Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 157

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 157: Đồng sinh cộng tử lĩnh vực vô cùng cường hoành đệ tam sử lệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Ngưu Ma Vương có chút kềm nén không được nói:

- Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa, ngươi nói đi, chỉ cần là ta có thể đưa cho ngươi, ta đều có thể đáp ứng, chỉ cần thả ta ra. Đồng thời, ngươi cũng không cần lo ta sẽ lật lọng, thậm chí cũng không cần bất luận cam đoan gì, có Đồng Sanh Cộng Tử lĩnh vực buồn nôn kia của ngươi ở đây, hai người chúng ta liền trở thành một thể kết hợp không thể tách rời, ta nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp bảo hộ ngươi chu toàn. Chẳng lẽ, trở thành đồng bọn tín nhiệm nhất của Vương của Hung Thú, trở thành siêu cấp cường giả có thể khống chế thế giới này còn không cách nào đá động ngươi sao?

Tề Nhạc gật đầu, nói:

- Đúng vậy, những gì ngươi nói đã đủ đả động ta rồi. Ta cũng không phải chính nhân quân tử gì, cũng không có ý nghĩ chính nghĩa này nọ hay các ngươi là tà ác và ta là chính nghĩa phải tiêu diệt ngươi. Nhưng ta là một người, là một nam tử hán đại trượng phu, ta biết nên làm gì không nên làm gì.

- Đúng, ta muốn có lợi ích và thực lực cường đại nhưng so với những người anh em của ta thì không là gì cả. Ngưu Ma Vương, ngươi giết chết Minh Xà đại ca của ta và Bạch Nương Tử vợ của hắn, họ không chỉ là Sử Lệnh của ta mà còn là người thân nhất của ta.

- Nếu như không phải còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn có người thân chờ ta thì ta đã lập tức liều mạng triệt để tiêu diệt ngươi để trả thù cho họ rồi. Bạch tộc và hơn 10 vạn nhân loại bị hung thú ngươi dẫn đầu hủy diệt trong chốc lát. Ta cũng là một nhân loại, nhìn đồng loại của ta bị ngươi giết chóc như thế thì ta có thể ngồi yên sao? Đừng nói nhiều nữa, và cũng đừng nghĩ ta sẽ thả ngươi đi.

- Hiện giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là vĩnh viễn ngủ say trong thế giới của ta, ta quả thật không thể hạn chế được ngươi nhưng có lẽ ngươi cũng rõ ràng muốn tự sát với ta mà nói thì vô cùng dễ dàng. Hiên Viên Kiếm có linh hồn của nó, ta đã hoàn toàn giao ý nghĩ của mình cho nó, chỉ cần ngươi hơi có dị động hay muốn động thủ với bằng hữu của ta thì Hiên Viên Kiếm sẽ không chút do dự tiêu diệt ta, mà hủy diệt từ bên trong như vậy thì ngươi tuyệt đối không cách nào ngăn cản được. Hiện giờ là lúc ngươi lựa chọn đó.

Quang ảnh cực lớn từ trong thân thể Tề Nhạc bỗng nhiên nhao ra, thân thể Ngưu Ma Vương ngưng kết lại trước mặt hắn, nắm đấm cực lớn mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa từ Ngưu Ma Vương tràn đầy hung tàn và ánh mắt soi mói vung về hướng đầu Tề Nhạc.

Tề Nhạc cũng không cử động, thậm chí không có chút tránh né nào, tự tin mỉm cười nhìn nắm đấm của Ngưu Ma Vương đang vung đến, không chút lùi bước. Hắn ngạo nghễ phiêu phù ở đó, giương mắt nhìn năng lượng khổng lồ sắp nuốt chửng thân thể mình.

- Phốc!

Cuồng phong thổi qua khiến mái tóc dài của Tề Nhạc tung bay sau lưng, nắm đấm cực lớn của Ngưu Ma Vương tiến đến cách đầu hắn ba thốn thì ngừng lại, nắm đấm vốn vô cùng kiên định lại có chút run rẩy, trong ánh mắt oán độc của hắn có thể nhìn ra cảm xúc phẫn hận tới cực điểm.

- Đến đi! Giết ta đi! Động thủ đi! Tên khốn kiếp Ngưu Ma Vương, đến mà giết ta đi! Ta có thể báo thù cho Minh Xà đại ca và Bạch nương tử rồi.

Nhớ tới Thâm Hải Minh Xà và Bạch Nương Tử đã bị giết, trong nháy mắt con mắt Tề Nhạc cũng đỏ lên, thân thể phiêu phù, dí trán vào nắm đấm của Ngưu Ma Vương, điên cuồng rống lên.

