← Ch.393 | Ch.395 → |
"Lã lão gia, nửa đêm quấy rầy giấc mộng đẹp của ông thật là có lỗi quá..."
Phương Hạo Vân có ý muốn kết thúc cuộc trao đổi. Ông không cho tôi tự do thì tôi không làm nữa, nhớ khi xưa lúc Phương Hạo Vân còn ở Thiên Đạo oai phong biết chừng nào, chẳng qua hắn muốn có cuộc sống tự do và bình lặng nên mới lựa chọn thay đổi khuôn mặt rời khỏi, nhưng hiện nay cuộc sống bình lặng thì chắc chắn không thể tiếp tục rồi, nhưng tự do vẫn cần phải quyết tâm giành lấy.
"Đợi đã!" Lã Thiên Hành nghe ra ý định kiên quyết của Phương Hạo Vân từ trong giọng nói, ông lập tức hoảng lên, việc này không phải là không thể thương lượng, vừa rồi ông chỉ muốn lợi dụng tâm lý muốn làm việc lớn nhanh chóng của Phương Hạo Vân mà cố tình gây khó dễ, tranh thủ thêm lợi ích lớn nhất về phía mình.
Tiếc rằng Lã Thiên Hành vẫn không hiểu thấu đáo về con người Phương Hạo Vân, hợp tác với ông không phải là lựa chọn duy nhất của hắn, đường nào cũng đến La Mã, từ bỏ Lã Thiên Hành, hắn vẫn còn những con đường khác.
Nói thẳng ra dù bây giờ hắn khoanh tay không làm gì cũng có dì Bạch giúp hắn thu xếp mọi thứ.
Tất nhiên nếu làm vậy Phương Hạo Vân lại cảm thấy mình thật vô dụng, thân là đàn ông hắn quyết định tự mình phấn đấu lập nghiệp, như thế thành tựu mai sau đạt được mới có ý nghĩa quan trọng.
"Lã lão gia, cháu nghĩ chúng ta đã không còn khả năng hợp tác, ông thiếu niềm tin vào cháu, đồng thời cháu cũng sẽ không chấp nhận cách đối đãi không công bằng của ông..." Phương Hạo Vân tỏ thái độ dửng dưng phân tích.
"Hạo Vân, việc này phải có thương lượng chứ, cháu đừng từ chối thẳng thừng như thế, cháu có biết việc chúng ta hợp tác với nhau đồng nghĩa với thuận lợi to lớn dành cho cháu không?" Giọng điệu của Lã Thiên Hành hình như không còn ngang tàng như trước nữa.
"Cháu biết, nhưng cháu yêu thích tự do của mình hơn, cháu muốn có tự do, nếu vì hợp tác mà bắt cháu mất đi tự do của mình, vậy cháu thà lựa chọn từ bỏ." Phương Hạo Vân một lần nữa tỏ thái độ cương quyết giữ vững tự do cá nhân của mình.
"Ha ha!" Lã Thiên Hành cười phá lên, nhưng ở bên kia ông đang nhíu chặt lông mày, giả đò cất tiếng rộng lượng: "Những người trẻ tuổi hiện nay ai cũng có cá tính như thế cả. Hạo Vân, làm việc gì cũng phải trả giá chứ đúng không cháu? Cháu lấy đi quyền lợi từ chỗ của ông, vậy có nên trả lại ông thứ gì đền đáp không? Có bỏ ra mới có thu vào, có được phải có mất, dưới gầm trời này đâu có ai cho không biếu không ai."
"Lã lão gia, nếu ông có ý định thuyết phục cháu đồng ý điều kiện giao dịch không bình đẳng kia thì cháu xin phép cúp máy đây..." Phương Hạo Vân nói ra câu này gấp gáp, tỏ thái độ cứng cỏi.
"Hạo Vân, nghe ông nói đã, đừng nôn nóng như thế..." Ngược lại với thái độ bất cần của Phương Hạo Vân, Lã Thiên Hành lần này có phần nóng vội hơn, ông rất coi trọng Phương Hạo Vân, những ngày này ông đều đợi điện thoại của hắn, hôm nay đợi được rồi nhưng tất cả lại diễn ra ngoài dự tính của ông, tất nhiên, điều này không ảnh hưởng đến kế hoạch và sắp xếp của ông trước kia, chỉ là nhượng bộ thêm một chút mà thôi.
