← Ch.311 | Ch.313 → |
Tất nhiên nếu là những mao liêu nhỏ thì có thể mang theo người, ban tổ chức sẽ cho căn cứ xác minh để thông quan dễ dàng.
Ban tổ chức cũng thành lập các hồ sơ đặc biệt, có ưu đãi cho những người có hồ sơ như vậy và tham gia công bàn, thật sự giống như vé VIP.
Nếu các thương nhân đặt trúng mao liêu mà phát sinh hành vi không mua, như vậy trừng phạt cũng rất nghiêm, ban tổ chức sẽ hủy đi tư cách tham gia công bàn vô kỳ hạn với người Myanmar và 10 năm với người nước ngoài, đồng thời người nước ngoài còn bị hạ chế tư cách nhập cảnh trong thời gian năm năm.
Khi mọi người nói chuyện với nhau thì xe cũng chạy đến nơi tổ chức công bàn phỉ thúy: Chính là trung tâm giao dịch của hiệp hội ngọc thạch Myanmar, đám người Trang Duệ đều xuống xe nhìn địa điểm mua phỉ thúy như một khu vực quân doanh trước mắt.
Vì lúc đầu leo lên xe đến đây còn có quân nhân vác súng trên vai, thậm chí lúc này còn có cả xe thiết giáp, ngoài bức tường có nhiều vật chắn bằng thép được dựng lên, nhiều quân nhân đang tuần tra, đây là phòng ngừa người ta trèo tường vào trong.
- Đi thôi, lúc này có ít người, nắm chắc thời gian mà làm giấy chứng nhận...
Tần Hạo Nhiên xông xe thì đi thẳng đến văn phòng của ban tổ chức, Trang Duệ thật sự không hiểu thế nào, không phải đã có thư mời rồi sao? Cớ gì còn phải cần giấy chứng nhận nữa?
- Tiểu tử cậu đúng là cái gì cũng không hiểu, đó là tiền bảo chứng, nếu mua mao liêu thì sẽ không phải trả tiền, nếu không mua mao liêu thì sẽ trả lại vào tài khoản của cậu...
Mã Mập ngược lại thì biết thứ này, hắn dương dương đắc ý nói với Trang Duệ, sau đó chạy đi, nếu đợi thêm lát nữa thì thật sự rất chen chúc.
- Mười ngàn sao? Là Euro à? Cậu hỏi xem đô la được không?
Trang Duệ sau khi nghe được lời phiên dịch của Bành Phi thì thật sự không biết nói gì hơn, hắn không có Euro, chi phiếu trên người cũng là đô la, cũng không biết vì sao chỗ này lại bắt đóng tiền Euro.
May mà cũng có thể đóng bằng đô la dựa theo tỷ suất hối đoái, sau khi điền vào tài liệu cá nhân và nạp tiền thì Trang Duệ và Bành Phi đeo hai chiếc thẻ chứng nhận lên cổ, bên trên đó còn có đánh số, bọn họ tiến vào trong hội trường muốn mua thứ gì phải nhập vào con số của mình.
Hội trường trung tâm giao dịch của hiệp hội ngọc thạch Myanmar rộng hơn rất nhiều so với hội trường đổ thạch ở Bình Châu, một phạm vi vài chục ngàn mét vuông đều là dùng để giao dịch mua bán nguyên thạch phỉ thúy. Lúc này trong sân ngoài nhân viên công tác thì chỉ có vài thương nhân mao liêu đến từ bên ngoài như Trang Duệ, có vẻ khá trống trải.
- Trang Duệ, thời gian mở công bàn chính là từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, thời gian vừa đúng lúc mở cửa, sẽ nhanh chóng có rất nhiều người đến, chúng ta nên tách ra xem mao liêu, đừng làm chậm trễ thời gian. :
Trang Duệ còn đang quan sát bốn phía thì Tần Hạo Nhiên đã mang theo cố vấn chuyên môn đi về phía những đống mao liêu được xếp đặt khá chỉnh tề phía bên kia.
Vì thiếu thốn nguyên liệu nên một nhà máy gia công của công ty Tần Thị đã đình công, không chỉ là bọn họ mà có nhiều công ty châu báu rơi vào hoàn cảnh tương tự, đều khó thể tìm cách nào bù đắp, chỉ có thể trông cậy tìm được nguyên liệu ở hội chợ này mà thôi.
Phải biết rằng vào thời cổ đại hoặc thời gian gần, có thể nói là vài chục năm trước thì khai thác chủ yếu là thủ công, hàng năm chỉ khai thác ra cực phẩm nguyên thạch phỉ thúy với số lượng hàng đơn vị. Bây giờ người ta dùng công nghệ và máy móc hiện đại, chỉ cần nửa năm đã san bằng một ngọn núi.
Mà toàn cầu chỉ có một mình Myanmar sản xuất được phỉ thúy, chủ yếu lại tập trung ở địa khu Shina dài 150kilomet rộng 30 kilomet, mỗi khối phỉ thúy được hình thành cần có điều kiện tự nhiên cực kỳ hà khắc vào thời gian cả hai tỷ năm.
Đã có người từng thống kê, bây giờ số lượng phỉ thúy khai thác ra thật sự bằng với từ xưa đến nay, nếu cứ dựa theo xu thế phát triển như thế này, chỉ sợ mười năm sau những mỏ khoáng ở Myanmar sẽ cạn kiệt.
Nếu thật sự là như vậy thì đúng là tai nạn với thương nhân châu báu Trung Quốc, vì hiện tại sức mua phỉ thúy trong nước ngày càng tăng.
Trang Duệ từng xem qua tư liệu do hiệp hội ngọc thạch cung cấp, rõ ràng là phỉ thúy sản xuất ở Myanmar nhưng thị trường chủ yếu là ở Trung Quốc, hằng năm có 90% nguyên thạch phỉ thúy khai thác ra ở Myanmar được người Trung Quốc mua lại, tất cả đều được gia công tiêu thụ ở Trung Quốc, vì vậy mà Trung Quốc trở thành thị trường tiêu thụ phỉ thúy chủ yếu trên toàn cầu.