Nhìn Tề Nhạc, người cải biến vận mệnh mình ở trước mặt, vẻ oán hận trong mắt Ngưu Ma Vương đã phát sinh biến hóa rất nhỏ.

Tề Nhạc lạnh lùng nói:

- Không giết ta sao? Không muốn từ bỏ tính mạng vô tận của mình sao? Vậy thì cút về cho ta, dùng tuổi già của ngươi để hưởng thụ cô độc và hạn chế a!

- Tề Nhạc, thật sự không thể thương lượng chút nào sao?

Ngưu Ma Vương trừng mắt nhìn hắn, thu hồi nắm đấm của mình.

Tề Nhạc hừ một tiếng khinh thường, nói:

- Ngươi nói gì cơ? Ngươi thấy giữa hai ta có cái gì thương lượng sao? Hiện giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn nhưng ngươi hiển nhiên đã bỏ qua cái đầu tiên thì cũng chỉ còn cái thứ hai, không có cách thứ ba nào khác!

Ngưu Ma Vương lại vươn bàn tay to của mình ra lần nữa nhưng lúc này hắn bắt lấy bả vai Tề Nhạc. Trong lúc kinh ngạc, Tề Nhạc phát hiện một cỗ năng lượng khổng lồ nhưng phi thường ôn hòa truyền vào trong cơ thể mình. Trong lúc Thăng Vân Quyết vận hành dần dần chuyển hóa thành năng lượng của mình, khôi phục lại nguyên khí đã tiêu hao.

- Tiểu tử, không phải ta đang giúp ngươi mà là giúp chính ta, ta không hi vọng ngươi chết đi.

Lúc này thanh âm và tâm tình của Ngưu Ma Vương lại bình tĩnh dị thường.

Nhìn bộ dạng của Ngưu Ma Vương, Tề Nhạc không khỏi có chút kinh ngạc.

- Có lẽ ngươi là người Thượng Thiên phái đến thế giới này để làm địch nhân của ta. Tuy rằng ngươi rất nhỏ yếu nhưng ta không thể không thừa nhận ngươi đã trở thành đối thủ mạnh nhất cả đời ta.

Ngưu Ma Vương nói ra, rồi rút tay từ trên bả vai Tề Nhạc về.

- Ta chỉ có thể giúp ngươi khôi phục lại một lượng nguyên khí nhất định, những cái khác thì thân thể của ngươi phải tự điều chỉnh, tiêu hao quá độ thì nhất định phải nghỉ ngơi mới có thể khôi phục lại được, lúc đó không mới gây ra tác dụng phụ với thân thể ngươi.

Tề Nhạc nói mỉa mai:

- Hiện giờ ta mới phát hiện đường đường là Vương của Hung Thú Ngưu Ma Vương lại quan tâm ta như thế a.

Ngưu Ma Vương cười nhạt một tiếng, nói:

- Ngươi cũng biết đây là ta quan tâm tới chính mình. Từ giờ trở đi ta như có hai thân thể, một là ta một là ngươi, lĩnh vực Đồng Sanh Cộng Tử đã hoàn toàn liên kết tính mạng của hai ta. Ta đương nhiên không hi vọng ngươi làm gì sai lầm. Tề Nhạc, vừa rồi ta đột nhiên nghĩ thông suốt, đồng thời còn nghĩ đến một vấn đề.

- Vấn đề gì?

Tề Nhạc vô ý thức hỏi.

Ngưu Ma Vương nói:

- Vừa rồi ta đột nhiên nghĩ đến, Luân Hồi Quả là một trong Tam đại Thần Vương, lĩnh vực Đồng Sanh Cộng Tử của nó quả thực đặc thù. Nhưng Luân Hồi Quả đã có thể được sáng tạo ra trên thế giới này thì ngươi cũng có thể là do trời an bài đối nghịch với ta. Như vậy, trong thế giới cân đối này nhất định có phương pháp gì đó có thể giải trừ lĩnh vực Đồng Sanh Cộng Tử, hoặc là nói có thứ gì đó là khắc tinh của Luân Hồi Quả.

- Từ giờ trở đi, ta sẽ xem ngươi là đối thủ cường đại nhất đời ta, cũng là đối thủ duy nhất. Đã nhiều năm dẫn hung thú chinh chiến đánh trận, có lẽ ta nên nghỉ ngơi một chút. Ta sẽ tìm hiểu làm thế nào để bài trừ lĩnh vực Đồng Sanh Cộng Tử. Tiểu tử, ngươi cứ cầu nguyện đi, cầu nguyện cho ta vĩnh viễn không tìm được phương pháp kia.