"Lã lão gia, ý của cháu đã rất rõ ràng rồi..." Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, bây giờ quyền chủ động đã về tay hắn, nếu như điều kiện hợp tác bình đẳng và hợp lí, vậy hai người hợp tác với nhau không thành vấn đề.
"Hạo Vân, ý của cháu là chúng tôi sẽ giao quyền xuống cho cháu, mọi thứ do cháu tự ý hành sự, nhưng cháu có nghĩ đến chưa, chúng tôi làm sao mà phán xét hành vi của cháu, dựa vào nhân cách của cháu ư?" Lã Thiên Hành hỏi vặn lại.
"Dựa vào niềm tin của ông đối với cháu và dựa vào lương tâm của cháu trước thiên hạ!"
Phương Hạo Vân tỏ thái độ chắc chắn, nói: "Lã lão gia, nói thẳng với ông vậy, cháu chỉ đồng ý tuân thủ giới hạn cuối của ông, còn những việc khác không thể nhượng bộ."
Phía bên kia sắc mặt Lã Thiên Hành tối sầm lại, thật không ngờ Phương Hạo Vân không hề để lại khoảng trống thương lượng, điều này khác quá xa với dự tính trước kia của ông.
Nhưng nói gì thì nói, Phương Hạo Vân là không thể từ bỏ, hiện nay tình hình trong nước êm thắm tươi đẹp, nhưng giới hắc đạo có dấu hiệu trỗi dậy, hơn nữa so với hắc đạo hồi trước thì hắc đạo hiện nay tinh vi hơn nguy hiểm hơn, bề ngoài đều có bức bình phong là tập đoàn kinh doanh chân chính, vì thế càng khó kiểm soát.
Phía trên luôn nghĩ cách đối phó thực trạng đang tồn tại này, nửa năm trước từng có người đưa ra ý kiến do chính phủ đứng ra ủng hộ một số phần tử hắc đạo trung thành tiến hành quản lí giới hắc đạo, nếu như vậy những việc chính phủ không thích hợp ra mặt giải quyết sẽ đưa người kia ra giải quyết thay, tất nhiên sự ủng hộ chỉ diễn ra trong bí mật.
Mới đầu có người kiến nghị ủng hộ con rể của Lã Thiên Hành là Trần Thiên Huy, nhưng bị Lã Thiên Hành phủ quyết, Trần Thiên Huy dù sao cũng đã hơi lớn tuổi, không phù hợp tiêu chuẩn về mặt tuổi tác, hơn nữa việc này có nguy hiểm nhất định, nếu làm tốt thì có lợi cả về công lẫn tư, nhưng một khi đổ bể sẽ trở thành đối tượng bị thanh trừng của chính phủ.
Lã Thiên Hành chỉ có một cô con gái cưng Lã Nguyệt Hồng, tất nhiên không dám đem hạnh phúc của con gái ra đánh cược.
Sau khi tiếp xúc với Phương Hạo Vân, trải qua một thời gian theo dõi, Lã Thiên Hành phát hiện hắn về mặt nào cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn trong lòng ông.
Vốn dĩ Lã Thiên Hành định đề nghị thẳng với hắn, nhưng ông phát hiện con người Phương Hạo Vân trời sinh đã là người làm việc lớn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ một bước lên mây, sớm muộn gì hắn cũng liên lạc hợp tác với ông.
Trong thời điểm thích hợp giành lấy lợi ích lớn nhất, đó là cách giải bài toán chính trị khôn ngoan.
Chỉ có điều Lã Thiên Hành không ngờ tới kết quả cuối cùng lại khác biệt rất xa so với kỳ vọng của ông, nhưng có một điểm tốt đáng mừng, chính là Phương Hạo Vân sẽ tuân thủ giới hạn cuối cùng do cấp trên đặt ra, bằng không cho dù Phương Hạo Vân có là chân long chuyển thế cũng tuyệt đối không thể sử dụng.