Từ cuối thế kỷ trước đến nay thì sự nghiệp châu báu của Trung Quốc phát triển chưa từng có, sản lượng từ một tỷ lên đến một ngàn tỷ, giá cả phỉ thúy càng tăng lên trăm lần, trở thành món chủ lực của thị trường châu báu, mà cái bánh ngọt này thật sự làm cho người ta thèm nhỏ giãi.
Các công ty châu báu ở Hongkong cũng thấy được nhu cầu thị trường trong nước, vì nguyên nhân những khu mở ở Myanmar dần khô cạn nên các công ty châu báu như Tần Thị đều lấy ra nguồn dự trữ phỉ thúy xa hoa cách đây vài chục năm tuồn vào nội địa, đáp ứng cục diện nóng nảy đang xảy ra.
Chỉ là hành vi này của bọn họ không khác nào khát nước uống rượu độc giải khát, công ty châu báu Tần Thị sử dụng nguồn nguyên liệu dữ trữ vài chục năm để chiếm được không ít thị trường trong nước, nhưng hàng tồn kho của công ty cũng không còn nhiều, thế là một nhà máy gia công ở Quảng Đông phải dừng sản xuất. Nếu như lần này không mua được nguyên liệu phỉ thúy, chỉ sợ số thị trường chiếm lĩnh trước đó sẽ mất đi, rơi vào tình huống khó khăn.
Bây giờ dù là bất kỳ ai cũng chú ý đến mức tiêu thụ, nếu vì không có nguyên liệu mà mất đi những khách hàng của chính mình trong nội địa, đây rõ ràng là đả kích trí mạng với công ty châu báu Tần Thị.
Lần này Tần lão gia tử cũng đặt nặng công bàn Myanmar, triệu tập tất cả tiền mặt của gia tộc, tổng cộng là mười triệu Euro, tất cả đều do Tần Hạo Nhiên đưa đến Myanmar, có thể nói là được ăn cả ngã về không. Vì vậy Tần Hạo Nhiên vừa mới tiến vào hội trường đổ thạch thì nhanh chóng đưa cố vấn chuyên môn đi xem mao liêu.
Đứng ở trong hội trường đưa mắt nhìn bốn phía sẽ thấy mao liêu được xếp đặt dày đặc, bên cạnh mỗi khối mao liêu đều có một cái rương đặt giá màu đỏ, ở bên cạnh rương đặt giá còn có một cái hộp thủy tinh nhỏ, bên trong là đơn đặt giá. Nếu như anh nhìn trúng khối mao liêu nào đó, anh trực tiếp lấy ra đơn đặt giá, điền vào giá cả và con số của mình, sau đó bỏ vào trong rương đặt giá.
Nhưng cũng có điều cần chú ý, đó chính là khi điền vào đơn đặt giá thì nhất định phải xem trả bằng tiền gì, Euro hay thứ gì khác, nếu không sẽ thiệt thòi lớn. Vừa rồi Tần Hạo Nhiên từng nói, rất nhiều người từ nội địa đến đổ thạch cũng vì tình huống điền số tiền vào đơn khai giá, coi đồng Euro là đồng tiền trong nội địa, cuối cùng cũng không khỏi nuốt nước mắt bỏ đi, hơn nữa mười năm sau cũng không thể tiến vào chỗ này.
*****
Năm ngoái có một người từng xem trọng một khối mao liêu, nó có giá quy định là một trăm ngàn Euro, người kia cảm thấy nó vào khoảng 300 ngàn đối với tiền trong nước, thế là cảm thấy có thể nắm bắt được. Hắn lại thầm xem xét, đại khái là số tiền kia bằng với ba triệu Kyat(tiền Myanmar), vì thế mà trong lúc sơ ý lại tiện tay ghi lên con số ba triệu.
Một tuần sau mở thầu, tất nhiên người đàn ông đặt giá ba triệu kia sẽ thu được mao liêu, nhưng người này lại phải trả tiền bằng Euro, vì thế mà thật sự khóc không ra nước mắt. Cuối cùng hắn chỉ có thể tự nhận không may, ảm đạm rời khỏi hiện trường, đồng thời mười ngàn Euro tiền thế chấp cũng coi như đánh mất.
- Cậu Trang, cùng đi với chúng tôi chứ?
Mã Mập và Tống Quân đến đây thì có hơi luống cuống, không khoảng sân rộng thế này đầy nguyên liệu phỉ thúy, dù là mao liêu bán đổ hay toàn đổ cũng là nhiều không kể xiết, ánh nắng gay gắt chiếu xuống làm cho những mao liêu đã có một mặt cắt màu xanh phát ra ánh sáng mê người.
- Hai anh cứ tùy tiện đi mà xem, có quá nhiều mao liêu, đừng nói là mươi ngày, dù xem xét cả tháng cũng không hết, chủ yếu là tìm vận may thôi...
Trang Duệ lại không muốn đi cùng một chỗ với hai người kia, vì hắn rất hiểu hai người bọn họ. Thực chất thì ánh mắt tên mập rất độc đáo, nếu mao liêu mà mình quan sát được lọt vào trong mắt của hắn, nhất định sẽ nhìn ra manh mối.
- Tùy tiện thôi, nhưng cậu Trang, nếu có cảm giác tốt mà lại không thể nào một mình thu vào, như vậy nhớ chào hỏi anh em chúng tôi...
Mã Mập cũng không miễn cưỡng, hắn và Tống Quân cũng không thiếu tiền, đến nơi này chủ yếu là tìm kích thích. Đổ thạch sở dĩ hấp dẫn người ta cũng vì hai chữ đánh cuộc, cảm giác khoái cảm khi mở mao liêu, một nhát đao lên thiên đường một nhát xuống địa ngục đủ để cho hai vị ông chủ này cảm thấy máu huyết sôi sục đầu óc thăng hoa.
