Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 191

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 191: Lâu đài cổ của Dracula
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


- Như thế nào, muốn xuất ra bản lĩnh thật sự rồi hả? Để cho tôi đoán xem. Địa vị của anh trong giới sát thủ nhất định không thấp a. Tôi nghĩ, nhiệm vụ giết vợ của tôi có lẽ mới xuất hiện không lâu, anh có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được chúng tôi, lại an bài như thế không chê vào đâu được, hiển nhiên là rất có kinh nghiệm. Chỉ có điều, anh không nghĩ tới chính mình sẽ dễ dàng như vậy đắc thủ mà thôi. Tôi nói đúng chứ? Thật sự không có ý tứ, kế hoạch nguyên bản an bài tốt của anh mất đi hiệu lực. Không biết hiện tại giá trị trên thị trường của Vũ Mâu nhà tôi là bao nhiêu đâu này? Anh có thể nói cho tôi biết hay không?

- A...

Tề Nhạc cũng không phóng xuất ra khí tức chứa năng lượng quá mạnh mẽ, nhưng mà vô hình chung vẫn mang lại cho "tài xế" một cỗ áp lực quá lớn, trong cỗ áp lực này, gã liền bạo phát.

Tiếng vật bị xé rách nghe có chút quái dị, quần áo khắp người đều hoàn toàn bị nghiền nát, cơ bắp nhanh chóng bành trướng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, lông đen rậm rạp cũng đồng thời xuất hiện.

Tề Nhạc cũng không nhân cơ hội này phát động công kích, bởi vì hắn nhìn thấy đôi cánh xuất hiện trên lưng gã lái xe, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, mỉm cười nói:

- Thật sự là lục tung bốn biển mà không thấy, tự nhiên lại chui tới cửa, vừa hay, đỡ công ta đi tìm.

Vampire, hóa ra lại là một con ma cà rồng, lại còn là một con ma cà rồng có thể xuất hiện vào ban ngày, cấp bậc của nó tuyệt đối không phải là thấp. Tề Nhạc tuyệt đối không tin tên này không biết vị trí của tòa thành thuộc gia tộc Dracula.

Tên "lái xe" sau khi biến thân, khí tức rõ ràng là không giống với lúc trước, hai mắt đỏ như máu trừng lên nhìn Tề Nhạc, bất luận là tốc độ hay là lực lượng đều tăng lên tới trạng thái cao nhất, đôi cánh sau lưng rung lên, thân thể cường tráng chợt đánh về phía Tề Nhạc, một tầng khí lưu như bóng đêm trong khoảng khắc tràn ngập bên trên khoảng không phía trên Tề Nhạc cũng chính gã. Dù sao, hành động vào ban ngày đối với ma cà rồng mà nói, thực lực vẫn là bị hạn chế rất nhiều.

- Mi chắc hẳn phải là một hầu tước đi.

Tề Nhạc vừa nhẹ nhàng lui người về phía sau, vừa thản nhiên nói.

Tên "lái xe" thấy Tề Nhạc sau khi chứng kiến bộ dạng biến hóa của mình cũng không có chút kinh ngạc nào, lại còn lập tức nói ra cấp bậc của mình, trong lòng hắn càng thêm giật mình, mà trong khi hoảng sợ, công kích giống như cuồng phong bạo vũ cũng nhanh chóng đánh về phía Tề Nhạc.

Người nhẹ nhàng bay lên, Tề Nhạc lơ lửng giữa không trung, tay phải vắt chéo sau lưng, tay trái đặt lên vị trí ngực, Kỳ Lân kính không một tiếng động đột nhiên xuất hiện, di động trong lòng bàn tay như mộng như ảo, bảo vệ thật cẩn thận thân thể của mình.

Quang mang lóe ra, khí kình bành trướng đánh tạt cả cây cối xung quanh, trong lúc nhất thời cành lá rậm rạp lập tức liền bị khối hắc ám ăn mòn.

Tề Nhạc nhíu anh, nói:

- Hủy hoại môi trường thế là không tốt nha, nếu ngươi đã hủy hoại chúng, thế để chúng tự báo thù vậy.

Không đợi tên "lái xe" đó kịp phản ứng, thân thể Tề Nhạc lại một lần nữa biến mất.

Lần này, nỗi sợ hãi trong lòng gã Vampire kia đã bị kéo lên tới đỉnh điểm, tên người phương Đông này đến tột cùng là ai? Vì sao hắn thậm chí lại có năng lực cường đại như thế, đối mặt với công kích của mình, hắn chỉ cần nhàn nhã như bỡn mà có thể ứng phó được.

Tên lái xe này cũng không phải là kẻ đần độn, trong số sát thủ toàn thế giới, gã tuyệt đối là nằm trong số hai mươi người đứng đầu, trong lòng lập tức đưa ra phán đoán chính xác, đôi cánh sau lưng chợt vỗ, cũng không sợ việc bay lên không trung sẽ bị ánh mặt trời ảnh hưởng, dùng tốc độ nhanh nhất trong khả năng bay lên không trung.

