Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Tiên Thiểu - Chương 0379

Y Tiên Thiểu
Trọn bộ 1258 chương
Chương 0379: Con sâu làm rầu nồi canh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1258)

Siêu sale Shopee


- Cách gì?

- Chính là mau sớm làm chuyện kia.

Tùy Qua nói:

- Như vậy, em cũng không biết tấm thân đồng tử của anh đã bị người ta mạnh mẽ cướp đi.

Đường Vũ Khê mắng:

- Tùy Qua đồng học, em thật có chút khinh bỉ anh. Hiện tại anh không chỉ là một tên sắc quỷ, hơn nữa còn bắt đầu tinh trùng lên óc, chuyện như vậy anh cũng có thể nghĩ ra, em thật sự phục anh rồi.

- Có phải anh nghĩ rằng, sau khi kể câu chuyện bi thảm như vậy, em sẽ ôm anh vào lòng, an ủi anh, sau đó anh có thể nhân cơ hội trắng trợn cướp đoạt, chiếm tiện nghi của em?

Đường Vũ Khê tiếp tục nói:

- Anh đừng nằm mơ! Tùy Qua đồng học, đừng vũ nhục trí thông minh của em có được không? Em nhắc lại một lần nữa với anh, tình yêu phải xuất phát từ tự nhiên, làm chuyện kia càng cần tự nhiên hơn nữa, hơn nữa còn phải nước chảy thành sông. Nếu anh chỉ vì nhất thời vọng động mà làm chuyện đó với em, như vậy là anh sỉ nhục em, cũng là sỉ nhục bản thân mình.

- Anh... Không nghiêm trọng như thế. Huống chi, những lời anh nói đều là sự thật, em nghĩ anh có thể thêu dệt nên chuyện như vậy hay sao?

Tùy Qua buồn khổ nói, không ngờ nói thật lại không ai tin.

Suy nghĩ của phụ nữ, quả nhiên khó có thể phán đoán.

- Tóm lại, anh đừng nghĩ đến những chuyện này nữa.

Đường Vũ Khê tựa hồ cũng lười nói đề tài này, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Còn nữa, anh đừng tưởng rằng nắm được danh sách cung ứng cho bên quân đội là có thể không cần phát triển. Danh sách cung ứng bên quân đội, mỗi năm chọn một lần, không chừng đến lúc đó sẽ rơi vào người khác. Còn nữa, gần đây có không ít dược thương nổi tiếng liên danh phản ứng, nói tư chất hãng dược của anh không được, yêu cầu phía quân đội hủy bỏ tư cách cung ứng.

- Mẹ kiếp, lại còn có chuyện này nữa?

Tùy Qua buột miệng mắng, trực tiếp phát tiết buồn bực vừa rồi ra ngoài.

Chuyện dược thương liên danh phản đối, đương nhiên đã bị họ Đường áp chế.

Dù sao quân đội cũng là đơn vị cường thế, nếu đã đưa ra quyết định, đương nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi.

Thay đổi xoành xoạch, vậy còn gì là uy tín.

Chẳng qua, đúng như Đường Vũ Khê đã nói, hàng năm quân đội đều xét duyệt bên cung ứng. Nếu có quá nhiều người phản đối, quân đội cũng rất có thể hủy bỏ tư cách cung ứng của Tùy Qua. Mặc dù trong quân đội họ Đường rất có thế lực, nhưng đương nhiên không thể độc tài.

Huống chi, mục đích Đường Vũ Khê tiết lộ tin tức kia với Tùy Qua, chẳng qua là muốn biểu đạt một tin tức trọng yếu: có người không muốn Tùy Qua thoải mái.

Là người của Thang gia sao?

Tùy Qua lắc đầu, cảm thấy có lẽ không phải là người của Thang gia, mặc dù Thang Tranh Hổ là một kẻ dối trá, nhưng dù sao cũng xuất thân quân nhân, độ tin cậy cao hơn đám lão luyện trên thương trường rất nhiều, hơn nữa Thang Tranh Hổ còn trông cậy vào Cố Nguyên hoàn của Tùy Qua.

Như vậy, là người của Dương gia?

Tiểu tử Dương Sâm, lần trước chịu thua trong cuộc làm ăn với Tùy Qua ở Bắc Kinh, chắc sẽ không từ bỏ ý đồ.

Ngoài ra, còn có những thương nhân bán thuốc cạnh tranh thất bại trong lần đấu thầu cung ứng thuốc cho quân đội, chỉ sợ cũng ôm thái độ cực kỳ đối địch với Tùy Qua.

Còn có, hiệp hội y dược Hoa Hạ thần bí, mặc dù gần đây không thấy tung tích của bọn họ, nhưng Tùy Qua cảm giác bọn họ vẫn đang còn địch ý.