Đợi đến khi Mã Mập và Tống Quân mang theo nhóm vệ sĩ rời đi thì Trang Duệ cũng không vội vã xem xét mao liêu, hắn lấy chỉ nam của hội trường ra xem, đó là thứ được phát miễn phí, bên trên có ba thứ tiếng là Myanmar, Anh, Trung Quốc.
Trang Duệ từ chỉ nam này mà biết toàn bộ hội trường chia làm hai khu vực, có chín mươi lăm phần trăm sân bãi dành cho mao liêu thầm tiêu, chỉ có năm phần trăm dành cho mao liêu minh tiêu, có thể thấy giữa hai bên là cách biệt thế nào.
Mà căn cứ vào chỉ nam thì mở thầu minh tiêu hoặc nói là đấu giá ngay tại hiện trường sẽ được tổ chức một ngày một lần, không giống như thầm tiêu phải đợi một tuần lễ sau. Trang Duệ muốn đến khu vực minh tiêu để xem xét, nếu có khối mao liêu nào đó tốt thì sẽ nhớ kỹ, đến khi mở thầu sẽ xem có có thể thu vào hay không.
- Anh Trang, chúng ta đi đâu đây?
Bành Phi thấy Trang Duệ lật xem chỉ nam và nhấc chân đi một hướng khác thì vội vàng theo sau, hắn thật sự không hiểu gì về trò đổ thạch này, vì vậy mà lúc này có chút hối hận, biết vậy lúc này ở lại khách sạn để chuẩn bị trang bị đến địa khu Shina.
Trang Duệ cười trả lời:
- Đi xem minh tiêu, Bành Phi, chiều nay có trò hay để xem...
Hai người mất bảy phút mới đi qua khu thầm tiêu, đi đến một góc của hội trường, mao liêu được đặt ở chỗ này sẽ không có rương đặt giá ở bên cạnh, hơn nữa ngoài những quân nhân bồng súng đứng đàng xa thì toàn sân bãi chỉ có một mình Trang Duệ và Bành Phi.
- Bành Phi, chỗ kia có ghế, cậu có thể đến đó nghỉ ngơi, đến trưa gọi tôi một tiếng...
Trang Duệ nói một câu với Bành Phi, sau đó cầm theo bút vở, bàn chải, kính lúp từ trong ba lô rồi đi vào khu minh tiêu.
Tuy nói số lượng minh tiêu ở đây là không nhiều nhưng nếu nói một cách tương đối thì cũng hơn hẳn số lượng thầm tiêu được bày ra ở hội chợ phỉ thúy Bình Châu, vì nơi này có hơn mười ngàn khối mao liêu, tất cả được xếp đặt chỉnh tề trên mặt đất, mỗi khối phỉ thúy mao liêu đều được ghi số.
Thừa dịp ít người và không ai chú ý đến mình, Trang Duệ đi vào khu minh tiêu thì cũng không thèm cúi người, hắn trực tiếp phóng ra linh khí, xem xét từng khối mao liêu. Hắn căn bản không đưa mắt nhìn kỹ khối mao liêu, chỉ là đơn thuần cảm ứng xem bên trong có linh khí hay không, nếu không thì sẽ chẳng thèm dừng chân.
Chi sau vài phút mà Trang Duệ đã đi được hơn chục mét, vì mao liêu được đặt thành hai hàng ven đường nên hắn chỉ cần đưa mắt nhìn trái phải mà thôi. Vì thế mà hành động của Trang Duệ nếu được người ta nhìn thấy thì sẽ nghĩ rằng đó là một vị khách nào đó lắm tiền trà trộn vào trong này xem náo nhiệt mà thôi.
- Con bà nó, chẳng lẽ nguyên thạch phỉ thúy ở chỗ này đều được lấy từ Bình Châu đến sao?
Trang Duệ nhíu mày, nãy giờ hắn đã xem qua cả trăm khối mao liêu, phát hiện bên trong căn bản không có phỉ thúy, dù là một khối mao liêu có vân xanh cũng chẳng có phỉ thúy, điều này làm hắn khá thất vọng.
Công bàn phỉ thúy Myanmar cũng giống như hội chợ phỉ thúy Bình Châu, những khối mao liêu có biểu hiện không tốt sẽ được ném tới khu minh tiêu, nói không dễ nghe thì có những ông chủ mỏ khoáng mang đến những khối nguyên liệu biết rằng sẽ chẳng có phỉ thúy để ném vào, vì số người cần mua mao liêu là rất đông, căn bản vẫn có thể bán đi.
Trang Duệ nhìn một giờ, đã đi được khá xa nhưng chỉ nhìn trúng hai khối mao liêu, dù tính chất bình thường nhưng bên trong vẫn có phỉ thúy đủ để chế tác vật trang sức, vì thế hắn dứt quyết ghi lại số của hai khối phỉ thúy kia.
- Ủa?
Khi Trang Duệ vô tình đảo mắt qua một khối mao liêu thì chợt đứng lại, vì hắn mơ hồ cảm thấy khối mao liêu hình trứng dưới chân có ẩn giấu linh khí nồng đậm.
- Trang đại ca, anh cũng có mặt ở đây à?
Đúng lúc Trang Duệ ngồi xuống cẩn thận xem xét thì có người chào hỏi, hắn ngẩng đầu lên, thì ra là vài vị đàn ông trung niên cùng Dương Hạo đi vào trong khu minh tiêu.
- Anh Trang, vừa rồi xuống xe tôi còn đi tìm anh, anh chạy đi thật sự quá nhanh, đúng rồi, đây là chú của tôi...
Dương Hạo thấy Trang Duệ thì dùng giọng hưng phấn nói, hắn kích động chạy đến, hai người đàn ông trung niên theo sau biết được tên của trang duệ thì ánh mắt cũng sáng lên, theo sát phía sau.
