← Ch.233 | Ch.235 → |
Đến lúc vạn bất đắc dĩ, cho dù bỏ qua tiểu đội Sinh Tiếu, cũng nhất định phải bảo vệ mình. Hắc Bạch song long sẽ ở lại giúp đỡ hai người. Vẫn là câu nói kia, chưa đến lúc sống còn thì không cần điều khiển những Kim Sí Đại Bằng đó. Tuy chúng ta đến là để giúp đỡ, nhưng từ trong thâm tâm, tôi không hy vọng để cho mẹ biết rõ thực lực thực sự của chúng ta mạnh như thế nào. Chút nữa, tôi và Tuyết Nữ sẽ rời đi, mọi người bảo trọng nhé.
Vừa nói, ánh mắt của Tề Nhạc nhìn lướt qua mọi người, đặc biệt là Như Nguyệt. Nhìn Minh Minh và Thương Băng lâu hơn một chút, dùng ánh mắt của mình an ủi họ.
Phản ứng đầu tiên chính là Minh Minh, cô kinh hô một tiếng, chợt bổ nhào vào người Tề Nhạc, cũng không ngượng ngùng, ôm lấy khuôn mặt Tề Nhạc, nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, kích động nói:
-Tề Nhạc, ánh mắt của anh lại có thần thái rồi, có phải anh lại có thể nhìn thấy?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
-Vậy thì coi như là trước khi đi, tôi cho mọi người một tin tức tốt đi. Đúng, ngày hôm qua sau trận chiến với Xi Vưu, có lẽ là được năng lượng dao động tỏa ra trên thần khí, nên tôi đã khôi phục thị lực. Thật sự là vô cùng may mắn!
Mọi người gần như reo lên cùng lúc. Như Nguyệt cùng Thương Băng cũng nhào tới, vây chặt lấy Tề Nhạc. Nhìn dáng vẻ thân thiết của bọn họ, Thực Vật Hồn đã trưởng thành ở một bên có vẻ hơi cô đơn, nhưng cô cũng vui mừng. Chẳng qua là trước mặt nhiều người như vậy, không tiện biểu đạt tình cảm của mình mà thôi. Đối với Tề Nhạc, cô vô cùng cảm kích. Nhưng khi nhìn bộ dạng hắn bị ba cô gái vây ở chính giữa, trong lòng dù sao cũng có chút cảm giác không được tự nhiên.
Minh Minh và Như Nguyệt đều lặng lẽ muốn cùng Tề Nhạc trở về nhưng bị Tề Nhạc bác bỏ. Mười hai tiểu đội Sinh Tiếu, mỗi một đội đều cần có người dẫn đầu, hơn nữa tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều ở đây mới có thể phát huy lực chiến đấu lớn nhất của quân đoàn Sinh Tiếu. Đương nhiên Thương Băng cũng đưa ra yêu cầu như vậy, Tề Nhạc đương nhiên không thể mang cô đi. Nếu không, hắn ăn nói sao với Như Nguyệt và Minh Minh? Sau một hồi an ủi, mọi người dặn dò xong, Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ lặng lẽ rời khỏi quân doanh tứ tộc của nhân loại, hướng về phương xa mà đi.
Bởi vì lần này chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa lúc tập huấn, lực lượng của Tề Nhạc và Tuyết Nữ đều có tiến bộ không ít, thêm kinh nghiệm hai lần sử dụng Côn Lôn Kính trước đó, bọn họ cũng không hao phí lực lượng nhiều lắm. Dưới sự trợ giúp của Côn Lôn Kính, phá vỡ không gian, xuyên qua thời không mà đi.
Hào quang lóe lên, Tề Nhạc và Tuyết Nữ đã xuất hiện trong biệt thự Long Vực. Lúc này, Kinh Thành đang là buổi tối. Bởi vì năng lượng khống chế xảo diệu rất nhiều, lúc này không còn gây ra dao động năng lượng giống lần trước.
Hít một hơi không khí thời đại này của mình, Tề Nhạc không khỏi nhíu mày, không giống với không khí thời kỳ cự thú viễn cổ. Hiện đại đã trải qua vô số tiến bộ công nghiệp, không khí thật sự là quá tệ. Phía sau lưng đột nhiên cảm thấy nặng hơn, Tuyết Nữ tung tăng như chim sẻ bỗng dưng nhảy lên lưng hắn, giọng điệu vui thích vang lên:
-Thật tốt quá, hôm nay thật là vui, ít nhất trước khi về, cha hoàn toàn thuộc về con.
Trên khuôn mặt Tề Nhạc nở một nụ cười nhu hòa, hai tay ôm lấy đôi chân của Tuyết Nữ trên lưng mình,
-Nha đầu này! Sao lại trở nên nghịch ngợm như vậy chứ.
Tuyết Nữ gối đầu lên vai Tề Nhạc, khẽ cắn lỗ tai của hắn, cười hì hì nói:
-Sao. Không được à? Người ta vui mà!
Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ cõng Tuyết Nữ đi vào biệt thự Long Vực. Có lẽ là cảm nhận được giọng nói bên ngoài, vừa hay gặp được chú Chu từ bên trong biệt thự đi tới.
Nhìn thấy Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ. Chú Chu không khỏi kinh ngạc mà nói:
-Tề Nhạc, các cháu đã trở về. Tiểu thư đâu? Những người khác đâu?
Tề Nhạc nói:
-Chúng cháu về trước vài ngày xử lý một ít chuyện, sau này còn đi nữa. Chú Chu, những ngày chúng cháu đi khỏi, trong nhà không có chuyện gì chứ.
Chú Chu cười khổ nói:
-Làm sao không có chuyện gì được. Hôm đó, tuy tiểu thư đã sắp xếp chúng tôi vào một biệt thự khác, không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng các cháu vừa rời đi không lâu, thì Cục an ninh quốc gia đến đây tra xét, lục soát hết ba ngày, lại dùng các loại dụng cụ dò xét cả buổi. Không biết làm cái quỷ gì, cuối cùng cũng không điều tra ra gì, cũng không giải quyết được gì.
Trong mắt Tề Nhạc lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ. Thực ra, cũng khó trách quốc gia sẽ phái người đến điều tra. Hôm đó, lúc mở đường hầm không gian thời gian, mấy ngày liền đều phát sinh biến hóa. Xem ra, sau này phải khiêm tốn một chút mới được. Thực lực tăng lên, lúc xuyên qua thời gian thì không cần giống trước đây nữa.
Chú Chu dẫn Tề Nhạc hai người đi vào biệt thự. Vừa đi, ông ta giống như đột nhiên như nhớ tới cái gì,
-À, đúng rồi, mấy ngày trước thiếu gia đã tới một lần, đến tìm tiểu thư, thấy tiểu thư không có thì liền tìm cậu, hình như có chuyện gấp gì đó. Tề Nhạc, hay là cậu liên lạc với cậu ta một chút.
Tề Nhạc hơi kinh ngạc mà nói:
- Trương Thông Khiếu tìm tôi? Anh ta thì có thể có chuyện gì, chẳng lẽ là đến đòi nợ hay sao? Được rồi, đợi một lát tôi gọi điện thoại cho anh ta.
Mặc dù bây giờ đã muộn rồi, nhưng Tề Nhạc vẫn không có ý nghỉ ngơi. Sau khi cùng Tuyết Nữ về phòng, vạch ra kế hoạch đơn giản. Lần này hắn và Tuyết Nữ trở về, có không ít chuyện phải xử lý. Đầu tiên, phải đem hoa quả mang về bảo quản trong kho lạnh, sau đó phải triển khai thế tấn công tuyên truyền chính thức của tập đoàn Kỳ Lân. Thời gian bảo quản hoa quả dù sao cũng có hạn. Nhất định phải đưa lên thị trường trong khoảng thời gian ngắn. Bằng không, cho dù có kho lạnh cũng không thể có thể giữ quá một tháng. Đây là chuyện quan trọng nhất mà lần này Tề Nhạc trở về. Sau khi tập đoàn Kỳ Lân đi vào quỹ đạo, mình có thể mang theo Tuyết Nữ và Tiểu Lâu trở lại thời kỳ cự thú viễn cổ. Lần này về khoảng hai tháng, Trong kế hoạch của Tề Nhạc, lần này về chừng hai tháng. Dù sao, đưa một lượng lớn hoa quả ra hướng thị trường cần phải có thời gian.
Tuyết Nữ rất hiểu chuyện, đem một lượng lớn bản kế hoạch trong phòng mình sang phòng Tề Nhạc.
- Cha. cha xem một chút đi.
Tuyết Nữ đem bản kế hoạch đặt trước mặt Tề Nhạc.
Nhìn thấy một xấp văn bản tài liệu dày cộp kia, Tề Nhạc không khỏi cười khổ nói:
- Cha của con là người nửa mù chữ, con kêu cha xem những thứ này, không phải là làm khó cha sao? Trước nay, con vẫn phụ trách chuyện của tập đoàn, con nói trọng điểm đi, ngày mai bắt đầu, chúng ta sẽ triển khai hành động.
