Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 138

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 138: Thiên Nhân Hợp Nhất chi Hiên Viên tân chủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Vừa nói hắn chậm rãi tháo Kỳ Lân Châu xuống, cẩn thận từng chút một đeo lên cổ Thương Băng, vì không cho khí tức Kỳ Lân Châu bài xích nàng, còn cố ý lưu lại năng lượng khống chế Kỳ Lân Châu.

Thương Băng nhìn qua Tề Nhạc thật sâu, gật gật đầu, nói:

- Em hiểu rồi, các nàng đáng giá khi yêu anh.

Nàng nói xong, thân thể nàng đã chạy đi, chạy về phương xa nhanh như gió.

Nhìn thân ảnh Thương Băng rời đi, hào quang trong mắt Tề Nhạc trở nên nhu hòa rất nhiều, giống như buông được một tâm sự to lớn, một lần nữa đối mặt với Ngưu Ma Vương đang tiếp cận. Lúc này, vân lực ngưng tụ trên cánh tay của hắn bành trướng, khí tức khổng lồ tỏa ra năng lượng thật mạnh mẽ, chống cự uy áp của Ngưu Ma Vương mang lại.

Đúng lúc này, đột nhiên cảnh vật chung quanh biến mất, bóng tối xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, trải qua ngây ngốc ngắn ngủi, tất cả trí nhớ như quay về trong đầu Tề Nhạc.

Vừa rồi là cái gì? Những kinh nghiệm kia là cái gì? Vì sao tất cả lại chân thật như vậy? Tâm của Tề Nhạc từ từ tỉnh táo lại, hồi tưởng những cảnh phát sinh lúc trước, dường như trí nhớ của mình bị người ta khống chế, chỉ có bản năng phản ứng mà thôi. Giờ này khắc này, đột nhiên đầu óc của hắn thanh tỉnh, nhớ lại những gì mình trải qua, cũng nhớ lại Hiên Viên kiếm.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây chính là khảo nghiệm Hiên Viên kiếm mang lại cho mình sao?

Nếu là như vậy, khảo nghiệm này hình như khá đơn giản. Cảm thụ bóng tối chung quanh, tâm của Tề Nhạc lúc này bình tĩnh lại, hiện tại trong đầu của hắn vẫn nhớ cảnh chỉ có tiếng mẹ của mình hò hét thê lương khi mất con.

Dùng sức vẫy đầu, lý trí nói cho hắn biết, chuyện kia chỉ là hư ảo, cũng không phải thật, nhưng mà, từ mặt cảm tình, hắn lại nguyện ý tiếp nhận ảo giác này. Trong lúc nhất thời, đầu óc trở nên hỗn loạn.

- Nếu có một người, đột nhiên hắn đạt được lực lượng phi thường cường đại, mà bây giờ, đột nhiên xuất hiện hai chuyện trước mặt của hắn. Một, nữ nhân mà hắn yêu thương bị địch nhân bắt đi và chờ cứu viện, mà một chuyện khác, hắn đang sợ chạm trán địch nhân đáng sợ nhất, địch nhân chỉ xuất hiện một sơ hở để hắn giết địch, như vậy, nếu như là anh, anh chọn đi làm chuyện nào?

Một âm thanh lạnh như băng không mang theo bất cứ sắc thái tình cảm nào vang lên trong bóng tối.

Cảm thụ bóng tối chung quanh biến hóa, bình tĩnh nói:

- Tôi sẽ đi cứu người yêu của mình.

- Như vậy, nếu như anh biết rõ vì đi cứu nữ nhân mình yêu mến mà bỏ qua cơ hội giết chết địch nhân đáng sợ nhất của mình, anh và nữ nhân của anh có khả năng bị địch nhân giết chết, anh vẫn chọn như vậy sao?

Tề Nhạc không chút do dự nói:

- Sẽ!

- Nói cho tôi biết vì cái gì?

Dường như âm thanh lạnh như băng có chút kinh ngạc.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Không vì sao cả, bởi vì đạo lý của hai chuyện rất đơn giản.

- Thỉnh anh giải thích rõ một chút. Nếu như lúc ấy anh giết chết địch nhân, như vậy anh không cần phải chết, nếu là như vậy, có lẽ anh sẽ có thời gian đi cứu nữ nhân của mình.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Không, anh sai rồi, phương thức lý giải không giống nhau mà thôi. Kỳ thật rất đơn giản, bởi vì nếu nữ nhân tôi yêu mến chết đi, như vậy tôi sống còn ý nghĩa gì? Tôi nhất định sẽ chết theo. Cho dù giết cừu địch tôi cũng sẽ chết. Nếu nữ nhân của tôi sau khi bị bắt đi, nếu như tôi không kịp thời cứu nàng ra, ít nhất chúng tôi cũng gặp mặt nhau lần cuối cùng, có thể gặp nhau một lần cuối như thế, cho dù sau đó bị địch nhân giết chết, chúng tôi cũng có thời gian với nhau dài hơn. Đã như vậy, vì sao tôi cần phải lựa chọn?