- Trang tiên sinh thật sự là lắm tiền nhiều của, lần trước đã đánh cuộc làm tiêu vương ở hội chợ Bình Châu, cũng không có người nào không biết, nếu có cơ hội thì mong Trang tiên sinh có thể chỉ giáo cho một vài điểm tâm đắc...
Chú của Dương Hạo đi lên bắt tay Trang Duệ thì rất nhiệt tình, điều này làm cho Trang Duệ dở khóc dở cười, chính mình chẳng có gì ngoài cặp mắt này, nhưng ngài cũng không thể nào muốn tôi móc ra cho xem được...
- Dương tiên sinh quá khen, chỉ là vận may mà thôi, các ngài sao lại đến khu minh tiêu thế này?
Trang Duệ thật sự có chút khó hiểu, công bàn phỉ thúy Myanmar có tổng cộng một trăm ngàn mao liêu, minh tiêu chỉ có ba chục ngàn, theo lý mà nói thì nhóm người này phải đi nhìn vào mao liêu thầm tiêu mới đúng chứ?
- Ha ha, vài ngày trước chúng tôi đã có ý nghĩ đến xem mao liêu minh tiêu để thử xem có nhìn trúng vài khối hay không, vì thầm tiêu cạnh tranh quá mạnh, nếu không trúng mà về tay không thì...
Lời nói của đối phương làm cho Trang Duệ hiểu rõ, thì ra đối phương cảm thấy mình không đủ tư bản để đi cạnh tranh mao liêu thầm tiêu, thế cho nên mới chạy sang phía mao liêu minh tiêu này để chiếm chút tiện nghi.
Trang Duệ nghĩ không sai, những thương nhân mao liêu đến từ Triều Châu như Dương Hạo đều coi công bàn phỉ thúy Myanmar là nơi đặt vốn lưu động, tiền đổ thạch được lấy từ số đóng góp của anh em họ hàng, bọn họ sẽ không đặt tất cả trứng gà vào giỏ sách, nếu muốn mua thì cũng phải là hàng rẻ và có chút chất lượng.
Vì khai thác trắng trợn và không có quy hoạch cụ thể nên mạch khoáng ở Myanmar đang dần khô cạn, sau mười năm nữa thì chỉ sợ là chẳng còn nguyên liệu phỉ thúy. Vì thế lúc này mỗi năm mở công bàn phỉ thúy Myanmar đều có cạnh tranh khốc liệt, những công ty hoặc thương nhân tài sản không đủ cũng dần bị đào thải ra khỏi hàng ngũ.
- Dương tiên sinh, các anh cứ bận rộn, tôi chỉ tùy tiện xem, đến xem náo nhiệt mà thôi...
Trang Duệ nói vài câu với nhóm Dương Hạo rồi sau đó tiếp tục nhìn vào khối mao liêu bên dưới, vì hắn thấy bên trong có linh khí nồng đậm, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Trang tiên sinh nhìn trúng khối mao liêu nào rồi? Cho chúng tôi kiến thức một chút...
Chú của Dương Hạo lên tiếng làm cho Trang Duệ định ngồi xổm xuống thi lại đứng lên, tôi đây nhìn trúng mao liêu còn nói với ngài được sao? Đúng là tự làm khó mình khó người.
- Tùy tiện xem, chỉ là tùy tiện xem mà thôi...
Trang Duệ cười khan hai tiếng, hắn đi đến phía trước giả vờ xem xét khá kỹ, đồng thời trong tay còn ghi lại dãy số của mao liêu.
- Trang Duệ, cậu cứ xem, chúng tôi qua bên kia.
Dương Hạo thấy như vậy cũng là làm cho Trang Duệ xấu hổ, vì thế hắn kéo chú của mình đi về một phía khác. Ai cũng biết trong nước thiếu nguyên liệu trầm trọng, tất nhiên người ta sẽ không bao giờ nói ra mình nhìn trúng khối mao liêu nào, vì thế lời nói của chú mình vừa rồi có chút không phù hợp.
Trang Duệ thấy nhóm Dương Hạo đi xa thì cũng không trở lại mà trực tiếp ngồi xuóng, ánh mắt nhìn về phía khối mao liêu kia.
Khối nguyên thạch kia thật sự là không nhỏ, nó có hình trứng, được đặt dưới đất. Trang Duệ đưa mắt đánh giá, khoảng ba bốn trăm kilogam, là một khối mao liêu toàn đổ, không mở cửa sổ, hơn nữa cũng không có màu da, nhìn qua thật sự là một tảng đá, hắn biết rõ đây là loại ngọc Tân Hán.
Sự khác biệt giữa loại mao liêu thường và Tân Hán chính là màu da, loại mao liêu thường sẽ có màu da săc nét, hơn nữa khối lượng cũng không quá lớn, mà nguyên liêun Tân Hán thì dùng máy móc lên, không mở ra lớp vỏ ngoài thì khó phân biệt được bên trong có phải là là ngọc không?
Nếu nói trắng ra thì đánh cuộc với mao liêu Tân Hán sẽ là nguy hiểm hơn gấp nhiều lần, tuy giá cả của nó sẽ rẻ hơn nhưng khả năng bên trong không có gì là rất lớn.
Trang Duệ cũng không vội nhìn sâu vào bên trong, hắn đưa mắt nhìn mặt ngoài của khối mao liêu, quả nhiên nó có xuất xứ từ công ty khai thác đá Mã Tát Tân Hán.
Lúc này Trang Duệ đã sớm không còn là một lính mới hai mắt tối đen, hắn cũng hiểu công bàn phỉ thúy lần này, một khối mao liêu Mã Tát thì cũng có tốt có xấu, đã từng có một khối mao liêu có màu xanh lục nhưng bên trong lại không có gì, có thể nói là tính đánh cuộc rất lớn, đặc điểm duy nhất chính là màu xanh nếu có cũng rất nhạt, là một đặc thù của nhà máy này.
- Là cấp băng, đáng tiếc là màu sắc hơi nhạt...