Tuyết Nữ cười hì hì. Đi đến bên người Tề Nhạc ngồi xuống, nói:
-Dạ. Nói như thế nào đây? Hiện tại công tác chuẩn bị thời kỳ đầu đã xong rồi. Hình quảng cáo cũng đã quay chụp xong. Cha, cha không nhìn thấy chứ, quảng cáo mà chị Tiểu Lâu chụp rất đẹp. Quay đầu lại cha nhất định sẽ giật mình. Đã có hình quảng cáo của chị Tiểu Lâu, chúng ta chỉ cần thêm chút ít mánh lới, nhất định có thể làm cho tập đoàn Kỳ Lân thành công ngay lần đầu. Hiện tại hoa quả đã đâu vào đó rồi, lần này chúng ta mang về nhiều như vậy, hoàn toàn có thể bắt đầu đưa vào tiêu thụ
*****
- Con nghĩ như thế này. Đầu tiên, trước khi chúng ta bắt đầu đẩy hướng thị trường, chúng ta phải ra sức quảng cáo. Hàng hóa đương nhiên là thứ quan trọng nhưng tuyên truyền cũng là mấu chốt cực kỳ quan trọng. Nếu như không tuyên truyền mở rộng tốt cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Ngày mai con sẽ cho đồng chí bộ phận PR tuyên truyền ra ngoài, chúng ta sẽ triển khai những tin tức hàng loạt trái cây quý của tập đoàn Kỳ Lân tung ra thị trường. Đồng thời, sắp xếp trước tất cả quảng cáo của đài truyền hình lớn. Hôm bắt đầu buổi họp báo, sẽ đồng thời bày hàng, bắt đầu chính thức tiêu thụ. Cha thấy thế nào?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
-Phương diện này con và Như Nguyệt đều rất giỏi, cũng không cần hỏi ý kiến của cha. Cha còn nợ Như Nguyệt hai trăm triệu, nếu thất bại, cũng chỉ có bán mình thôi.
Tuyết Nữ vô cùng tin tưởng, nói:
- Sẽ không đâu, chúng ta có lòng tin! Cha, con còn có một cách khác vốn đã sớm muốn nói với cha. Nhưng là lần trước sau xảy ra chuyện Luân Đôn thì từ bỏ luôn. Hiện tại thời cơ đã chín muồi, nếu như có thể thực hiện ý nghĩ này, sợ là tập đoàn Kỳ Lân của chúng ta muốn không phát đạt cũng không được.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Tuyết Nữ, nói:
-Ý tưởng gì? Con nói đi. Đã để con trở thành Tổng Giám Đốc, đương nhiên là cha tin con.
Tuyết Nữ nói:
-Là như vậy! Cha, cha còn nhớ Viêm Hoàng Hồn không? Mối quan hệ của cha và Viêm Hoàng Hồn thân thiết như vậy. Vậy thì, có thể thông qua Viêm Hoàng Hồn tặng hoa quả của chúng ta không?
Nghe Tuyết Nữ nói, ánh mắt của Tề Nhạc lập tức sáng lên. Hắn là người thông minh, lập tức hiểu ý của Tuyết Nữ. Trong mắt lóe ra hào quang sáng ngời.
-Ý con là trước khi chúng ta bắt đầu chính thức tiêu thụ, tặng ít hoa quả cho các lãnh đạo nhà nước, sau đó tranh thủ sự ủng hộ của nhà nước sao?
Tuyết Nữ mỉm cười gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Hoa quả mà chúng ta mang về từ thời kỳ cự thú viễn cổ, tuyệt đối là nguyên sinh thái, vô cùng có lợi cho cơ thể con người. Là vàng thì sẽ phát sáng. Nếu chúng ta có thể có được sự ủng hộ của nhà nước thì con đường kinh doanh của chúng ta căn bản là không cần phải lo lắng. Có chính sách ở trên, cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức không cần thiết.
-Được. Ý nghĩ này rất quan trọng.
Tề Nhạc có chút hưng phấn, ôm chầm lấy Tuyết Nữ, hôn một cái lên mặt cô. Tuy hắn không hiểu gì về kinh doanh, nhưng hắn cũng biết chính sách nhà nước quan trọng như thế nào đối với một ngành nghề. Nếu có thể có được sự đồng ý của nhà nước thì tất cả sẽ đơn giản đi rất nhiều.
Khuôn mặt Tuyết Nữ ửng đỏ nhìn Tề Nhạc, nói:
-Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm Viêm Hoàng Hồn. Hi vọng họ có thể được giúp chuyện này.
Tề Nhạc suy tính nói:
-Không, không cần tìm họ. Cha có một người thích hợp hơn. Có ông ta hỗ trợ, chắc chắn hoa quả tập đoàn Kỳ Lân chúng ta tặng các lãnh đạo nhà nước sẽ thuận lợi. Như vậy đi, ngày mai chúng ta chia hai đường, con đi xử lý chuyện buổi họp báo, hơn nữa liên hệ với Tiểu Lầu. cha phụ trách đưa hoa quả quý của chúng ta lên trên. À, đúng rồi, con đưa cha một bản gốc và bản pho to kết quả kiểm nghiệm mà chúng ta đưa tới cơ quan. Như vậy thì dễ nói chuyện hơn.
Kế hoạch đã định, Tề Nhạc lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Dường như hắn đã nhìn thấy viễn cảnh tốt đẹp của tập đoàn Kỳ Lân. Ánh mắt lóe lên ánh nhìn bình thản. Đang suy nghĩ thì Tuyết Nữ có chút lạnh lùng, nhưng thân hình mềm mại đã nhào vào lòng hắn. Những ngày tập huấn này, Tuyêt Nữ luôn kìm nén tình cảm của mình, mãi mới có cơ hội, đương nhiên cô ta không bỏ qua. Dù sao ngay cả lần đầu tiên cũng là cô ta chủ động, cô ta còn để ý gì nữa chứ? Cô ta như rắn nước, trườn lên người Tề Nhạc, tấm thân lạnh buốt đã trở nên nóng hổi. Tề Nhạc vừa phản ứng lại thì đã bị "cô con gái" bảo bối của mình đẩy ngã.