Âm thanh kia hơi dừng lại.

- Tôi nghĩ, có lẽ anh đoán được tôi đại biểu cho cái gì.

Tề Nhạc nói:

- Hiên Viên kiếm.

- Đúng vậy, tôi chính là Hiên Viên kiếm. Từ khảo thí của tôi mà thôi cũng nhận thấy được, anh là một người vô cùng trọng tình cảm, phải nói là chí tình chí nghĩa, nói không dễ nghe là không đủ tỉnh táo, thậm chí là ngu xuẩn. Anh cho rằng anh có thể trở thành chủ nhân của Hiên Viên kiếm sao?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Nếu như anh cho rằng là như vậy, tôi không còn gì để nói.

Hiên Viên kiếm lạnh lùng nói:

- Tôi cho anh thêm một cơ hội, dù sao. Anh có thể xông vào cửa ải này không dễ dàng, tuy khảo nghiệm trước anh đã thất bại, phi thường không lãnh tĩnh, nhưng mà, tôi vẫn nguyện ý cho anh thêm cơ hội. Hiện tại, tôi cho anh ba lựa chọn. Thứ nhất, buông tha những gì anh có trước kia, ở lại thời kỳ viễn cổ cự thú, tôi sẽ đem năng lực Hiên Viên kiếm ban cho anh, trợ giúp anh chỉnh đốn thời đại này.

- Thứ hai, giết chết Hoàng Đế, như vậy anh cũng có được tôi, đại biểu anh có đầy đủ lý trí. Bản thân Hoàng Đế đã chết đi, linh hồn của hắn còn sống vẫn chỉ sống trong mộ Hiên Viên này, không có quá nhiều ý nghĩa, mà anh chính là kiếm hồn mới sinh ra, như vậy, anh ta nhất định phải chết.

- Lựa chọn thứ ba, đơn giản nhất, Hiên Viên kiếm sẽ ban cho anh, nhưng mà, yêu cầu chính là cướp đoạt Tự Nhiên Chi Nguyên của anh rồi đưa cho tính mạng của nhiều người. Hiện tại, anh từ trong ba yêu cầu này chọn một, anh phải hiểu được, Hiên Viên kiếm có khả năng mang cho anh lực công kích cường đại không có thần khí nào sánh được, có Hiên Viên kiếm.

- Khi thực lực của anh mạnh lên, cộng thêm anh có được huyết mạch Kỳ Lân, tương lai không lâu anh sẽ trở thành người mạnh nhất trên thế giới này. Hiện tại tôi cho anh ba con đường, anh chỉ có thể lựa chọn một, anh sẽ có được nó. Tôi cho anh thời gian mười giây để suy nghĩ, sau mười giây anh phải cho tôi đáp án.

Tề Nhạc cười nói:

- Không cần mười giây, hiện tại tôi sẽ trả lời anh. Tôi chọn điều thứ tư.

- Không có điều thứ tư.

Hiên Viên kiếm không chút khách khí trách cứ nói.

Tề Nhạc nói:

- Ai nói không có, điều thứ tư chính là không có được anh. Chẳng phải giải quyết chuyện này được sao? Hiên Viên kiếm, không sai, tôi đã muốn có được anh, có được lực công kích cường đại, nhưng mà, đạt được anh không có nghĩa đại biểu cho tất cả. Mà so sánh với chuyện đạt được anh, anh đưa ra những lựa chọn tôi không muốn mất đi, cho nên tôi không cần cân nhắc, hiện tại có thể trả lời anh rồi.

- Anh thật sự không lo lắng sao? Hiên Viên kiếm là vũ khí có lực công kích cường đại nhất, đồng thời, có Hiên Viên kiếm, anh có thể triệu tập tất cả mọi người nghe anh chỉ huy, trở thành đế vương giống như Hoàng Đế, thậm chí còn vượt qua hắn thành lập công huân bất hủ.

- Trở thành cường giả đời sau tôn trọng. Tất cả nữ nhân trong thiên hạ là nữ nhân của anh. Chẳng lẽ anh không muốn cải biến lịch sử trở thành anh hùng vạn chúng chú mục sao? Cho dù anh nguyện ý trở lại thời đại của mình, anh cũng có thể lựa chọn con đường thứ hai, đồng dạng cũng đạt được năng lực của tôi.

Tề Nhạc cười, lắc đầu, nói:

- Điều thứ tư.

Quang ảnh lóe lên, đột nhiên Hoàng Đế xuất hiện tại trong bóng tối vô tận này, kim sắc quang mang trên người của hắn chiếu rọi, tất cả mọi thứ chung quanh sáng lên.