- Gây thù hằn càng ngày càng nhiều!

Tùy Qua không nhịn được cảm thán một tiếng, bởi vì gây thù hằn nhiều, hiện tại Tùy Qua cũng rất khó đoán ra rút cuộc là người nào đang giở trò.

- Làm sao, lo lắng à?

Đường Vũ Khê ân cần hỏi:

- Có cần em nhờ anh hỗ trợ hay không?

- Không cần.

Tùy Qua nói:

- Có một số việc, ca ca em đúng là có thể làm, nhưng có một số việc, cho dù là Đường gia, cũng không cách nào giải quyết.

- Anh muốn nói đến người tu hành giống như anh?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Ừ. Nhưng, mặc dù anh là người tu hành, nhưng cũng chỉ là người tu hành tầng dưới chót mà thôi.

Tùy Qua nói:

- Cho nên, em nên biết, người tu hành chân chính cường đại đến cỡ nào.

- Bất kể bọn họ cường đại như thế nào, em cũng đứng về phía anh.

Đường Vũ Khê nói:

- Em sẽ cố gắng tu luyện võ công, sau này có thể trợ giúp cho anh. Thậm chí, nói không chừng em sẽ trở nên lợi hại hơn anh, khi đó có thể bảo kê cho anh rồi.

- Em tính làm một nữ ma đầu, để người tu hành biết Tùy Qua này là một nam sủng của một nữ ma đầu chuyên nghiệp hay sao?

Tùy Qua cười nói:

- Thật ra, những chuyện này em không cần lo lắng, em chỉ cần làm tốt chuyện của quỹ Tiên Linh Thảo Đường là được. Về phần những người có can đảm muốn phá rối lý tưởng của chúng ta, anh nhất định sẽ nghiền nát bọn họ!

- Hào khí vạn trượng.

Đường Vũ Khê trêu ghẹo nói:

- Có phải Bá Vương Khí anh thường đeo ở khóe miệng bắn ra rồi không?

- Gần như thế.

Tùy Qua nói:

- So với Bá Vương Khí chân chính bắn ra, còn kém một chút.

- Điểm nào?

- Không có nữ nhân gục vào lòng anh.

Tùy Qua nói:

- Nếu như không có nữ nhân nhào vào lòng mình, đó chính là "vương khí bát phương", chứ không phải "bá vương khí" rồi. Giống như Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, mặc dù sức mạnh cái thế, nhưng nếu không có Ngu Cơ như con chim nhỏ nép vào người, cũng không có cách nào bắn ra bá vương khí của hắn.

- Là như vậy sao?

Đường Vũ Khê buồn cười, thoáng cái nhào vào lòng Tùy Qua, thuận thế ôm lấy hông hắn.

- Ừ, chính là như vậy.

Tùy Qua nói:

- Sau này khi anh bắn ra bá vương khí, em nên phản ứng như vậy. Nhưng, nhất định phải phát ra tự nhiên, không phải giả bộ...

- Này, tay của anh lại sờ đi đâu vậy?

Đường Vũ Khê kháng nghị nói.

- Sờ cách quần áo cũng không được sao?

Tùy Qua buồn bực nói.

- Thủ pháp của anh quá xấu, em không thích.

Đường Vũ Khê nói.

- Giống như em chỉ cần bên cạnh anh, anh nhất định sẽ giở trò, đúng không?

Tùy Qua thật sự không biết nói gì.

- Cũng không nhất định. Tỷ như lần trước khi xem phim, anh không phải cũng như vậy sao, cho nên anh đúng là hết thuốc chữa.

Đường Vũ Khê.

- Mấu chốt là, anh không muốn được cứu vớt.

Tùy Qua buồn rầu nói:

- Nam nhân không sắc, trời tru đất diệt.

- Anh còn dám sửa lời!

Đường Vũ Khê lấy tay chọc chọc trán Tùy Qua, nhưng không chui khỏi lồng ngực hắn.

Lúc này, Tùy Qua đột nhiên cúi người, mạnh mẽ hôn lên đôi môi Đường Vũ Khê.

Có lẽ vì muốn trấn an Tùy Qua đáng thương, Đường Vũ Khê cũng không phản đối hành động của hắn.

Tùy Qua cũng biết con khỉ vội không ăn hết đậu hũ nóng, tay chân vẫn đàng hoàng, không tiến thêm một bước tiến hành xâm phạm đối với Đường Vũ Khê, mà bế nàng đến ghế sa ***, sau đó để nàng nằm trong ngực mình:

- Đường Vũ Khê tỷ tỷ, cuộc đời ngắn ngủi, vừa khổ vừa ngắn, chúng ta nên tận hưởng lạc thú trước mắt...

- Bớt nói những lời nhảm nhí này đi.

