Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 117

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 117: Thân thể mới có thể loại bỏ và chiết xuất năng lượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Tề Nhạc vừa hái cho bọn họ, bản thân mình cũng ăn, tán thán nói:

- Hương vị này không tệ. Có quả ngọt như xoài, có quả nhiều nước như cam, nhưng mà, những thực vật này đều không có tên, không bằng tôi đặt tên cho nó nhé. Sau này gọi là quả cam nhé, các người cảm thấy thế nào?

Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc, phun ra hai chữ:

- Rất nát.

Văn Đình buột miệng cười, nói:

- Tề Nhạc, tôi phát hiện anh nên đến trường nhiều hơn.

Tề Nhạc bất mãn nói:

- Như thế nào? Tôi đặt tên cho chúng mà? Thế nhưng mà, tôi cảm giác gọi chúng là cam thì rất tốt! Những cây này nghe được tên chúng rất sung sướng kìa.

Văn Đình mỉm cười, nói:

- Chuyện này cũng chứng minh một vấn đề, chúng giống hệt anh.

Tuyết Nữ phi thường phối hợp tiếp lời:

- Không có văn hóa.

- Ách... , có phải các cô cố ý đối nghịch với tôi đúng không.

Tề Nhạc nhìn xem hai nữ, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tôi không có văn hóa, thì thế nào chứ. Dù sao lão bà có, con gái cũng có, không có văn hóa sợ cái gì? Tôi chính là lưu manh.

Sắc mặt Tuyết Nữ hơi đổi, nói:

- Anh gọi ai là con gái?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tôi nói ai thì người đó hiểu. Nhưng mà, Tuyết Nữ ah! Cô bây giờ đã khôi phục lại, cô có cảm giác linh hồn khác tỉnh lại chưa? Thẳng thắn mà nói, tôi ưa thích Tuyết Nữ gọi tôi là cha hơn.

Tuyết Nữ hừ một tiếng, nói:

- Nàng vĩnh viễn không tỉnh lại. Chuyện này còn cảm tạ anh nhiều, để cho tôi có cảm giác thích ứng với lửa.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Xem ra tôi làm sai rồi. Con gái đáng thương của tôi! Nói thực, Tuyết Nữ, chúng ta bây giờ đang ở thế giới xa lạ, cô có thể kể cho chúng tôi nghe câu chuyện diễn ra với cô được không? Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc là biến cố như thế nào lại biến cô thành như vậy. Nếu như tôi đoán không sai, một tính cách khác trong cô hình thành từ khi cô còn rất nhỏ. Khi đó cô đáng yêu cỡ nào! Nhưng bây giờ...

Sắc mặt Tuyết Nữ hơi tái nhợt lại, ánh mắt của nàng lúc này toát ra thần sắc cực kỳ phức tạp, cúi đầu xuống, thản nhiên nói:

- Nếu như chúng ta có thể trở về, có lẽ tôi sẽ nói tất cả cho các người biết. Nhưng ở thời đại này, cho dù tôi nói ra thì có ý nghĩa gì?

Tề Nhạc lại ném cho bọn họ một ít trái cây, sau đó nhanh chóng đem số trái cây còn thừa bỏ vào trong Kỳ Lân Châu.

- Tùy cô vậy, cô nói cũng đúng, ở lại thời đại này, cho dù chúng ta cố tình giúp cô cũng không cách nào làm được.

Sau một thời gian ngắn hái đủ đồ ăn cần thiết, bọn người Tề Nhạc cùng Thâm Hải Minh Xà một lần nữa rời đi. Thông qua dò xét thực vật, Tề Nhạc phát hiện dự đoán lúc trước của mình là chính xác, từ khi Hỗn Độn Vương đi tới phiến rừng rậm guyên thủy này, nó đã gây tai họa cho lãnh địa, ở đây từ các loại nấm mốc.

Bất luận là thần thú, hung thú hay là động vật bình thường, đều không thể tránh được năng lực thôn phệ cường hãn của nó. Nó thôn phệ không giống Tề Nhạc, năng lượng màu xám là năng lực đặc thù. Thông qua trí nhớ thực vật sinh trưởng tự nhiên, Tề Nhạc chỉ có thể cảm giác được đại khái, nhưng không cách nào nhìn rõ ràng.

Thời gian suốt một ngày, dùng tốc độ toàn lực của Thâm Hải Minh Xà đi tới. Bọn họ vẫn không thể ra khỏi rừng rậm nguyên thủy này. Thông qua một ngày quan sát thế giới này, Tề Nhạc phát hiện, dường như mình ưa thích thế giới này. Ít nhất, trong thế giới này, tất cả đều nguyên thủy.