"Ông có thể nhận lời cháu, nhưng cháu phải hứa với ông một điều khoản kèm theo..." Lã Thiên Hành suy ngẫm giây lát, nói: "Chúng tôi sẽ lấy 30% lợi ích thu được."
"30% lợi ích?" Phương Hạo Vân không cần suy nghĩ đã nhận lời ngay: "Cứ thỏa thuận vậy đi!"
Lã Thiên Hành nghe Phương Hạo Vân thỏa thuận nhanh đến thế liền có đôi chút hối hận, sớm biết như vậy ông đã đưa ra mức 40% rồi, bây giờ ngân sách nhà nước trong cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu đang gặp khó khăn, ông phải chạy đôn chạy đáo thế mà vẫn thiếu trước hụt sau.
"Lã lão gia, có phải là cháu nhận lời nhanh quá, ông hối hận rồi không?" Phương Hạo Vân hình như sớm nhìn thấu được suy nghĩ của Lã Thiên Hành, mỉm cười nói: "30% lợi ích đã là mức giá cuối cùng cháu chấp nhận, nếu cao hơn nữa thì việc này miễn bàn nhé..."
"Coi như cháu giỏi!"
Lã Thiên Hành cười to khen ngợi: "Ai cũng nói gừng càng già càng cay, ông thì thấy trái ớt hiểm bé tí như cháu cay hơn nhiều đấy. Hạo Vân, có những chuyện ông phải nói rõ với cháu trước, vì cháu từ chối người của chúng tôi xen vào nên có những chuyện cháu phải cẩn thận làm cho kín, đừng trách ông không báo trước, sau này lỡ xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, vượt ra khỏi giới hạn cuối cùng của cấp trên, cháu sẽ phải trả cái giá kinh khủng lắm đó, bao gồm cả gia đình cháu cũng bị liên lụy..."
Câu cuối cùng mới là trọng điểm Lã Thiên Hành muốn nói, đó cũng là lí do ông chấp nhận điều kiện của Phương Hạo Vân, dùng người thân của hắn uy hiếp, sau này chắc chắn hắn làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ kĩ càng, chắc không xảy ra vấn đề gì khó kiểm soát, tuy làm vậy có hơi bỉ ổi, nhưng đây là cách tốt nhất để khống chế một người.
Tất nhiên, nếu Lã Thiên Hành biết được Phương Hạo Vân và Phương gia chả có tí quan hệ huyết thống nào, lúc đó chắc ông tức ói máu...
Tuy nhiên gia đình Phương gia đối với Phương Hạo Vân lại là thứ quan trọng nhất, nghe xong lời đe dọa của Lã Thiên Hành, hắn giận dữ gào to, giọng nói pha lẫn sát khí: "Lã lão gia, ông muốn lấy người nhà của cháu ra uy hiếp, chẳng lẽ ông không cảm thấy đây là một cách làm ngu ngốc lắm hay sao?"
Lã Thiên Hành nhận ra sát khí ngùn ngụt của Phương Hạo Vân truyền sang từ ống nghe điện thoại, sắc mặt thoáng chốc trầm hẳn xuống, chàng trai trẻ này hình như khó khống chế hơn ông nghĩ.
Nhưng Lã Thiên Hành là ai chứ? Một người từng bò dậy từ đống xác chết trong cuộc chiến khốc liệt ở nước S, đâu thể dễ dàng bị một đứa nhóc hù dọa.
Ngập ngừng giây lát, Lã Thiên Hành lạnh lùng đáp trả: "Hạo Vân, cháu là một người thông minh, cháu nên hiểu rõ đạo lí giữa được và mất, cháu cũng nên biết cái gì gọi là chế ngự, ông chỉ nói đến đây thôi, còn hợp tác hay không cháu tự mình đưa ra quyết định đi..." Phương Hạo Vân có nguyên tắc của mình, Lã Thiên Hành cũng có.
