Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 171

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 171: Chiến sĩ cầm tinh trâu, Mạc Thanh Sam
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


- Là địch nhân cường đại hơn cả tôi thì thế nào? Chỉ là trọng thương sao? Tôi chỉ hy vọng bọn họ hiểu được, chỉ có thực lực cường đại mới là bảo đảm tốt nhất. Thực lực tăng lên là không có cuối cùng, tất cả đều có khả năng. Đương nhiên, đánh bọn họ bị thương là có mục đích cả đấy. Nếu như không phải vì thực hiện mục đích này, tôi cũng không biết sử dụng lĩnh vực. Anh xem, đại sư Trát Cách Lỗ vì cái gì không nói câu nào?

Trát Cách Lỗ ở bên cạnh mỉm cười, nói:

- Bởi vì, Kỳ Lân đã chính thức phát triển. Những thứ anh làm đều có mục đích, tôi tin tưởng anh ta.

Đối mắt nhìn nhau, trong mắt Trát Cách Lỗ, Tề Nhạc nhìn thấy tín nhiệm, trong nội tâm có chút ấm áp, hào quang nhàn nhạt hiện ra ngoài, lúc này sức gió khá lớn, nhẹ nhàng vịn bảy người đang nằm ngồi lên lên, Tề Nhạc nắm giữ năng lượng rất tốt, sử dụng gió điều khiển bảy chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ngồi khoanh chân.

Tề Nhạc thở sâu, chiến đấu vừa rồi hắn tiêu hao phi thường lớn, do bảy người công kích không gián đoạn, hắn căn bản không có thời gian khôi phục năng lượng. Vì cho mọi người ấn tượng thật sâu, hắn thậm chí không có lựa chọn du đấu.

Gió biến mất, Tề Nhạc khoanh chân ngồi giữa mọi người, bảy tên chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đưa mắt nhìn qua hắn, lúc này, những chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần này phi thường suy yếu, bản thân bị thương khác nhau. Trong đó bị thương nghiêm trong nhất chính là Từ Đông.

Tề Nhạc nhắm mắt của mình lại, hào quang màu xanh hiện ra chung quanh hắn, bao trùm thân thể của hắn vào mọi người vào bên trong, cố định các chiến sĩ cầm tinh vào bên trong, không để bọn họ trọng thương lắc lư.

Ngay sau đó, lam sắc quang mang hiện ra, đó là hào quang thủy vân lực. Chiến đấu trước đó, Tề Nhạc sử dụng thủy vân lực là thành thạo nhất, lúc này vừa vặn hoàn toàn phát huy tác dụng. Hỗn hợp năng lượng tự nhiên và Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công, năng lượng đã bắt đầu rót vào lỗ chân lông của bảy người.

Dưới tác dụng của năng lượng nhu hòa, chiến sĩ cầm tinh vô ý thức nhắm mắt của mình lại, cảm thụ được năng lượng biến hóa.

- Đừng kháng cự, dựa theo công pháp bình thường của mọi người tu luyện đi, tận lực hấp thu năng lượng màu xanh.

Âm thanh của Tề Nhạc vang lên trong nội tâm của các người khác, công hiệu của Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công đã phát huy tác dụng.

Dùng lực lượng tự nhiên trợ giúp bọn họ chữa thương và cải tạo thân thể, hắn đã sớm nghĩ qua. Tuy công pháp chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lấy Thăng Vân Quyết làm cơ sở. Nhưng mà dù sao năng lực chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phi thường đặc thù.

Nếu như có thể tiến hành cải tạo một người, Tề Nhạc tự nhiên có thể dễ dàng làm được.

Nhưng nếu như nhiều người, bởi vì năng lượng của mỗi người khác nhau và sinh ra kháng tính khác biệt, căn bản không thể cải tạo thành công.

Hôm nay đánh bọn họ bị thương, năng lượng phản kháng của bọn họ hạ thấp, đồng thời những chiến sĩ cầm tinh cũng cảm nhận được năng lượng khác chung quanh. Cho nên Tề Nhạc mới có thể lựa chọn như vậy. Năng lượng tự nhiên không ngừng tiến vào biệt thự Long Vực, thực vật không ngừng cung cấp năng lượng đưa vào người Tề Nhạc, mà thủy vân lực và năng lượng trong không khí không ngừng kéo tới. Quá trình chữa thương và cải tạo diễn ra đồng thời. Năng lượng tự nhiên trong thời đại này không biết kém hơn thời kỳ viễn cổ cự thú không biết bao nhiêu lần, hắn cũng âm thầm may mắn, may mắn là mình trở thành Tự Nhiên Chi Nguyên trong thời kỳ viễn cổ cự thú, nếu không, năng lượng tự nhiên của bản thân không mạnh như vậy.