Xuân ý dạt dào, dù sao đã có quan hệ với Tuyết Nữ, lại được Như Nguyệt ủng hộ, trong lòng Tề Nhạc không có bất kỳ băn khoăn gì. Nhưng, sau khi quần áo của cô con gái bị Tề Nhạc liên tục cởi bỏ, cả hai người đều phát hiện ra một vấn đề.
Áo ngực màu xanh lục đang lóe sáng và chiếc quần lót nhỏ phía dưới lại không thể nào cởi ra. Màu xanh nhạt, nhìn thì huyễn lệ thế kia, nhưng giờ phút này, họ sao còn có thể để ý đến ánh sáng xinh đẹp này chứ? Tề Nhạc trợn mắt nhìn, lập tức nhớ đến lời nói của Kính Trung Tiên lúc trước.
Tuyết Nữ vốn đã đắm chìm trong bàn tay nóng hổi của Tề Nhạc, đột nhiên phát hiện động tác của Tề Nhạc ngừng lại, khẽ mở mắt, có chút oán trách mà nói:
-Tề Nhạc, sao vậy?
Tề Nhạc cười khổ, chỉ vào bộ ngực đầy đặn của cô,
-Hình như có phiền phức.
Tuyết Nữ sững sờ, lúc này mới phát hiện vấn đề. Khẽ à lên một tiếng, vội vàng hai mắt nhắm lại, tay phải điểm lên chỗ chính giữa ngực, từng tầng ánh sáng màu xanh chùm lấy tấm thân xinh đẹp của cô, khẽ chau mày, hình như gặp phải phiền phức gì đó.
Mãi một lúc sau, Tuyết Nữ mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tia nhìn thất vọng, mắt đỏ hoe, nói:
- Cha, cô ta, cô ta không cho chúng ta thân mật với nhau.
-Ai? Kính Trung Tiên sao?
Cái gì gọi là chưa thỏa mãn dục vọng? Chính là Tề Nhạc bây giờ. Dục vọng đã hoàn toàn bốc cháy, lại bị báo là không thể tiếp tục. Cảm giác này thật sự là hắn khó có thể chịu được. Nhưng bây giờ quả thật là hắn không thể đắc tội với Kính Trung Tiên. Nếu Kính Trung Tiên gây khó dễ, vậy thì những người bạn ở thời kỳ cự thú viễn cổ phải làm sao?
-Kính Trung Tiên, cô ra đây.
Tề Nhạc hơi giận dữ nhìn màu xanh trước ngực Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ sợ hãi nói:
-Cô ta nói không muốn nói chuyện với cha.
Thì ra, lần trước Tuyết Nữ chủ động hiến thân cho Tề Nhạc, vì Kính Trung Tiên vừa mới hoàn thành quá trình xuyên không, năng lượng tiêu hao rất nhiều, căn bản không có lực lượng ngăn cản họ. Trong lúc hai người thân mật, cô ta đã chịu tội rất lớn, cảm nhận dục vọng dao động trong cơ thể Tuyết Nữ, lúc đó cơn phẫn nộ của Kính Trung Tiên đã lên tới cực điểm, nhưng dù sao cô ta cũng đã để Tuyết Nữ làm chủ, lại là Tuyết Nữ chủ động. Cô biết, mình không làm gì được Tề Nhạc, cho nên luôn nhẫn nhịn. Lúc này, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội báo thù tốt, sao cô ta phải bỏ qua chứ? Tuy cũng xuyên không, nhưng lần này vì chỉ cần vận chuyển hai người Tề Nhạc, lại còn có thêm năng lượng hỗ trợ, cho nên năng lượng tiêu hao ít hơn nhiều so với lần trước. Côn Lôn Kính biết lực lượng của mình không phải là đối thủ của Hiên Viên Kiếm, cho nên cũng không thể chống lại Tề Nhạc. Nhưng, cô ta có cách báo thù riêng. Không phải anh muốn thân mật sao? Tôi bảo vệ vị trí quan trọng nhất của Tuyết Nữ, xem anh thân mật như thế nào?
Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc:
- Cha, cha... cái này, cái này làm sao bây giờ? Con không thuyết phục được nàng ta.
Sắc mặt Tề Nhạc thay đổi, hắn không phải là không muốn thông qua sức mạnh của Hiên Viên kiếm để chém cái..."nội y" màu bích lục do Kính Trung Tiên kia biến thành, mà là do hắn sợ làm Tuyết Nữ bị thương. Một điều nữa là không thể trở mặt cãi vã cùng với Kính Trung Tiên, điều này là không thể.