Năng lực phi hành của ma cà rồng vẫn là vô cùng mạnh, lại là sinh vật hắc ám dùng tốc độ tăng trưởng, nhưng đáng tiếc, lần này hắn gặp phải Tề Nhạc, khi gã triển khai đôi cánh dơi sau lưng bay lên không trung không chú ý, đột nhiên, cây cối xung quanh chợt động.

Bầu trời vốn đầy may đen lại dầy thêm một tầng, mà lần này chính là do cành lá cây tạo thành. Không biết từ lúc nào, tất cả đại thụ trong cánh rừng cây này đều đang phát triển với tốc độ cực kỳ nhanh. Mà cành lá đạo hình thành một cái lồng vô cùng to lớn vây hãm lấy gã.

- Không.

Tiếng rống gầm đầy tức giận, tên "lái xe" mãnh liệt vung ra hai bàn tay, mười đạo khí lưu màu đen ngưng kết thành lưỡi dao sắc bén, cào xé vào đám cành lá bên trên. Nhưng mà, cành lá bây giờ đã hoàn toàn khác với lúc trước, trên nhánh cây tỏa ra khí tức nhàn nhạt màu rám nắng. Mà lá cây càng giống như phỉ thúy, gần như sắp chảy ra chất lỏng gì đó.

Mười đạo năng lượng đen tối cùng không sinh ra hiệu quả mang tính ăn mòn, chỉ là khiến cho cành lá trên không càng cao lên mấy mét. Nhưng ngay sau đó, đám cành lá kia cũng đã bắn ngược xuống, trong đám cành lá sinh trưởng nhanh chóng, những cái cành cũng to bằng cánh tay, vô số lá cây xanh biếc khiến cho không gian xung quanh dần dần trở nên hắc ám, che khuất ánh sáng mặt trời.

- Cũng nên kết thúc rồi chứ.

Tiếng nói của Tề Nhạc không hề báo trước truyền vào tai tên "lái xe", tinh thần lực rung động lắc lư thật lớn, làm cho gã ma cà rồng suýt nữa không thể khống chế được thân thể của mình. Ngay sau đó vô số cành lá cuộn hết lên, đúng vào lúc gã đang cố gắng bộc phát năng lượng của mình không chú ý, một cỗ tinh thần lực cường hoành lập tức truyền vào trong thân thể từ đám cành lá. Gã chỉ cảm thấy trong đầu hôn mê một hồi, vậy mà không có cách nào ngưng tự năng lượng hắc ám của mình, cả người lập tức bị đám cành lá xung quanh kia quấn thành một cái bánh chưng.

Cái "bánh chưng" đó rơi xuống đất, Tề Nhạc vừa hay đứng trước mặt nó, nhìn thành quả chiến đấu của bản thân, Tề Nhạc không khỏi hài lòng nhẹ nhàng gật đầu, lầu bầu nói:

- Cũng không tệ lắm, xem ra, lực khống chế của mình với thực vật xác thực có thể dùng để thực chiến rồi.

Ánh sáng chói màu xanh lục lóe lên, đám lá quấn quanh cái "bánh chưng" tản ra một chút, hé ra cái đầu của tên lái xe, nhìn bộ dạng tái nhợt, lại nhe ra mấy cái răng nanh của gã, Tề Nhạc ngồi xổm người xuống, nói:

- Trả lời tôi mấy câu, tôi có thể cân nhắc thả cho anh đi.

Tên lái xe chửi thề một câu bằng tiếng Anh, đây cũng không phải là câu Tề Nhạc có thể nghe hiểu được.

Nhướng anh, Tề Nhạc phóng ra Minh Minh và Vũ Mâu từ trong Kỳ Lân châu:

- Minh Minh, thằng này nói cái gì?

Minh Minh cười nói:

- Giải thích đơn giản, hắn đang nói, đánh chết cũng không nói.

Tề Nhạc chợt cười nói:

- Như vậy sao! Vậy được rồi, em nói cho hắn biết, anh sẽ không đưa hắn tới Giáo Đình, vì anh rất ghét người của Giáo Đình, nhưng mà, anh cũng không ngại thay thế Giáo Đình chấp pháp.

Vừa nói xong, Tề Nhạc liền duỗi tay phải của mình ra, lập tức, một đốm lửa cháy đỏ mãnh liệt bỗng nhiên bùng ra, mà nhiệt độ không ngừng tăng lên, cỗ Kỳ Lân chân hỏa này trong nháy mắt đã biến thành màu xanh sẫm, nhìn giống như u linh đang thiêu đốt.