Không có nhân loại lục đục với nhau, cũng không có bất kỳ ô nhiễm nào. Không khí tinh khiết, các loại trái cây mỹ vị của thiên nhiên, đều hấp dẫn hắn. Trong thời đại này, hắn phát hiện tâm tình mình bình tĩnh hơn rất nhiều. Các phiền não trước kia như biến mất. Trừ nhớ nhung với người yêu và bạn bè ra, hắn không có quá nhiều lưu luyến với thế giới kia.

- Nếu như bỏ qua điều kiện tiên quyết là an toàn, chỉ sợ tôi sẽ lựa chọn thế giới này.

Màn đêm buông xuống, tựa lưng vào một cây đại thụ, Tề Nhạc xuyên thấu qua cành lá rậm rạp, nhìn lên sao trời sáng ngời trên không trung, trong nội tâm cảm thán.

Văn Đình ở bên cạnh Tề Nhạc. Hai người dựa vào nhau.

- Thế nhưng mà, chúng ta không có quyền lực lựa chọn vận mệnh. Tề Nhạc, nếu như anh nguyện ý, em tình nguyện ở lại nơi này làm bạn với anh cả đời, mà không quay về thời đại của chúng ta.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn qua Văn Đình, hỏi:

- Vì cái gì?

Văn Đình thở dài một tiếng, nói:

- Có lẽ thời đại này cho em quá nhiều trí nhớ, cha em sinh ra đời vào thời kỳ cuối của thời đại viễn cổ hung thú. Thời điểm cha lớn lên, nhân loại đã phát triển đến trình độ quốc gia rồi. Về sau, mẹ của em trải qua đau khổ mấy ngàn năm, mới sinh ra em. Những chuyện xảy ra trên người bọn họ, làm cho em có cảm giác sợ hãi thế giới này. Nếu như có thể ở lại trong núi rừng non xanh thủy tú này. Em nghĩ em phi thường nguyện ý.

Tề Nhạc ôn nhu ôm Văn Đình vào ngực mình, nói:

- Đây chỉ là lý tưởng mà thôi. Nhưng trên thực tế, không thể thực hiện được. Ở thời đại này, bất luận là thế giới nào, đều sinh ra mâu thuẫn, mà những mâu thuẫn này nhất định gây ra sóng gió trong sinh hoạt của chúng ta. Anh kế thừa huyết mạch Kỳ Lân, mà em là hậu đại của Kỳ Lân. Em cảm thấy mình có thể sinh tồn bình yên trong thời đại này sao? Cái khác không nói, chỉ riêng việc con Hỗn Độn đó thôi, không phải chúng ta có khả năng đối kháng.

Văn Đình cúi đầu xuống, tựa vào vai Tề Nhạc.

- Em biết rõ. Cho nên, đây chỉ là nguyện vọng đẹp mà thôi. Dù sao, em không phải là tất cả trong lòng của anh.

Tề Nhạc không nói gì, nói ra vấn đề này thật sự xấu hổ, đúng thế, trong lòng hắn trừ Văn Đình ra, còn có Như Nguyệt, Minh Minh, Báo nữ và các người bạn của hắn. Tuy thế giới vốn có tràn ngập yếu tố không xác định. Nhưng mà, dù sao đó mới là thế giới thuộc về hắn.

Tuyết Nữ ở bên cạnh đã sớm tiến vào trạng thái tu luyện, thân thể nàng không có phóng xuất khí tức lạnh như băng nữa, giống như năng lượng nội liễm vậy. Gương mặt bình tĩnh phi thường yên ổn, có lẽ, chỉ khi nàng tu luyện, Tề Nhạc mới có thể tìm được thân ảnh của con gái bé nhỏ.

Văn Đình ngẩng đầu, nói:

- Tốt, anh nhanh tu luyện đi, em hộ pháp cho anh, sớm ngày khôi phục năng lực, chúng ta mới càng có khả năng tìm được nơi hạ lạc của Côn Lôn kính.

Tề Nhạc nhìn Văn Đình, ánh mắt của nàng ôn nhu, giống như không có cách mình, nhẹ nhàng gật gật đầu, Tề Nhạc khoanh chân ngồi xuống, tựa lưng vào đại thụ, thân thể bắt đầu tiến vào tu luyện khôi phục.

Thăng Lân Quyết Tề Nhạc đã sớm tu luyện thành thục, lần đầu tiên sau khi khôi phục thân thể, trong lòng của hắn khó tránh khỏi có cảm giác khẩn trương. Dưới ảnh hưởng của Tự Nhiên Chi Nguyên, Lam Hải Lôi Châu cùng nội đan Kim Sí Đại Bằng Điêu dựa theo năng lượng mà vận chuyển, cuối cùng vẫn trở lại đan điền. Hiện tại thân thể đã khôi phục, ngay cả Tề Nhạc cũng không dám xác định, tu luyện sẽ mang lại hiệu quả như thế nào, rốt cuộc cần phải tới lúc nào mới có thể lợi dụng chúng để tăng cường lực lượng đây.