- Bằng không thì cũng không cần ta nói kết quả nữa rồi. Là cường giả mạnh nhất thế giới này, ta không chỉ có thể dẫn hung thú đánh trận mà còn có thể đối mặt với sự thật lúc cần thiết. Có lẽ đây là khảo nghiệm mấu chốt cả đời ta. Tề Nhạc, từ bây giờ trở đi, trận chiến của chúng ta mới thực sự bắt đầu. Đi thôi.

*****

Không đợi Tề Nhạc mở miệng, Ngưu Ma Vương nâng bàn tay lớn lên, phiêu nhiên trên trán Tề Nhạc. Tề Nhạc chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, thân thể lập tức mất đi khống chế, tất cả ý thức lập tức biến mất, dưới tác dụng năng lượng của Ngưu Ma Vương, hắn liền đi về hướng cửa ra vào thế giới phỉ thúy.

Nhìn thân thể Tề Nhạc hạ xuống, trong mắt Ngưu Ma Vương hiện lên một đạo hào quang phức tạp, thân thể hóa thành một đạo ám lam sắc hào quang, lập tức chui vào trong đó, tiêu thất giữa hư không. Đúng vậy, chính như lời hắn nói, trận chiến giữa hắn và Tề Nhạc bây giờ mới thật sự bắt đầu. Cho dù Tề Nhạc chiếm được tiên cơ nhưng cũng không nhất định thắng lợi, dù sao thì lĩnh vực Đồng Sanh Cộng Tử cũng là hỗ trợ lẫn nhau.

Cảm giác lạnh buốt dần dần kéo ý thức của Tề Nhạc trở lại, ý thức hắn khôi phục lại, cảm giác lạnh buốt kia cũng càng ngày càng rõ ràng rồi. Tề Nhạc phát hiện cái lạnh buốt kia là xuất hiện ở trên mặt mình, lúc này hắn cảm giác rất mệt, muốn mở to mắt ra nhìn nhưng vô luận như thế nào cũng không cách nào khống chế được mí mắt của mình, năng lượng trong cơ thể bỗng có chút nhúc nhích, sau đó hắn lại lâm vào giấc ngủ say.

Không biết đã qua bao lâu, lúc ý thức Tề Nhạc khôi phục lại thì cảm giác lạnh buốt kia vẫn còn, lúc này, cảm giác của hắn càng thêm rõ ràng, đó là một bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đang nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt mình, mang lại cảm giác rất thoải mái, cảm xúc này không khỏi mang lại vài phần khác thường trong lòng hắn.

Là Văn Đình sao? Văn Đình là người Tề Nhạc nghĩ đến đầu tiên nhưng hắn rất nhanh nhớ lại trước khi hôn mê hắn đã đưa Văn Đình vào trong Kỳ Lân Châu, sau khi dung hợp sử dụng Thiên Nhân Hợp Nhất Hiên Viên bát kiếm thì năng lượng của nàng đã tiêu hao rất nhiều, lúc này chỉ sợ cũng đang ngủ say. Như vậy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt này đến tột cùng là ai?

Đúng lúc này, một thanh âm ôn nhu vang lên:

- Cha, người nhanh tỉnh lại đi, con xin người, người đừng bỏ Tuyết Nữ lại một mình. Cha, cha biết không? Từ sau khi Tuyết Nữ trải qua chuyện năm đó thì người là người đầu tiên tiến vào trong nội tâm con, là người và mẹ đã mang lại cảm giác ôn hòa cho con trên thế giới này, khiến con cảm nhận được sự quan tâm.

- Đều do con không tốt, nếu không phải do con thì hai người cũng không đi tới thời đại này, nếu như không có con thì có lẽ hai người còn đang khoái hoạt. Cha, cầu xin người tỉnh lại đi, chỉ cần người tỉnh lại thì dù người bảo Tuyết Nữ làm gì, Tuyết Nữ cũng nguyện ý tuân theo. Cha, con quả thật không muốn gọi người là cha. Người biết không? Con, con muốn như mẹ vậy, muốn có được cha, muốn có một vị trí trong lòng cha!

Nghe Tuyết Nữ nói như vậy, Tề Nhạc vốn còn có chút mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, linh hồn rùng mình một cái, trời ạ, từ lúc nào mà con gái của mình như vậy rồi? Cái này chẳng lẽ là điềm lành sao?

Cố nén cảm giác khác thường trong nội tâm, Tề Nhạc bắt đầu phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Trong lúc Tề Nhạc hôn mê, Tuyết Nữ thổ lộ hết thảy. Lúc này đột nhiên nghe hắn rên rỉ, lập tức vô cùng hoảng sợ, nhưng sau đó nàng lập tức đại hỉ, truyền một cỗ năng lượng lạnh buốt vào người Tề Nhạc, gấp gáp kêu lên:

- Cha, cha, người mau tỉnh lại đi!