Trang Duệ nhìn bên ngoài và nhìn vào bên trong, cấp bậc của phỉ thúy là không tệ, linh khí rót vào thì phỉ thúy xuất hiện như mùa đông rét lạnh, độ trong suốt rất cao nhưng màu sắc thì hơi nhạt, óc lẽ nếu lấy ra thì cũng chỉ làm được vòng tay loại kém mà thôi.
Nhưng phỉ thúy trong nguyên thạch không phải là nhỏ, nó phải dài cả mét hai, có hai phần có màu xanh, Trang Duệ thầm đánh giá một lúc, có lẽ lấy ra bảy mươi ký ngọc cũng không là vấn đề.
Dựa theo giá cả của nguyên liệu phỉ thúy vào lúc này thì giá cả của khối phỉ thúy cấp băng này đã cao hơn trước đó không biết bao nhiêu lần, vì vậy nếu có một khối phỉ thúy nặng bảy chục cân được ném vào thị trường thì giá cả cũng phải trên hai chục triệu.
Tất nhiên nếu Trang Duệ có thể mua được khối mao liêu này thì sẽ không bán đi, vì phỉ thúy trong khối mao liêu này vừa vặn có thể bổ sung nguồn hàng cấp trung và cấp thấp cho cửa hàng Tần Thụy Lân ở Bắc Kinh. Nếu không phải màu sắc của nó hơi kém, như vậy khối ngọc này cũng đủ cho Tần Thụy Lân ở Bắc Kinh tiếp tục kinh doanh được trong thời gian hai năm.
- Rẻ vậy sao? Chỉ hai chục ngàn?
Trang Duệ nhìn giá nguyên thạch mà kinh ngạc nói không nên lời, một khối mao liêu lớn thế này thì phải có giá hơn bảy chục ngàn, có lẽ khi định giá thì nó cũng không được xem trọng.
Công bàn phỉ thúy Myanmar khác với công bàn Bình Châu, các quầy mao liêu ở chỗ này cũng không ai xem xét, chỉ có những quân nhân đang đưa mắt nhìn đám thương nhân đang đi xem xét mao liêu, nếu anh không dùng đục phá hư, như vậy anh xem xét thế nào cũng không là vấn đề, không ai quan tâm.
- Số 129...
Không ai xem trọng mới có cơ hội chống đỡ, Trang Duệ vui vẻ ghi chép lại, tranh thử thời gian ghi lại số của khối mao liêu, sau đó lại ghi một ký hiệu ở bên cạnh, trong đầu thầm nghĩ xem lát nữa sẽ có giá bao nhiêu?
- Ba đến năm chục ngàn là con số đấu đúng giá, dù sao thì người ta cũng yết giá có hai chục ngàn...
Trang Duệ vừa đi vừa thầm suy xét, lại định giá đấu cho khối mao liêu kia, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, lại không hiểu vì sao?
- À, thì ra đó là hai chục ngàn Euro, thiếu chút nữa thì mình quên...
Trang Duệ chợt đưa mắt qua tấm biển, hắn nhìn thấy ký hiệu, chợt nghĩ đến chuyện kết toán ở công bàn Myanmar, nơi đây cũng không phải dùng tiền nhân dân tệ hay Kyat, đây là hai chục ngàn Euro, không phải là hai chục ngàn đồng hay hai chục ngàn Kyat.
Sau khi nghĩ thông suốt thì Trang Duệ không khỏi thầm mắng mình định giá quá mức, không có chút biểu hiện, rõ ràng lại nghĩ rằng đó là hai chục ngàn đồng.
Nhưng Trang Duệ cũng thầm kêu may mắn, may mà nơi này là minh tiêu, tất cả đều phải đấu giá, nếu như là thầm tiêu, chính mình điền vào con số hai triệu thì coi như thua lỗ lớn, vì khối phỉ thúy kia cũng chỉ có giá khoảng hai chục triệu đồng mà thôi.
Theo thời gian trôi qua, số người đến khu vực minh tiêu cũng nhiều hẳn lên, đám người có ý nghĩ như Dương Hạo là không ít, thừa dịp giá cả phỉ thúy lên cao để muốn đục nước béo cò thu về lợi nhuận, cho nên minh tiêu trở thành lựa chọn cực tốt.
Hơn cả chục ngàn khối mao liêu, dù đi dạo quanh một vòng cũng tốn không ít thời gian, Trang Duệ đánh dấu khối mao liêu kia xong thì lại bắt đầu tìm kiếm. Nhưng mao liêu ở chỗ này đều là những thứ mà người ta thấy không tốt mới ném ra, căn bản là hắn xem đến mao liêu con số cả ngàn mà không có thu hoạch gì.
Cũng không phải là trong số đó không có phỉ thúy, thật sự có cả trăm khối có màu xanh, chỉ là nhan sắc rất kém, có thể dùng từ *** chó để miêu tả. Những thứ phỉ thúy kia nếu tạo ra vòng tay cũng chỉ có thể bán ở vỉa hè, giá cả ba năm mười đồng mà thôi.
Trang Duệ bây giờ có một vị tạo hình phỉ thúy là La Giang, lương của thầy La Giang mỗi năm là không thấp, hắn cũng không muốn mang những vật liệu trời ơi này về cho đối phương tạo hình, như vậy chỉ thuần túy là lãng phí thời gian, tiền tài và tinh lực.
- Tiểu Duệ, cậu cũng ở đây sao?
Trang Duệ đi khắp các quầy hàng mà rõ ràng chỉ là mò mẩm cho vui, đột nhiên âm thanh của mẹ vợ vang lên, hắn ngẩng đầu thì phát hiện mình mới đi ua một địa phương cách lối vào khu vực minh tiêu không quá xa.
- Dì Phương, không phải ngài đang xem mao liêu thầm tiêu sao?
Bên cạnh Phương Di còn có bảy tám người, điều làm cho Trang Duệ ngạc nhiên chính là Hứa Chấn Đông cầm lái công ty Hứa Thị cũng đang quan sát mao liêu ở đây, rõ ràng không phải là oan gia không gặp mặt.