*****

Vân lực nhàn nhạt khi vận hành Thăng Lân Quyết dần dần xuất hiện, Tề Nhạc phát hiện, chỗ tốt khi tinh thần lực tăng lên không chỉ có dùng thực vật dò thám, vừa mới bắt đầu tu luyện, tinh thần lực đã đem toàn bộ cơ năng trong thân thể hiện ra trong đầu.

Kinh mạch rộng lớn và trống rỗng, Tề Nhạc phát hiện, trong thân thể của mình giống như biến thành phỉ thúy vậy, khắp nơi đều là màu xanh lá óng ánh, chỉ có máu là màu đỏ tươi. Dựa theo tinh thần lực thúc dục, huyết mạch thuộc về Kỳ Lân bắt đầu tản mát năng lượng của chúng, bắt đầu phát tín hiệu triệu hoán phần tử năng lượng trong thiên nhiên.

Lúc vừa bắt đầu, tất cả phi thường bình thường, Tề Nhạc cũng không có quá nhiều cảm giác, những phần tử năng lượng này thông qua Kỳ Lân Châu loại bỏ những tạp chất, còn lại thì tiến vào cơ thể của mình. Nhưng mà, phải mất một thời gian dài, Tề Nhạc dần dần mới phát hiện biến hóa.

Năng lượng trong không khí không chỉ thông qua Kỳ Lân Châu mới tiến vào thân thể, đồng thời, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên người hắn như mở ra, giống như lúc trước hấp thu năng lượng tự nhiên vậy, không hoàn toàn hấp thu phần tử năng lượng trong không khí.

Nhưng mà, sau khi hấp thu, những phần tử năng lượng này không tiến vào kinh mạch, mà chậm rãi thông qua làn da. Lại dần dần lưu chuyển trong kinh mạch. Quá trình này cảm giác có chút chậm chạp, hơn nữa sau khi năng lượng thông qua làn da, thể tích nhỏ đi trên phạm vi lớn.

Tề Nhạc đoán được, có lẽ thân thể của mình thông qua Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo a, nếu quả thật có thể thông qua lỗ chân lông hiệp trợ Kỳ Lân Châu hấp thu phần tử năng lượng, có lẽ sẽ tăng tốc độ tu luyện của mình lên rất lớn. Nhưng mà, những phần tử năng lượng này thông qua da, cơ bắp, cốt cách đã trôi đi không ít.

Còn chưa có tiếp cận kinh mạch, cảm giác như không còn thấy đâu. Mà thông qua Kỳ Lân Châu loại bỏ năng lượng, dường như quá trình này cũng giống như thông qua da, cơ bắp, cốt cách vậy, tốc độ hấp thu vốn không nhanh còn biến thành chậm chạp.

Phát hiện loại tình huống này, Tề Nhạc cũng không có chút biện pháp nào, hiện tại hắn chỉ có thể tiếp tục tu luyện. Hắn biết rõ, Thăng Lân Quyết vừa mới bắt đầu tu luyện rất gian khổ. Giống như lần đầu tiên hắn vừa mới bắt đầu tu luyện vậy, sau khi có dược thực lực cường đại. Nhất định phải thông qua cố gắng mới tăng tốc được.

Thăng Lân Quyết dưới tinh thần lực điểu khiển vận chuyển trong cơ thể, thẳng đến khi Tề Nhạc hoàn thành một đại vân chu, năng lượng hấp thu từ ngoại giới mới tiến vào thân thể của hắn, mà trong quá trình loại bỏ, những phần tử năng lượng này trở nên cực kỳ nhỏ bé, may mắn tinh thần lực của Tề Nhạc phi thường khổng lồ.

Mới có thể miển cưỡng cảm giác được. Phát hiện này, làm cho Tề Nhạc có chút nhụt chí. Loại tốc độ tu luyện này, so với khi hắn mới bắt đầu tu luyện còn chậm gấp mười lần a!

Như vậy, phải mất bao nhiêu thời gian mới khôi phục thực lực lúc trước đây? Mà tất cả những chuyện này, hình như sau khi mình có Tự Nhiên Chi Nguyên mới xuất hiện a.

Chẳng lẽ, sau khi đạt được năng lực trao đổi với thực vật, tốc độ tu luyện của mình giảm đi trên phạm vi lớn sau? Nếu như là vậy, chẳng phải Tự Nhiên Chi Nguyên đang làm hại mình?

Các loại tạp niệm xuất hiện trong nội tâm, rốt cuộc năng lượng tiến vào kinh mạch, theo tinh thần lực khống chế. Dựa theo lộ tuyến tu luyện của Thăng Lân Quyết mà bắt đầu lần nữa. Đây chẳng qua là một ít năng lượng cực kỳ nhỏ bé, nhưng thông qua Kỳ Lân Châu mà đến. Còn phải thông qua làn da, ngưng tụ cùng một chỗ, chỉ có một điểm thật nhỏ thôi.

