Vay nóng Homecredit

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 236

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 236: Cha mẹ là trùm siêu cấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Một giờ sau khi Tề Nhạc cầm trong tay một phần văn kiện từ tập đoàn Long Vực đi ra ngoài, thân thể của hắn lại thừ người ra. Hắn giống như cái xác không hồn đi lên xe BMW, nặng nề đóng kỹ cửa.

Cho dù thời điểm đối mặt với Ma Thần Xi Vưu thì Tề Nhạc cũng không có chút sợ hãi nào a. Nhưng mà thời điểm Tề Nhạc mở phần văn kiện ra xem thì toàn thân run lên nhè nhẹ.

Trong văn kiện chỉ có hai trang giấy. Bên trong ghi chép lý lịch của hai người, Tề Nhạc cẩn thận lấy hai trang giấy này ra ngoài và hô hấp của hắn dồn dập hơn trước rất nhiều.

Ánh mắt nhìn qua một trang giấy thì đồng tử Tề Nhạc cứng lại, chỉ thấy trên đó viết:

Tề Thiên Lỗi, nam, bốn mươi chín tuổi. Chủ tịch, tổng giám đốc tập đoàn Kim Cốc. Sinh ra ở Kinh Thành, lúc hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp đại học Nhân Dân Viêm Hoàng. Trong khi học cũng đã thể hiện ý nghĩ kinh tế rất mạnh bạo. Dùng đầu tư tài chính lập nghiệp, trước khi tốt nghiệp đã kiếm được một phần tiền lời, sau khi tốt nghiệp sáng lập Kim Cốc, thời gian hai mươi tám tuổi từng đạt được danh xưng thập đại thanh niên tuấn kiệt cửa nước cộng hòa Viêm Hoàng. Lúc ba mươi tuổi Kim Cốc sửa danh xưng là tập đoàn. Tề Thiên Lỗi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dùng thời gian hơn hai mươi năm đem tập đoàn Kim Cốc phát triển trở thành tập đoàn xuyên quốc gia, tập đoàn dùng tài chính là ngành sản xuất chủ yếu, có tham gia vào các lĩnh vực hàng không, điện lực, sản xuất. Lấy được thành công cực lớn và là xí nghiệp lớn của Viêm Hoàng, căn cứ thứ hạng mới nhất thì tập đoàn Kim Cốc đã tiến vào hàng ngũ trước một trăm công ty xuyên quốc gia toàn cầu, tổng giá trị tài sản vượt qua bảy mươi tỷ đô la. Mà Tề Thiên Lỗi và phu nhân chiếm 31% cổ phần của công ty, trở thành một trong mười phú hào của Viêm Hoàng.

Ứng Tiểu Điệp, nữ, bốn mươi tám tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Kim Cốc, đổng sự chấp hành, lúc còn trẻ có danh xưng là thiếu nữ thiên tài. Lúc học ở đại học Nhân Dân Viêm Hoàng đã kết bạn với Tề Thiên Lỗi. Hai người từ quan hệ hợp tác rồi yêu nhau, rốt cục thời điểm Ứng Tiểu Điệp hai mươi lăm tuổi thì kết hôn với nhau. Dưới sự nỗ lực của hai vợ chồng thì tập đoàn Kim Cốc mới co quy mô hiện nay. Nhìn chung cả quá trình phát triển tập đoàn Kim Cốc thì Ứng Tiểu Điệp có tác dụng vô cùng trọng yếu, là người vợ Tề Thiên Lỗi yêu mến nhất. Đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực nhất.

Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp chỉ có một con gái, mười bảy tuổi, tính danh: Tề Oánh Oánh. Căn cứ điều tra biểu hiện thì trước khi có Tề Oánh Oánh, vợ chồng Tề Thiên Lỗi từng có một đứa con khác, nhưng hai mươi năm trước khi đứa con này sinh ra đúng một tháng thì mất tích. Mặc dù vợ chồng Tề Thiên Lỗi nỗ lực tìm kiếm vẫn không có thu hoạch gì, là chuyện ăn năn lớn nhất trong đời vợ chồng hai người, hai mươi năm trước chính là lúc vợ chồng Tề Thiên Lỗi không ngừng phát triển sự nghiệp vì chuyện này mà tinh thần sa sút, khiến cho tập đoàn Kim Cốc nhanh chóng suy sụp. Sau khi sinh con gái Tề Oánh Oánh thì cục diện mới thay đổi, tập đoàn Kim Cốc một lần nữa đi vào quỹ đạo.