*****

Minh Minh phiên dịch lại lời nói của Tề Nhạc, nỗi sợ hãi trong mắt tên "lái xe" kia càng nhiều hơn, ánh mắt gã không hề chớp nhìn về ngọn lửa đang cháy trong tay Tề Nhạc, chật vật không nói được câu nào.

Minh Minh nói với Tề Nhạc:

- Gã nói, sao anh có thể đảm bảo không giết gã.

Tề Nhạc nói:

- Rất đơn giản, em nói cho gã biết, anh là bạn của Klinsmann, lần này tới tìm Klinsmann, chỉ cần gã nói cho anh biết vị trí của lâu đài gia tộc Dracula, anh liền mang gã cùng đi theo, tới khi đó, tự nhiên anh sẽ thả hắn.

Minh Minh phiên dịch lại theo ý Tề Nhạc, tên ma cà rồng kia vẫn có vẻ tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên cũng không thể nào tin được Tề Nhạc. Ánh sáng lạnh trong mắt Tề Nhạc lóe lên:

- Tôi chẳng có thời gian dùng dằng với anh đâu, tôi nghĩ, số lượng vampire ở Luân Đôn cũng chẳng ít, anh không nói, tôi đi tìm người khác hỏi cũng được, tôi chẳng có nhiều kiên nhẫn thế, cho dù là tôi lừa anh thì sao chứ? Nếu ngay bây giờ anh không nói, tôi cho anh trọn đời không được siêu sinh luôn.

Lúc này, tên lái xe nghe được Minh Minh phiên dịch lại, rõ ràng lộ vẻ khuất phục, nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý hợp tác.

Tề Nhạc tức giận:

- Thật sự là đồ đê tiện, nói năng hẳn hoi không nghe, còn đợi người ta uy hiếp mới chịu nghe.

Ngọn lửa trong tay vụt tắt, hỏi:

- Nói cho tôi biết tên anh.

- Silva.

Minh Minh phiên dịch lại câu trả lời của tên vampire.

- Đám ma cà rồng các anh không phải là luôn cho rằng huyết thống của mình rất cao quý sao? Sao lại đi làm sát thủ?

Tề Nhạc hỏi.

Silva nói:

- Vampire chúng tôi cũng chia ra rất nhiều gia tộc, phương thức mưu sinh của mỗi gia tộc đều khác nhau, tôi thuộc một gia tộc Norman khá nhỏ bé, nguồn kinh tế của gia tộc chúng tôi chủ yếu phải dựa vào việc đi ám sát. Cũng chỉ có như vậy, mới có thể duy trì được những nhu cầu của gia tộc.

Tề Nhạc nói:

- Được rồi, những chuyện khác tôi cũng chả có hứng thú biết, anh yên tâm, tôi sẽ giữ lời. Giờ thì dẫn tôi tới chỗ lâu đài cổ của Klinsmann đi, đừng có bày trò, nếu không, tôi cũng chẳng ngại diệt anh, giống như giết một con kiến!

Tên lái xe lại một lần nữa đánh xe đi, kẻ cầm lái vẫn là Silva, chỉ có điều lần này gã chật vật hơn rất nhiều, một bộ dạng sợ hãi, lái xe đi về phía ngoại ô Luân Đôn. Tề Nhạc cũng chẳng sợ gã làm cái gì, hắn đã dùng Vân Lực phong bế năng lượng hắc ám của Silva, đồng thời cũng dùng Vân lực của mình hình thành một tầng phòng hộ bên ngoài thân thể gã, chống sự lại sự xâm nhập của ánh mặt trời. Nếu như gã dám lật lọng, Tề Nhạc chỉ cần đơn giản gỡ bỏ tầng phòng hộ này, như vậy một khắc sau là thân thể của Silva đã bị ánh mặt trời cắn nuốt rồi.

Cân nhắc lại an toàn được mất, Tề Nhạc cũng không để cho Vũ Mâu cùng Minh Minh ngồi vào thùng xe đằng sau, mà lại đưa các cô vào trong Kỳ Lân châu, như vậy hắn cũng không cần phải phân tâm nữa.

Nói chuyện với Silva, Tề Nhạc cũng đã biết con số một trăm triệu đô la Mỹ này còn là do người khác ủy thác, chính Silva cũng không biết. Loại hình ám sát này là thông qua thế giới dưới lòng đất truyền tin tức lại, chắc là sẽ không thể nói ra thân phận của cố chủ, đây cũng là một quy tắc ngầm của giới sát thủ phương Tây.

Silva nói cho Tề Nhạc, hiện tại có rất nhiều người nhận nhiệm vụ này, đến từ khắp nơi trên thế giới, mười sát thủ hàng đầu thế giới đều đã tới Luân Đôn, chỉ là hiện tại tạm thời đã mất đi tung tích của đám Tề Nhạc, cho nên bọn hắn mới tạm thời an toàn.