Cơ Đức nhìn qua năng lượng bao phủ mọi người, trong mắt không khỏi toát ra một tia hâm mộ, tuy hắn không có chân chính hiểu mục đích của Tề Nhạc. Nhưng hắn từ hành động của Tề Nhạc nhìn ra chuyện này rất quan trọng với hắn. Đứng lên, đi đến cửa lớn trước biệt thự Long Vực ngồi xuống.

Ngồi cùng chỗ với đại sư Trát Cách Lỗ, nhìn ra chung quanh hộ pháp cho bọn họ.

Tề Nhạc không dám liều lĩnh, bởi vì hắn cần tiến hành khống chế năng lượng chính xác mới có thể cải tạo thân thể các chiến sĩ cầm tinh đạt tới mức hoàn mỹ nhất. Điều này cũng làm tốc độ khôi phục của hắn yếu lại. Vân lực trong cơ thể từ từ tiêu hao nhanh hơn.

Tề Nhạc biết rõ phán đoán của mình là sai lầm, bởi vì Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cường đại hơn dự đoán của hắn, thời điểm tiến hành cải tạo một nửa. Năng lượng bản thân hắn tiến vào trạng thái suy kiệt. Trong nội tâm thầm lo lắng. Dù sao, loại hiệu quả cải tạo này là tốt nhất trong lần đầu tiên. Nếu như bỏ dở nửa chừng, cho cho dù sao này có làm lại, cũng không bằng lần đầu..

Linh cơ khẽ động, trong nội tâm Tề Nhạc kêu gọi.

Trát Cách Lỗ luôn tập trung tinh thần nhìn qua tám người Tề Nhạc, đột nhiên hắn cảm giác được năng lượng chấn động khổng lồ từ ngoài truyền tới, vô ý thức đứng lên. Một luồng phật quang màu ngà sữa hiện ra. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một đạo hồng vân hiện ra trên đầu của Tề Nhạc. Thần kinh khẩn trương trầm tĩnh lại, dùng ánh mắt của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng người tới là Văn Đình.

Tề Nhạc dùng tinh thần lực kêu gọi, Văn Đình kịp thời chạy tới. Hồng sắc quang mang dung hợp làm một với Tề Nhạc, đạt được năng lượng của Văn Đình ủng hộ, tinh thần Tề Nhạc lập tức chấn động, đây là năng lực hợp thể giữa hắn và Văn Đình, bởi vậy trong quá trình chuyển hóa năng lượng có thể thông qua bản thân cùng Văn Đình cùng lúc hấp thu năng lượng trong không khí, như vậy, tiêu hao chẳng những giảm nhỏ, trong trạng thái được Văn Đình ủng hộ, thậm chí còn dần dần khôi phục vân lực bản thân.

Thời gian tu luyện trôi qua thật nhanh. Thời điểm mặt trời chiếu lên cao. Những âm thanh ồn ào hiện ra, hào quang trên bãi cỏ biệt thự Long Vực rốt cục thu liễm.

Mở mắt đầu tiên chính là Như Nguyệt. Nàng kêu a một tiếng, kinh ngạc nhìn qua thân thể của mình. Làn da trở nên óng ánh hơn trước kia, toàn thân cao thấp đều tràn ngập sức sống, càng làm nàng vui mừng là, kinh mạch của nàng lại khoáng đạt gấp ba lần, hơn nữa trình độ cứng cỏi của kinh mạch mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần.

Những tổn thương do Tề Nhạc đánh biến mất hoàn toàn, thân thể có cảm giác tràn ngập lực lượng, tuy long vân lực trong cơ thể không khôi phục cũng không có gì, nhưng biến hóa trên thân thể làm cho nàng hưng phấn. Phải biết rằng, sau khi đạt tới cảnh giới của nàng, trong quá trình tu luyện không cách nào tăng cường kinh mạch, mà quá trình tu luyện trở nên chậm chạp hơn, cho dù là cải tạo nhỏ với thân thể cũng có tăng lên thật lớn, huống chi là tình huống như lần này?

Ánh mắt Như Nguyệt tìm kiếm thân ảnh của Tề Nhạc, Tề Nhạc hiện tại khi tức cực kỳ bình thản, nửa thân trên xích lõa, da thịt màu cổ đồng dưới ánh mặt trời hiện ra hào quang màu xanh.

Mà các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác lần lượt tỉnh lại, Như Nguyệt cảm giác được, bọn họ cũng có cảm giác như mình, biểu lộ hưng phấn xuất hiện trên mặt mỗi người, hiện tại bọn họ đã hiểu được vì sao Tề Nhạc lại tiến hành chiến đấu hôm qua.

- Ah! Trời ạ! Tôi có đột phá.