*****

- Đầu đất, nhanh đáp ứng đi. Ta chết có là gì, vì anh ta bị nghiền nát linh hồn cũng được. Anh là đầu đất, nếu như anh còn nhận ta là sư phụ, hãy mau đáp ứng, đây là cơ hội duy nhất.

Nhìn thấy Hoàng Đế đột nhiên xuất hiện, Tề Nhạc nói:

- Lão sư, tôi đáp ứng thì ngài cao hứng sao? Nhưng mà, có một điểm tôi không giống ngài. Có lẽ ngài vì nhân loại cái gì cũng hy sinh được, nhưng tôi lại không giống. Hiên Viên kiếm nói rất đúng, tôi là người sống cảm tình. Hoặc là, ánh mắt của tôi rất thiển cận. Nhưng mà, tôi tuyệt đối không vì lực lượng mà buông tha cho những thứ quan trọng với mình.

- Ngài là lão sư của tôi, nếu như tôi ngay cả ngài cũng giết, cho dù đạt được cả thế giới tôi cũng không vui. Tuy Hiên Viên kiếm cường đại, nhưng tôi thà không có được nó, tôi thà rằng dựa vào cố gắng của mình để trở nên cường đại hơn cũng không vì nó mà giết ngài, cải biến ý niệm trong lòng của mình.

Những lời cuối cùng như chém đinh chặt sắt, không có khoan nhượng chút nào.

Thân ảnh Hoàng Đế biến mất, âm thanh lạnh lùng của Hiên Viên kiếm lại vang lên lần nữa.

- Như vậy, nếu như tôi cho anh biết, không từ trong ba lựa chọn này tuyển một. Anh sẽ lâm vào bóng tối này vĩnh viễn thì sao?

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Làm tôi sợ sao?

Hiên Viên kiếm cười ha hả, rét lạnh nói:

- Anh cho rằng tôi đang dọa sao?

Tề Nhạc cũng cười nói:

- Nếu như không đáp ứng điều kiện thì anh giết tôi, vậy anh cũng không phải Hiên Viên thần kiếm, mà là Hiên Viên ma kiếm. Nếu như anh nguyện ý biến thành ma kiếm tôi cũng không có biện pháp.

Hiên Viên kiếm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Nói như vậy, anh không có ý định cải biến chủ ý?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Không sai, cho dù tôi chiếm được Hiên Viên kiếm anh cũng không giết tôi đâu. Điểm này tôi vẫn có nắm chắc.

Hiên Viên kiếm không có nói chuyện, đột nhiên không gian của Tề Nhạc biến hóa, chung quanh sáng lên, khi Tề Nhạc nhìn thấy bản thân mình, hào quang càng ngày càng cường thịnh. Không gian màu đen biến thành màu vàng.

Trong nội tâm Tề Nhạc rùng mình, âm thầm nghĩ tới, chẳng lẽ Hiên Viên kiếm này thật sự giết mình sao? Không, sẽ không, nếu như nó là thượng cổ thần khí, lại có Hoàng Đế làm hồn. Tại sao làm chuyện này chứ? Hoàng Đế không phải nói, Hiên Viên kiếm đại biểu cho dũng khí, trí tuệ cùng nhân ái sao? Từ góc độ nào mà nói, nó không có khả năng giết mình.

Nghĩ tới đây, Tề Nhạc khoanh chân ngồi xuống trong không gian hư vô này, dùng vân lực bản thân hóa thành thị giác, không cho không gian màu vàng này kích thích thị giác của mình, đồng thời trải rộng vân lực ra khắp cơ thể, bắt đầu ngồi tu luyện.

Bỗng nhiên áp lực khổng lồ xuất hiện. Giống như sóng biển không ngừng phát động công kích vào cơ thể Tề Nhạc. Tề Nhạc phong bế thị giác của mình không ngờ là cách làm thông minh. Nếu như hắn hiện tại trợn tròn mắt. Nhất định có thể chứng kiến vô số kiếm hồn Hiên Viên kiếm vàng trùng kích thân thể của mình.

Nhưng mà, tuy không thể nhìn thấy cảnh vật chung quanh. Những áp lực thật lớn này không ngừng áp bách vân lực trong cơ thể, ngay cả xương cốt trong thân thể cũng xuất hiện âm thanh rạn nứt, trong cơ thể như lửa đốt, thống khổ này từ da, kinh mạch, cốt cách, cơ bắp, cơ hồ không chỗ nào không đau truyền vào đầu của hắn, Tề Nhạc cắn răng chịu khổ, không vì thống khổ của mình mà kêu gào.