Phương Hạo Vân nghe xong, suy nghĩ nhanh chóng trong đầu, nói: "Lã lão gia, cháu sẽ luôn tuân thủ giới hạn cuối do ông đưa ra, nhưng cháu hy vọng ông đừng áp dụng bất cứ biện pháp khống chế nào với người thân ở Phương gia, bằng không cháu sẽ bắt ông phải hối hận."
Lã Thiên Hành biết uy hiếp, Phương Hạo Vân cũng biết uy hiếp, uy hiếp lẫn nhau, thế mới công bằng...
"Ha ha!"
Lã Thiên Hành hình như đang tức giận, nhưng phản ứng của ông là một tràng cười sảng khoái: "Tuổi trẻ tài cao đó Hạo Vân, xem ra ông quả thật đánh giá sai cháu rồi, cháu là rồng trong nhân gian, là người đầu tiên dám đặt kiện với Lã Thiên Hành này đó. Ông sẽ nhớ lời uy hiếp của cháu, hy vọng cháu cũng nhớ lời uy hiếp của ông, hôm nay nói đến đây thôi, chi tiết cụ thể, ông sẽ bàn bạc lại với các bên liên quan, đợi sau khi xác định xong ông sẽ chủ động liên lạc cháu."
Dứt lời, không thèm đợi Phương Hạo Vân nói thêm câu nào, Lã Thiên Hành đã dập máy cái rầm.
Khóe miệng Phương Hạo Vân nở một nụ cười đắc ý, cuộc giao dịch này cuối cùng hắn đã chiếm thế thượng phong. Lã Thiên Hành muốn lợi dụng hắn, khống chế hắn, nhưng ông không thấu hiểu hết con người hắn, tất nhiên điều này không thể trách Lã Thiên Hành vô năng.
Ai có thể ngờ rằng hắn không phải Phương Hạo Vân thư sinh kia, hắn chỉ mượn tấm da mặt đóng thế vai mà thôi.
Dì Bạch đã đưa tin đến, 4 ngày sau Phương Hạo Vân sẽ xuất phát đi biên giới giải cứu Trần Thanh Thanh. Theo như tin tức thu thập được của dì Bạch cho thấy, đám đội viên của Trần Thanh Thanh trong cuộc sát hạch cuối cùng này đúng là đối mặt với tình cảnh thập tử nhất sinh, mục tiêu mà họ lựa chọn tiêu diệt, chính là tổ chức vũ trang X có thực lực mạnh nhất trong vài năm gần đây hoạt động ở biên giới. Tổ chức vũ trang X là tập hợp những binh sĩ ngoại quốc lưu vong, mỗi thành viên đều từng tham gia huấn luyện khắc nghiệt trong quân đội ở các nước khác nhau, ngoài ra còn có một số thành viên cấp cao còn là lính đánh thuê đến từ các nước có kĩ thuật quân sự tiên tiến trên thế giới.
Nói tóm lại, đối thủ mà Trần Thanh Thanh và các đồng đội phải đối đầu rất hùng mạnh, từ trang bị vũ khí cho đến sức chiến đấu đều không thể khinh thường, đây sẽ là thử thách lớn nhất đúng với tên Trò chơi tử vong.
Phương Hạo Vân sau khi xem qua tài liệu tình báo, hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, nếu hắn không kịp xuất hiện giải cứu, e rằng ngay cả một cọng tóc của Trần Thanh Thanh cũng không mang về được, đây không phải là tập huấn, mà là hành động đem mạng sống ra đánh cược.
Vẫn còn mấy ngày, Phương Hạo Vân quyết định tìm Kim Phi, Kim Gia nói chuyện, xong việc thì dẫn chị Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ đến thôn Lưu Thủy thăm chị Mai, tiện thể coi thử tình hình phát triển các dự án ở đó làm đến đâu rồi.
Buổi trưa, ánh nắng chói chang oi bức, còn chưa bước vào mùa hạ mà thời tiết đã nóng kinh hồn, mấy năm nay khí hậu luôn thất thường như thế, Phương Hạo Vân gần như đã thích ứng. Thời tiết ở thành phố Hoa Hải còn được xem như tốt đấy, ở nước ngoài mới là khắc nghiệt, chương trình thời sự có đưa tin ở mấy nước Châu Âu thậm chí có người chết vì nóng.