Thời điểm Tề Nhạc tiếp nhận thống khổ từ ảnh hưởng của Tự Nhiên Chi Nguyên lên thân thể của mình, biến hóa quái dị xuất hiện, tuy một ít vân lực này vận chuyển trong cơ thể, thời điểm Tề Nhạc tập trung tinh thần vào cảm nhận số vân lực cực nhỏ này, hắn lập tức phát hiện khí tức của nó khác một trời một vực với trước kia.

Tuy chẳng qua là một ít vân lực mà thôi, nhưng mà, trong vân lực thật nhỏ này, Tề Nhạc lại cảm giác được năng lượng chấn động rất mạnh, phát hiện này, lập tức làm bùng lên hy vọng trong lòng của hắn, vội vàng tập trung tinh thần lực, tập trung quan sát vân lực cực nhỏ này, làm ra đánh giá xem xét, tâm tình của Tề Nhạc từ buồn bã biến thành vui vẻ.

Nguyên nhân làm cho Tề Nhạc hưng phấn rất đơn giản, tuy vân lực thật nhỏ này vất vả lắm mới ngưng tụ ra được, nhưng mà, năng lượng ẩn chứa trong đó, lại không quan hệ tới thể tích của nó nha, đơn giản mà nói, dưới tình huống thể tích ngang nhau, nhưng năng lượng ngưng tụ trong chút vân lực này còn mạnh hơn gấp mười lần.

Nói cách khác, cũng không phải Tề Nhạc tu luyện ít vân lực, mà là những năng lực này sau khi tiến vào cơ thể, cũng đã hoàn thành quá trình áp súc. Càng làm Tề Nhạc kinh hỉ là, một ít vân lực này không phải áp súc đơn giản như vậy, trong đó không có chút tạp chất nào, giống như lúc hắn cảm nhận được năng lượng tinh khiết trên người của Tuyết Nữ, vân lực áp súc không có tạp chất a! Đây là khái niệm gì? Tề Nhạc cố nén cảm xúc kích động trong nội tâm, nhìn qua cơ thể, kinh mạch, cốt cách cùng cơ bắp mành xanh của mình, dần dần hiểu được.

Thân thể của mình sau khi biến thành Tự Nhiên Chi Nguyên, năng lượng trong người có quan hệ trực tiếp với năng lượng thực vật trong thiên nhiên. Nhưng năng lượng tự nhiên này không chỉ thay đổi thân thể của hắn, hơn nữa lúc chữa trị thương tổn cho mình còn mang theo khí tức của sinh mệnh.

Đồng thời, tuy chúng không phải năng lượng trực tiếp công kích của mình, nhưng mà, những năng lượng này lại khác nhau, sau khi mình hoàn thành quá trình cải tạo thân thể, thời điểm tu luyện Thăng Lân Quyết, mình còn có thể thông qua lỗ chân lông hấp thu phần tử năng lượng trong không khí, giống như lúc trước mình tu luyện Kỳ Lân Thăng Vân Đại Pháp vậy, tốc độ hấp thu phần tử năng lượng gia tăng trên phạm vi lớn, đồng thời, dưới loại tình huống này, làn da, cốt cách, cơ bắp, kinh mạch của mình cũng tiến hành quá trình áp súc và tinh lọc năng lượng. Chính vì chuyện này nên mới có khả năng áp súc và làm vân lực tinh khiết.

Mà kinh mạch cũng rộng lớn cứng cỏi dẻo dai hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa thể tích năng lượng sau khi áp súc quá nhỏ nhưng nó lại ẩn chứa cực nhiều năng lượng, đại biểu cho chuyện này không đơn giản như vậy, có tiềm lực như thế, bản thân của mình tương đương với khả năng phát triển vô hạn, thậm chí, Kỳ Lân chín vân cũng chưa hẳn là cực hạn của mình! Luân Hồi quả, nhất định là năng lượng của Luân Hồi quả, nó có được Tự Nhiên Chi Nguyên chinh thức, nếu không, chỉ riêng một khỏa nội đan Lục Lân Liệt Thụ Tích làm sao có thể mang lại cải tạo lớn lao với thân thể như vậy?

Sau khi hiểu những chuyện này, trong lòng Tề Nhạc lại cảm thán, tuy Luân Hồi quả mang mình tới thời đại xa lạ, nhưng đồng thời cũng cải tạo thân thể hoàn toàn. Khiến cho mình có trụ cột trở thành cường giả tuyệt thế.

*****

Tề Nhạc cũng không biết là, Luân Hồi quả không chỉ mang ảnh hưởng cực lớn cho hắn, đồng thời, Văn Đình cùng Tuyết Nữ cũng trở nên không giống trước kia. Năng lượng bản thân của các nàng không tăng nhiều, nhưng mà, bản thể thật sự dưới tác dụng của năng lượng thiên nhiên, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày tu luyện sinh ra cải biến lớn.