*****

Biểu lộ vui sướng hiện ra trên mặt của Từ Đông, thời gian một ngày một đêm, thương thế trên ngực được Yến Tiểu Ất trị liệu trước đó cùng Tề Nhạc sau này sử dụng Kỳ Lân Tẩy Tủy Dịch Cân Công đã khôi phục hoàn toàn. Càng làm hắn hưng phấn là bình cảnh làm khó hắn bấy lâu đã vượt qua rồi, hắn sau Như Nguyệt, Tề Nhạc đột phá tới sáu vân, phải biết rằng, sáu vân và năm vân là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn, sau khi đạt tới sáu vân, chẳng những có thể tiến hành Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn thứ hai, đồng thời, cũng có thể tu luyện kỹ năng cường đại hơn trước.

Văn Đình đã sớm trở về nghỉ ngơi, nàng biết rõ Tề Nhạc có rất nhiều chuyện cần xử lý, thời điểm dung hợp không hề giữ lại đem năng lượng của mình truyền cho Tề Nhạc, sau đó nàng trở về phòng tu luyện.

Sau khi đạt được năng lượng của Văn Đình ủng hộ nên khôi phục, lúc này vân lực của Tề Nhạc đã khôi phục được bảy thành.

- Tất cả mọi người cảm giác được a.

Tề Nhạc mỉm cười. Cuối cùng mở hai mắt ra. Ánh mặt trời với những cường giả như bọn họ, căn bản không có tác dụng nào.

Yến Tiểu Ất đứng lên, hoạt động thân thể của mình, cười hắc hắc nói:

- Lão đại, anh đánh tôi. Nhanh, càng dùng sức càng tốt. Nếu mỗi lần bị đánh mà có hồi báo tốt như vậy, tôi thà trở thành đống cát cho anh đánh.

Tề Nhạc đứng lên. Tức giận đá bay hắn.

- Anh nghĩ hay nhỉ. Muốn không làm mà hưởng sao? Xem ra, tôi nghĩ tôi nên đặc huấn riêng cho anh mới được. Đêm qua tôi nói chỉ là vô ích.

Từ Đông cười lên ha hả, nói:

- Nhạc phụ, bây giờ không phải thời điểm nói những chuyện này. Tôi đã là sáu vân, so thực lực, bọn họ không phải đối thủ của anh.

Tề Nhạc lườm hắn một cái, nói:

- Anh có thể vượt qua một giờ sao?

- Ách... Cái này, cái này không thể dàn xếp sao?

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Thời gian của tôi rất gấp, không rảnh nhiều lời với mọi người. Hiện tại kinh mạch của mọi người được tôi cải tạo rồi. Được năng lượng tự nhiên cải tạo, không có bất luận tác dụng phụ nào. Sau một thời gian ngắn, các người nhất định phải nắm chặt thời gian tu luyện, trước tiên ổn định kinh mạch khuếch trương. Các người cũng có thể phát hiện, trận chiến đêm qua. Khí mạch của tôi kéo dài hơn mọi người, trong chiến đấu không gian đoạn vẫn như trước có thể đánh bại các người? Sau hiệu quả cải tạo kinh mạch, đồng thời hình thái năng lượng cũng khác trước. Đầu tiên mọi người có thể chiến đấu trong thời gian dài, trừ trong chiến đấu tận lực tránh sử dụng những chiêu thức tiêu hao năng lượng ra. Các người trong quá trình tu luyện cũng phải tận lực đem vân lực trong người áp súc lại. Chỉ có năng lượng sau khi áp súc mới có thể phát huy uy lực cường đại, cũng có thể chiến đấu thời gian dài.

Nếu như chỉ cùng cách nói, muốn lý giải tất nhiên cần thời gian nhất định, nhưng thông qua trận chiến hôm qua khiến cho những chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hiểu được ý của Tề Nhạc.

Tề Nhạc đem những kinh nghiệm thực chiến của Hoàng Đế truyền thụ một ít cho mọi người, lập tức đi tìm Điền Thử cùng Mạc Địch. Thông qua thực chiến đánh bọn họ bị thương. Đương nhiên, Mạc Địch cùng Điền Thử kết quả không thể tốt hơn các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đêm qua được. Chỉ có điều, thương thế của Điền Thử nặng hơn vài phần.

- Điền Thử, sao anh ngu như vậy?

Mạc Địch ôm toàn thân Điền Thử đầy máu vào người, nước mắt trên gương mặt đẹp chảy xuống.

Vốn Điền Thử đã bị công kích Tề Nhạc làm bị thương nặng. Tề Nhạc đem công kích chuyển qua Mạc Địch, ngay thời điểm Mạc Địch không cách nào ngăn cản được, sắp bị tổn thương trong tay Tề Nhạc, đột nhiên Điền Thử đang trọng thương toàn lực lao tới, thay Mạc Địch ngăn cản công kích của Tề Nhạc. Tổn thương càng thêm tổn thương, lúc này hắn đã hoàn toàn hôn mê.