Buổi chiều, Phương Hạo Vân hẹn gặp mặt với Kim Phi và Kim Gia tại Kim Bích Huy Hoàng của Vương Thế Phi, sau lần chỉnh đốn hộp đêm, phong cách của Kim Bích Huy Hoàng hiện nay thay đổi hoàn toàn, chất lượng đẳng cấp được nâng cao mấy bậc. Sau khi bước vào cửa, đảo mắt nhìn xung quanh, khắp đại sảnh có không ít giới nhân viên văn phòng đang cùng nhau nghe nhạc, uống bia, ca hát...
Cuộc sống xã hội hiện đại có nhiều áp lực, con người ai cũng căng thẳng, sau khi tan sở nhiều người không muốn về nhà, thế là chọn nơi này để giải trí.
"Phương thiếu gia..." Vương Thế Phi đang đi thị sát nghiệp vụ xuống đến đại sảnh, đột nhiên nhìn thấy Phương Hạo Vân bước vào, vội bước lên trước nghênh đón, Phương Hạo Vân vừa là sư phụ dạy võ vừa là bạn bè tốt, Vương Thế Phi kính trọng hắn từ tận đáy lòng.
"Chuẩn bị cho tôi một căn phòng, đợi lát nữa Kim Phi và Kim Gia sẽ đến đây..." Phương Hạo Vân dặn dò.
Vương Thế Phi không dám chậm trễ, vội bảo A Tài đi thu xếp, sau đó quay sang mỉm cười tiếp chuyện: "Phương thiếu gia, anh nhìn thấy cả rồi đó, Kim Bích Huy Hoàng bây giờ khác xa dạo trước, thành phần khách hàng có cả giới nhân viên văn phòng, học sinh sinh viên, ngay cả cán bộ nhà nước cũng đường hoàng mà bước vào, không cần lén lén lút lút như trước kia nữa... Mấy hôm trước có vị đồng chí đội trưởng cảnh sát trị an ở phân cục cảnh sát quận Linh Giang còn đặc biệt đến biểu dương hộp đêm của chúng tôi nữa đấy... Ha ha, tôi thật không bao giờ dám nghĩ mở hộp đêm kinh doanh mà có được vinh dự ấy..."
Phương Hạo Vân từ tốn nói: "Nhớ lấy, dù bất cứ lúc nào cũng không được bán hàng trắng... À, thu nhập cả hai phía bên nào nhiều hơn?"
Phương Hạo Vân nói thu nhập hai phía, tất nhiên là chỉ phục vụ bình thường và phục vụ đặc biệt.
Vương Thế Phi dáo dác nhìn xung quanh, thấy không có ai đứng gần, nói nhỏ: "Vẫn là thu nhập của phục vụ đặc biệt nhiều hơn đôi chút..."
Dừng lại giây lát, Vương Thế Phi giải thích thêm: "Phương thiếu gia, từ khi tôi làm theo kế hoạch của anh, cải cách toàn diện Kim Bích Huy Hoàng xong, không những thu nhập từ phục vụ đối tượng khách chính đáng tăng lên đáng kể, mà ngay cả nhu cầu được phục vụ đặc biệt cũng tăng cao không ngờ... Bây giờ nhiều khách quen chỉ tìm đến đây thôi, vì ai cũng biết chỗ chúng tôi an toàn, đáng tin cậy và có chất lượng... Hí hí, điều này hình như thu hoạch ngoài cả ý muốn của chúng ta..."
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng, thế giới này là thế, số đàn ông thích mèo mỡ bên ngoài vẫn chiếm phần đông trong xã hội. Nhưng phải công nhận một sự thật, chỉ cần con người một ngày còn có dục vọng, những việc như thế sẽ không thể xóa bỏ hoàn toàn, chẳng phải một số nước đã cho phép hoạt động kinh doanh tình dục hợp pháp đó sao?
"Vương thiếu gia, các cô gái tiếp khách có bị ép buộc không đó?" Phương Hạo Vân đột nhiên gằn giọng hỏi.
← Ch. 393 | Ch. 395 → |