Nhưng tất cả những biểu hiện này chưa hiện ra mà thôi.

Sau khi có được tin tưởng, tinh thần lực của Tề Nhạc căn bản không cần tự hành khống chế năng lượng thì năng lượng cũng bắt đầu hiệp trợ tăng vân lực lên. Có được năng lượng áp súc như vậy, hắn hiện tại cần làm, trong quá trình không ngừng tu luyện, tích lũy và áp súc năng lượng này càng ngày càng nhiều, tranh thủ sớm ngày trở lại thực lực Kỳ Lân bốn vân.

Sáng sớm, trong rừng rậm nguyên thủy bừng bừng sinh cơ, đáng tiếc, trong rừng rậm này, lại không có âm thanh côn trùng hay tiếng chim hót, đúng là có chút tiếc nuối. Bầu trời vẫn trong suốt như trước, mặt trời tươi đẹp chiếu sáng khắp nơi, trong thế giới hoàn toàn tự nhiên này, tầng ô-zôn còn chưa bị phá hư, cho nên tuy ánh mặt trời rất mạnh, nhưng so với thế giới của Tề Nhạc tầng ô - zôn bị phá hư nhiều chỗ còn tốt hơn nhiều.

Mở mắt đầu tiên chính là Tuyết Nữ, cảm thụ được khí tức chung quanh, nàng phát hiện, tâm tình của mình rất sung sướng, nhất là cảm thụ được sinh cơ bừng bừng từ những thực vật kia tản ra, cũng làm gương mặt lạnh như băng của nàng nở nụ cười xinh đẹp.

Ánh mắt lưu chuyển, rơi vào người của Tề Nhạc cùng Văn Đình, trong ánh mắt của nàng, vô ý thức xuất hiện hào quang phức tạp, đây không phải cừu hận, nhưng cũng không phải mờ mịt, nhìn qua Tề Nhạc cùng Văn Đình, ánh mắt của nàng nhu hòa hơn rất nhiều.

Thời điểm ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện ý tức thân thiết.

Hai tay đưa lên mặt của mình, lam sắc quang mang lưu chuyển nhàn nhạt, một đóa hoa sen chậm rãi ngưng tụ và xuất hiện, đó là thánh khiết tuyết liên hoa, mỗi một mảnh cách hoa rất tỉ mỉ, hoa sen nở rộ tản ra khí tức lạnh như băng, Tuyết Nữ nhìn chằm chằm vào nó, hào quang trong mắt xuất hiện bi thương.

Cảm nhận được năng lượng của Tuyết Nữ biến hóa, Tề Nhạc cùng Văn Đình cơ hồ đồng thời từ trong tĩnh tu tỉnh táo lại. Phương pháp tu luyện của Tề Nhạc không khác gì Văn Đình, tuy Văn Đình cũng không phải huyết mạch Kỳ Lân tinh khiết, nhưng là với tư cách Hỏa Lân Hồ. Thời điểm mẹ nàng mang thai nàng, cũng đã kết hợp với năng lực Hỏa Hồ nhất tộc cùng Kỳ Lân nhất tộc, nghiên cứu ra phương pháp tu luyện này.

Văn Đình cũng không có nhìn về phía Tuyết Nữ, ánh mắt của nàng có chút mờ mịt, ngẫu nhiên xuất hiện hào quang kích động, nhưng cũng có chút do dự, giống như không cách nào xác định.

Phát hiện Tề Nhạc cùng Văn Đình từ trong tu luyện tỉnh táo lại. Đóa tuyết liên hoa trong tay Tuyết Nữ lập tức biến mất, đứng dậy. Đi đến một bên, một mình nhìn ngắm cổ thụ che trời ở chung quanh.

Tề Nhạc cũng đứng lên, mỉm cười, đi đến vỗ cái đầu to của Thâm Hải Minh Xà ở bên cạnh, nói:

- Minh Xà đại ca, chúng ta có nên lên đường không?

Thâm Hải Minh Xà đung đưa cái đầu to và mở mắt ra, hào quang trong mắt của nó sáng hơn hôm qua. Tề Nhạc biết rõ, mặc dù chỉ tu luyện một đêm, nhưng có thu hoạch không chỉ mình hắn.

Nương tựa vào năng lượng tu luyện ngày hôm qua, Tề Nhạc nhẹ nhõm dẫn động Kỳ Lân Châu, từ đó xuất hiện nhiều trái cây trước mặt mọi người, hương vị những hoa quả này đúng là không tồi, mặc dù không thoải mái như ăn thịt cá, nhưng dinh dưỡng cũng đủ duy trì bọn họ sinh tồn. Dù sao. Đến cảnh giới như bọn họ, mỗi ngày chỉ cần có chút nước và đồ ăn là đủ rồi.