Với tư cách người khởi xướng, Tề Nhạc đứng ở nơi đó, trong nội tâm thầm than một tiếng, Điền Thử ah! Hảo huynh đệ. Lão đại chỉ có thể giúp anh như vậy, sau này có thể thành công hay không còn phải xem bổn sự của mình rồi. Dùng thực lực của hắn, Điền Thử tuy nhào đầu ra ngăn cản, nhưng hắn vẫn hoàn toàn có thể dừng công kích Mạc Địch.

Nhưng vì thành toàn màn anh hùng cứu mỹ nhân của Điền Thử, Tề Nhạc không thu tay với Điền Thử, hiện tại mới xảy ra cảnh này. Đương nhiên, Điền Thử bị thương còn không có như biểu hiện của hắn, đối với hảo huynh đệ của mình, Tề Nhạc ra tay vẫn có chừng mực a.

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác có chút thương cảm nhìn qua Điền Thử, biểu lộ vô cùng kiên định vừa rồi của Điền Thử khiến nội tâm của bọn họ vô cùng rung động. Bọn họ điều hiểu thời điểm gặp địch nhân mạnh mẽ, bọn họ có làm được hay không a.

- Tề Nhạc, anh là người xấu!

Nước mắt Mạc Địch chảy xuống, ánh mắt bắn ra hào quang sắc bén nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Đây chính là kết quả tài nghệ không bằng người. Như thế nào, là Điền Thử ngăn cản công kích thay cô, cô không cảm thấy may mắn sao?

Mạc Địch chậm rãi đứng lên, mỗi một chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều nhìn rõ thân thể của của nàng đang run rẩy, anh hùng cứu mỹ nhân tuy tục khí, nhưng làm được như Điền Thử hay không là chuyện khác nha, cũng không phải làm cho đẹp là xong. Chỉ có Mạc Địch chính thức trải qua mới có thể hoàn toàn cảm nhận được khí tức quyết tuyệt của Điền Thử lúc đó.

Hào quang càng ngày càng mạnh mẽ, đột nhiên hai chân của Mạc Địch biến mất, trong không khí có một loạt tàn ảnh mang theo vô số cước đánh về phía Tề Nhạc.

Kết cục mọi người cũng biết được, nhưng cũng không có người nào ngăn cản, bởi vì mọi người biết Tề Nhạc vì muốn tốt cho họ thôi.

Công kích của Mạc Địch xưa nay chưa từng bộc phát hoàn toàn, có lẽ là vì nguyên nhân của Điền Thử, nàng hiện giờ bộc phát mười hai phần lực lượng.

Thần kỳ, Tề Nhạc không có ngăn cản công kích Mạc Địch, cũng không có hoàn thủ.

Chỉ mở Kỳ Lân kính, toàn thân của hắn hóa thành bình chướng, tùy ý Mạc Địch cuồng bạo công kích, nương tựa theo Kỳ Lân kính ngăn cản đôi chân như lò xo của nàng.

Nữ nhân bộc phát tuyệt đối rất đáng sợ, một loạt tiếng nổ vang liên tiếp vang lên bên tai của Tề Nhạc, mặc dù mọi người biết rõ Mạc Địch không có khả năng làm Tề Nhạc bị thương, nhưng nhìn nàng điên cuồng như thế này, mọi người vẫn thầm giật mình.

Sở dĩ Tề Nhạc không có đánh trả là có nguyên nhân. Đầu tiên, hắn muốn oán niệm trong nội tâm Mạc Địch phát tiết ra ngoài, chỉ có như vậy mới có lợi cho thân thể của nàng. Tiếp theo, trong quá trình nàng công kích không ngừng, cảm kích với Điền Thử càng tăng lên cao. Công kích bùng nổ như nàng dễ dàng tiêu hao năng lượng trong người, thời điểm nàng kiệt lực, mà nàng lại trọng thương nên chỉ cần đợi nàng kiệt sức là xong.

Tuy sớm có ý định, nhưng Mạc Địch quyết tâm cũng làm cho Tề Nhạc bị giật mình, công kích của nàng không có chút dấu hiệu trì hoản, cho dù vân lực của bản thân sắp khô kiệt, thế công của nàng lại lăng lệ ác liệt như vậy. Tề Nhạc hiểu được, Mạc Địch đã muốn tiêu hao chính mình để phát động công kích. Tình huống như vậy tự nhiên không phải hắn muốn nhìn.

- Đủ rồi.