Nhìn đến đây, Tề Nhạc đã không kiềm chế được nữa. Tư liệu đằng sau là giới thiệu về hai vợ chồng Tề Thiên Lỗi và tập đoàn Kim Cốc. Ánh mắt Tề Nhạc trở nên ngốc trệ, ảnh chụp, vì cái gì không có ảnh chụp chứ? Tề Thiên Lỗi, Ứng Tiểu Điệp, chẳng lẽ là bọn họ, đây là cha mẹ của mình sao? Thân thể Tề Nhạc run rẩy kịch liệt, nước mắt không bị khống chế rơi xuống tờ giấy trắng. Tất nhiên Trương Thông Khiếu vội vã đi tìm hắn chính là giao tư liệu này cho hắn. Lúc trước Tề Nhạc nhờ có Hiên Viên kiêm nên nhớ lại cảnh khi xưa, thỉnh Như Nguyệt giúp hắn tìm kiếm cha mẹ có khả năng tồn tại, sau khi trở về Như Nguyệt lập tức bắt tay vào làm, lúc vừa bắt đầu vì phạm vi tìm kiếm nằm cực hạn trong quốc gia, càng về sau cả phạm vi đã mở rộng sang các lãnh đạo tập đoàn. Sau khi Như Nguyệt trải qua tập huấn của Tề Nhạc đi thời kỳ viễn cổ cự thú thì nàng giao việc tìm kiếm cho anh của mình, trước đó không lâu cũng có kết quả. Tuy kết quả này không hoàn toàn chính xác nhưng mà tất cả đã biểu hiện những gì trong ảo cảnh lúc trước là sự thật. Nếu như tình cảnh ảo cảnh là chân thật thì như vậy từ biểu hiện trong tư liệu hiện giờ rất có thể là cha mẹ ruột của Tề Nhạc.

Với tư cách một cô nhi, Tề Nhạc đã sống trên thế giới này hơn hai mươi năm, có gì kích động bằng chuyện cô nhi tìm được cha mẹ ruột của mình chứ? Tim của Tề Nhạc hoàn toàn run rẩy, nước mắt căn bản không bị thân thể khống chế. Năng lượng trong cơ thể không ngừng dao động và hắn hiện giờ thậm chí muốn sử dụng Hiên Viên Bát Kiếm đem năng lượng trong người phát tiết ra.

Tề Thiên Lỗi, Ứng Tiểu Điệp, các người thật sự là cha mẹ ruột của tôi sao? Cảm xúc của Tề Nhạc lúc này cực kỳ không ổn định. Trừ hưng phấn và kích động ra thì trong lòng của hắn còn có một chút sợ hãi. Hy vọng đã đến cũng đại biểu khả năng thất vọng cũng tới theo. Hy vọng càng lớn thì khả năng thất vọng cũng càng lớn. Nếu như bọn họ không phải cha mẹ của mình thì như vậy mình phải làm gì bây giờ? Cùng một ý nghĩ trong đầu không ngừng quanh quẩn trong đầu của Tề Nhạc. Hắn hiện tại có chút mờ mịt vì không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hắn lẳng lặng ngồi trong xe, Tề Nhạc cũng không biết mình ngồi bao lâu, thẳng đến khi gara của tập đoàn Long Vực vang lên một tiếng kèn thì hắn mới từ trong mê man tỉnh táo lại.