*****
Trong lòng thầm mắng, con mụ Kính Trung Tiên này, rõ ràng là ganh tị mà, nhưng mà, ả ta đã nói như thế thì mình có cách nào chứ?
Trong mắt chợt lóe sáng, Tề Nhạc chợt nảy ra ý hay, chiếc... áo ngực màu bích lục này hiển nhiên là Kính Trung Tiên dựa theo bản thế của Côn Lôn Kính mà biến ảo thành, khẳng định không phải là ảo ảnh. Nàng ta đã nhận Tuyết Nữ à chủ, liền không có khả năng xúc phạm Tuyết Nữ, mà nếu Kính Trung Tiên với Côn Lôn Kính là một bản thể. Hừ! Mi không phải là không cho ta thân mật với Tuyết Nữ hay sao? Được lắm! Ta muốn nhìn xem, tên Kính Trung Tiên nhà mi thừa nhận dục vọng của ta như thế nào.
Đưa tay lôi Tuyết Nữ đang mang vẻ mặt mất mát sang, để cô ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng gạt mái tóc dài từ bên vành tai ra đằng sau, sau đó, Tề Nhạc ôn nhu hôn lên môi cô. Từ nhẹ nhàng dần chuyển sang mãnh liệt, ngọn lửa dục vọng lần nữa bị thiêu đốt.
Tuyết Nữ sao có thể là đối thủ của Tề Nhạc được cơ chứ? Có sự ảnh hưởng của khí tức của bản thân Tề Nhạc, thân thể cô lại thêm một lần nữa nóng lên. Hai bàn tay to của Tề Nhạc không ngừng lui tới dò xét trên người cô, bầu không khí trở nên tràn đầy dục vọng. Mỗi một lần vuốt ve, Tề Nhạc đều cố gắng hết sức lướt qua "bộ nội y" kia, bàn tay nóng rực lại mang theo chút nhu hòa đã kích thích Tuyết Nữ, cũng đồng dạng kích thích Kính Trung Tiên.
- Ngươi... ngươi, tên hỗn đản.
Tề Nhạc cũng không ngờ sự lựa chọn của mình lại chính xác như thế, hắn mới chỉ thân mật với Tuyết Nữ chưa tới mười phút, một vòng hảo quang bích lục đã phiêu nhiên chạy ra, bản thể của Kính Trung Tiên cũng hiện ra. Khuôn mặt nàng vốn vô cùng tuyệt mỹ nay đỏ lên, nhìn đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, khuôn mặt càng đỏ, giống như muốn xuất huyết, hô hấp nàng cũng trở nên vô cùng dồn dập, những phần cơ thể lộ ra đều bị phủ một tầng màu hồng.
Lúc này, tay Tề Nhạc vừa xẹt qua cặp đùi mềm mại của Tuyết Nữ, cùng nhẹ nhàng cọ qua bên trên chiếc quần lót màu xanh biếc kia. Toàn thân Kính Trung Tiên run rẩy, miệng không thể kiềm chế mà phát ra một tiếng rên rỉ, đôi mắt to luôn nhìn chăm chăm vào Tề Nhạc. Nàng cũng không chịu nổi nữa, hai tay run rẩy nhanh chóng biến hình, hào quang bích lục phún ra từ thân thể mềm mại của Tuyết Nữ, trong chớp mắt ngưng tụ thành hình dạng Côn Lôn Kính ngay giữa không trung. Kính Trung Tiên hét lên một tiếng, hóa thành một đạo quang ảnh dung nhập vào bên trong Côn Lôn Kính, mặt kính vừa chuyển, rơi vào trên mặt bàn, hiển nhiên là không còn dáng vẻ đầy dục vọng như thế nữa.
Có lẽ vì cách trở lúc trước, lúc này đây, Tuyết Nữ cùng Tề Nhạc đều thật sự động tình, hai người mây mưa triền miên đã sớm quên mất lời nói của chú Chu, đương nhiên cũng quên luôn chuyện phải liên hệ với anh trai của Như Nguyệt rồi.
Sáng sớm, Tề Nhạc tỉnh lại trên thân Tuyết Nữ, cảm thụ được làn da trắng nõn kia, trong lòng không khỏi tràn đầy yêu thương. Cô bé này thật là! Nhu cầu hình như còn điên cuồng hơn cả Như Nguyệt mấy phần. Nhưng mà, cũng chính vì thế mà một mình cô cũng miễn cưỡng có thể thỏa mãn nhu cầu của mình, tuy rằng không hoàn toàn thỏa mãn, nhưng sáng sớm tỉnh lại cũng thần thanh khí sảng, toàn thân thấy thoải mái.