Tề Nhạc chậm rãi mở to mắt, cố lấy lại bình tĩnh, lúc này gương mặt tuyệt mỹ của Tuyết Nữ ở trước mặt hắn không đến ba cm, nàng đang ân cần nhìn hắn, không biết có phải vì thổ lộ hay không mà gương mặt trắng như tuyết của nàng đỏ lên vài phần.

- Tuyết Nữ, cha không sao, con đừng lo lắng.

Tề Nhạc mỉm cười, giơ tay lên vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Tuyết Nữ. Hắn thầm nhủ trong lòng, đã có Văn Đình, đã có Như Nguyệt, thậm chí là Thương Băng, đối với mình mà nói thì họ đều là ân đức trời ban rồi, tuyệt không thể có lòng tham không đáy, Tuyết Nữ thuần khiết như thế, nàng là con gái của mình a! Nhất định phải bóp chết tình cảm mông lung của nàng dành cho mình từ trong trứng nước mới được.

Tuyết Nữ đỡ Tề Nhạc ngồi dậy, cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới, tựa hồ sợ người hắn mất đi một khối thịt nào đó, kêu lên:

- Cha, cha đã tỉnh rồi, con mừng lắm.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Con gái ngốc, cha là Kỳ Lân a. Mạng cha rất lớn, hết thảy đều đã qua rồi, không có việc gì nữa. Cha đã hôn mê được mấy ngày rồi?

Tuyết Nữ lắc đầu, nói:

- Con cũng không biết đã trôi qua bao lâu, ở nơi này căn bản không thể phân biệt được ngày và đêm. Người đã hôn mê rất lâu rồi, ngày đó mẹ phong ấn chặt năng lực của con và Nguyệt Dạ, đưa chúng con xuống dưới tìm người. Trước khi đi mẹ còn nói, nếu như tụi con chết rồi thì dù hai người có năng lực cũng vô dụng, nếu như tụi con còn sống thì nhất định sẽ trở lại. Cha, người như thế nào rồi? Mẹ đâu rồi? Mẹ như thế nào không ở cùng một chỗ với cha?

Tề Nhạc thông qua tinh thần lực kiểm tra thân thể của mình một chút, hắn kinh ngạc phát hiện chỗ thụ thương đã hoàn toàn phục hồi lại như cũ, không biết là do công lao của Ngưu Ma Vương hay là tác dụng của Tự Nhiên Chi Nguyên. Hiện giờ chỉ có Vân Lực là suy yếu đi một chút mà thôi.

- Yên tâm đi, mẹ của con rất ổn. Lần này may mắn mà có cô ấy nếu không thì chúng ta đã chết rồi.

Vừa nói, Tề Nhạc thúc dục Vân lực còn không nhiều lắm trong cơ thể mình, phóng Văn Đình từ trong Kỳ Lân châu ra.

Quang mang lóe lên, Văn Đình toàn thân lõa lồ xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, chính như hắn nghĩ, lúc này Văn Đình đang tu luyện. Nhìn thấy Văn Đình xích lõa, Tề Nhạc không khỏi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình, lúc này mới phát hiện ngay cả bản thân cũng không mảnh vải che chắn, hắn hô nhỏ một tiếng, vội vàng dùng hai tay che bộ vị trọng yếu lại, quẫn bách nói:

- Cái này, Tuyết Nữ, cha...

Tuyết Nữ nhìn bộ mặt mo đỏ lên của Tề Nhạc, không khỏi bật cười, nói:

- Cha, không cần che đậy đâu. Con đã nhìn rất nhiều ngày rồi, con còn không sợ xấu hổ thì cha sợ cái gì?

- Cái này...

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tuyết Nữ, Tuyết Nữ cũng nhìn hắn, mắt hai người nhìn nhau, Tuyết Nữ cũng không ngượng ngùng mà từ trong cặp mắt to màu thủy lam của nàng toát ra vài phần hào quang khác thường.

- Trước tiên con xoay qua chỗ khác, để cha mặc y phục vào.

Tề Nhạc lúng túng nói.

Tuyết Nữ cười nói:

- Được rồi, cha có gì phải thẹn thùng đâu, con là con gái của cha a! Nào nào, để con giúp cha mặc quần áo.

Vừa nói, nàng không e dè áp lại bên người Tề Nhạc, thân thể mềm mại kia dán lên người Tề Nhạc khiến thân thể hắn nhất thời có phản ứng, hạ thân xúc động dựng thẳng lên. Lúc này hắn thề thà đi đối mặt với Ngưu Ma Vương còn hơn đối mặt với con gái của mình.

Rơi vào đường cùng, Tề Nhạc đành phải lấy y phục của mình từ trong Kỳ Lân Châu ra rồi mặc vào với tốc độ nhanh nhất, đồng thời cũng lấy ra một bộ trường bào bao lấy thân thể mềm mại của Văn Đình.