*****

Kỳ Lân kính bắn ra, phong vân lực bộc phát, đem Mạc Địch đánh bay ra ngoài mười mét, dù sao Mạc Địch mới tiến vào cấp bậc năm vân nên không cùng cấp độ với Tề Nhạc, nhất là bản thân của nàng bị trọng thương hạn chế, căn bản không có gì đáng nói.

Mạc Địch lập tức muốn công kích tiếp, Tề Nhạc chặn lại nói:

- Nếu cô đánh nữa, Điền Thử không cứu được đấy.

Mạc Địch sững sờ một chút, trong đôi mắt đỏ bừng của nàng có hào quang không biết giải quyết như thế nào, nhưng mà tức giận của nàng còn không có biến mất.

- Anh còn cố kỵ anh ta sống chết sao? Nếu như vậy, tại sao anh còn ra tay nặng thế?

Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Nữ nhân nếu điên lên, quả nhiên là đáng sợ hơn nam nhân. Công kích của tôi phi thường chính xác, nhưng không nghĩ tới cô lại quan tâm Điền Thử như vậy. Sau này đối với hắn nên tốt một chút, xem như cô đã hồi báo cho hắn rồi. Ngồi xuống đi, tại sao tôi làm thế thì cô sẽ hiểu thôi.

Hiển nhiên hai người dễ cải tạo hơn bảy người nhiều, thời điểm mặt trời lên giữa trưa, Tề Nhạc đã hoàn thành cải tạo Mạc Địch cùng Điền Thử. Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất cũng như nhau, đều là cấp bậc ba vân, thực lực càng thấp, hiệu quả cải tạo còn lớn hơn rất nhiều, huống chi Điền Thử bị thương còn nặng hơn người khác một chút. Cho nên trong quá trình cảo tạo cho hắn, kinh mạch tiếp nhận càng nhiều năng lượng tự nhiên.

Mệt mỏi đứng lên, Tề Nhạc đã cảm giác được mắt của mình hoa lên, dù sao, cho dù là người sắt, dưới tiêu hao không ngừng như thế, thân thể cũng không chịu nổi. Đây là có Văn Đình trợ giúp, nếu không, chỉ sợ đêm qua hắn sớm không được rồi.

Như Nguyệt cùng Minh Minh phân biệt đở lấy tay Tề Nhạc, Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Anh không sao, sao các em lại ở đây. Chẳng lẽ các em không rõ thời gian cấp bách sao? Đều về phòng tu luyện cho anh.

Hắn nói có chút không khách khí, nhưng vào lúc này, tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều có cảm giác phục tùng. Tề Nhạc chinh phục bọn họ không chỉ có lực lượng, đồng thời cũng vì tinh thần kính dâng không giữ lại. Dùng năng lượng của mình cải tạo cho người khác là tiêu hao cỡ nào! Nhưng hắn vẫn kiên trì liên tục như vậy, liên tục cải tạo cho mọi người. Tề Nhạc trong nội tâm tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lúc này đã trở thành vương của bọn họ, là vương giả không dị nghị.

Mọi người mang theo tâm tình khoái trá trở về phòng của mình, Tề Nhạc thoải mái đem hai tay khoác lên vai Minh Minh cùng Như Nguyệt, lúc này biểu lộ của hắn trấn tĩnh lại. Sau khi trở về chuyện đầu tiên đã hoàn thành. Trải qua năng lượng tự nhiên cải tạo, thân thể của mọi người tăng lên thật lớn. Bọn họ chỉ cảm nhận được một ít chỗ tốt trong đó mà thôi. Sau này không ngừng tu luyện, cảm thụ của bọn họ càng sâu sắc hơn trước.

Mạc Địch so với Điền Thử còn thanh tỉnh hơn một chút, cảm thụ biến hóa của bản thân. Ánh mắt của nàng có chút ngây ngốc, ngẩng đầu như cười mà không phải cười nhìn qua Tề Nhạc. Khuôn mặt bắt đầu hồng lên.

- Đêm qua, chúng ta cũng như vậy. Đừng nói là Điền Thử, ngay cả tôi cùng Minh Minh cũng không được tên này buông tha đâu.

Như Nguyệt mỉm cười tiến lên kéo tay Mạc Địch.

Mạc Địch đưa mắt nhìn qua Điền Thử, cúi đầu hỏi:

- Anh, anh ta không sao chứ?

Hào quang trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, thở dài một tiếng, nói:

- Dựa theo kế hoạch của tôi mà làm. Nhưng mà ai biết, huynh đệ của tôi lại ngu như vậy. Thương thế của nó quá nặng.

- Cái gì? Chẳng lẽ, thương thế của Điền Thử không tốt lên sao?

Mạc Địch quá sợ hãi, nhìn qua Tề Nhạc, vành mắt của nàng đỏ lên.