Mỉm cười, Tề Nhạc vừa ăn vừa nói:

- Tôi thông qua tinh thần lực cảm thụ cây cối chung quanh, đạt được những tin tức của thực vật nơi này, chỉ cần chúng ta đi theo phương hướng vốn có, dùng tốc độ ngày hôm qua. Đoán chừng chỉ hai ngày là rời khỏi phiến rừng rậm này.

Chín cái đầu to của Thâm Hải Minh Xà giơ lên, nói:

- Hiện tại tôi chỉ hi vọng không gặp phải Hỗn Độn là tốt rồi.

Tuyết Nữ thản nhiên nói:

- Đuổi theo thì thế nào. Chẳng lẽ lùi bước là biện pháp sao?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tuyết Nữ nói đúng, nếu hắn đuổi tới, cùng lắm là tôi sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí lần nữa là được rồi. Hù chết hắn là được.

Giọng nói còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Văn Đình, vội vàng sửa lời nói:

- Đương nhiên, không dùng là tốt nhất.

Thâm Hải Minh Xà nói:

- Tốt, chúng ta lên đường đi.

Ba cái đầu cúi xuống, cho ba người Tề Nhạc đi lên người của nó, thân hình mở ra. Nó nhanh chóng đi vào rừng rậm.

Tốc độ của Thâm Hải Minh Xà là phi thường kinh người. Tu luyện một ngày hôm qua, tốc độ của nó đã nhanh hơn một ít. Thực vật trong rừng rậm vô cùng rậm rạp. Đi về phía trước gặp lực cản không nhỏ, nhưng tinh thần lực của Thâm Hải Minh Xà đúng là thần kỳ, nó có thể đoán được xếp đặt của thực vật đi qua, nhanh chóng tránh né những đại thụ khổng lồ, rất nhanh vượt qua cây cối. Đồng thời, cảm giác phương hướng của nó rất mạnh, cho nên vẫn đi thẳng hướng cần đi.

Tề Nhạc có kinh nghiệm ngày hôm qua, hắn hiện giờ, tuyệt đối không muốn buông tha bất cứ thời điểm tu luyện nào, ngồi trên đầu to của Thâm Hải Minh Xà, tinh thần lực của hắn phân thành hai, chậm chạp tu luyện Thăng Lân Quyết. Mặc dù tu luyện không có tập trung tinh thần là không tốt lắm, nhưng cuối cùng có thể chậm chạp tăng vân lực trong người lên.

Có lẽ bởi vì hắn từng đột phá bốn vân, vừa tu luyện, Tề Nhạc phát hiện, có lẽ mình không gặp phải bình cảnh như trước kia nữa, chỉ cần không ngừng đề tăng tích lũy năng lượng là được, chỉ cần năng lượng đạt tới là thăng cấp.

Hai ngày qua đi, rốt cuộc bọn họ cũng vượt qua phiến rừng rậm nguyên thủy này, tiến vào một phiến sơn mạch. Rốt cuộc cũng cảm nhận được sinh cơ khổng lồ của phiến sơn mạch này so với rừng rậm, Tề Nhạc cũng nghe được tiếng chim hót líu lo trong hy vọng của hắn.

- Tốt, chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi.

Từ trên đầu của Thâm Hải Minh Xà nhảy xuống mặt đất, Tề Nhạc vươn thẳng người của mình lên, cốt cách rung động, gân mạch toàn thân như kéo căng lên. Trong mắt có hào quang lập loè, quan sát cảnh vật chung quanh.

Từ khi đi vào thời đại lạ lẫm này, tinh thần của hắn luôn ở trong trạng thái khẩn trương, tuy đã ra khỏi lãnh địa của Hỗn Độn Vương, nhưng cũng chưa chắc được an toàn. Dù sao, ở thời đại này, viễn cổ cự thú mới là bá chủ thật sự.

Văn Đình đi tới bên người Tề Nhạc, nói:

- Em cảm giác nơi này còn thoải mái hơn phiền rừng rậm kia.

Đúng thế, tuy thực vật vẫn có năng lượng sinh mệnh, nhưng mà vẫn có khác quá lớn với động vật, nhìn thấy trên bụi cây thỉnh thoảng có côn trùng bu lại, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.

Hai ngày này đến nay, vân lực của Tề Nhạc vào lúc này mạnh hơn lúc ban đầu rất nhiều. Tuy thời điểm tu luyện lúc hấp thu năng lượng đã bỏ qua rất nhiều bộ phận, nhưng mà, năng lượng ngưng tụ được là tinh thuần nhất.

*****

- Đình Đình, hai ngày nay anh luôn suy nghĩ, không biết hiện tại anh đã khôi phục cánh tay, như vậy, chúng ta còn có thể hợp thể hay không?