Lại xem tư liệu một lần nữa tim Tề Nhạc đập nhanh hơn, bất luận nói như thế nào thì đây cũng đại biểu cơ hội cực lơn! Nếu như bọn họ thật sự là cha mẹ của mình thì như vậy mình không phải là cô nhi. Căn cứ tư liệu biểu hiện phía sau thì tổng bộ tập đoàn Kim Cốc nằm ở Kinh Thành. Vị trí nằm ở trung tâm thành phố. Tập đoàn Kim Cốc trước kia Tề Nhạc có nghe qua, là một tập đoàn nổi tiếng trong nước. Tổng giá trị tài sản bảy mươi tỷ đô la, một phần ba chính là hơn hai mươi tỷ đô la a, mình có cha mẹ là tỷ phú sao? Chuyện này có thể sao? Nên làm cái gì bây giờ? Đi nhận thân sao? Nếu như người ta cho rằng mình là giả mạo thì sao đây?

Nghĩ tới đây linh quang trong mắt Tề Nhạc trở nên ảm đạm một ít, nhưng mà hắn nhanh chóng từ trong cảm xúc giãy dụa thoát ra ngoài. Dù sao Tề Nhạc cũng không còn là lưu manh trước kia, hắn hiện giờ đã sớm được năng lực Kỳ Lân bồi dưỡng mà lớn lên, thở sâu thu liễm tâm thần của mình lại. Bất luận như thế nào thì cũng co tin tức a. Như vậy mình nhất định phải đi nhìn xem mới được. Cho dù chỉ là một phần hy vọng hắn cũng nguyện ý đi tìm kiếm. Cha mẹ ah! Đây chính là cha mẹ ruột a! Cha mẹ ơi, con của cha mẹ tới đây.

Khởi động xe BMW, hắn nhìn qua địa chỉ của tập đoàn Kim Cốc, Tề Nhạc đã đem nội dung của tư liệu khắc sâu vào trong óc của mình. Hắn hiện tại đã không có ý khác, hắn chỉ muốn mau chóng tìm gặp cha mẹ của mình, Tề Nhạc tin tưởng chỉ cần chính thức nhìn thấy bọn họ thì hắn có thể xác định bọn họ có phải là cha mẹ của mình hay không.

*****

Hiên Viên hồn mang lại ảo cảm hắn nhớ rõ mồn một. Âm thanh thê lương của mẹ trong ảo cảnh đã khắc sâu vào trong nội tâm của hắn.

Mang theo hy vọng mãnh liệt Tề Nhạc đem xe chạy nhanh nhập vào dòng xe cộ đi về phía tập đoàn Kim Cốc.

Giá trị của tập đoàn Long Vực trong thành phố chỉ đạt mười tỷ đồng. Trong nước cộng hòa Viêm Hoàng cũng được xem là công ty lớn, nhưng mà so sánh với tập đoàn Kim Cốc thì còn kém hơn rất nhiều. Tập đoàn Kim Cốc ở trong nước cộng hòa Viêm Hoàng cực kỳ nổi danh, tổng bộ nằm ở gần trung tâm Kinh Thành nhất. Tập đoàn do ba cao ốc tạo thành và cao một trăm hai mươi tâng lầu, là cao ốc nổi danh khắp Kinh Thành. Mà nghiệp vụ tài chính của tập đoàn Kim Cốc nằm trong tòa nhà lớn nhất, Hai tòa cao ốc phụ khác chỉ cao tám mươi mốt tầng, ba tòa cao ốc đó có ba cầu thang gắn liền với nhau, kiến trúc chỉnh thể cực kỳ to lớn. Đỉnh cao ốc bìa ra một hình cung. Ở vị trí trung tâm của trung ương có bốn chữ -- tập đoàn Kim Cốc.

Thời điểm xe của Tề Nhạc chạy vào đại lộ trung tâm cũng đã nhìn thấy ba tòa cao ốc này, trước kia đi tới Tây Đơn hắn cũng gặp cao ốc này nhưng lại chưa bao giờ tận lực chú ý qua. Dù sao trong ý niệm của hắn loại địa phương này nhất định là kẻ có tiền, làm gì có quan hệ với mình cơ chứ? Mà giờ này khắc này lần nữa nhìn thấy ba tòa cao ốc này cảm giác của hắn trở nên khác biệt.

Lái xe, Tề Nhạc đem xe của mình nhanh chóng vượt qua dòng xe cộ đông đúc nơi đây, tuy trong lòng của hắn đang nói thầm mình phải tỉnh táo, nhưng mà tim của hắn như con ngựa hoang thoát khỏi yên cương nhảy chồm lên, hắn nhanh chóng vượt qua cầu vượt uốn lượn đi vào trước cao ốc Kim Cốc. Dưới sự chỉ dẫn của bảo an Tề Nhạc đem xe chạy vào tầng ngầm của gara, tùy tiện tìm một chỗ đậu xe và dừng lại.