*****

Tuyết Nữ cười hắc hắc, nhìn Tề Nhạc nói:

- Cha, người toát mồ hôi à? Có phải là có gì không thoải mái không?

Tề Nhạc như thế nào không thoải mái, rõ ràng là khẩn trương mới đúng. Hắn cố gắng nghiêm mặt, nói:

- Con bé này, không biết lớn nhỏ, chẳng lẽ không biết nam nam thụ thụ bất thân sao? May là không có người ngoài, nếu để họ thấy được thì thành ra cái gì nữa?

Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc thè lưỡi, lúc này nàng không có chút dáng vẻ Tuyết Nữ băng sơn nào, cười hì hì nói:

- Cha, cha làm con sợ a! Con nhớ lúc còn bé nếu không nghe lời thì sẽ bị đánh đòn, nếu không người đánh con hai cái là được rồi.

Vừa nói, thân thể nàng nghiêng về phía trước, vểnh cái mông của mình lên.

Mông Tuyết Nữ rất tròn, nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, cho dù dùng mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được bờ mông kia co dãn như thế nào. Ánh mắt Tề Nhạc vừa nhìn lên bờ mông tròn trịa vểnh lên của nàng thì cũng có chút không nỡ dời đi.

Hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì, coi như là chính nhân quân tử, đối mặt với một tuyệt sắc mỹ nữ nhếch mông lên như vậy thì cho dù có quân tử như thế nào cũng biến thành sắc lang ngay lập tức a.

Cố nén xúc động đang dâng lên, Tề Nhạc âm thầm nuốt nước bọt, thầm nghĩ trong lòng tiểu yêu tinh này từ lúc nào mà trở nên hấp dẫn như vậy a.

- Được rồi, được rồi, lần này tạm tha cho con. Nguyệt Dạ đâu rồi, ồ cô ấy như thế nào lại ngủ rồi?

Tề Nhạc cưỡng ép ánh mắt của mình nhìn qua một bên, ngồi xuống bên người Văn Đình.

Lúc này hắn mới nhìn thấy Nguyệt Dạ đang nằm ngủ ở một bên.

Tuyết Nữ xoay người lại, thè lưỡi với Tề Nhạc, nói:

- Cha, lúc người tới đây thì đã hôn mê rồi. Nguyệt Dạ cô ấy cố gắng trông coi người, chờ người tỉnh lại, về sau thân thể của cô ấy có chút không kiên trì nổi nữa nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi. Con cũng không có biện pháp, chỉ có thể đánh cô ấy ngất xỉu để cô ấy ngủ thêm một chút.

Lúc nói những lời này, ánh mắt Tuyết Nữ có chút lập lòe. Dùng cảm giác nhạy cảm của Tề Nhạc, tự nhiên sẽ ẩn ẩn cảm giác có chuyện gì đó và cũng có chút minh bạch nhưng cũng không vạch trần.

Tuyết Nữ ngồi xuống bên cạnh Tề Nhạc, làm bộ không phát hiện thân thể Tề Nhạc đã trở nên có chút cứng ngắc, khoác tay hắn, thản nhiên nói:

- Cha, người biết không? Trong khoảng thời gian người hôn mê thì con đã suy nghĩ rất nhiều, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến lúc này, mỗi một khoảnh khắc đều hiện lên rõ ràng trong đầu con. Con đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào mà người đã trở thành người trọng yếu nhất với con, cũng trở thành nơi con ký thác tinh thần. Chính vì có sự hiện hữu của người thì lòng con mới có thể bình tĩnh và quên đi những thống khổ trước kia. Chỉ có thể dựa vào cha thì còn mới có thể vui vẻ và bệnh trước kia của con có thể hết nhanh như vậy.

Từ sâu trong mắt Tuyết Nữ, Tề Nhạc thấy được một tia bi ai, hắn biết rõ đứa con gái này của mình nhất định nghĩ tới chuyện lúc nãy nhưng hắn không hề có ý rút cánh tay của mình ra, bất đắc dĩ bị bộ ngực sữa thập phần co dãn dán vào. Hắn than nhẹ một tiếng, nói:

- Tuyết Nữ, yên tâm đi, hiện giờ chúng ta đã vượt qua cửa ải khó nhất. Chỉ cần có thể tìm được Côn Lôn kính trở về thì cha nhất định sẽ mang con đi báo thù. Con có thể nói cho ta biết đến tột cùng con đã trải qua những đả kích như thế nào không?

