn sẽ lên tới bong thuyền nhìn qua một chút. Nhận thức những cảnh vật, những thứ mới lạ.

Bầu trời bao la bát ngát, biển cả bao la mờ mịt giốn như con đường tương lai vậy, tràn ngập vô số khả năng.

Ngày thứ hai mươi ba đi thuyền, một đầu Hải thú cực lớn vung xúc tu của mình ra, tựa như một thanh thần kiếm tuyệt thế đâm về phía Cự Kình hào. cường giả Thánh cấp hộ vệ bên trên Cự Kình hào kịp thời phát hiện ra, vội vàng ra chiêu, đánh lui xúc tu vừa to vừa thô kia.

Lúc đầu Hải thú kia xuất hiện, đám người Sở Mộ hít sâu một hơi, là một đầu bạch tuộc. Một đầu bạch tuộc hình thể khổng lồ, mỗi một xúc tu đều dài hơn trăm trượng.

Đầu hải thú bạch tuộc này có lực lượng của cường giả Thánh cấp. Bất quá nó lại không có bao nhiêu trí tuệ, đối với lực lượng bản thân mình cũng không biết vận dụng quá sâu, vô cùng thô ráp. Đối phó với cường giả Nhân tộc ngang cấp vẫn kém một chút. ưu thế của nó chỉ ở chỗ hình thể khổng lồ và lực lượng cực lớn không gì so bì nổi, hơn nữa còn có lực phòng hộ kinh người.

Mấy vị cường gỉa Thánh cấp đồng thời ra tay, không ngờ lại không thể chém giết đầu hải thú bạch tuộc kia, chỉ có làm nó bị thương, để cho nó chạy thoát.

Biển cả là địa bàn của hải thú, có ưu thế địa lợi. Cường giả Thánh cấp nhân tộc tuy rằng có thể lẻn vào trong biển cả, nhưng mà sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Nó đã chạy trốn, có truy kích cũng chỉ tốn thời gian, như vậy còn làm ảnh hưởng tới hành trình của Cự Kình hào.

Hơn tháng rốt cuộc cũng qua đi.

Một hòn đảo cực lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

- Hòn đảo kia chính là Liên Vân đảo.

Có người chỉ vào hòn đảo cực lớn kia nói.

- Hòn đảo này thật lớn a. So với những hòn đảo trên đường chúng ta gặp phải còn lớn hơn rất nhiều.

có người hoảng sợ nói.

- Đó là đương nhiên, Liên Vân đảo là một trong những hòn đảo lớn nhất được phát hiện ra hiện tại. Diện tích của nó đủ để xếp vào trong top ba những hòn đảo này. Cơ hồ có thể so sánh với hơn phân nửa lãnh thổ của Thương Lan hoàng triều.

Từng tiếng nghị luận lọt vào trong tai, vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt nhìn Liên Vân đảo xa xa. Cự Kình hào nhanh chóng phi hành, không ngừng tiếp cận.

- Các vị, hòn đảo kia chính là mục tiêu Liên Vân đảo của chúng ta. Không quản các ngươi có biết hay không, ta đều phải nhắc nhở một câu. Ở trên Liên Vân đảo, Thiên Thánh giáo là thế lực cường đại nhất, có thể nói Thiên Thánh giáo chính là chúa tể Liên Vân đảo. Cho nên tốt nhất các ngươi không nên đắc tội với người Thiên Thánh giáo. Nếu không ngay cả cơ hội rời khỏi Liên Vân đảo cũng không có.

Phó hạm trưởng Cự Kình hào nói với mọi người, xem như là một cảnh cáo mang thiện ý. Có thể nói, mỗi một chuyến tới đây hắn đều nói lời này, đã lặp lại không biết bao nhiêu lượt.

Về phần có người nghe vào hay không đó là chuyện của người khác. Coi như những người này chết hết trên Liên Vân đảo cũng không có nửa phần quan hệ tới hắn.

- Mặt khác, các ngươi cũng sẽ nhìn thấy Hải tộc. Trừ Thiên Thánh giáo ra, Hải tộc cũng là một tồn tại hoành hành ngang ngược trên hòn đảo này. Tốt nhất không nên xung đột với Hải tộc. Nếu không coi như là người Thiên Thánh giáo cũng sẽ không che chở cho các ngươi được.

Phó hạm trưởng lại bổ sung một câu.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Cự Kình hào hoàn toàn tới gần Liên Vân đảo, bắt đầu đáp xuống.

Mấy ngàn người trước sau rời khỏi Cự Kình hào, chính thức bước lên mặt đất Liên Vân đảo.

Lại nói, thổ địa của Liên Vân đảo cũng không có khác biệt bao nhiêu với thổ địa ở Thương Lan hoàng triều. Nếu như muốn nói kỹ càng hơn, chỉ có thể nói là hơi nước trong không khí ở đây tương đối nồng đậm. Thủy chi lực chấn động nồng đậm hơn Thương Lan hoàng triều và Thiên Khung vực.