Năng lượng chèn ép chung quanh càng lúc càng mạnh, mà thân thể Tề Nhạc dù sao cũng trải qua Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo qua, tuy vẫn không sao, nhưng thân thể của hắn trở nên vặn vẹo, cho dù ở dưới tình huống như vậy, thân thể của hắn không có dấu hiệu sụp đổ, cốt cách và kinh mạch của hắn dẻo dai vô cùng, tuy áp lực bên ngoài càng lúc càng lớn, nhưng lực chống cự của bản thân Tề Nhạc càng ngày càng mạnh. Dù sao hắn không nghĩ tới biện pháp phản kích, hắn dứt khoát dùng vân lực bảo vệ cốt cách và kinh mạch, tùy ý cho nên lượng bên ngoài trùng kích thân thể của mình.

Giờ này khắc này, đột nhiên Tề Nhạc nhớ tới đã từng xem qua một bộ tiểu thuyết, là một tác giả nổi tiếng thời đại của hắn viết, hắn còn nhớ rõ, trong tiểu thuyết có một câu như thế này, hắn mạnh mặc hắn mạnh, gió mát vịn núi. Đột nhiên gánh nặng trong lòng giảm bớt, hắn cưỡng ép đem tinh thần lực của mình đưa vào trong não chứ không phát tán ra chung quanh nữa, đồng thời, thông qua thân thể của mình cảm thụ tất cả, tuy đây là một không gian hư vô.

Nhưng không gian này tồn tại đủ lâu thì có hắn làm vật dẫn, tâm tình của Tề Nhạc rất bình tĩnh, tất cả thống khổ vào lúc này không còn quan trọng nữa, thân thể của hắn vẫn duy trì sinh cơ, cảm thụ được năng lượng chung quanh trùng kích thân thể của mình, những năng lượng này giống như không còn lực công kích, mà căn bản tạo thành thế giới này chính là mình, tất cả chỉ là một bộ phận của không gian mà thôi.

Tề Nhạc trong không gian hư vô này, thân thể dần dần phát sinh biến hóa, lúc bắt đầu thân thể của hắn giống như một con thuyền nhỏ bập bùng trên sóng gió mạnh mẽ, không ngừng lên xuống trên biển. Dần dần, năng lượng trong cơ thể chậm rãi trùng kích, khi năng lượng bắt đầu chấn động, không gian này không có biên giới, mà năng lượng trùng kích cũng có thêm quy luật và phương hướng nhất định, thân thể của hắn giống như hoàn toàn dung nhập vào năng lượng trùng kích này, năng lượng trùng kích thế nào thân thể của hắn vẫn chuyển động theo, dưới loại tình huống này, những năng lượng trùng kích kia không thể gây tổn thương cho người hắn, đồng thời, thân thể ảm đạm vô quang từ từ phát sinh biến hóa.

Một tầng kim sắc quang mang xuất hiện trên làn da của Tề Nhạc, hào quang này giống như không gian chung quanh vậy, giờ này khắc này hắn không còn giống một con người, mà biến thành năng lượng trong không gian này, năng lượng chấn động thì hắn cũng động.

Tâm thần của Tề Nhạc hoàn toàn đắm chìm trong không gian này, quên bản thân, cũng quên sinh tử của mình, giờ này khắc này hắn đã hoàn toàn dung nhập vào không gian, trở thành một bộ phận của không gian này.

Quang ảnh sáng lên trong không gian, Hoàng Đế trống rỗng xuất hiện, phiêu phù ở giữa không trung. Đồng thời xuất hiện còn có một thanh kiếm, đó là Hiên Viên kiếm.

Khóe miệng Hoàng Đế xuất hiện nụ cười nhạt.

- Nên chấm dứt a.

Âm thanh không cam lòng từ Hiên Viên kiếm truyền ra.

- Cái này, điều này sao có thể, cái đó và hắn nên xuất hiện tình huống khác nha! Hắn không thuộc về thời đại này, không thể nào là người khống chế tôi.

Hoàng Đế nhìn qua Hiên Viên kiếm thật sâu, mỉm cười nói:

- Đứa nhỏ này vừa mới nói với tôi, trên thế giới này không có gì là không thể. Chẳng lẽ anh không thấy được sao, hắn đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Mà đây là cửa ải cuối cùng của anh chính là Thiên Nhân Hợp Nhất. Có thể nhanh như vậy dung nhập vào không gian này, cho dù là tôi lúc trước cũng không sánh bằng được.

Âm thanh Hiên Viên kiếm nghe có chút quái dị.

- Nhưng mà, lúc trước anh đúng là đối tượng lựa chọn tốt nhất, mà hắn là người từ bên ngoài.

*****

Hoàng Đế lạnh nhạt nói:

- Cho dù là ngoài ý muốn thì thế nào chứ? Anh có dám xác định đây không phải là kết quả do ông trời an bài không? Anh dám xác định hắn không thể trở thành chủ nhân của anh không? Từ những biểu hiện của hắn, chắc hẳn anh cũng nhìn thấy rồi.