Thân thể Tuyết Nữ thoáng run lên một phát, nhẹ nhàng tựa đầu mình vào vai Tề Nhạc, nói:

- Lúc này cũng nên nói cho người biết rồi. Cha, bất luận chúng ta có thể trở về hay không thì lúc này con cũng nên nói ra hết thảy. Có lẽ cha và mẹ cũng đã đoán được con kỳ thật không phải là nhân loại, sở dĩ năng lượng của con tinh thuần như vậy là vì con thuộc về thực vật. Con, hoặc là nói một nhà chúng con đều là Đế Tâm Tuyết Liên trên Thiên Sơn, với tư cách là giống Tuyết Liên cao quý nhất nên trời sinh chúng con đã có linh tính.

- Tuyết Liên bình thường thì ở trong Băng thiên tuyết địa có thể tránh thoát thiên tai nhân họa, có thể sinh tồn hơn vạn năm nhưng cơ hội có được linh tính cũng chỉ hơn 10%, mà cần sinh tồn vạn năm mới có thể có được trí tuệ nhất định. Mà Đế Tâm Tuyết Liên chúng con lại khác, chỉ cần sinh tồn ngàn năm là có được một ít trí tuệ cấp thấp rồi.

- Đợi sau khi sinh trưởng được ba ngàn năm thì trí tuệ chúng con đã ngang bằng với trẻ em nhân loại 6 tuổi, cũng có được năng lực tự mình tu luyện. Trải qua hấp thu linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt năm ngàn năm thì Đế Tâm Tuyết Liên chúng con chính thức thành thục, trở thành Linh Dược thánh phẩm, thiên tài địa bảo trân quý nhất trên thế giới này.

Tuy đã sớm dự liệu Tuyết Nữ là thực vật nhưng chính thức nghe nàng nói thì cảm thụ không giống như lúc trước, Tề Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc dài màu lam của Tuyết Nữ, nhẹ nhàng nói:

- Trách không được Tuyết Nữ nhà ta thuần khiết như thế, nguyên lai là Đế Tâm Tuyết Liên hoa trên Thiên Sơn.

Tuyết Nữ liếc nhìn Tề Nhạc, tiếp tục nói:

- Đế Tâm Tuyết Liên chỉ sinh tồn ở vách núi nguy hiểm nhất, sau khi chúng con có được trí tuệ, không ngừng tu luyện thì dần dần có được năng lực biến ảo thành người. Trong giới thực vật thì chúng con được xưng là thánh giả, mà cha ruột của con chính là Đế Tâm Tuyết Liên hoa chi vương.

Tề Nhạc gật đầu, nói:

- Vậy con là công chúa Đế Tâm Tuyết Liên rồi?

Vẻ bi ai trong mắt Tuyết Nữ càng thêm đậm, nói:

- Công chúa? Con mà là công chúa cái gì? Đế Tâm Tuyết Liên vương có được năng lượng tinh hoa nhất của Đế Tâm Tuyết Liên, cơ hồ có thể hồi sinh người chết, kéo dài tuổi thọ con người lên gấp đôi, hơn nữa nếu có được năng lượng băng hàn của Đế Tâm Tuyết Liên Vương thì có thể trở thành cường giả một đời.

- Cho nên từ lúc nhân loại phát hiện Đế Tâm Tuyết Liên chúng con tồn tại thì không ngừng tìm kiếm, vốn gia đình chúng con rất khoái hoạt, cha con là nhất gia chi chủ cùng với mẹ và các anh chị, còn có con nữa hợp thành một đại gia đình Đế Tâm Tuyết Liên.

- Chúng con sinh hoạt khoái hoạt trên một tòa núi nguy nga tại dãy Thiên Sơn, ở đó chỉ có băng tuyết thuần khiết và gió rét lạnh làm bạn. Nhưng có năng lực hóa thành hình người và lực lượng băng tuyết và gió đặc thù thì hết thảy cũng không thể cải biến vận mệnh của chúng con nhưng năm năm trước, cuộc sống khoái hoạt đó đã bị phá vỡ.

Nói tới đây, vành mắt Tuyết Nữ đỏ lên, Tề Nhạc nhìn mà không khỏi đau lòng một hồi, lúc này hắn đã quên đi cách nghĩ kia với Tuyết Nữ, đưa tay ra nhẹ ôm Tuyết Nữ vào ngực mình, nói:

- Nói đi, nói ra sẽ làm con dễ chịu hơn.

- Bởi vì cha con có đặc tính của Đế Tâm Tuyết Liên vương, nhân loại biết rõ bí mật này nên đều bí mật tìm kiếm sự hiện hữu của người ở phụ cận Thiên Sơn. Bọn chúng đều hi vọng có thể đạt được cha để gia tăng tuổi thọ và thực lực của mình. Về sau khi gia nhập Viêm Hoàng hồn, thông qua tài liệu bí mật con biết được Đế Tâm Tuyết Liên có thể bán được 1 tỷ USD tại chợ đen, mà Đế Tâm Tuyết Liên Vương thì phải là vài tỷ USD.