Trang Duệ không biết là sau lần trước Hứa Chấn Đông bỏ ra ba chục triệu mua một tảng đá vứt đi thì công ty Hứa Thị rất quẫn bách, lần này kéo về tất cả hạn ngạch mua bán ở trong nước mới có được năm triệu để đến đây mua nguyên liệu.
Nói thật thì năm triệu trong mắt người thường là con số lớn, nhưng đứng trong công bàn phỉ thúy Myanmar thì thật sự không đáng là gì.
Phải biết rằng tháng ba năm ngoái công bàn Myanmar thu về hơn ba tỷ Euro, vì thế năm triệu của Hứa Chấn Đông không đáng là gì.
- Chú Tần của cậu đang xem thầm tiêu, tôi cùng thầy Lý đến xem minh tiêu, công ty chúng tôi ngoài vài khối ngọc xa hoa thì loại trung và kém đều đã hết hàng, chỉ có thể trông mong vào công bàn phỉ thúy Myanmar lần này để thu nguyên liệu về...
Phương Di vốn đã xem Trang Duệ là con rể, vì vậy sau khi đi ra khỏi đám người thì cau mày giới thiệu tình huống.
Công ty châu bấu Tần Thị lần này đã mang đến không ít tài chính nhưng công bàn Myanmar lần này nhất định sẽ làm cho người người điên cuồng, vì công bàn trước đó đã có tổng hạn ngạch là ba tỉ Euro, bây giờ chính phủ Myanmar còn chưa thông cáo số tiền kia với mọi người.
- Phương Di, thị trường phỉ thúy thiếu nguyên liệu cũng không phải là việc của mỗi công ty chúng ta, nói không chừng lần này có thể tìm được nhiều nguyên liệu quay về...
Trang Duệ thấy mẹ vợ tỏ ra sầu khổ thì mở miệng an ủi, trong lòng thầm nghĩ, có phải mình nên chỉ điểm cho bọn họ một chút không? Dù sao thì quà cưới của Tần lão gia tử cho mình vẫn quá phong phú, cửa hàng Tần Thụy Lân ở Bắc Kinh dù sao cũng có giá cả trăm triệu.
- Đúng rồi, Tiểu Duệ, tôi cũng quên mất cậu là người hiểu phỉ thúy, cậu đến xem khối mao liêu kia thử.
Phương Di chợt nghĩ đến vấn đề, tiêu vương của công bàn phỉ thúy Bình Châu trước đó thì con rể của mình là tiêu vương, trình độ tất nhiên sẽ không kém đám cố vấn trong công ty của mình.
- Được, để cháu xem xét...
Trang Duệ cũng không già mồn cãi láo, hắn đi đến bên cạnh Phương Di, lúc này những người vây quanh cũng nhường đường cho hắn. Địa vị của hắn trong giới đổ thạch thật sự là hàng thật giá thật, là đao thật cắt đá thật, có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì khác.
- Ủa? Là phỉ thúy đỏ sao?
Khi đi đến bên cạnh khối mao liêu thì Trang Duệ nhíu mày, nó có thể tích không nhỏ, có lẽ là năm sáu trăm cân, như vậy thì đã được coi là mao liêu lớn rồi, hơn nữa ngoài da còn có màu, chứng tỏ là loại nguyên liệu từ các mỏ cũ, tuy không thấy phỉ thúy nhưng mặt da có hơi đỏ, tỷ lệ cho ra phỉ thúy đỏ là rất cao.
Trang Duệ thật sự không rõ, nếu theo đúng lý thì với biểu hiện của khối mao liêu này còn tốt hơn cả khối mao liêu mà trước đó mình mở ra phỉ thúy đỏ biết bao lần, sao phải bày nó ở khu minh tiêu này? Hơn nữa nhìn vẻ mặt đám người chung quanh thì giống như căn bản không có hứng thú với khối mao liêu này thì phải.
Trang Duệ không biết nhắc đến chuyện này phải trách chính mình, từ khi hắn bắt đầu bán phỉ thúy đỏ ở cửa hàng Tần Thụy Lân trong Bắc Kinh thì chẳng những phỉ thúy đỏ mà cả loại phỉ thúy vàng, xanh lam, tím đều được người tiêu dùng hoan nghênh, kể cả những vật trang sức phỉ thúy vô sắc cũng được bán với giá tăng gấp hai ba lần.
- Ông chủ Trang, cậu thấy khối phỉ thúy này như thế nào?
Bên tai Trang Duệ vang lên âm thanh quen thuộc.
- Ôi, ông chủ Hàn, ngài là tiền bối, lời này tôi phải hỏi ngài mới đúng. Nhưng nhìn vào biểu hiện thì thấy khối mao liêu kia là rất tốt, vì sao lại đặt ở khu minh tiêu?
Trang Duệ thật sự là rất khó hiểu, hắn đặt câu hỏi, người ta coi trọng mình, nhưng hắn chỉ coi mình là một kẻ mới vào nghề mà thôi.
- Ha ha, ông chủ Trang, cậu nhìn một vòng chung quanh xem.
Trang Duệ nghe thấy vậy thì không khỏi đi đến nhìn phía sau khối mao liêu, sau đó hắn mới hiêu khối mao liêu vì sao lại đặt ở chỗ này.
Phía sau khối mao liêu này có rất nhiều vết nứt, có một vết nứt dài cả mét, hầu như là từ đầu đến chân, xuyên qua cả khối nguyên thạch.
Phỉ Thúy kiêng kỵ nhất là nứt, vì vết nứt quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến giá trị của phỉ thúy, nguyên thạch nứt nhiều như vậy cũng tương đối ít, nhưng những vết nứt cũng chia làm nhiều loại, cũng không phải nói có vết nứt thì phỉ thúy bên trong sẽ bị phế bỏ.