Hiên Viên kiếm có chút không cam lòng nói:

- Đúng vậy, hắn là kẻ có đầy đủ dũng khí. Uy vũ bất khuất, đối mặt với uy hiếp tử vong, đầu tiên nghĩ đến mình còn người yêu. Ở phương diện dũng khí hắn không thể bắt bẻ, đối mặt tử vong đều có thể bình tĩnh như vậy, trên thế giới này còn có thứ gì khiến hắn sợ hãi sao? Nhưng mà, trừ uy vũ ra, muốn trở thành chủ nhân của tôi, còn phải có được trí tuệ và nhân ái. Trí tuệ của hắn tôi cảm thấy không được lắm. Đúng là đầu đất, lựa chọn dễ dàng như vậy lại làm ra hành vi như tảng đá dưới hầm cầu. Chẳng lẽ tôi không có điểm hấp dẫn nào với hắn sao?

Hoàng Đế cười ha hả, nói:

- Không, cũng không phải anh không hấp dẫn với hắn, mà là anh có vấn đề, đối với hắn mà nói anh không có chỗ tốt nào! Trong lòng hắn, dù anh có sức hấp dẫn mạnh hơn nữa, nhưng mà so sánh với người bên cạnh hắn lại càng quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu như nói hắn không có trí tuệ, anh chẳng phải kém hơn sao. Hắn có thể đoán được anh tuyệt đối không giết hắn, cho dù trí tuệ kém một chút cũng miễn cưỡng có thể vượt qua kiểm tra.

- Về phần nhân ái sao? Tôi thấy khó nói, muốn từ cái nhìn và phán đoán của mình định ra thì hơi thiếu khách quan. Hiện tại, hắn đã thông qua khảo nghiệm Thiên Nhân Hợp Nhất, gượng ép chống đỡ uy áp khủng bố thế này, hơn nữa hoàn toàn dung nhập vào trong không gian, hiện tại lựa chọn xuất hiện trước mặt người ta, hoặc là lựa chọn của hắn, hoặc là hắn ta rời đi, dù sao, hắn không phải là chủ nhân thiên mệnh của anh, anh bây giờ không có chỗ trống lựa chọn.

- Cho dù anh lựa chọn cho hắn rời đi, hắn cũng không có tiếc nuối gì. Ít nhất sau khi trải qua khảo nghiệm của anh, tinh thần lực và ý chí của hắn đều tăng lên thật lớn. Nhưng mà, đứa nhỏ này quả thật có chút quá cảm tính, đầu tiên biểu hiện trên hai chữ giết và tình. Nhưng mà. Hắn ta cũng có trái tim chính nghĩa, cho nên tôi không cần lo lắng. Tốt, anh cứ lựa chọn đi, hoặc là theo hắn hoặc cho hắn rời đi.

Nghe Hoàng Đế nói, Hiên Viên kiếm lâm vào trong trầm mặc, nó tự hỏi thật sâu. Sau khi Tề Nhạc tiến vào ảo ảnh Hiên Viên, tất cả biểu hiện của Tề Nhạc đều hiện ra trong suy nghĩ của nó.

Thật lâu sau Hiên Viên kiếm thở dài, nói:

- Theo lý trí nhìn lại, tôi không muốn lựa chọn hắn, hắn cũng không phải chủ nhân thiên mệnh của tôi, đồng thời, tôi cũng không ưa thích tính cách của hắn ta. Tiểu tử này có chút quá tự cho là đúng.

Hoàng Đế không có lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn qua Hiên Viên kiếm.

Hiên Viên kiếm nói tiếp:

- Nhưng mà, tôi ở lại nơi này thời gian đã quá lâu quá lâu rồi, tiểu tử này xem như miễn cưỡng hợp cách. Nếu như buông tha hắn, chỉ sợ tôi còn phải nghỉ ngơi ở nơi này không biết bao nhiêu năm tháng. Nghĩ lại cũng không tệ, dù sao tiểu tử này cũng là người có được huyết mạch Kỳ Lân, đi theo hắn cũng không tính bôi nhọ tôi. Nhưng mà, tôi cũng không mang lại bất cứ trợ giúp gì cho hắn. Trừ phi thực lực của hắn đạt tới mức cho phép, nếu không tôi tuyệt đối không phát huy uy lực tuyệt đối của mình.

Hoàng Đế cười nói:

- Nói như vậy, anh chuẩn bị lựa chọn cảm tính à!

Hiên Viên kiếm hừ một tiếng, nói:

- Hy vọng lựa chọn của tôi không sai lầm. Hoàng Đế, mộ Hiên Viên này nhờ anh rồi.