Đường Vũ Khê nói:

- Nếu không thành thật, em sẽ không để anh ôm đâu.

Tùy Qua đồng học lại một lần nữa thỏa hiệp.

*****

Đường Vũ Khê khác với Thẩm Quân Lăng, người trước có thể làm cho Tùy Qua không dám tùy tiện tiến hành xâm phạm nàng; còn người sau, cho dù nàng chủ động trêu chọc Tùy Qua, Tùy Qua cũng không dám tiến hành xâm phạm.

- Vậy tiếp tục nói chuyện chính đi.

Tùy Qua biết kế hoạch làm bộ thất thân đã tan vỡ, đành phải chuyển đề tài:

- Bắt đầu từ tháng này, danh sách mua sắm bên quân đội sẽ liên tục tới, công ty dược của chúng ta sẽ càng ngày càng phát triển. Ngoài ra, đám người tiêu tiền như nước của quỹ cũng sẽ đóng góp nhiều tài chính hơn, em có tính toán gì không?

- Cái gì gọi là "đám người tiêu tiền như nước", bọn họ đều là "hội viên cao cấp", là VIP của quỹ chúng ta?

Đường Vũ Khê cười nói.

- VIP, chính là tiêu tiền như nước.

Tùy Qua nói:

- Nhiều tiền như vậy đưa cho em, em làm sao tiêu hết?

- Làm sao, có phải anh cảm thấy em tiêu không hết, cho nên tính toán tìm hai nữ nhân khác tiêu giúp em không?

Đường Vũ Khê cau mày nói:

- Vậy em nói cho anh biết, những chuyện này anh khỏi phải nghĩ đến.

- Anh không có ý này.

Tùy Qua cười nói:

- Anh đúng là đang nghĩ, em bảo thủ như vậy, không chịu để anh "ăn mặn". Như vậy, anh cũng chỉ có thể hi vọng sớm lấy được em. Nếu chúng ta trở thành vợ chồng, em sẽ thành nữ nhân hợp pháp của anh, cũng không thể cự tuyệt làm chuyện nối dõi tông đường với anh...

- Phì! Anh đúng là trong mồm chó nhả không ra răng ngà, nói được mấy câu lại lộ ra bản chất.

Đường Vũ Khê nói:

- Anh yên tâm, bất kể anh kiếm được bao nhiêu tiền, quỹ chúng ta đều có thể tiêu cho anh. Cho dù nhất thời không hao phí, đại tỷ cũng có thể lợi dụng số tiền này tiếp tục kiếm tiền.

- Vị đại tỷ đó muốn đầu tư tài chính?

Tùy Qua nói:

- Làm sao anh nghe nói hiện tại thị trường kinh tế tài chính đang đình trệ, cô ta sẽ không làm vốn của vợ anh thua lỗ chứ?

- Anh thì biết cái gì.

Đường Vũ Khê nói:

- Đại tỷ nói. Thị trường tài chính kinh tế đình trệ, đó là nhằm vào nhà nghèo, tiểu thị dân. Kinh tế đình trệ, đó chính là hộ nhỏ lẻ, tiểu thị dân thiếu tiền. Nhưng, những người này thiếu tiền, tiền của bọn họ rút cuộc đi đâu? Đương nhiên là bị đám cá sấu tài chính, nhà giàu nuốt mất. Cho nên, càng là kinh tế đình trệ, đối với đám nhà giàu, ngược lại lại là cơ hội, tỷ như khi châu Á khủng hoảng tài chính. Em và đại tỷ chính là nhà giàu, có lẽ sau này còn là cá sấu lớn.

- Đúng là có thêm kiến thức. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người thuyết minh vấn đề tài chính, sâu sắc, sáng tỏ như vậy, xem ra vị đại tỷ này của em thật sự không đơn giản.

Tùy Qua cười nói:

- Vậy anh mong đợi, có một ngày hai người có thể trở thành cá sấu lớn, nuốt thêm tiền của ngoại quốc, để bọn họ biết lợi hại như thế nào.

- Đúng vậy.

Đường Vũ Khê đường:

- Dược phẩm của anh, chỉ thu tiền của đám quyền quý Hoa Hạ còn chưa đủ, sau này nhất định còn phải thu thêm tiền của đám nhà giàu nước ngoài. Đám người đó thu hết tài nguyên, tài phú của nước ta, cũng phải bắt bọn họ bỏ ra chút gì chứ.

- Ý nghĩ này, anh cũng từng nghĩ đến.

Tùy Qua nói:

- Nhưng, có một câu nói rất hay, trong có yên mới dẹp được giặc ngoài. Em xem hiện tại, anh còn chưa tiến quân ra nước ngoài, những thương nhân bán thuốc trong nước, đã bắt đầu tranh giành cấu xé với anh rồi, nếu như không khống chế tốt cục diện trong nước, anh lèm nhèm tiến quân ra nước ngoài, sợ rằng cửa sau nhất định sẽ bốc cháy.