Lặng lẽ bước xuống khỏi giường, cẩn thận không đánh thức Tuyết Nữ, ôn nhu đắp kín chăn cho cô mới mặc lại quần áo đi ra khỏi phòng. Chuyện đêm qua thương lượng của Tuyết Nữ làm cho hắn cảm thấy rất hưng phấn, tập đoàn Kỳ Lân là sự nghiệp do hắn đưa ra ý tưởng, cũng là cái lần đầu tiên hắn thất bại trong cuộc đời. Cho dù là mượn tài lực của Như Nguyệt. Nhưng cũng chỉ có như thế mới có thể có được thành công trong thời gian sớm nhất. Dù sao thời gian của Tề Nhạc cũng có hạn, hơn nữa đại đa số thời gian đều phải dùng để tu luyện, có thể có được một sự nghiệp ổn định thì với hắn cũng đã đủ rồi.
Ra khỏi phòng, Tề Nhạc nhìn lịch trên tường, vừa hay, hôm nay vừa đúng là cuối tuần, người mà đêm qua mình nghĩ tới chắc là đang ở nhà rồi, cầm lấy điện thoại trong biệt thự, Tề Nhạc bấm một dãy số.
- Xin chào, xin hỏi Thượng tướng Cơ có nhà không?
Tề Nhạc cung kính hỏi. Đúng vậy, Thượng tướng Cơ chính là người mà Tề Nhạc nghĩ tới, là vị cán bộ cao cấp trong quân đội quốc gia, không có ai có thể dễ dàng đưa tập đoàn Kỳ Lân lên thành tập đoàn cao cấp quốc gia dễ dàng bằng ông ấy. Bất luận là nhìn dưới góc độ nào, nếu đẩy mạnh việc cung ứng hoa quả thời kỳ cự thú viễn cổ của tập đoàn Kỳ Lân cho các cán bộ cao cấp quốc gia thì đối với song phương đều là có lợi. Nếu có được hiệu dụng của những hoa quả này cho đám lãnh đạo quốc gia thì thân thể họ càng thêm khỏe mạnh. Điều này với một quốc gia mà nói là điều vô cùng quan trọng. Tề Nhạc luôn đầy tình yêu mến đất nước mình, cho nên đêm qua Tuyết Nữ nhắc tới ý kiến này, hắn lập tức thấy có thể làm được. Cho dù là không có lợi ích gì cho hắn, nhưng hắn cũng mong làm vậy coi như cống hiến phần nào đó cho đất nước.
Sau khi báo tên của mình, đầu dây bên kia nói chờ, sau đó, Thượng tướng Cơ kia quả nhiên là có nhà, dù sao tuổi cũng đã càng lúc càng lớn, tuy rằng còn chưa về hưu, nhưng thời gian nghỉ ngơi của ông ta trong tuần vẫn là cố định.
- Tề Nhạc, cậu nghĩ sao lại gọi điện thoại cho ông già như ta chứ, lâu lắm rồi cậu không tới thăm ta rồi.
Tiếng nói sang sảng của Thượng tướng Cơ truyền tới từ đầu dây bên kia, không biết vì sao, Tề Nhạc cảm nhận được giọng nói của vị tướng quân này lại thêm một phần thân thiết, bớt đi chút uy nghiêm trước kia.
- Bác, hôm nay cháu chuẩn bị về thăm bác đây.
Tề Nhạc vội cung kính đáp trả, đồng thời cũng nói rằng mình chuẩn bị tới nhà thăm.
Thượng tướng Cơ có vẻ hơi kinh ngạc:
- Hả? Đi cùng Minh Minh không? Cái thằng ranh nhà anh, lôi con gái ta ra ngoài thời gian lâu như thế, số lần Minh Minh về nhà càng ngày càng ít, lần này ngay cả Cơ Đức cũng đi tập huấn gì đó với hội cậu, gọi hết cả đám đó về đi.
Dù cho thân là lãnh đạo cao cấp, lại nhiều tuổi, nhưng dù sao vẫn luôn yêu mến con cái trong nhà mình.
Tề Nhạc áy náy nói;
- Bác, thật xin lỗi, Minh Minh với anh Cơ Đức vẫn đang ở chỗ tập huấn, chỉ sợ chưa về thăm bác được, chỉ có một mình cháu... bác thấy có tiện không?
Thượng tướng Cơ trầm mặc một chút, đã là một vị tướng già, ông đương nhiên hiểu được Tề Nhạc tìm ông là có chuyện:
- Được rồi, vậy giờ cháu tới đi, ta chờ cháu.
Cúp điện thoại, Tề Nhạc ăn qua loa chút điểm tâm, nói một tiếng với chú Chu rồi một mình rời khỏi biệt viện Long Vực. Hắn không muốn gây chú ý nên không lái chiếc xe Lamborghini kia của Như Nguyệt, mà lái chiếc xe BMW mà lúc trước Văn Đình để lại, đi về phía nhà Thượng tướng Cơ.
Tề Nhạc vẫn là một bộ quần áo màu đen, áo sơ mi đen, quần đen, giày thể thao đen, cùng với bả vai rộng lớn, dáng người anh tuấn với mái đầu bạc trắng, cho dù tướng mạo cũng không phải vô cùng anh tuấn, nhưng khí chất bên trong lại hơn bất luận kẻ nào.