Hoàng Đế mỉm cười, nói:

- Chúng ta đã là bạn cũ, anh nói vậy làm gì? Tốt! Tất cả nên chấm dứt rồi.

Trong mộ Hiên Viên, Tề Nhạc vẫn ngồi ở đó, hay tay cầm chặt Hiên Viên kiếm, lúc này trên người của hắn phóng thích hào quang kim sắc như Hiên Viên kiếm, mà chuôi Hiên Viên kiếm từ màu đen hóa thành màu vàng, trên chuôi kiếm có những chữ nhỏ thần bí, lúc này dùng trạng thái năng lượng hiện ra chung quanh, xoay tròn chậm chạp quanh Tề Nhạc, từng đạo hào quang không ngừng hiện ra bên ngoài thân Tề Nhạc và Hiên Viên kiếm.

Đột nhiên thân thể của Tề Nhạc run rẩy kịch liệt. Ngay sau đó vị trí mi tâm của hắn. Một đạo kim sắc quang mang lập tức sáng lên, một giọt máu tươi, chậm rãi hiện ra trên mi tâm, vừa vặn nhỏ vào chuôi Hiên Viên kiếm.

Giống như mơ ngủ từ xa xưa tỉnh lại, Tề Nhạc chậm rãi mở to mắt, ánh mắt của hắn như hóa thành thực chất, hai đạo kim sắc quang mang bắn ra như điện, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy hào quang trong mắt Hoàng Đế lúc vừa vào mộ vậy, giờ này khắc này hắn không còn khí chất côn đồ nữa, mà là tràn ngập khí chất vương giả như Hoàng Đế, đứng ở nơi đó hắn như quân chủ chưởng khống thiên hạ, kim sắc quang mang trong mắt giống như có thể bao quát mỗi góc.

Hai tay chậm rãi nhấc lên, một âm thanh vù vù như long ngâm từ trong chuôi Hiên Viên kiếm tản mát ra khắp không gian chung quanh, kim quang chói mắt đột nhiên xuất hiện trong mỗi góc ngách nơi này, những nơi kim quang chiếu qua cảnh vật như ảm đạm thất sắc. Thân kiếm chậm rãi bị Tề Nhạc rút ta từng chút một, mà kim sắc quang mang càng ngày càng mạnh hơn trước.

Trong mộ Hiên Viên này, bầu trời vốn sáng ngời đã tối lại, giống như đêm tối của nhân gian, mà trong bầu trời tối tăm đó có vô số tinh đấu đang quay quanh một vầng trăng đang hiển hiện ra, ánh trăng màu vàng đang tỏa sáng trên bầu trời.

Xa xa như có vô số dãy núi nguy nga, vô số thực vật đang sinh trưởng mạnh mẽ trên những khu vực này, tiếng nước chảy vững vàng mang lại sinh cơ bừng bừng cho thế giới này.

Hai mắt Tề Nhạc như hóa thành thực chất nhìn qua thân Hiên Viên kiếm, trên thân kiếm có hào quang kim sắc chói mắt nhưng không cách nào làm mắt hắn bị thương, hắn lẩm bẩm nói:

- Một mặt khắc mặt trời mặt trăng và ngôi sao, một mặt khắc sông núi cỏ cây, Hiên Viên kiếm ah! Anh đại biểu cho thế giới này sao?

Vừa mới nói xong, hai tay Tề Nhạc vung lên, một âm thanh vù vù vang lên, Hiên Viên kiếm dài hơn hai mét rời vỏ, trống rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay của Tề Nhạc.

Hai tay nắm chặt chuôi kiếm này, ánh mắt Tề Nhạc tràn ngập hào quang kỳ dị, nhìn qua thân kiếm cực lớn, các loại cảm giác kỳ diệu không ngừng hiện ra chung quanh thân thể, Hiên Viên kiếm lóe hào quang khác thường chiếu sáng thân thể Tề Nhạc.

Một âm thanh thanh thúy từ trong kiếm vang lên.

- Chủ của tôi, từ giờ trở đi, thẳng đến khi tính mạng của anh kết thúc, Hiên Viên vĩnh viễn là thủ hộ giả của ngài, trở thành sự giúp đỡ lớn nhất của ngài.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Tôi cũng vĩnh viễn thủ hộ anh, không cho Hiên Viên thần kiếm như anh bị vũ nhục.

Một điểm kim quang từ trong mi tâm của Tề Nhạc bắn ra ngoài. Ngay sau đó, quang mang của Hiên Viên kiếm yếu đi rất nhiều, cái vỏ kiếm cực lớn từ từ giãy dụa thoát khỏi bệ đá, hợp lại làm một với thân kiếm, hào quang lóe lên liền chui vào mi tâm của Tề Nhạc.