Tề Nhạc vừa suy tư vừa nói.

Văn Đình sững sờ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu. Nói:

- Chỉ sợ không được a. Dù sao, chúng ta hợp thể thành lập trên cơ sở Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Nhưng là bây giờ...

Nàng vừa nói đến đây, đột nhiên, ánh mắt mấy người nhìn qua bên cạnh, một bóng đen nhanh như thiểm điện xuyên qua đồi núi, vùi đầu vào trong rừng rậm. Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng thị giác của ba người rất nhạy cảm, bọn họ biết rõ mình nhìn thấy cái gì, đó là thân ảnh của một nhân loại.

Ba người liếc nhau, nhìn ra cảnh giác trong mắt đối phương.

Chỉ có Thâm Hải Minh Xà rất buông lỏng:

- Không cần khẩn trương như vậy a, chẳng lẽ các người cho rằng hung thú hình người và thần thú hình người không đáng tiền như vậy? Cho dù là thời kỳ viễn cổ cự thú, loại hung thú và thần thú đỉnh cao này rất hiếm thấy. Chúng ta không nên lo lắng quá nhiều.

Không đợi Tề Nhạc nói chuyện, bóng đen kia từ trong núi rừng ló đầu qua, ánh mắt lập loè nhìn bọn người Tề Nhạc, đó là một thanh niên mười mấy tuổi. Mặc trên người bộ y phục dùng lá bện thành, ánh mắt của hắn nhìn mọi người có chút sợ hãi, phi thường cảnh giác nhìn qua người của Thâm Hải Minh Xà ở bên cạnh.

Tề Nhạc nói:

- Tiểu huynh đệ, anh khỏe chứ. Chúng tôi không có ác ý.

Nhìn thấy đồng loại xuất hiện, trong nội tâm Tề Nhạc có chút hưng phấn.

Vẻ mặt thiếu niên mờ mịt nhìn qua Tề Nhạc, hiển nhiên không nghe hiểu lời của hắn. Huyên thuyên nói vài lời cái gì đó. Đương nhiên bọn người Tề Nhạc nghe không hiểu.

Không rõ hắn nói cái gì. Ngôn ngữ không thông, vậy trao đổi như thế nào?

Có lẽ vấn đề này sẽ làm khó đối phương, nhưng mà, đối với Tề Nhạc mà nói lại không thành vấn đề. Đồng tử màu đen trở nên thâm thúy, tinh thần lực lập tức tràn ngập bao phủ phương viên một trăm cây số vuông, vài ngày qua, quá trình khống chế tinh thần lực của Tề Nhạc có tiến bộ nhảy vọt, mục đích của hắn rất đơn giản, nương tựa vào năng lực Tự Nhiên Chi Nguyên, cùng với năng lực câu thông với thực vật. Những thực vật này cũng không biết sinh tồn trong rừng bao nhiêu năm. Đối với nhân loại cũng có nhận thức, thông qua bọn chúng. Đương nhiên cũng nghe hiểu lời của đối phương.

Thời điểm Tề Nhạc sử dụng tinh thần lực, hắn cũng chỉ phán đoán trên lý luận mà thôi, sau khi câu thông với thực vật hắn cũng nghe hiểu thanh niên kia nói gì, trong nội tâm rất vui vẻ. Thiếu niên nói với bọn họ là, các người là ai, từ đâu tới đây, đến nơi đây làm gì?

Tinh thần lực đầy đủ, khiến Tề Nhạc dùng tin tức ngôn ngữ người này lưu trong tin tức của thực vật khắc sâu vào trong đầu của mình. Mặc dù nói chuyện không được thành thục, nhưng đã có thể trao đổi đơn giản với thanh niên trước mặt.

Thanh niên này nhìn Tề Nhạc không có động tĩnh gì, không khỏi vô ý thức lui ra phía sau vài bước, lách mình đi ra sau một cây đại thụ, động tác của hắn phi thường thoăn thoắt, so với người thời đại như Tề Nhạc còn nhanh hơn nhiều.

- Tiểu huynh đệ, anh đừng sợ, tôi nói là, chúng ta không có ác ý.

Tề Nhạc dùng ngôn ngữ vừa học hỏi thăm dò đối phương một chút. Văn Đình cùng Tuyết Nữ nghe Tề Nhạc nói ngôn ngữ của đối phương, trong đôi mắt dịu dàng tràn ngập hào quang kinh ngạc.

Thiếu niên nhìn qua Tề Nhạc, ánh mắt nhu hòa hơn một chút, hỏi dò:

- Các người thật sự không có ác ý? Vậy con rắn lớn bên cạnh các người là gì? Có phải nó đi cùng các người không?

Tề Nhạc nói:

- Anh bạn, anh có hiểu không? Con rắn lớn này là bạn của chúng tôi, nó rất ngoan ngoãn, sẽ không làm hại ai.