Luân Đôn là một thành phố rất lớn, vùng ngoại ô của nó cũng rộng bao la, cho tới khi Silva lái xe đưa Tề Nhạc tới một mảnh gò núi vùng ngoại ô, mặt trời đã dần dần lặn xuống chân trời.

- Chính là ở chỗ này?

Tề Nhạc thấy Silva dừng xe liền hỏi, hắn trực tiếp dùng Tinh Thần lực của mình truyền suy nghĩ của hắn vào trong đầu Silva, cho nên, Tề Nhạc dù không hiểu được lời nói của Silva, nhưng gã lại có thể hiểu rõ được rõ ràng ý của Tề Nhạc.

Nhẹ gật đầu, Silva ý bảo đã tới đích.

Tề Nhạc nháy mắt với hắn, hai người lần lượt bước xuống từ hàng ghế trên của xe, nhìn cánh rừng trước mặt, Tề Nhạc không khỏi nhíu mày, ở đây thì làm gì có lâu đài cổ, rõ ràng chính là một mảnh rừng nhỏ ở ngoại ô Luân Đôn, cây xanh râm mát, không khí cũng khá trong lành.

Silva gật đầu với Tề Nhạc ý bảo đúng là tại đây, vì không thể nghe hiểu được, Tề Nhạc không thể không triệu hoán Minh Minh đi ra, sau khi nghe thấy Silva giải thích, hắn mới biết được, hóa ra, tòa thành của gia tộc Dracula được bao phủ ở một khu vực đặc thù, không thể nhìn thấy được, chỉ có nhìn vào trong khu vực đặc thù này mới có thể thật sự nhìn thấy tòa thành Dracula.

Gia tộc Dracula, là gia tộc vampire thuần huyết, cũng là gia tộc cổ xưa nhất, có được quyền lực trong toàn bộ Hội nghị Hắc ám mà các gia tộc khác khó có được. Mà vị trí tòa lâu đài của gia tộc Dracula này là nơi quan trọng nhất ở Luân Đôn, còn khu vực đặc thù này hình thành ra sao thì chính Silva cũng không biết, bởi vì hắn không phải là người của gia tộc Dracula, đương nhiên không biết phải làm thế nào mới có thể tiến vào trong khu vực đó.

- Gã hỏi anh, bây giờ có thể thả gã đi rồi hay chưa.

Minh Minh nói với Tề Nhạc.

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Thả hắn đi? Đây không phải là rõ ràng nói cho đám sát thủ kia chúng ta đang ở đâu hay sao? Tên này vẫn không thể đi cho đi, Klinsmann không phải là thân vương huyết tộc hay sao, cũng là tộc trưởng của cả Huyết tộc, liền giao cho hắn xử lý là được rồi.

Vừa nói, tay phải Tề Nhạc vung lên, một cỗ phong vân lực mang theo ánh sáng màu xanh nhàn nhạt rơi xuống trên người Silva, một tiếng kêu đau đớn, gã liền hôn mê nằm trên mặt đất.

Nhìn rừng cây xung quanh, Tề Nhạc thoáng suy nghĩ một chút, khoanh chân ngồi xuống tại nguyên chỗ, nếu là lĩnh vực, chắc chắn là có cửa vào, nếu không tìm thấy cánh cửa không khóa thì cũng có thể gõ cửa mà.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Tề Nhạc nhếch lên một tia xấu xa, thầm nghĩ trong lòng, Klinsmann, mi đừng có trách ta, ai bảo lúc trước mi cũng không nói làm sao để đi vào trong chứ, thế thì ta tặng cho mi một chút lễ vật trước đi.

Hào quang màu tím dần dần xuất hiện chung quanh thân thể Tề Nhạc, bao phủ lấy Tề Nhạc đang mặc một bộ quần jean áo thu trắng hết sức đơn giản. Quang mang nhàn nhạt không ngừng bốc lên, hai tay Tề Nhạc chặn trước ngực, ánh mắt hắn lúc này cũng đã biến thành màu bạc.

Minh Minh đứng một bên lẳng lặng nhìn Tề Nhạc, cảm thụ được khí tức tỏa ra năng lượng trên người hắn, thầm nghĩ trong lòng, thực lực của Tề Nhạc xem ra càng ngày càng lớn mạnh rồi, xem ra mình cũng phải càng nỗ lực hơn nữa mới được, bất luận là Như Nguyệt hay Văn Đình đều mạnh hơn mình rất nhiều, Vũ Mâu lại càng không cần phải nói. Các cô ấy đều có năng lực trợ giúp Tề Nhạc, nhưng mình thì sao chứ? Rất chi là kém cỏi.

Minh Minh đang suy nghĩ miên man, Tề Nhạc bắt đầu hành động, "Lâm, binh, đấu, giả", bốn tiếng vang hữu lực phát ra từ trong miệng Tề Nhạc, hào quang màu tím bắt đầu khởi động, khiến cho thân thể vốn đã bị bao kín của hắn thành một cái hư ảnh nhàn nhạt.