Thường thấy nhất là những vết nứt ngoài da, đó là những vết rách sâu, miệng vết nứt có rỉ sắt hoặc những vật chất tạp sắc khác, những vết nứt như thế chỉ cần dùng búa khẽ gõ vào vài cái, nó sẽ nứt ra, sẽ không ảnh hưởng đến kết cấu của phỉ thúy bên trong.
Những chỗ gần sát bên sắc xanh của phỉ thúy thì thường sẽ sinh ra những vết nứt hình hoa, có nguyên thạch chỉ thấy một chút vệt nứt hoặc có chút dấu vết mà thôi, sau khi cởi bỏ lớp da của mao liêu mới thấy rõ ràng. Đây là loại vết nứt ẩn hình, tác dụng nguy hại với phỉ thúy là rất lớn, thường nói đánh cuộc nứt ra chính là vì thế này.
Những loại vết nứt trên đều có thể đánh cuộc, nhưng nếu như gặp vết nứt ác tính, căn bản là người ta tránh còn chưa kịp, vì những vết nứt như vậy phân bố rõ ràng ngoài lớp da, diện tích lại mở rộng, có thể thấy được màu sằc và tạp chất thấm vào trong.
Khối nguyên thạch có sắc đỏ này là như vậy, vệt nứt ác tính như một dòng suối có thể dùng mắt thường thấy rõ ràng, bên trong còn có những hạt màu đỏ và đen, còn có cả tinh thể trắng pha lẫn vào nhau, dù cầ đèn pin chiếu vào cũng không thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Những nguyên thạch có biểu hiện như vậy thì trong mắt người đổ thạch có chín thua một thắng, có nghĩa là có một phần thắng nhưng chín phần là thua mất rồi.
Có câu tai nghe mắt thấy mới tin, Trang Duệ đổ thạch cũng khá nhiều, những khối nguyên thạch được người ta xem là phế liệu đều đã được hắn xác định có phỉ thúy cấp thủy tinh, vì thế hắn nhìn xong lớp vỏ thì phải dùng linh khí xem xét mới an tâm cho được.
Trang Duệ không ngừng rót linh khí vào trong vết nứt, hầu như đi vào ba mươi centimet thì vết nứt vẫn tồn tại, bên trong khối đá đầy những tinh thể màu đỏ nhưng không thấy tung tích của phỉ thúy đỏ.
Đúng lúc Trang Duệ định thu linh khí thì mắt chợt sáng rực lên, ở một vị trí cách mặt cắt phía bên kia mười centimet thì xuất hiện sắc đỏ.
"Là cấp thủy tinh!"
Trang Duệ chợt kích động trong lòng, đây là lần thứ hai hắn được thấy phỉ thúy cấp thủy tinh.
Chỉ là Trang Duệ tiếp tục xem xét thì càng thêm thất vọng, có lẽ là có ba mươi kilogam phỉ thúy đỏ, màu sắc hơi nhạt, không phải là đỏ như máu gà, chỉ được như cánh hoa hồng mà thôi. Tuy cấp bậc của phỉ thúy là rất tốt nhưng xét về mặt giá trị thì kém vòng tay huyết ngọc rất nhiều.
Hơn nữa khối phỉ thúy này còn có sự kết hợp giữa phỉ thúy nhiều cấp bậc khác với nhau, Trang Duệ thầm tính toán, nếu dùng phỉ thúy cấp thủy tinh làm vòng tay một cách hà tiện, có lẽ bán đi với gia hai triệu thì không là vấn đề.
Hơn ba mươi kilogam phỉ thúy còn lại, nếu gom góp lại thì tạo ra bảy mươi cái vòng tay sẽ không là vấn đề, hơn nữa còn có nguyên liệu nát, giá trị sẽ vượt qua còn số một trăm năm chục triệu.
Có khối mao liêu này, hơn nữa vừa rồi hắn còn nắm bắt được khối phỉ thúy cấp băng, nếu có thể thu vào cả hai thì trong tương lai vài năm cửa hàng Tần Thụy Lân của Trang Duệ sẽ không thiếu vật phẩm trang sức cấp bậc trung, đến lúc đó chỉ cần đánh cuộc thêm vài khối phỉ thúy cấp bậc kém giao cho công ty Tần Thị gia công thì sẽ giải quyết hoàn toàn nguồn cung.
- Ôi, mười loại mao liêu nứt thì có chín là đánh cuộc thua, nếu không phải khối mao liêu này khá lớn thì sẽ căn bản chẳng có giá trị đánh cuộc...
Tuy trong lòng rất vui nhưng Trang Duệ lại tỏ ra trầm trọng, mở miệng đã phán quyết về khối mao liêu này.
- Chú Tần của cậu đang xem thầm tiêu, tôi cùng thầy Lý đến xem minh tiêu, công ty chúng tôi ngoài vài khối ngọc xa hoa thì loại trung và kém đều đã hết hàng, chỉ có thể trông mong vào công bàn phỉ thúy Myanmar lần này để thu nguyên liệu về...
Phương Di vốn đã xem Trang Duệ là con rể, vì vậy sau khi đi ra khỏi đám người thì cau mày giới thiệu tình huống.
Công ty châu bấu Tần Thị lần này đã mang đến không ít tài chính nhưng công bàn Myanmar lần này nhất định sẽ làm cho người người điên cuồng, vì công bàn trước đó đã có tổng hạn ngạch là ba tỉ Euro, bây giờ chính phủ Myanmar còn chưa thông cáo số tiền kia với mọi người.
- Phương Di, thị trường phỉ thúy thiếu nguyên liệu cũng không phải là việc của mỗi công ty chúng ta, nói không chừng lần này có thể tìm được nhiều nguyên liệu quay về...
Trang Duệ thấy mẹ vợ tỏ ra sầu khổ thì mở miệng an ủi, trong lòng thầm nghĩ, có phải mình nên chỉ điểm cho bọn họ một chút không? Dù sao thì quà cưới của Tần lão gia tử cho mình vẫn quá phong phú, cửa hàng Tần Thụy Lân ở Bắc Kinh dù sao cũng có giá cả trăm triệu.