Dù sao đây cũng là đảo, bốn phía hoàn toàn là biển, bị nước biển ảnh hưởng. Thủy chi lực nồng đậm hơn cũng không có gì là lạ cả.

Địa điểm đám người Sở Mộ đặt chân trên đất liền chính là một tòa thành thị phồn hoa, gọi là Phi Vân thành. Bởi vì thời gian có hạn cho nên Sở Mộ cũng không có ý định dừng lại ở đây. Hắn còn có chuyện quan trọng, phải hoàn thành trong thời gian ngắn. Bất quá trước khi rời khỏi Phi VÂn thành hắn vẫn phải lấy bản đồ lộ tuyến ra, hoặc là nói bản đồ địa hình Liên Vân đảo. Như vậy mới không lạc phương hướng được.

*****

Trên đường phố rộng lớn, Sở Mộ không ngừng rảo bước, chợt lại dừng bước, bởi vì ánh mắt của hắn bị một thứ hấp dẫn.

Phía trước có mấy đạo thân ảnh đang đi tới, ngoại hình có chút giống như nhân tộc nhưng không phải là nhân tộc. Cũng đứng thẳng đi chuyển như nhân tộc, bất quá lỗ tai, hai mắt... các mặt đều có khác biệt với nhân tộc. Hơn nữa trên người còn có lân phiến che kín.

Hải tộc.

Được xưng là đệ nhất tộc trong Thâm Lam thế giới, bởi vì địa vực Lam Hải so với lục địa còn rộng lớn hơn. số lượng Hải tộc trong Lam Hải cũng rất nhiều, thậm chí còn hơn nhân tộc. Hơn nữa Hải tộc khác với nhân tộc. Nhân tộc lớn lên không sai biệt nhiều lắm. Nhưng mà Hải tộc chỉ là một cách xưng hô nhất thống mà thôi. Bởi vì trong đó còn phân ra rất nhiều chủng loại tộc.

Ví dụ như Sa tộc, Kình tộc, Xà tộc... Mà trong Sa tộc lại có phân chia thành Hổ Sa tộc, Kiếm Sa tộc... Kình tộc cũng có Bạch Kình tộc, Cự Kình tộc... Xà tộc thì có Hải Xà tộc, Long Xà tộc...

Sở Mộ cũng không biết rốt cuộc mấy gia hỏa Hải tộc trước mắt mình là Hải tộc gì, hắn chỉ có thể xác định đây là hải tộc mà thôi.

Ngoại trừ hình dáng khác với nhân tộc ra, trên người mấy hải tộc này đều tản mát ra hơi nước chấn động nồng đậm và thủy chi lực chấn động. Thủ chi lực chấn động này có chút khác biệt với Thủy chi lực mà nhân tộc nắm giữ. Tu luyện giả nhân tộc nắm giữ Thủy chi lực, chấn động giống như nước vậy, tương đối bình tĩnh. Nhưng mà Thủy chi lực chấn động trên người Hải tộc lại có cảm giác mênh mông và thâm thúy, giống như là biển vậy.

Đúng vậy, Thủy chi lực trong miệng Hải tộc gọi là Hải chi lực. Thuật pháp bọn hắn nắm giữ cũng được gọi là Hải thuật.

Nhìn thấy Hải tộc, trong đầu Sở Mộ lập tức hiện lên đủ loại ghi chép về Hải tộc trước đó.

Có lẽ bởi vì Lam Hải là địa bàn của Hải tộc. Trên những hòn đảo trong Lam Hải, cho dù đại đa số hòn đảo đều do Nhân tộc làm chủ. Nhưng mà Hải tộc lại luôn có một loại cảm giác làm chủ, hoành hành ngang ngược trên tất cả các hòn đảo, không thể trêu vào.

Trước đó cũng có không ít ví dụ, một ít ngưởi ỷ vào bản thân có chút thực lực hoặc là có chút bối cảnh xung đột với Hải tộc, giết một ít Hải tộc. Cuối cùng làm cho Hải tộc xuất động đại quân, vây quanh hòn đảo. Mạnh mẽ buộc những người khác trên hòn đảo giao ra hung thủ. Sau đó hung thủ lại bị Hải tộc dùng phương thức, thủ đoạn tàn khốc xử tử. sau đó biến thành đồ ăn trong miệng Hải thú.

Mấy Hải tộc đi trên đường đi, khiến cho dòng người hai bên dạt ra, còn mấy người này lại mạnh mẽ đi tới, không kiêng nể gì cả. Không ít nhân tộc đều cố gắng tránh đi, không muốn tiếp xúc với bọn họ. Nhìn thấy bộ dáng như vậy, mấy hải tộc này dường nhưu cảm thấy rất có thành tựu. Cả đám nói ngôn ngữ Hải tộc, tiếng cười quái dị vang lên. Lại ném mấy ánh mắt khinh thường nhìn ra chung quanh.

Bất quá chuyện này không có liên quan tới Sở Mộ. Chỉ cần mấy Hải tộc kia không tới mạo phạm hắn, hắn cũng sẽ không xung đột với bọn họ.