Mà vào lúc này, mặt đất dưới chân Tề Nhạc run rẩy kịch liệt. Tề Nhạc nhìn thấy những bậc thang đá bằng bạch ngọc xuất hiện vết rách.

*****

Trong nội tâm hơi động một chút, thân thể Tề Nhạc đã bay lên. Cho tới bây giờ, tinh thần của hắn còn chưa thoát ra khỏi ảo cảnh. Nghe tiếng nổ mạnh dưới chân, nhìn thấy cách thang bằng bạch ngọc trăm mét biến mất, mà chung quanh không ngừng xuất hiện cỏ cây, dòng sông, mặt trời mặt trăng và ngôi sao trên trời phát sáng.

Đây là sự thật sao? Mình thật sự có được Hiên Viên kiếm trong thập đại thần khí sao? Trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện nghi hoặc, mà đầu óc của hắn lúc này đang từ từ thanh tỉnh.

- Đúng thế, hài tử của ta, anh đã chính thức đạt được Hiên Viên kiếm, đây là chuyện ngay cả ta cũng không ngờ.

Quang ảnh lóe lên, Hoàng Đế đã trống rỗng xuất hiện bên người Tề Nhạc, đang mỉm cười nhìn qua hắn.

- Lão sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tề Nhạc nhìn qua Hoàng Đế giống như nhìn cọng cỏ cứu mạng.

Hoàng Đế nhìn qua hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Tiểu tử ngốc, anh không giống ta.

- Ân?

Tề Nhạc khó hiểu nhìn qua Hoàng Đế.

Hoàng Đế mỉm cười nói:

- Nếu như ta là anh, thời điểm Hiên Viên kiếm đưa ra ba lựa chọn, nhất định sẽ lựa chọn thứ hai, hi sinh tính mạng của người thân mình đổi lấy Hiên Viên xuất thế. Đây tuyệt đối là đáng giá. Thế nhưng mà tiểu tử ngốc như anh lại buông tha.

Tề Nhạc nói:

- Điều này sao có thể lựa chọn. Một ngày làm thầy, cả đời là cha, đừng nói là Hiên Viên kiếm. Cho dù thập đại thần khí đều tới cũng không có khả năng thuyết phục tôi tổn thương thân nhân của mình.

Lúc này đầu óc của hắn đã thanh tỉnh lại, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước kia giống như hành vi vô thức. Hắn cũng không biết, Hiên Viên kiếm kích phát ra chính là những gì trong tiềm thức của hắn. Cũng chỉ có như vậy mới có thể khảo nghiệm tâm tính của một người. Về phần trong quá trình dung hợp với Hiên Viên kiếm, sẽ do bản thân Hiên Viên kiếm tự hoàn thành. Cũng không phải Tề Nhạc cố ý gây nên.

Hoàng Đế nhìn qua ánh mắt Tề Nhạc thay đổi.

- Lúc trước Hiên Viên kiếm cho ta ba lựa chọn, trong đó một chính là hi sinh linh hồn của mình sau khi chết, trở thành kiếm hồn thủ hộ nó, mà hai lựa chọn kia chính là hủy diệt chủng tộc và thân nhân hoặc rời khỏi thế giới này đến một không gian khác. Vì vậy, ta sẽ lựa chọn kiếm hồn.

- Kỳ thật, hôm nay Hiên Viên kiếm căn bản không có ý định cho anh thông qua khảo nghiệm, lúc trước nó đưa ra ba lựa chọn kia, chỉ có trở thành kiếm hồn mới chính thức thông qua khảo nghiệm, hôm nay nó đưa ra ba khảo nghiệm lại không có một cái nào khiến anh làm chủ Hiên Viên kiếm. Là vận khí của anh, hoặc là nói do tâm chí, cuối cùng anh mới trở thành chủ nhân của nó. Tất cả những chuyện này, xem ra đều là duyên phận.

Tề Nhạc nhìn qua Hoàng Đế rồi cười nói.

- Thật không nghĩ tới, tôi lại có thể kế thừa hy vọng của ngài, trở thành chủ nhân của Hiên Viên kiếm. Nói thật, hiện tại tôi còn có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Hiên Viên kiếm, đây là Hiên Viên kiếm, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi tinh thần tỉnh táo lại, cảm xúc chính là vui sướng. Mũi kiếm Hiên Viên kiếm Tề Nhạc đã nhìn thấy, có thể có được thần khí như thế chẳng những đối với việc đi tìm Côn Lôn kính càng có nắm chắc nhiều hơn, đồng thời cũng làm thực lực của hắn tăng lên đỉnh phong! Cho dù không cách nào so sánh được với Ngưu Ma Vương, nhưng ít ra cũng có được lực uy hiếp nhất định với hắn.

Sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, trịnh trọng nói:

- Tề Nhạc, đừng tưởng rằng đạt được Hiên Viên kiếm thì anh có thể trở thành ta thứ hai, hoặc là trở thành tuyệt thế cường giả. Trên thế giới này không có chuyện chẳng làm mà hưởng, nhất là thực lực cường đại. Hiên Viên kiếm không dễ dùng như suy nghĩ của anh đâu. Anh muốn phát huy thực lực của Hiên Viên kiếm, đầu tiên anh phải có đủ thực lực mới được.

- Nếu không anh không có khả năng dẫn động kiếm hồn của Hiên Viên kiếm, mà thúc dục thần khí này tôi và anh không giống nhau, tôi lúc trước là do Hiên Viên kiếm tự hành tuyển định làm kiếm chủ, mà anh dưới cơ duyên xảo hợp biến thành chủ nhân của nó, dưới loại tình huống này, anh muốn sử dụng năng lực của Hiên Viên kiếm không có khả năng trực tiếp sử dụng như ta lúc ban đầu, mà anh phải lấy thực lực bản thân làm dẫn mới được. Từ tình huống của anh bây giờ mà nhìn, cho dù muốn chém một kiếm cũng khó khăn, thậm chí có thể nói là không có khả năng.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:

- Vậy tôi có được Hiên Viên kiếm và không có được chẳng có gì khác nhau sao?

Hoàng Đế mỉm cười, nói:

- Đương nhiên không thể nói như vậy, hoặc là anh có thể hiểu như vậy, sau khi có được Hiên Viên kiếm, thực lực của anh đạt tới mức độ nhất định anh có khả năng phóng xuất công kích trong nháy mắt, có thể tăng cường uy lực lên mấy lần. Mà anh được Tự Nhiên Chi Nguyên tẩy lễ, bản thân biến thành Tự Nhiên Chi Nguyên đã không bị tuổi thọ hạn chế, cho nên anh cần phải tu luyện trong thời gian khá lâu, chỉ cần anh chịu cố gắng, một ngày nào đó anh sẽ trở thành chủ nhân chính thức của nó.

Tề Nhạc bất đắc dĩ gật gật đầu, nói:

- Tôi hiểu rồi, dù sao không có khả năng ăn một lần là mập.

Hoàng Đế cười hắc hắc nói:

- Anh lại sai rồi, tuy anh không cách nào sử dụng Hiên Viên kiếm hoàn toàn, nhưng mà khí tức Hiên Viên kiếm lại rất rõ ràng trong thời đại này đấy, có lẽ viễn cổ cự thú bình thường không cảm nhận được, nhưng mà người mạnh như Ngưu Ma Vương, thậm chí là ba đại hung thú dưới tay của nó nhất định có thể cảm nhận được khí tức của Hiên Viên kiếm, anh sau này cũng có thể bảo vệ mình rồi.

- Trời ơi, chỉ nhìn mà không thể sử dụng, lại là củ khoai lang bỏng tay, lão sư, tôi không muốn nó có được không?

Nghe Hoàng Đế nói như vậy, Tề Nhạc lập tức hiểu được, đạt được Hiên Viên kiếm cũng không phải chuyện tốt như vậy!

Hoàng Đế giận dữ nói:

- Nói bậy, Hiên Viên kiếm là chí bảo trên đời, anh thật vất vả có được lại đòi buông tha. Huống chi hiện giờ nó đã nhận chủ. Muốn làm cho nó biến mất cũng dễ dàng, vậy anh tự sát là xong. Chỉ cần anh chết đi, Hiên Viên kiếm sẽ tự động quay về mộ Hiên Viên này.

- Ách... , như vậy ah! Vậy thì xem như xong, tôi cố mà làm chủ nhân của nó vậy.

Nhìn qua vẻ mặt hậm hực của Tề Nhạc, Hoàng Đế thực sự có xúc động muốn đánh hắn một trận, nhưng hiện giờ hắn biến thành chủ nhân của Hiên Viên kiếm, Hoàng Đế có khả năng phát huy uy lực Hiên Viên kiếm cũng không thể tạo thành thương tổn cho Tề Nhạc, mà khí tức Kỳ Lân trên người Tề Nhạc cộng thêm không ít trọng bảo, thật muốn đánh, cho dù hắn không sử dụng Ngân Long Tráo, Hoàng Đế cũng biết mình không có bao nhiêu phần thắng.

Tức giận nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Được rồi, anh bây giờ nghe cho rõ. Uy lực chân chính của Hiên Viên kiếm phải dựa theo kiếm pháp của Hiên Viên kiếm mà dẫn động. Mà Hiên Viên kiếm pháp có tám thức. Hiện tại ta sẽ truyền thụ tám thức này cho anh. Sau khi mức độ năng lượng của anh đạt tới yêu cầu dẫn động chiêu thức, có thể trực tiếp sử dụng Hiên Viên Bát Kiếm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-360)