*****

Đột nhiên, hào quang màu tím phóng lên trời, thẳng vào giữa không trung rồi biến mất không thấy gì nữa. Mà hào quang chung quanh thân thể Tề Nhạc cũng đã biến mất, chỉ là đôi mắt của hắn vẫn là màu bạc như cũ.

Bầu trời vốn trong xanh nhờ đám hào quang màu tím mà lại bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, một mảng lớn mây đen không hề báo trước đột nhiên xuất hiện, phạm vi bao phủ ước chừng khoảng một km vuông, vừa vặn hoàn toàn che phủ lấy cánh rừng cây xanh này.

Dưới vùng che phủ của mây đen, trời lập tức trở nên mờ tối, một tia chớp xinh đẹp xẹt qua, ngay sau đó, tiếng sấm cuồn cuộn chợt vang lên, cùng với tia chớp không ngừng sáng lên, tiếng sấm rền rĩ, làm cho đại địa run rẩy, tiếng oanh minh mãnh liệt kia tràn đầy năng lượng phá hủy.

Hai con mắt màu bạc của Tề Nhạc nhìn chăm chú lên giữa không trung, tay phải chậm rãi giơ lên, hào quang lóe lên, Kỳ Lân huyễn biến ảo thành một thanh trường kiếm mang vẻ cổ xưa xuất hiện trong tay Tề Nhạc. Khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay vừa động, lập tức một đạo tử sắc điện quang phiêu nhiên đánh xuống, đánh vào trong rừng cây, tạo thành một tiếng vang thật lớn, sóng năng lượng trong không khí lập tức trở nên hỗn loạn hơn vì tiếng sấm đột nhiên xuất hiện này.

Kỳ Lân dẫn lôi đại trận, là năng lực đặc thù do Tề Nhạc đạt được tới Lục vân, sau khi lĩnh ngộ được Lôi Vân mà có. So với Kỳ Lân Bách Lôi thiểm, quy mô dường như kém xa, nhưng là uy lực của Kỳ Lân dẫn lôi này mạnh hơn Kỳ Lân bách lôi thiểm rất nhiều.

Kỳ Lân bách lôi thiểm có thể công kích đồng thời trong phạm vi nhất định, bởi vì năng lượng của sấm sét là cực kỳ khổng lồ, cho nên vô cùng khó khống chế, nhưng là Kỳ Lân dẫn lôi đại trận lại khác, nó có thể chịu sự khống chế của Tề Nhạc, chỉ đâu đánh đó, dùng kiếm để dẫn động chỉ huy, chỉ là phải tốn một chút khí lực mà thôi. Nếu như trong chiến đấu, Tề Nhạc chỉ cần mở ra đại trận này, có thể vừa phát huy thực lực của mình đồng thời chiến đấu với kẻ địch, vừa khống chế được thiên lôi trên không trung không ngừng đánh về phía đối thủ.

Kỳ Lân dẫn lôi đại trận này vốn là phải tới Bảy Vân mới có thể lĩnh ngộ, mà Tề Nhạc lại trong lúc không chú ý vô tình lĩnh ngộ được, chủ yếu là vì yêu cầu đối với Tinh Thần lực rất cao, công kích của nó mỗi lần đều có thể dựa theo tinh thần lực khống chế mà đánh xuống một số lượng thiên lôi khác nhau. Mà lực công kích của thiên lôi lại hơn Kỳ Lân Bách lôi thiểm rất nhiều. Sau khi Tề Nhạc trở thành Tự Nhiên Chi Nguyên, cường độ sức mạnh tinh thần sẽ không phải là vấn đề nữa.

Trường kiếm trong tay hướng lên trên khẽ vẫy, liên tiếp mấy đạo thiên lôi liền từ trên trời giáng xuống, nổ vang kịch liệt. Tình hình hỗn loạn đầy năng lượng càng trở nên gay gắt hơn, Tề Nhạc đặc biệt đánh về những chỗ có đất trống, có lôi điện lại đánh vào giữa không trung. Các ngươi không phải là có lĩnh vực bảo hộ sao? Lĩnh vực cũng là cần năng lượng để duy trì, ta đảo loạn hết toàn bộ năng lượng ở nơi đây, xem các ngươi có chịu chui ra hay không?

Ngay từ khi bắt đầu thì thiên lôi mới chỉ có một đạo, dần dần trở nên càng ngày càng nhiều, cũng mới bắt đầu, chỉ thấy xà điện giữa không trung không ngừng lóe ra, hoàn toàn tạo thành một cảnh tượng thật kỳ dị.

Thiên lôi oanh kích sẽ nhanh chóng tạo ra hiệu quả, bởi vì sự thay đổi của phần tử năng lượng trong không khí, Tề Nhạc rải tinh thần lực ở xung quanh cũng cảm giác được từng vòng sóng năng lượng xuất hiện do những vụ nổ bởi lôi địa trên trời. Phần tử năng lượng kia tựa hồ là năng lượng mang tính phòng ngự, ký tức âm tà không ngừng run rẩy do chịu ảnh hưởng của lôi điện trên trời.