Bình an vô sự, Sở Mộ tốn mấy chục vạn Nguyên đan thượng phẩm mua một phần địa đồ chi tiết của Liên Vân đảo. Bên trên có các dấu hiệu về các nơi trên Liên Vân đảo, vô cùng rõ ràng.

Sau khi quan sát địa đồ cẩn thận một lần, hoàn toàn nhớ kỹ, Sở Mộ thu hồi địa đồ, nhanh chóng dọc theo con đường đã chọn tiến lên, chuẩn bị rời khỏi Phi Vân thành. Bởi vì ở trong thành không cho phép sử dụng phi hạm phi hành, thậm chí còn không cho phép ngự không phi hành.

Bước chân của Sở Mộ nhanh chóng, giống như là ảo ảnh nhanh chóng xuyên qua đám người. Tránh đi từng người một, thậm chí còn không tạo thành chút xung đột nào.

Rời khỏi Phi Vân thành, trực tiếp lấy ra Phích Lịch hạm, Sở Mộ tiến vào bên trong rồi khởi động. Phi hạm hóa thành một đạo lôi quang màu tím nhanh chóng rời đi.

Bất luận là tiến vào trong Lam hải tới Liên Vân đảo hay là xuất phát từ Phi Vân thành. Mục tiêu của Sở Mộ đều vô cùng rõ ràng. Hắn muốn tới nơi đã từng là sơn môn của Chân Thần kiếm tông, tìm được cấm đía. Hơn nữa còn phải tiến vào trong đó, đạt được truyền thừa chính thức của Chân Thần kiếm tông.

- Hay cho một phi hạm khí phách. Phi hạm này ta muốn.

Phích Lịch phi hạm vừa mới bay lên thì vừa vặn bị một người trẻ tuổi Hải tộc nhìn thấy, hắn lập tức mở miệng.

- Thiếu tộc trưởng, tốc độ của chiếc phi hạm kia quá nhanh, chỉ sợ khó có thể đuổi kịp được.

Một hải tộc bên cạnh người này nói. Ngôn ngữ trong miệng bọn hắn đều là ngôn ngữ Hải tộc, Nhân tộc cho dù có nghe thấy cũng không hiểu.

- Vậy thì lập tức đuổi theo.

Hải tộc trẻ tuổi nói.

Phích Lịch hào xé rách không trung, trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm, biến mất không còn tung tích.

Người Hải tộc điều khiển phi hạm đuổi theo sau, phi hạm kia giống như một con rắn biển cực lớn, tốc độ rất nhanh. Bất quá so với Phích Lịch hào vẫn còn chênh lệch không nhỏ. Cuối cùng chỉ có thể nhìn Phích Lịch hào biến mất trước mắt.

...

Một mặt điều khiển phi hạm, một mặt nhìn nội dung trên bản đồ cùng với lời nói của Thái Thượng Tam trưởng lão.

Dựa theo lời Thái thượng Tam trưởng lão nói, sơn môn trước đó của Chân Thần kiếm tông ở Thiên Kiếm sơn. Nghe nói Thiên Kiếm sơn là đệ nhất sơn trên Liên Vân đảo. Cấm địa của Chân Thần kiếm tông tự nhiên cũng ở trong Thiên Kiếm sơn.

Chỉ là địa đồ Sở Mộ mua được cũng không có bất kỳ một ngọn núi nào có tên là Thiên Kiếm sơn. Từ địa đồ mua được, tư duy của Sở Mộ bắt đầu nhanh chóng chuyển động. Không có cái tên Thiên Kiếm sơn không có nghĩa là không có ngọn núi này. Chỉ là cái tên không giống trước đây mà thôi.

Dù sao Thiên Kiếm sơn đã từng là nơi ở của đại tông môn kiếm đạo Chân Thần Kiếm tông. Có lẽ đã trở thành một cấm kỵ, cũng có lẽ có nguyên nhân khác. Nói ngắn gọn, cái tên đã bị sửa.

Thay đổi tên không phải là đứt hết manh mối, căn cứ vào lời Thái thượng Tam trưởng lão nói. Chân Thiên Kiếm sơn là một mảnh rừng rậm, tên là Vân Sam lâm. Khắp nơi đều là Vân Sam thụ. Phía đông Thiên Kiếm sơn là một nhánh của Lam Hải. Phía bắc Thiên Kiếm sơn là một tòa thành thị. Năm đó gọi là Thiên Kiếm thành.

Nói ngắn gọn, tất cả những thứ được đặt tới hai chữ Thiên Kiếm đều bị sửa. Những thứ khác đều được tiếp tục sử dụng, không có biến hóa. cho nên Sở Mộ vẫn có thể căn cứ vào địa đồ và tin tức từ trong miệng Thái thượng Tam trưởng lão tiến hành so sánh, tìm ra được mục tiêu.

Sở Mộ chỉ muốn hoàn thành việc lần này thật nhanh, cho nên một đường phi hành cũng bình an vô sự.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2308)