Hai tay nắm thật chặc tay lái, tim của Tề Nhạc đập thật nhanh, bàn tay cầm chặt tay lái đã đổ mồ hôi, hắn rất khẩn trương, thật sự rất khẩn trương.

- Tề Nhạc, mày làm cái gì thế? Có gì mà phải khẩn trương, cùng lắm không phải mà thôi.

Tự an ủi mình một câu, Tề Nhạc đem tư liệu lưu lại trong xe và đi lên thang máy.

Cao ốc Kim Cốc bảo vệ phi thường nghiêm ngặt, thời điểm Tề Nhạc đi thang máy lên tầng một, khi thang máy ngừng lại từ dưới đất đi thang máy lên không phải là tầng chệt, nhất định còn phải đi qua một tầng cửa nữa. Hắn vừa mới đi ra khỏi thang máy thì một bảo vệ đã tiến lên ngăn hắn lại.

- Tiên sinh, ngài khỏe. Xin hỏi ngài là nhân viên công ty sao?

Tề Nhạc vô ý thức lắc đầu.

Bảo an liếc mắt nhìn nhìn qua mái tóc trắng, nói:

- Vậy xin ngài tới đây đăng ký một chút.

Tề Nhạc nhìn qua bảo an và tận lực bình ổn cảm xúc của mình lại, đi theo bảo an tới một đại sảnh đăng ký ở đây. Lúc này hắn đã đem cảnh vật đại sảnh này thu vào trong mắt. Kiến trúc to lớn và trần đại sảnh cao tới ba mươi mét a, hoàn toàn hình thành hình mái vòm. Mấy chục cái chén thủy tinh tạo thành một chùm treo trên trung tâm đại sảnh, cả đại sảnh lộ ra vẻ khoáng đạt và quý phái, hơn nữa hiệu quả ánh sáng phi thường tốt. Bây giờ là ban ngày mà không cần bất cứ ngọn đèn nào chiếu sáng cả.

Tề Nhạc dưới sự dẫn dắt của bảo an đi tới đại sảnh đăng ký. Cũng giống như lúc đi vào tập đoàn Long Vực vậy, trước bàn đăng ký có nữ nhân viên nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt khó có thể che dấu được ánh mắt kinh ngạc, ôn hòa nói:

- Tiên sinh ngài khỏe. Xin hỏi ngài tới công ty tìm người nào. Có hẹn trước hay không?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không có hẹn trước, tôi tới đây muốn tìm Tề Thiên Lỗi tiên sinh, hoặc là Ứng Tiểu Điệp tiểu thư.

- À?

Nữ nhân viên đăng ký nghe lời của Tề Nhạc liền giật mình. Tìm chủ tịch cùng tổng giám đốc sao? Nếu như không phải Tề Nhạc nhìn có khí chất quý phái thì bảo an cùng với nữ nhân viên này đã đuổi hắn ra ngoài rồi.

Chức nghiệp của nữ nhân viên này được huấn luyện rất tốt, sau khi trải qua kinh ngạc ngắn ngủi liền khôi phục lại, có chút khó xử nói:

- Thật sự xin lỗi, tiên sinh, chủ tịch cùng tổng giám đốc chúng tôi đều phải có hẹn trước mới gặp được. Còn cần tổng giám đốc văn phòng đăng ký trước nữa. Hơn nữa hôm nay là cuối tuần nên chủ tịch cùng tổng giám đốc đều không ở đây, tiên sinh có cần hẹn trước không?

Chương 236: Cha mẹ là trùm siêu cấp (Hạ)

- À?

Tề Nhạc sững sờ một chút, đúng a! Hôm nay là cuối tuần, tại sao mình lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?

Sắc mặt Tề Nhạc đỏ lên, nói:

- Vậy thì nhờ tiểu thư hẹn trước mới được. Hy vọng có thể mau chóng gặp được bọn họ.