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, tính cách Mạc Địch ôn nhu mà kiên nhẫn, muốn thuyết phục hắn là không thể nào, chỉ có hành động như vậy mới dần dần chiếm được tâm hồn thiếu nữ của nàng.

- Không biết! Sao tôi không muốn huynh đệ của mình khôi phục khỏe mạnh chứ. Cô yên tâm đi.

Mạc Địch lúc này thở ra một hơi, nói:

- Cảm ơn anh. Là tôi hiểu lầm anh, thật xin lỗi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Thật xin lỗi thì không cần, nhưng mà, Mạc Địch, tôi cần cô hỗ trợ.

Mạc Địch sững sờ. Nói:

- Hỗ trợ? Anh nói đi. Tất cả mọi người là người một nhà, không cần nói hỗ trợ gì đâu.

Tề Nhạc vuốt mái tóc dài của mình ra sau đầu, mỉm cười nói:

- Tôi không cần hỗ trợ đâu, mà là Điền Thử. Cô cũng nhìn thấy rồi đấy. Lúc trước thằng này bị thương vô cùng nghiêm trọng, lại mất máu quá nhiều. Cho nên thương thế của nó được tôi chữa tốt, nhưng nguyên khí tổn thương, nhất định phải coi chừng chăm sóc mới có thể khôi phục lại. Cho nên, tôi muốn cô chiếu cố nó vài ngày.

Mạc Địch một chút do dự cũng không có đã đáp ứng:

- Đây là đương nhiên, Điền Thử vì tôi mà bị thương. Tôi là lão sư lại là bạn. Đương nhiên phải chiếu cố rồi.

Tề Nhạc biết rõ cảm tình là không thể nóng vội, gật gật đầu, nói:

- Tôi đã cẩn thận kiểm tra thân thể nó rồi, khôi phục nguyên khí đại khái cần thời gian bảy ngày. Trong các chiến sĩ cầm tinh, năng lượng của cô là ôn hòa nhất. Rất thích hợp trợ giúp nó khôi phục nguyên khí. Trong bảy ngày này cô chẳng những phải chiếu cố sinh hoạt của nó, đồng thời, lúc nó tu luyện, cô cần đưa vân lực bản thân vào người của nó, sau đó lại dẫn vân lực của Điền Thử, thông qua phối hợp vân lực, mới có thể trợ giúp Điền Thử cố bổn bồi nguyên.

Mạc Địch chần chờ một chút, nói:

- Thế nhưng mà, công pháp mỗi chúng ta khác nhau, làm như vậy không có vấn đề gì chứ?

Tề Nhạc nói:

- Yên tâm đi, vốn là không thể, nhưng mà, công pháp chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta tu luyện đều có cơ sở là Thăng Vân Quyết. Từ bổn nguyên mà nói là giống nhau. Lần này trải qua năng lượng tự nhiên cải tạo, năng lượng của mọi người có chung đặc tính. Tuy không gia tăng hiệu quả tu luyện, nhưng trợ giúp Điền Thử khôi phục nguyên khí là tốt nhất. Dựa theo lời tôi nói mà làm, tôi cam đoan sẽ trả lại cho cô một Điền Thử vui vẻ.

Rốt cuộc trên mặt Mạc Địch mỉm cười, gật gật đầu, nói:

- Tôi sẽ chiếu cố anh ta.

- Mạc Địch, coi chừng...

Đột nhiên Điền Thử đang ngồi khoanh chân dưới đất, từ dưới đất nhảy dựng lên, vân lực của hắn khôi phục không kém lắm, đột nhiên nhảy lên làm mất cân đối, kinh hô một tiếng ngã xuống đất.

Khoảng cách Mạc Địch gần với Điền Thử, vội vàng đở lấy thân thể mập mạp của hắn, lúc này mới ổn định hắn lại.

- Cẩn thận một chút, tôi ở chỗ này.

Điền Thử chậm rãi hoàn hồn, trong mắt dần dần tập trung, Mạc Địch nhìn qua nàng bên cạnh, lập tức kinh hỉ nói:

- Mạc Địch, em không có việc gì? Quá tốt.

Bình thường hắn thường gọi là Mạc Địch lão sư, hiện tại đột nhiên giảm bớt hai chữ lão sư, cũng không có khiến cho Mạc Địch chú ý.

Trong nội tâm Tề Nhạc âm thầm buồn cười, ai nói huynh đệ Điền Thử chúng ta không biết cách theo đuổi con gái chứ, từ biểu hiện chân tình của hai người, chỉ cần Mạc Địch không phải nữ nhân sắt đá, tuyệt đối không có khả năng không cảm động a.

Cảm thụ được cảm tình của Điền Thử, trong mắt Mạc Địch hiện ra một đạo hào quang rực rỡ. Nhưng nàng nhanh chóng khôi phục lại.