*****

- Bị lợi ích như vậy làm mờ mắt, rất nhiều nhân loại thực lực cường đại đều tìm kiếm sự hiện hữu của chúng con. Rốt cục, vào một ngày, một đám người ngoại quốc đi tới chỗ vách núi của chúng con, tuy có thể biến ảo thành người nhưng chúng con ở trên vách núi nên khi bọn hắn phát hiện rể cây chúng con thì hưng phấn dị thường, dùng một loại dược vật đặc thù làm ô nhiễm rể cây chúng con.

- Khi bị loại thuốc này ảnh hưởng thì cảm giác chúng con sẽ phi thường suy yếu, nhất định phải hiện nguyên hình mới có thể chống cự nhưng những người kia hiển nhiên sớm đã có dự mưu nên lúc một nhà chúng con trở về thì cũng biết rõ đại sự không ổn nhưng rể cây chúng con ở đó, căn bản không thể chạy trốn. Cha đã phát động ra năng lực băng nhưng vì gốc cây đã bị ô nhiễm nên thực lực giảm lớn.

- Mà những người đến tìm kiếm chúng con đều có được năng lực rất mạnh. Giống như năng lực hỏa người dùng trước kia, bị bọn hắn áp chế toàn diện, cha dần dần không thể ngăn cản nổi. Mà năng lực của chúng con còn xa không bằng cha, lại bị dược vật ảnh hưởng nên dần dần biến về bộ dạng bản thể, bám vào rể cây của mình..

- Ngay tại lúc cha sắp không duy trì nổi nữa, bị những người kia bắt được thì đột nhiên có thêm một đám người nữa đến, mục tiêu của bọn hắn cũng là chúng con. Đám người tới trước có vài người đã bị cha đả thương, bọn hắn lập tức phân ra một bộ phận đi ngăn cản những kẻ đến sau, bọn còn lại thì tựa hồ không có thời gian đào bới chúng con nên bọn hắn toàn lực đánh cha con trở lại nguyên hình sau đó mới tận lực đào bới.

- Muốn chính thức đạt được dược lực Đế Tâm Tuyết Liên thì nhất định phải đào cả gốc ra và không được để chúng con bị chút tổn thương nào, nếu không thì linh khí sẽ giảm lớn. Những tên hỗn đản kia rất rõ ràng điểm này, mà khi đó, thế công của đám người đến sau phi thường mãnh liệt, bọn đến trước đã sắp không ngăn cản nổi nữa, chỉ đủ thời gian đào bới mình cha mà thôi.

- Ngay tại lúc chúng con thống khổ nhìn cha bị đào bới từng chút một thì những tên hỗn đản... Những tên hỗn đản kia dùng liệt diễm thiêu cháy mẹ và các anh chị, bọn chúng chỉ đủ thời gian bắt cha đi nên muốn hủy diệt toàn bộ chúng con, không lưu lại chút nào cho bọn đến sau. Lửa, lửa rất lớn, nó cắn nuốt mẹ, cắn nuốt toàn bộ anh chị. Lửa lớn, rất lớn a!

- Ở thời khắc cuối cùng, mẹ dùng toàn bộ năng lượng bản thân truyền lại rồi sau đó người chết đầu tiên, ngay sau đó là hai anh trai của con, bọn họ đều dùng năng lượng để che chắn cho chúng con thêm một chút nhưng bị dược vật kia ảnh hưởng, dù nhận được năng lượng của mẹ và các anh trai cũng không cách nào đào thoát, cuối cùng các chị của con không chút do dự truyền tất cả năng lượng của mọi người lại nên rốt cục con đã có thể thoát khỏi, được năng lượng của mọi người bảo hộ rơi xuống vách núi.

Nói đến đây, Tuyết Nữ đã khóc không thành tiếng, hai tay chăm chú ôm cổ Tề Nhạc, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, khí tức bi ai từ trên người nàng không ngừng lan tràn ra, bao trùm lấy thân thể của nàng và tâm can của Tề Nhạc.

Lúc này, Tề Nhạc không biết nên nói gì để dỗ dành Tuyết Nữ, trong lòng của hắn chỉ có phẫn nộ. Lợi ích, hết thảy là vì lợi ích mà những tên khốn nạn kia đã hủy diệt cả nhà Tuyết Nữ, bắt cha của nàng đi, còn giết chết hết người nhà của nàng. Mà hành động cuối cùng trước khi chết của họ khiến Tề Nhạc rất kính nể, dùng sinh mệnh của mình để cứu Tuyết Nữ nhỏ nhất còn sống, tinh thần xả thân này đáng ngưỡng mộ như thế nào? Đế Tâm Tuyết Liên thuần khiết như thế, hết thảy kết hợp thành một câu chuyện bi thương, trong lúc bất tri bất giác, ánh mắt của hắn cũng đỏ lên.