Đúng lúc Tề Nhạc đang chuẩn bị dùng thêm chút sức lực, lại để cho thiên lôi đánh tiếp, đột nhiên, một cột sáng màu đỏ như máu xuất hiện, cột sáng có đường kính khoảng một mét phóng mạnh lên trời, trong chớp mắt đã nhảy vào giữa không trung, cột sáng đó lại giống như thực thể, vừa tiến vào đám mây đen liền lập tức khuấy động, hiển nhiên là muốn phá hỏng đám mây sấm sét này của Tề Nhạc.

Tề Nhạc dùng tay nhấc Silva lên, liếc mắt ra hiệu một cái với Minh Minh, không hề khống chế Lôi vân, bay thẳng tới chỗ có cột sáng đỏ như máu đó.

- Klinsmann, đi ra đây cho ta.

Tề Nhạc hét lớn một tiếng, sóng âm nhờ có sự trợ lực của Vân Lực đánh về phía cột sáng màu đỏ đó.

- Kẻ nào dám kêu gào tên của ta.

Giọng nói có chút tức giận của Klinsmann vang lên, quang ảnh lóe lên, hơn mười đạo thân ảnh màu đen xuất hiện giữa không trung, xòe ra đôi cánh khổng lồ, nhìn giống như một đám mấy đen cỡ nhỏ.

Thân ảnh ưu nhã của Klinsmann đang ở chính giữa, đôi cánh màu đỏ như máu nhìn có vẻ rất bắt mắt, trong tay thậm chí còn đang cầm một cái ly thủy tinh, nhẹ nhàng lay động, máu tươi bên trong cũng có chút sóng sánh theo.

Tề Nhạc cười ha ha một tiếng, nói:

- Làm sao, ngay cả bạn cũ mà cũng không nhận ra hay sao?

Vừa nói, hắn liền giải trừ khống chế đối với Lôi vân, mây đen trong không khí lập tức tiêu tán đi, người nhẹ nhàng bay lên, trong chớp mắt đã tới trước mặt Klinsmann.

Nhìn thấy Tề Nhạc, Klinsmann không khỏi chấn động, hắn lập tức hưng phấn, lại nhiệt tình chạy ra chào đón:

- Tề, sao lại là anh? Anh tới Luân Đôn từ bao giờ thế chứ?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Sao nào? Không chào đón tôi sao? Xem ra vận khí của tôi cũng thật không tồi, cũng vừa hay anh ở đây. Thật xin lỗi, vì không tìm thấy cửa cho nên chỉ có thể dùng Thiên lôi mở đường.

Klinsmann ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, lại nhìn Tề Nhạc:

- Trời ạ! Tề! vừa rồi không phải là do anh làm đó chứ.

Tề Nhạc cười hắc hắc nói:

- Có thể không phải là tôi sao.

Klinsmann cười khổ vỗ vỗ lồng ngực của mình:

- Tôi còn tưởng rằng thật là thượng thiên trừng phạt đối với huyết tộc chúng tôi chứ. Nửa năm không thấy, anh càng trở nên mạnh mẽ hơn rồi. Nhưng mà cũng thiếu chút nữa là hù chết tôi.

Tề Nhạc ném Silva ném về phía Klinsmann:

- Nếu không phải gã dẫn đường, tôi còn chẳng tìm tới đây nổi đâu, đi thôi, anh không mời tôi tới lâu đài của anh ngồi chơi chút sao?

Gia tộc Dracula lâu đời luôn duy trì sự bao phủ của lĩnh vực đặc thù do đời trước kiến tạo nên, mới có thể luôn sừng sững ở ngoại ô Luân Đôn cho tới hiện tại. Giáo đình cũng đã nhiều lần tìm kiếm, nhưng vẫn luôn luôn không thể nào xác định vị trí của nó, càng không thể nào tiến vào bên trong lâu đài.

Cả tòa lâu đài đều đang được bao phủ bên dưới lĩnh vực, trong đó bất kỳ chỗ nào đều là một màu đen kịt, chỉ có một phiên lĩnh vực là nguyệt lượng, mới có thể mang đến ánh sáng chiếu rọi cho tòa lâu đài này.

Khi Tề Nhạc cùng Minh Minh được Klinsmann dẫn vào bên trong lĩnh vực, lập tức cảm giác được một cỗ khí tức âm sâm đập vào mặt, toàn bộ chung quanh đều âm trầm, nhìn sắc mặt trắng bệch, răng nanh nhe ra của đám ma cà rồng chung quanh, Minh Minh không khỏi có chút sợ hãi nép vào trong ngực Tề Nhạc, lòng bàn tay bắt đầu chảy ướt mồ hôi.