Đại Sảnh tiểu thư gật gật đầu, nói:

- Tiên sinh, xin ngài lưu lại tính danh và phương thức liên lạc cùng công ty.

Vừa nói nàng đem giấy bút đưa tới trước mặt của Tề Nhạc. Tề Nhạc viết tên và số điện thoại của mình xong đem giấy giao cho nữ nhân viên, có chút thất lạc đi tới thang máy.

Thời điểm hắn vừa mới đi tới thang máy thì tinh thần lực vô hình tỏa ra, nghe được nữ nhân viên phục vụ nói với nhân viên bảo an.

- Thì ra lại một người nhân thân a. Vì cái gì mỗi tháng đều có mấy người thế? Nhìn bộ dáng và khí chất của hắn quý phái như vậy lại là người ham mê tài sản a.

Bảo an nói:

- Cũng khó trách nha, ai mà không hy vọng trở thành con của chủ tịch chứ. Đây chính là gia tài mấy chục tỷ đô la đấy! Nhưng mà cô không biết sao? Hắn và chủ tịch của chúng ta có vài phần tương tự đấy, nếu như không phải tướng mạo bình thường một ít thì tôi thật sự còn tin a. Thật sự không biết những người này nghĩ cái gì nữa. Người như vậy còn muốn gặp chủ tịch và tổng giám đốc nữa chứ, quả thực là nói chuyện hoang đường viễn vông. Hắn chắc không biết chủ tịch đã sớm ngừng tìm con rồi.

Nữ nhân viên nói:

- Đúng vậy a! Văn phòng tổng giám đốc đã thông báo chỉ cần là người nào tới đây nhận thân hoặc gọi là Tề Nhạc thì tất cả loại bỏ. Hơn nữa thật sự muốn hẹn trước với chủ tịch mà dựa dẫm vào tôi cũng vô dụng, cần trải qua tầng tầng sàng chọn mới thông qua được. Ngay cả công ty cũng không có thì tôi nghĩ chỉ là kẻ ham mê tài sản thôi.

Tề Nhạc dừng bước lại, hào quang trong mắt chớp lóe liên tục. Quả nhiên là bị người ta xem là đi nhận tài sản a, lại không phải là người duy nhất. Đột nhiên trong nội tâm xuất hiện lửa giận, chính mình thật sự không chịu nổi như vậy sao? Mấy chục tỷ đô la nhiều lắm, nhưng mà so với thân tình thì số tiền này có đáng là gì?

Lửa giận xông lên Tề Nhạc liền xoay người lại, lại đi về phía trước lần nữa. Hắn quật cường đi lên thì không kẻ nào ngăn cản được cả. Đi đến trước đại sảnh liền dừng bước lại, nhìn qua nữ nhân viên phục vụ trong đại sảnh, Tề Nhạc nói ra mấy chữ:

- Tôi muốn gặp chủ tịch hoặc là tổng giám đốc của các người. Trước khi không gặp bọn họ tôi sẽ không rời đi.

Vừa nói những lời này Tề Nhạc trực tiếp đi tới trung ương đại sảnh của Kim Cốc, cũng không thèm nhìn những người chung quanh mà trực tiếp khoanh chân ngồi xuống. Hai tay đặt lên đầu gối và xem những người khác không là gì.

*****

Hành động của Tề Nhạc lập tức đưa tới rất nhiều bảo an, chí ít có mười tên bảo an dùng tốc độ nhanh nhất lao tới gần hắn.

- Tiên sinh, xin ngài không nên như vậy. Muốn gặp chủ tịch của tôi cần hẹn trước. Chủ tịch cùng tổng giám đốc hiện tại cũng không ở đây, tuy bây giờ là cuối tuần, nhưng ngài làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của công ty chúng tôi. Xin ngài lập tức rời khỏi đây, cảm ơn nhiều.

Người cầm đầu bảo an nói chuyện với Tề Nhạc rất khách khí, với tư cách là bảo an công ty lớn hắn nói chuyện rất văn nhã.

Tề Nhạc căn bản mặc kệ những người này, vẫn lẳng lặng ngồi yên tại chỗ.