*****
Sau khi kiểm tra, Tề Nhạc lái xe vào cư xá của Thượng tướng Cơ. Vừa đi lên thang máy tới cửa nhà Thượng tướng, thư ký của ông đã đợi ngoài cửa rồi. Tề Nhạc lên tiếng chào hỏi liền cùng ông ta đi vào nhà của Minh Minh.
Thượng tướng Cơ ngồi trên sa *** trong đại sảnh đọc báo, thấy Tề Nhạc đi tới, liền vẫy tay, mỉm cười nói:
- Ngồi đi.
Phải tới gần một năm chưa gặp lại vị tướng già này, xem ra, trên đầu ông lại có thêm mấy sợi tóc bạc, dường như lại già đi mấy phần, đúng là vất vả vì đất nước mà! Bất luận là lần thứ mấy gặp lại ông, Tề Nhạc đều có cảm giác kính trọng.
- Bác, quầy rầy bác nghỉ ngơi rồi.
Tề Nhạc cung kính nói.
Thượng tướng Cơ để tờ báo trong tay lên bàn trà, nhìn Tề Nhạc từ trên xuống dưới, cười nói:
- Giờ mấy thanh niên đều thích nhuộm tóc trắng hay sao? Sao ta chưa từng nghe thấy nhỉ!
Lúc này Tề Nhạc mới để ý tới mình đã khác trước, bản năng đưa tay lên sờ sờ mái tóc trắng trên đầu mình, cười khổ nói:
- Coi như thế vậy.
Hắn cũng không hy vọng làm cha Minh Minh phải lo lắng tới chuyện của mình, lấp lửng nói cho qua chuyện. Đồng thời, hắn cũng không muốn quấy rầy quá nhiều thời gian nghỉ ngơi của thượng tướng, thẳng thắn nói vào chủ đề:
- Bác trai, lần này là con mang quà tới cho bác, đồng thời, cũng mong bác giúp con chút việc.
Thượng tướng Cơ rõ ràng hơi sững sờ, không khỏi nhíu mày nhìn Tề Nhạc, nói:
- Như này có tính là cậu đang hối lộ lãnh đạo quốc gia không đây?
Tuy rằng cau mày, nhưng trong mắt ông lại toát lên vẻ vui mừng, tuy rằng chỉ mới tiếp xúc với Tề Nhạc có mấy lần, nhưng ông cũng đã xem xét hồ sơ của Tề Nhạc rất nhiều lần, vẫn có lòng tin với chàng trai trẻ này.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Coi như là thế đi, nhưng mà, con muốn hối lộ không chỉ riêng gì bác, mà kể cả toàn bộ các lãnh đạo quan trọng của quốc gia cơ! Hắc hắc.
Cơ Trường Minh hơi kinh ngạc nhìn Tề Nhạc:
- Đúng là khẩu khí không nhỏ, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Tề Nhạc nhìn thoáng qua vị thư ký bên cạnh, vị thư ký này đương nhiên là hiểu được ý của Tề Nhạc, nhìn Thượng tướng ý hỏi, thấy Thượng tướng Cơ phất phất tay, vị thư ký phục trách này mới đi vào gian phòng nghỉ bên trong.
Tề Nhạc cởi bỏ cha cái cúc áo sơ mi trước ngực mình, để lộ ra Kỳ Lân châu, vận dụng sự dẫn đường của Vân Lực, hào quang lóe lên, một cái hộp gấm được hắn chuẩn bị thật tỉ mỉ đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Công tác chuẩn bị của tập đoàn Kỳ Lân đã tiến hành vô cùng đầy đủ hoàn mỹ rồi, hộp gấm trong tay Tề Nhạc chính là hộp quà mà tập đoàn Kỳ Lân chuẩn bị riêng cho các vị khách quý sau khi ra mắt. Hộp quà hình vuông, bên ngoài màu đen, chung quanh khảm mấy viên bạch ngọc, kết cấu chỉnh tề vô cùng gọn gàng, dài khoảng chừng mười lăm cm. Ở chính giữa hai mặt của hộp gấp đều khảm một viên ngọc bích lớn, đương nhiên, đó không thể là ngọc bích tự nhiên, nhưng ánh sáng lam lóng lánh tỏa ra cũng có thể thấy giá trị của nó cũng không nhỏ. Xuyên qua viên ngọc bích còn có thể thấy được hình một con Kỳ Lân. Cái hình này là do Tề Nhạc thiết kế dựa lên hình xăm trước ngực mình, Kỳ Lân màu đen ngẩng cao đầu, một sừng cong vút giương lên, lại được bao phủ bởi ngọc bích mang lại cho người ta cảm giác trùng kích. Hai viên ngọc bích kia to gần bằng nắm tay, có thể khiến mọi người dễ dàng thấy được hình Kỳ Lân này.
Tề Nhạc đặt hộp gấm lên bàn trà, đấy về trước mặt Thượng tướng Cơ.