*****

- Điền Thử, sao anh ngu như vậy. May mắn Tề Nhạc kịp thời rút về một bộ phận lực công kích, nếu không, nếu không...

Điền Thử ngu ngơ cười cười, gãi gãi đầu, nói:

- Anh không có việc gì. Lúc ấy chỉ cảm thấy công kích của lão đại mạnh hơn một chút, chỉ sợ em... cho nên mới... Ồ, thân thể của mình sao nhẹ đi thế này. Ah! Kinh mạch cũng biến lớn hơn, đây là chuyện gì?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Tiểu tử ngốc, tôi đã giúp hai người cải biến kinh mạch. Nếu không, tiểu tử anh cho rằng tôi đánh anh làm cái gì?

Điền Thử cười nói:

- Em biết ngay lão đại không bỏ mặt huynh đệ mà. Quá thoải mái, xem ra, khoảng cách bốn vân không còn xa.

Hắn không có chú ý tới. Bởi vì Mạc Địch vừa đỡ lấy hắn, so với Mạc Địch còn thấp hơn một cái đầu, hiện tại hai tay còn ôm Mạc Địch.

Đúng lúc này, đột nhiên cửa lớn biệt thự có tiếng chuông vang lên. Cơ Đức lúc này một mực ngồi ở cửa, tất cả mọi người tỉnh lại liền đi vào biệt thự. Tề Nhạc có chút nghi ngờ nói:

- Bây giờ là buổi trưa, ai tới thế nhỉ. Minh Minh, em đi xem đi.

Minh Minh đáp ứng một tiếng đi ra cửa mở ra.

Trong biệt thự Long Vực đều là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, tự nhiên không sợ cướp bóc cái gì.

Cửa mở, làm cho Tề Nhạc giật mình là từ bên ngoài có một nữ nhân đi tới, không, phải nói là nữ hài tử. Hơn nữa phi thường kỳ lạ, nữ hài tử kỳ lạ a.

Đột nhiên xuất hiện cô gái này, Điền Thử liền biến sắc.

- Ah! Em về phòng trước.

Hai cái chân ngắn của hắn lúc này đi còn nhanh hơn chạy, cơ hồ chỉ phát lực vài cái bỏ chạy vào trong biệt thự.

- Điền Thử, chờ tôi một chút.

Mạc Địch nhớ kỹ Tề Nhạc dặn dò, vội vàng đuổi theo vào.

Tề Nhạc lúc này thậm chí không còn chú ý tới Điền Thử nữa, tinh thần của hắn lúc này tập trung vào người nữ hài tử đang tới. Bởi vì nàng thật sự kỳ lạ.

Thân cao không khác gì Điền Thử, nhưng mà. Hình thể của nàng so với Điền Thử còn thô hơn hai vòng, đứng ở nơi đó, tuyệt đối có tiêu chuẩn quả địa cầu, tóc ngắn ngủn, nếu như không phải ngực của nàng có bộ ngực đẫy đà, mặt mũi tràn đầy thịt mỡ thế kia không ai nhận ra nàng là con gái. Tứ chi tráng kiện, nhìn qua rất linh hoạt, thời điểm nàng đi, bước chân vô cùng quái dị. Trên mắt mang kính, đôi mắt nhỏ bởi vì thịt mỡ căn bản không cách nào nhìn rõ. Giống như hai cái bướu thịt.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Mô hình địa cầu đang di động về phía của hắn, một tiếng thét to từ trong miệng Mô hình địa cầu truyền ra.

- Bá Quang, anh đừng chạy a! Chờ tôi một chút.

Tề Nhạc lúc này mới hiểu được vì sao Điền Thử lại chạy trốn, trước mặt nữ nhân hình cầu thế này, thật sự có chút đáng sợ. Lớn lên xấu không phải cái tội, nhưng đi ra ngoài dọa người là không đúng. Với tư cách lão đại của Điền Thử, hắn nghĩa bất dung từ đứng ra, ngăn cản đường đi của cô gái này.

- Xin chào, xin hỏi cô là ai?

Tề Nhạc rất khách khí nói ra.

Thân thể to lớn của cô gái này sắp đụng vào người của hắn, khá tốt tạm thời phanh lại, trong miệng thở hổn hển, trừng mắt nhìn qua Tề Nhạc nói:

- Anh là tên khốn khiếp nào thế. Lão nương chưa từng gặp qua anh nha?

Cô gái này chẳng những béo hơn nữa còn rất đen, làn da trên mặt thật sự đáng sợ, ngay cả Tề Nhạc cũng không nhận ra tuổi của nàng.

Nghe nàng hỏi như vậy Tề Nhạc liền sững sờ.

- Tiểu mập mạp, nơi này là địa phương tư nhân, tôi nghĩ tôi có thể mời cô ra khỏi đất của tôi đấy.