*****

Klinsmann bảo thủ hạ tản đi, dẫn hai người vào trong pháo đài cổ của mình. Vị trí của lâu đài vô cùng giống với tòa lâu đài cổ trong phim ảnh mà Tề Nhạc đã từng xem, chỉ có điều không tới mức khổng lồ như trong tưởng tượng mà thôi. Bên trong tòa lâu đài khắp nơi đều là hắc ám, âm tà, ở đây, ma cà rồng luôn duy trì hình thái vốn có của mình, rõ ràng là đã không còn có thể dùng từ "người" để hình dung.

Klinsmann mang thẳng Tề Nhạc cùng Minh Minh tới trong đại sảnh, đi tới chủ vị ngồi xuống, ưu nhã nói:

- Thật vui mừng chào đón các vị tới chơi ở lâu đài Dracula của chúng tôi, dùng cách nói của nước Viêm Hoàng của các vị mà nói, là ngọn gió nào thổi hai vị khách quý tới đây thế?

Tề Nhạc cười nói:

- Được rồi, đừng có bày ra cái vẻ thân sĩ phong độ nữa, chúng tôi tới tìm anh chính là tị nạn đó, chẳng lẽ anh không biết có người đang đuổi giết chúng tôi hay sao?

Klinsmann sững sờ:

- Có người đuổi giết anh? Tề yêu dấu, anh không cần phải đùa tôi chứ, trong thành phố Luân Đôn này, chỉ sợ ngoài Hồng Y Đại Giáo chủ thì vẫn chưa có người nào có thể mang lại sự uy hiếp đến cho anh đi.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Anh hỏi cái tên đưa tôi tới đây thì sẽ hiểu.

Klinsmann thấy Tề Nhạc rất nghiêm túc, mới sai thủ hạ lay tỉnh Silva, cẩn thận hỏi một lần, nghe xong câu trả lời của Silva, sắc mặt Klinsmann không khỏi biến đổi:

- Tề, anh bị cuốn vào dòng nước xoáy như thế từ bao giờ chứ. Nhưng là, theo lời Silva nói thì hẳn là bọn anh có ba người mới đúng chứ, cô gái còn lại mới là mục tiêu thật sự.

Tề Nhạc ngồi ở ghế salon êm ái, nói:

- Để bảo vệ an toàn cho cô ấy, tôi để cho cô ấy trốn đi trước rồi.

Thật ra mà nói, trong cỗ lâu đài hào khí tuy rằng không tốt lắm, nhưng kiến trúc của nó lại mang nét đẹp cổ điển, khiến cho kẻ không hiểu nghệ thuật như Tề Nhạc cũng cảm thấy rất đáng để thưởng thức.

Trong mắt Klinsmann hàn quang lóe lên, nói:

- Tề, chỉ sợ lần này anh gặp không ít phiền toái, một trăm triệu đô la Mỹ, đó cũng không phải là số lượng nhỏ, chỉ sợ đã có rất nhiều sát thủ tập trung ở thành phố Luân Đôn. Tin tức này tôi cũng đã nghe nói rồi, thậm chí cũng đã từng phái người đi dò xét tin tức, nhưng mà, với thực lực của anh, đáng ra không cần phải e ngại đám sát thủ này mới đúng chứ.

Tề Nhạc nói:

- Tôi nói thẳng ra nhé, lần này tới tìm anh đương nhiên là không phải tránh bị truy sát hay gì, sát thủ cho dù có nhiều gấp đôi đi nữa thì cũng chẳng sao, bọn chúng làm sao có thể tìm được tung tích của tôi. Tôi tới tìm anh chủ yếu là vì một lý do, tôi muốn làm một vụ giao dịch với anh.

Klinsmann sững sờ nói:

- Giao dịch? Giao dịch gì chứ?

Tuy gã là người trong Hội nghị Hắc ám, nhưng lần trước lúc ở Đại Lý gặp nạn, may là có Tề Nhạc, nếu không gã đã chết lâu rồi. Cho nên, lần này đột nhiên nhìn thấy Tề Nhạc, gã tỏ ra vô cùng nhiệt tình. Gã thuộc về thế giới hắc ám cũng không có nghĩa là hắn không biết ơn người khác.

Tề Nhạc nhìn gã thật sâu, nói:

- Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một chuyện, nói cho tôi biết một chút tin tức, tôi sẽ dùng thứ gì đó để trao đổi.

Klinsmann có chút bất mãn nói:

- Tề, ý anh đây là như thế nào. Chẳng lẽ anh không coi tôi là bạn bè hay sao?

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Sao lại như vậy? Nếu như không coi anh là bạn bè, lúc trước tôi cũng đã không giúp anh rồi.