Thượng tướng Cơ là lãnh đạo quốc gia, có gì mà chưa từng thấy, từ vẻ chế tạo xa xỉ của cái hộp gấm này có thể đoán được giá trị của vật phẩm đựng bên trong rất lớn, có chút chần chờ nói:
- Tề Nhạc, không phải là đưa quà cho ta chứ, nếu mang sính lễ tới cho Minh Minh thì ta còn cân nhắc xem có nhận hay không, còn không mà nói, cậu nên biết tính ta rồi đó.
Sắc mặt ông đã có chút vẻ không vui.
Tề Nhạc nói:
- Bác không mở ra xem sao sao? Con nghĩ, sau khi bác mở ra xem xong nhất định sẽ nhận.
Thượng tướng Cơ liếc nhìn Tề Nhạc, với thân phận của ông, vốn là cũng chẳng cả thèm nhìn, nhưng không biết vì sao, chàng trai trước mặt ông này lại mang lại cho ông cảm giác có thể tin tưởng. Gặp lại Tề Nhạc, cảm giác của ông hoàn toàn khác với cảm giác lần đầu tiên, thiếu đi vẻ nhanh nhẹn hoạt bát trước kia, lại thêm mấy phần trầm ổn tang thương. Khoảng thời gian gần một năm, chàng trai trẻ này có lẽ đã trưởng thành lên rất nhiều, ông thở dài nhẹ một tiếng, gật đầu, nói:
- Cậu mở ra đi.
Tề Nhạc vâng một tiếng, đặt ngang hộp gấm ra, gạt chiếc khóa tinh xảo đó, mở hộp gấm ra.
So với vẻ hoa lệ bên ngoài, các phần bên trong hộp gấm cũng được thiết kế chẳng kém gì. Toàn bộ các phần bên trong hộp gấm đều là dùng lông nhung của thiên nga chao phủ, mang lại cho người ta cảm giác trang nhã mà quý giá, đẹp đẽ. Mặt bên trên in một hình tròn, cái hình này cũng là do Tề Nhạc thiết kế dựa trên hình dáng của Kỳ Lân châu, nhìn vô cùng cao quý. Trong đó, những chỗ làm bằng bạc đều là dùng bạc tinh khiết khảm nạm mà thành.
So với hộp gấm đẹp đẽ quý giá đó, đồ vật trong hộp lại càng thêm hấp dẫn Thượng tướng Cơ hơn. Trong đó tổng cộng có sáu viên trái cây màu xanh lam, sắc xanh lam óng ánh sáng rọi, nhìn giống như những viên ngọc bích thật sự. Bên dưới lớp vỏ thật mỏng dường như có một dòng chất lỏng đang không ngừng lưu chuyển, tràn đầy nhựa sống.
Tề Nhạc ấn một cái vào bên cạnh hộp gấm, phía bên dưới lại lộ ra hai tần nữa. Tầng ở giữa có sau viên trái cây màu xanh lục, tầng dưới cùng là sáu quả màu tím nhạt.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Bác trai, giờ thì bác có thể nhận được quà này của con rồi chứ?
Mùi hương thơm ngát lập tức tràn ngập toàn bộ đại sảnh. Mùi hương thấm vào ruột gan và vô cùng thanh nhã làm cho Thượng tướng cũng không khỏi thở sâu, mùi hương đó cũng làm cho cơ thể ông cảm thấy thoái mái rất nhiều, tò mò hỏi:
- Tề Nhạc, những thứ này là hoa quả sao? Trong trí nhớ của ta, hình như ta chưa từng thấy loại quả nào như vậy, chẳng lẽ, đây là giống cậu mới tìm ra sao?
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng, đây là hoa quả nguyên sinh thái mà công ty con mới trồng ra, sắp đưa ra thị trường, đặc biệt đưa tới cho bác trai nếm thử. Một ít hoa quả ướp lạnh mà thôi, chắc không thể xem như hối lộ chứ?
Thượng tướng Cơ cầm lấy mấy quả nhìn như ngọc thạch ở tầng thứ nhất, nói:
- Thật sự chỉ là một ít hoa quả ướp lạnh thôi hay sao? Cái hộp đựng này của cậu nhìn thôi cũng đã không đơn giản. cậu mở công ty khi nào, ta chưa từng nghe thấy bọn Minh Minh nhắc tới?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Cho nên con mới nói có một số việc muốn nhờ bác giúp mà!
Thượng tướng thả lại mấy quả đó vào trong hộp, nói:
- Có việc gì cứ nói thẳng, chúng ta chẳng lẽ còn cần vòng vo hay sao?
Tề Nhạc nghiêm mặt nói:
- Bác trai, lần này con mang hoa quả tới để bác nếm chính là có việc muốn nhờ, con muốn nhờ bác đưa những loại hoa quả này cho các vị lãnh đạo quốc gia nếm thử, nếu như quốc gia cần, tập đoàn chúng con đồng ý cung cấp hoa quả lâu dài cho các lãnh đạo.
← Ch. 233 | Ch. 235 → |