- Tuyết Nữ, nói cho cha biết, đến tột cùng là người nào bắt cha của con đi?

Thanh âm âm vang hữu lực của Tề Nhạc vang lên, bên trong ẩn chứa sát cơ rất rõ ràng.

Tuyết Nữ ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Con cũng không biết là người nào, chỉ nhớ ở thời khắc cuối cùng trước khi bọn hỗn đản kia bắt cha con đi thì tựa hồ còn hô một câu không lưu lại một chút chỗ tốt nào cho bọn giáo đình, sau đó hỏa diễm đã lan tới rồi.

- Không lưu lại cho Giáo Đình một chỗ tốt?

Tề Nhạc lầm bầm lời Tuyết Nữ nói, trong mắt sáng ngời, tựa hồ đã hiểu thấu cái gì đó.

- Nói như vậy đám người đến sau hẳn là Giáo Đình gì đó rồi. Có can đảm đối nghịch với người Giáo Đình, lại là người ngoại quốc thì khả năng lớn nhất chỉ có một.

Hắn trực tiếp nghĩ đến Hắc Ám Quốc Hội.

Tuyết Nữ cúi đầu, nói:

- Lúc con thanh tỉnh lại thì thân thể đã bị băng tuyết chôn vùi, khi đó tựa hồ đã quên hết thảy, tinh thần của con cũng phát sinh biến hóa, bộ dạng đó cha cũng thấy rồi. Về sau con tiến nhập Viêm Hoàng hồn, con cũng nghĩ đến khả năng Hắc Ám Quốc Hội là hung thủ bắt cha đi nhưng Hắc Ám Quốc Hội thật sự quá thần bí, cũng quá cường đại, con căn bản không có cơ hội đi tìm bọn chúng.

- Con đã từng thử qua châu Âu nhưng vì sợ lửa nên suýt nữa bị kẹt ở đó, may là có những đồng nghiệp tại Viêm hoàng hồn cứu con trở về lúc con bạo tẩu. Từ đó về sau lòng con cơ hồ đã tuyệt vọng, con biết rõ muốn báo thù khó khăn như thế nào. Cho nên con đóng băng lòng mình, ngày ngày đều ở trong hầm băng của tổng bộ Viêm Hoàng hồn.

- Hắc Ám Quốc hội sao? Tuyết Nữ, chỉ cần chúng ta có thể trở về thì cha nhất định sẽ mang con trở lại Châu Âu tìm kiếm cừu nhân của cha ruột con.

Tề Nhạc bình thản nói nhưng Tuyết Nữ có lòng tin tuyệt đối với lời hắn nói. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt kiên định mà tràn ngập sát cơ kia của Tề Nhạc, ánh mắt của nàng dần trở nên mơ hồ đi.

- Cha.

Tuyết Nữ bi thiết kêu lên một tiếng, dán hoàn toàn thân thể của mình vào trong ngực Tề Nhạc, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã ngồi lên đùi Tề Nhạc, toàn bộ phương vị tiếp xúc khiến Tề Nhạc cảm nhận đầy đủ da thịt ánh nhuận lạnh buốt của nàng, dù có quần áo cách trở nên cảm giác mẵn nhịn thập phần co dãn kia vẫn mang lại cảm xúc mãnh liệt cho hắn. Nhưng lúc này Tề Nhạc đã quên đi xấu hổ, hoàn toàn đắm chìm vào trong câu chuyện xưa của Tuyết Nữ.

Thời khắc này, Tuyết Nữ đã phát tiết ra toàn bộ ủy khuất của mình, nước mắt Đế Tâm Tuyết Liên của nàng vô cùng óng ánh thuần khiết. Nàng ôm cổ Tề Nhạc rất chặt, tựa hồ như sợ mất hắn, thên thể mềm mại run rẩy không thôi. Lúc này Tề Nhạc cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể im im lặng lặng ôm lấy nàng, dùng tấm lòng của mình để xoa dịu đi bớt nỗi bi thương lạnh như băng trong lòng nàng.

Tiếng khóc của Tuyết Nữ dần dần giảm đi nhưng nàng vẫn nghẹn ngào nức nở trước ngực Tề Nhạc. Tề Nhạc vỗ nhẹ vào lưng nàng. Từ lúc tỉnh táo lại, khi ôm một băng mỹ nhân tuyệt mỹ dáng người thon dài như vậy, thân thể của hắn sớm đã có phản ứng nhưng lúc này lại không dám động đậy vì hắn e sợ sẽ kích thích Tuyết Nữ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)