Hiển nhiên lá gan của thanh niên này không nhỏ, nghe Tề Nhạc nói, hắn không chút hoài nghi lựa chọn tin tưởng, chậm chạp từ sau cây đại thụ đi ra, nói:

- Các người không có ác ý, chúng ta có thể trở thành bạn của nhau không? Quần áo của các người thật kỳ quái.

Vừa nói, hiển nhiên hắn hiếu kỳ đánh giá bọn người Tề Nhạc.

Lợi dụng khoảng thời gian ngắn thiếu niên đi tới, Tề Nhạc dùng tinh thần lực của mình tương liên với Văn Đình, đem lạc ấn ngôn ngữ truyền qua cho nàng. Khiến cho Văn Đình nghe hiểu đoạn đối thoại của hai người. Về phần Tuyết Nữ thì không có biện pháp. Dù sao, nàng không có huyết mạch tương thông với Tề Nhạc, Tề Nhạc cũng không dám tùy tiện dùng tinh thần lực xâm nhập vào não của nàng, dù sao, Tuyết Nữ có cảnh giác rất sâu với bọn họ.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Chúng ta đi vào trong rừng, bị lạc đường, cho nên mò mẫn đi ra được nơi đây. Anh là người thế nào? Ở gần đây có bạn của anh không?

Thanh niên đi tới bên người Tề Nhạc, nhìn kỹ Thâm Hải Minh Xà, hắn vẫn còn có chút sợ hãi, không dám tới gần. Tề Nhạc thông qua tinh thần lực dặn dò Thâm Hải Minh Xà, thân thể của nó hiện giờ thu lại, chín đầu to thu vào giữa, tận lực giữ mười tám con mắt của mình nhu hòa hơn một ít.

Thiếu niên nói:

- Phiên Sơn Đô này là lãnh địa của nhân tộc. Các vị là dân tộc nào? Từ chỗ nào đến?

Tề Nhạc trong nội tâm khẽ động, nói:

- Chúng tôi từ phía tây tới, là dân tộc Khựa. Vậy anh ở đâu?

Trên mặt thanh niên tươi cười, làn da ngăm đen thuần phác.

- Tôi là dân tộc Thổ. Hoan nghênh anh, khách nhân phương xa.

Vừa nói, hắn lại làm động tác quái dị với Tề Nhạc, Tề Nhạc thông qua tinh thần lực tìm hiểu thực vật chung quanh, biết được đây là động tác hữu hảo.

Đã có được năng lực ngôn ngữ của đối phương, hắn ẩn ẩn đoán được, chính mình đến thời kỳ viễn cổ cự thú này, ít nhất đã là trung kỳ. Nhân loại phát triển cần quá trình lâu dài, nhất là xã hội nguyên thuỷ, trải qua thời gian cực lâu. Hắn từ chỗ Giải Trĩ hiểu được rất nhiều điều, xã hội nguyên thủy của nhân loại giao hòa với thời kỳ viễn cổ cự thú, đại khái vào thời kỳ viễn cổ cự thú ban đầu, nhân loại cũng có trí khôn nhất định, cộng thêm năng lực ngôn ngữ.

Tề Nhạc học theo bộ dáng của đối phương, cũng làm ra một tác hữu hảo.

- Tiểu huynh đệ, có thể mang chúng tôi đi gặp tộc nhân của anh không?

Thanh niên gật gật đầu, nói:

- Vậy các vị đi theo tôi. Nhưng mà, con rắn này không đi có được không, tôi sợ nó hù sợ tộc nhân của tôi. Tôi cần phải thông qua đồng ý của tộc trưởng, mới có thể dẫn nó đi qua.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đương nhiên có thể. Ah, đúng rồi, còn chưa biết tên anh là gì. Tôi là Tề Nhạc, hai vị này là bạn của tôi, nàng là Văn Đình, vị này chính là Tuyết Nữ.

Thiếu niên nhìn qua Văn Đình cùng Tuyết Nữ, tự đáy lòng nói:

- Hai vị tỷ tỷ thật xinh đẹp ah! Đệ nhất mỹ nhân của tộc tôi không đẹp bằng hai vị này.

Nghe hắn ca ngợi, Tề Nhạc có chút đắc ý, mỉm cười nói:

- Cảm ơn anh khích lệ, vậy chúng ta đi thôi.

Thanh niên người Thổ gật đầu, thân hình chuyển động, quay người hướng Thánh Sơn mà đi.

Hào quang trong mắt Tề Nhạc sáng lên, thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà vào lúc thanh niên này đưa lưng lại đã thu nhỏ lại và tiến vào người của Tề Nhạc. Chuyện này có rất nhiều thuận tiện, chỉ cần Kỳ Lân nguyện ý, tùy thời có thể phóng xuất hay thu hồi sai khiến.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-360)