- Đúng vậy.

Đường Vũ Khê nói:

- Chủ yếu bởi vì anh quật khởi quá nhanh, hơn nữa thoáng cái đã lấy được đơn đặt hàng bên quân đội, đám thương nhân bán thuốc trong nước, đương nhiên là đỏ mắt.

- Cũng không phải đơn giản như vậy.

Tùy Qua nói:

- Đám con rùa này, là cảm thấy uy hiếp anh mang đến cho bọn họ. Loại uy hiếp này không chỉ vì thuốc men của anh rất thần hiệu, còn bởi vì bọn họ biết rất rõ, anh và bọn họ không cùng một loại người, vĩnh viễn không thể nào theo chân bọn họ thông đồng làm bậy. Dĩ nhiên, đây là chuyện tất yếu, bởi vì anh thật sự có chút coi thường đám người ngu xuẩn bọn họ. Thuốc men bọn họ sản xuất, rất nhiều cái là kỹ thuật nước ngoài đào thải, sau đó sản xuất ra một số loại thuốc rẻ tiền, hệ số an toàn rất thấp, trái lại được nâng giá cao mấy chục lần, thậm chí gấp mấy trăm lần bán cho bệnh nhân, thử hỏi những thương nhân này, có thể xem trọng được sao?

- Dĩ nhiên, đám dược thương vô lương tâm này chính là đáng chết!

Đường Vũ Khê nói:

- Thời gian trước, ở Bắc Kinh có báo một tin tức, nói là trồng một loại thuốc tiêm gì đó, giá xuất xưởng là sáu hào, kết quả khi dùng trên người bệnh nhân, giá mỗi thứ đã là hơn tám mươi đồng. Đây mới là món lãi kếch sù, em thấy còn lãi hơn linh dược của anh.

- Linh dược của anh, thật ra không tính là món lãi kếch sù. Nhất là dược phẩm cung cấp cho quân đội, cũng là đặc hiệu, giá tiền thoạt nhìn cao, nhưng trên thực tế không đắt lắm. Điểm này, em phải nói rõ ràng với anh và cha, tránh cho bọn họ hiểu lầm anh là một gian thương.

Tùy Qua nhắc nhở Đường Vũ Khê.

- Em biết rồi.

Đường Vũ Khê nói:

- Thật ra, bọn họ căn bản không để ý đến điều này, dù sao hàng năm bên quân đội cũng tiêu nhiều tiền như vậy, bất luận là mua của người nào. Chỉ cần thuốc men của anh không có vấn đề, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến.

- Ừ, như vậy tốt hơn.

Tùy Qua nói:

- Cho nên nói, trong mắt anh, nếu muốn tiến quân ra nước ngoài, đầu tiên nhất định phải dọn dẹp đám sâu mọt dược thương trong nước. Nhưng, đây không phải là chuyện dễ dàng.

- Em sẽ giúp anh.

Đường Vũ Khê nói:

- Chỉ cần có thể dọn dẹp đám sâu mọt này, thậm chí âm thầm vận dụng lực lượng của quân đội cũng sẽ không tiếc!

- Em đấy! Lúc nào cũng suy nghĩ rất đơn giản. Nhưng, dũng khí của em rất đáng khen.

Tùy Qua cười cười:

- Như chuyện em vừa nói. Từ giá xuất xưởng sáu hào đến giá tiền tiêu thụ thực tế hơn tám mươi đồng, lợi nhuận chênh lệch, cũng không phải một mình lão bản xưởng dược được hưởng. Sợi dây lợi ích bên trong, chúng ta thấy được, bao gồm cả bệnh viện và bác sĩ, nhưng chúng ta không nhìn thấy sợi dây lợi ích đáng sợ hơn. Em không nên cho rằng, chỉ có bệnh viện và bác sĩ là có thể ăn chênh lệch lợi nhuận lớn như vậy? Huống chi, cho dù là bệnh viện mua thuốc men, cũng phải có giá chỉ đạo và danh sách mua, những thứ này, là ai chế định?

Đường Vũ Khê vốn kiến thức rộng rãi, nghe Tùy Qua nói như vậy, chợt hiểu:

- Không sai, là em quá ngây thơ rồi. Đã có con sâu làm rầu nồi canh, còn có người đánh xe và người cỡi ngựa hại bầy. Chỉ dọn dẹp đám con sâu làm rầu nồi canh còn chưa được, nhất định phải bắt được "người đánh xe" mới được. Nhưng, chuyện này, thật sự rất khó làm.

- Nói là khó làm, thật ra cũng không phải là rất khó.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1258)