Klinsmann hừ một tiếng, nói:

- Anh đã coi tôi là bạn bè, vậy thì vì sao lại còn nói giao dịch với trao đổi với tôi chứ. Tính mạng của tôi cũng là do anh cứu, chỉ cần tôi có thể giúp được việc gì, còn cần anh phải dùng thứ đồ đạc gì đó để trao đôi hay sao? Tuy rằng từ góc độ của anh, tôi là người thuộc hội hắc ám, nhưng người thuộc hội hắc ám chúng tôi cũng không dối trá như đám người giáo đình. Có phải anh muốn mượn chỗ của tôi để trú thân hay không. Ở chỗ khác thì tôi không chắc chắn có thể bảo vệ, nhưng chỉ cần anh ở trong tòa lâu đài này của tôi một ngày, tôi liền cam đoan không có bất kỳ người nào có thể động vào anh cùng bạn bè của anh, dù chỉ là một sợi tóc.

Vẻ cao ngạo vốn có của Ma cà rồng tự nhiên bộc lộ, trong mắt Klinsmann sáng lên hào quang, mái tóc vàng được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ cũng dường như tỏa ra một tầng khí tức cao quý.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Chuyện này quả thật có chút phiền toái, nhưng mà, tôi không chỉ là muốn nhận được sự che chở của anh, còn có một chuyện quan trọng hơn muốn nhờ anh hỗ trợ. Chúng ta nói chuyện riêng đi, sao hả?

Klinsmann nhẹ gật đầu, vung tay lên, hai tên Vampire tùy tùng thuộc cấp thấp lập tức lui ra ngoài, chỉ để lại ba người trong đại sảnh.

- Bây giờ anh có thể nói rồi, ở đây tôi chính là chí cao vô thượng, sẽ không có người nghe lén đâu.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Tôi muốn hỏi thăm anh một chút tin tức, không biết anh đã từng nghe tới Đế Tâm Tuyết Liên Vương hay chưa?

Sắc mặt tái nhợt của Klinsmann khẽ thay đổi:

- Đế Tâm Tuyết Liên Vương? Anh tới đây là vì Đế Tâm Tuyết Liên Vương hay sao? Tề, đây chính là một đám phiền phức, nếu anh thật sự là tới vì nó, tôi khuyên anh chính là bỏ ý nghĩ này đi.

Nghe xong lời nói của Klinsmann, Tề Nhạc không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chặn lại hỏi:

- Nói như vậy, Đế Tâm Tuyết Liên Vương Vương Chân Địa đã bị Hắc ám Hội nghị của các anh lấy đi rồi?

Klinsmann do dự một chút mới nói:

- Tề, anh không nghe hiểu ý của tôi hay sao? Đế Tâm Tuyết Liên Vương mặc dù tốt, nhưng cũng không quan trọng bằng tính mạng chứ.

Tề Nhạc nói:

- Klinsmann, tôi có thể thẳng thắn nói cho anh biết, về chuyện của Đế Tâm Tuyết Liên Vương, tôi nhất định phải có được nó. Bất luận là khó khăn tới chừng nào đều không thể ngăn cản ý định này của tôi. Hy vọng anh có thể nói cho tôi vị trí hạ lạc xác thực của nó, còn những thứ khác, để tôi tự xử lý, anh thấy sao?

Klinsmann thở dài một hơi, nói:

- Đám người Viêm Hoàng các anh đều là cố chấp như vậy sao? Thẳng thắn ra mà nói, Đế Tâm Tuyết Liên Vương Vương là vật mà Chủ tịch quốc hội Hắc ám Hội nghị chúng tôi muốn có, thật vất vả mới giữ được nó trong tay. Hiện tại nó ở ngay trong tổng bộ của Hội Nghị hắc ám. Tôi cũng không ngại nói cho anh biết một bí mật, Chủ tịch quốc hội của Hắc ám Hội nghị của chúng tôi là vị hắc ám Vu Yêu Vương vĩ đại. So với sức mạnh cường đại của ông ta, tôi vẫn còn là thua xa. So về tuổi tác, trong Hắc ám Hội nghị của chúng tôi, tuổi của ông ta là lớn nhất đó. Mà anh biết vị Chủ tịch quốc hội của hội hắc ám chúng tôi đã hơn mười ngàn năm tuổi. Thực lực của lão ta ngay cả giáo hoàng cũng hoàn toàn không thể sánh kịp. Chính là vì có sự hiện hữu của ông ta, Hắc ám Hội nghị của chúng tôi mới có thể luôn luôn chống lại giáo đình như vậy. Mà vị Chủ tịch vĩ đại đó sau khi hơn mười nghìn tuổi, lực lượng của ông ta xuất hiện mấy vấn đề, cần có Đế Tâm Tuyết Liên Vương mới có thể kéo dài tính mạng của ông ta, đồng thời giữ vững sức mạnh, cho nên lão mới bỏ công bỏ sức, gian nan mới tìm được Đế Tâm Tuyết Liên Vương.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-360)