Béo cô nương không quan tâm tới lời của Tề Nhạc, giơ nắm tay phải của mình lên, nàng nhìn hắn giơ tay múa chân.

- Như thế nào, không phục sao! Có tin tôi đánh anh hay không.

Lúc này đây, không chỉ có Tề Nhạc cười nói, ngay cả Minh Minh cùng Như Nguyệt cũng cười rộ lên.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Được rồi, Đạm Đạm không nên náo nháo nữa. Em tìm Điền Thử làm gì?

Nghe Như Nguyệt hỏi như vậy, khí diễm hung hăng càn quấy trên mặt của nàng không còn, hai tay nắm góc áo của mình, có chút nhăn nhó nói:

- Rất nhiều ngày không có gặp anh ta, có chút nhớ. Hơn nữa, chị Như Nguyệt không phải nói em có thể tùy thời tới đây sao? Bá Quang hắn đi vào trong nhà rồi, cho nên, em muốn đi vào tìm anh ấy, có thể không?

Như Nguyệt cố nén xúc động muốn cười, nói:

- Có thể, đương nhiên có thể. Em chính là phần tử của chúng ta mà.

Tề Nhạc ngơ ngác nói:

- Tôi nói, cô nương này sẽ không phải thích Điền Thử chứ. Tuổi của Điền Thử còn nhỏ a! Cô không nên tàn phá đóa hoa của tổ quốc đấy.

- Nói bậy, nhỏ cái gì mà nhỏ, chỗ đó của anh mới nhỏ! Lão nương cùng Điền Bá Quang là bạn học cùng lớp, chẳng lẽ tôi còn không biết anh ta bao nhiêu sao? Mà con mắt nào của anh nhìn tôi nói nhỏ? Lão nương chỉ nhỏ hơn anh ta một tuổi a.

Béo cô nương một mặt với Tề Nhạc lập tức trở nên hùng hổ hơn.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua nàng, nói:

- Cái gì? Cô còn nhỏ hơn anh ta. Nói như vậy, cô chỉ có mười lăm tuổi?

Trời ạ! Mười lăm tuổi có bộ dáng như vậy a, quả thực quá mạnh mẽ. Cô gái này nhìn không tới ba trăm cân cũng không ít hơn bao nhiêu a, nhìn qua cũng thật sự quá cường hãn.

- Như Nguyệt, không giới thiệu cho anh biết sao? Trước kia anh chưa từng nhìn thấy cô ấy a.

Như Nguyệt mỉm cười đi vào Tề Nhạc bên người, nói:

- Em giới thiệu cho anh biết một chút, em gái này là em họ của Mạc Địch, cũng là em gái họ của Tiểu Ất. Lại nói tiếp, đây là họ hàng của bọn họ. Cũng là bạn học cùng lớp của Điền Thử. Nàng họ Mạc, tên là Đạm Đạm.

- À? Nàng tên gì? Sờ Trứng Trứng? Ta kháo, quá bưu hãn a.

(Mạc Đảm Đảm: Phiên âm đọc gần giống Mạc Đản Đản = Sờ Trứng =)))

- Tôi đập chết anh.

Bàn chân nhỏ bé của Mạc Đạm Đạm đá tới, một cước đá vào eo của Tề Nhạc.

Dùng tính linh hoạt của Tề Nhạc không trúng chiêu, thân thể có chút lóe lên, nhẹ nhõm tránh thoát công kích, nhưng hắn phải kêu nhẹ một tiếng.

- Trên người của nàng có khí tức năng lượng, chẳng lẽ là...

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Đúng vậy, anh đoán đúng rồi đó. Nhà của Mạc Địch đúng là rất cường hãn nha! Một nhà có ba cầm tinh. Tôi còn chưa từng nghe nói qua, Đạm Đạm là cầm tinh trâu. Là đại sư Trát Cách Lỗ vô tình phát hiện ra năng lượng của nàng trên người Điền Thử. Đã giúp nàng giác tỉnh. Bây giờ có thực lực một vân.

- Trời ạ! Cầm tinh trâu là cái dạng này.

Tề Nhạc nhịn không được lườm qua bộ ngực cực lớn của Mạc Đạm Đạm, thầm nghĩ, đây không phải là bò sữa sao?

Mạc Đạm Đạm ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, nói:

- Như thế nào đây? Sợ a.

Nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, hai bàn tay mập mạp đang nâng bộ ngực cỡ F của mình lên, ngạo nghễ nói:

- Gọi bổn cô nương tên Mạc Thanh Sam là được.

* Ngực cỡ 20 - 22 cm là cỡ F, ngực như vậy rất lớn.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Nói như vậy em chính là cầm tinh trâu, mà Mạc Thanh Sam là thế nào?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-360)