Cầm đầu bảo an nói:

- Tiên sinh, xin ngài không nên làm khó chúng tôi được chứ? Nếu như ngài còn như vậy chúng tôi phải mời ngài ra.

Chữ mới của hắn rất nặng, hiển nhiên là nói cho Tề Nhạc nghe nếu không rời đi sẽ bị ném ra ngoài.

Tề Nhạc vẫn không có động đậy, hắn vẫn bảo trì tư thế của mình như trước, sống lưng của hắn rất thẳng, tuy hắn nhắm mắt ngồi ở đó nhưng mà mặc cho những người bảo an kia lôi kéo thế nào cũng không di chuyển được.

- Mời vị tiên sinh này ra ngoài.

Vị cầm đầu bảo an này cũng không còn kiên nhẫn nữa. Lúc này cho thêm mười tên bảo an đi lên kéo hắn ra ngoài, đồng thời cầm lấy bả vai của Tề Nhạc. Bảo an có thể tiến vào tập đoàn Kim Cốc lớn thế này cũng không phải xuất ngũ quân nhân là có thể, những người bảo an này tất cả đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đều có được bản lĩnh không nhỏ. Thế nhưng mà những bảo an này nhanh chóng thất bại bại. Thân thể của Tề Nhạc giống như không khí. Tay của bọn họ chộp qua bên cạnh, bởi vì dùng sai lực cho nên lảo đảo suýt ngã.

Sắc mặt tên bảo an cầm đầu hơi đổi, nói:

- Là tới quấy rối sao? Mọi người động thủ.

Bọn họ không có báo động, nếu như vậy với tư cách bảo an cũng quá mất mặt, xác nhận trên người Tề Nhạc có công phu tự nhiên bị phân loại thành cố ý quấy rối. Nhưng bọn họ cũng rất kỳ quái vì cái gì đối phương chỉ có một người. Chỉ có một người tới tập đoàn Kim Cốc quấy rối thì bọn họ mới thấy lần đầu.

Những bảo an này đồng thời lao về phía Tề Nhạc vây kín tất cả các đường tránh né. Tề Nhạc sẽ làm gì? Không có. Bộ đội đặc chủng đối với người bình thường mà nói đây tuyệt đối là cường giả. Nhưng trước mặt cường giả chính thức thì không đáng kể chút nào. Nghe những bảo an này nói Tề Nhạc đặt quyết tâm muốn gặp Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp một lần, bất luận mình có thật sự là con của họ hay không cũng phải gặp một lần. Nếu không phải thì hắn rời đi, nếu phải thì hắn hy vọng chỉ tìm lại thân tình đã mất suốt hai mươi năm qua.

Không có bất kỳ kỳ tích, thời điểm những bảo an này tiếp cận Tề Nhạc nửa thước thì chỉ thấy đầu vai Tề Nhạc hơi lắc lư một chút, mỗi người đều cảm giác một cổ lực lượng truyền tới, dùng thân thể Tề Nhạc làm trung tâm, giống như trăm hoa đua nở mười mấy tên bảo an bị đẩy văng ra, té ở nơi cách đó năm mét. Chiêu này là tuyệt kỹ Chu thúc truyền cho. Tuy Tề Nhạc không có chính thức luyện qua võ công dùng lực lượng của hắn hiện giờ thì bất luận võ thuật gì cũng học được cả.

Đương nhiên Tề Nhạc không thể nào chính thức động thủ với người bình thường rồi, tuy chỉ dùng một tia lực lượng nhưng điều khiển rất chính xác, chuyện này chỉ khiến bảo an tạm thời mất đi năng lượng hoạt động thôi, lập tức có thể khôi phục.

Tuy là cuối tuần, nhưng nhân viên công tác của tập đoàn Kim Cốc vẫn không ít, đột nhiên trong đại sảnh xuất hiện tình cảnh này cũng khiến nhân viên công tác chú ý, nữ nhân viên đại sảnh thấy tình thế không ổn liền báo cảnh sát.

Các nhân viên an ninh chỉ mười phút sau là tới đây ngay, tuy ở đây có thêm các bảo an tụ tập càng đông nhưng không ai động thủ với Tề Nhạc cả. Bảo an có thể trực trong đại sảnh tập đoàn Kim Cốc đều có thực lực phi phàm. Một lần mười người bị Tề Nhạc lập tức đánh bại hơn nữa cả tay cũng không có động, các nhân viên an ninh biết rõ nam nhân toàn thân áo đen và tóc bạc này cũng không phải người mình có thể đối phó.

Tề Nhạc lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, tuy hắn so với đại sảnh trống trải này không xem vào dâu, nhưng mà khí tức nguy hiểm hắn tỏa ra làm cho người ta không ai dám bỏ qua.

Cảnh sát Kinh Thành hoạt động phi thường nhân chóng, huống chi báo động là công ty lớn như tập đoàn Kim Cốc. Không lâu sau tiếng còi cảnh sát đã vang lên bên ngoài. Từ tiếng bước chân dồn dập chí ít có hơn mười tên cảnh sát từ bên ngoài xông vào.

- Người quấy rối ở nơi nào?

Một âm thanh trầm thấp truyền đến.

- Ở bên này.

Được bảo an chỉ dẫn thì hơn mười tên cảnh sát đi tới bên người Tề Nhạc, thời điểm người cầm đầu nhìn thấy Tề Nhạc thì giật mình nói:

- Tại sao là anh?

Tề Nhạc cảm nhận được khí tức quen thuộc thì chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ thấy xuất hiện trước mặt của mình chính là Lý Dương truy cầu Thương Băng cách đây không lâu. Nhíu mày, nói:

- Là anh? Bắt tôi sao?

Lý Dương nhìn thấy Tề Nhạc thì trong nội tâm tràn ngập giật mình, từ lần trước nhìn thấy Tề Nhạc và Thương Băng liền biến mất, đến bây giờ cũng không có xuất hiện qua, tuy hắn cũng có truy tra nơi hạ lạc của Thương Băng nhưng hắn biết rõ với tư cách là kẻ có được huy chương kim cương thủ hộ, cho dù Tề Nhạc có thật sự mang Thương Băng rời đi thì cũng không có ai có thể nói ra cái gì. Không lâu Tề Nhạc nói với hắn nếu muốn tăng thực lực thì phải chiến thắng chính bản thân mình, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt nhau.

- Bọn họ nói anh quấy rối sao?

Lý Dương vô ý thức hỏi.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Đó là bọn họ cho rằng như vậy, tôi cũng không có cảm giác là mình quấy rối a. Nếu như anh thật sự muốn bắt tồi thì thử xem. Nhưng mà trước khi tôi gặp được người cần gặp thì tôi tuyệt đối không rời đi.

- Gia hỏa thật cuồng vọng, dám nói chuyện như vậy với Lý đội trưởng, mang đi, trước mang về cục rồi nói sau.

Một tên cảnh sát móc cái còng trong quần ra, nhưng hắn đã bị Lý Dương cản lại.

Lý Dương phất phất tay, nói:

- Các anh về trong xe trước đi.

Bọn cảnh sát sững sờ, Lý Dương trong suy nghĩ của bọn họ tuyệt đối là người sắt đá trong giới cảnh sát. Thời điểm chấp hành nhiệm vụ cho tới bây giờ đều không có chút do dự nào. Nhất là sau khi trải qua khảo nghiệm ở sa mạc Takla Makan thì hắn càng là kiêu ngạo của giới cảnh sát. Nếu như không phải hôm nay báo cảnh sát là tập đoàn Kim Cốc thì hắn không cần tới đây. Nhưng Lý Dương nói chuyện với người ngồi dưới đất lại mang theo cung kính khiến cho những cảnh sát này khó hiểu. Nhưng mà cảnh sát chấp hành nhiệm vụ của Lý Dương không sai chút nào, không có hỏi thêm cái gì và mang theo nghi hoặc đi ra khỏi Kim Cốc.

Người quản lý bảo an đi tới bên cạnh Lý Dương, hắn và Lý Dương cũng có quen biết, nghi hoặc hỏi:

- Lý đội trưởng, người này ngài quen sao?

Lý Dương gật gật đầu, nói:

- Các người báo động vì anh ta sao? Nói anh ta tới đây quấy rối?


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-360)