- Đúng rồi, Tiểu Duệ, tôi cũng quên mất cậu là người hiểu phỉ thúy, cậu đến xem khối mao liêu kia thử.
Phương Di chợt nghĩ đến vấn đề, tiêu vương của công bàn phỉ thúy Bình Châu trước đó thì con rể của mình là tiêu vương, trình độ tất nhiên sẽ không kém đám cố vấn trong công ty của mình.
- Được, để cháu xem xét...
Trang Duệ cũng không già mồn cãi láo, hắn đi đến bên cạnh Phương Di, lúc này những người vây quanh cũng nhường đường cho hắn. Địa vị của hắn trong giới đổ thạch thật sự là hàng thật giá thật, là đao thật cắt đá thật, có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì khác.
- Ủa? Là phỉ thúy đỏ sao?
Khi đi đến bên cạnh khối mao liêu thì Trang Duệ nhíu mày, nó có thể tích không nhỏ, có lẽ là năm sáu trăm cân, như vậy thì đã được coi là mao liêu lớn rồi, hơn nữa ngoài da còn có màu, chứng tỏ là loại nguyên liệu từ các mỏ cũ, tuy không thấy phỉ thúy nhưng mặt da có hơi đỏ, tỷ lệ cho ra phỉ thúy đỏ là rất cao.
Trang Duệ thật sự không rõ, nếu theo đúng lý thì với biểu hiện của khối mao liêu này còn tốt hơn cả khối mao liêu mà trước đó mình mở ra phỉ thúy đỏ biết bao lần, sao phải bày nó ở khu minh tiêu này? Hơn nữa nhìn vẻ mặt đám người chung quanh thì giống như căn bản không có hứng thú với khối mao liêu này thì phải.
Trang Duệ không biết nhắc đến chuyện này phải trách chính mình, từ khi hắn bắt đầu bán phỉ thúy đỏ ở cửa hàng Tần Thụy Lân trong Bắc Kinh thì chẳng những phỉ thúy đỏ mà cả loại phỉ thúy vàng, xanh lam, tím đều được người tiêu dùng hoan nghênh, kể cả những vật trang sức phỉ thúy vô sắc cũng được bán với giá tăng gấp hai ba lần.
- Ông chủ Trang, cậu thấy khối phỉ thúy này như thế nào?
Bên tai Trang Duệ vang lên âm thanh quen thuộc.
- Ôi, ông chủ Hàn, ngài là tiền bối, lời này tôi phải hỏi ngài mới đúng. Nhưng nhìn vào biểu hiện thì thấy khối mao liêu kia là rất tốt, vì sao lại đặt ở khu minh tiêu?
Trang Duệ thật sự là rất khó hiểu, hắn đặt câu hỏi, người ta coi trọng mình, nhưng hắn chỉ coi mình là một kẻ mới vào nghề mà thôi.
- Ha ha, ông chủ Trang, cậu nhìn một vòng chung quanh xem.
Trang Duệ nghe thấy vậy thì không khỏi đi đến nhìn phía sau khối mao liêu, sau đó hắn mới hiêu khối mao liêu vì sao lại đặt ở chỗ này.
Phía sau khối mao liêu này có rất nhiều vết nứt, có một vết nứt dài cả mét, hầu như là từ đầu đến chân, xuyên qua cả khối nguyên thạch.
Phỉ Thúy kiêng kỵ nhất là nứt, vì vết nứt quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến giá trị của phỉ thúy, nguyên thạch nứt nhiều như vậy cũng tương đối ít, nhưng những vết nứt cũng chia làm nhiều loại, cũng không phải nói có vết nứt thì phỉ thúy bên trong sẽ bị phế bỏ.
Thường thấy nhất là những vết nứt ngoài da, đó là những vết rách sâu, miệng vết nứt có rỉ sắt hoặc những vật chất tạp sắc khác, những vết nứt như thế chỉ cần dùng búa khẽ gõ vào vài cái, nó sẽ nứt ra, sẽ không ảnh hưởng đến kết cấu của phỉ thúy bên trong.
Những chỗ gần sát bên sắc xanh của phỉ thúy thì thường sẽ sinh ra những vết nứt hình hoa, có nguyên thạch chỉ thấy một chút vệt nứt hoặc có chút dấu vết mà thôi, sau khi cởi bỏ lớp da của mao liêu mới thấy rõ ràng. Đây là loại vết nứt ẩn hình, tác dụng nguy hại với phỉ thúy là rất lớn, thường nói đánh cuộc nứt ra chính là vì thế này.
Những loại vết nứt trên đều có thể đánh cuộc, nhưng nếu như gặp vết nứt ác tính, căn bản là người ta tránh còn chưa kịp, vì những vết nứt như vậy phân bố rõ ràng ngoài lớp da, diện tích lại mở rộng, có thể thấy được màu sằc và tạp chất thấm vào trong.
Khối nguyên thạch có sắc đỏ này là như vậy, vệt nứt ác tính như một dòng suối có thể dùng mắt thường thấy rõ ràng, bên trong còn có những hạt màu đỏ và đen, còn có cả tinh thể trắng pha lẫn vào nhau, dù cầ đèn pin chiếu vào cũng không thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Những nguyên thạch có biểu hiện như vậy thì trong mắt người đổ thạch có chín thua một thắng, có nghĩa là có một phần thắng nhưng chín phần là thua mất rồi.
Có câu tai nghe mắt thấy mới tin, Trang Duệ đổ thạch cũng khá nhiều, những khối nguyên thạch được người ta xem là phế liệu đều đã được hắn xác định có phỉ thúy cấp thủy tinh, vì thế hắn nhìn xong lớp vỏ thì phải dùng linh khí xem xét mới an tâm cho được.
Trang Duệ không ngừng rót linh khí vào trong vết nứt, hầu như đi vào ba mươi centimet thì vết nứt vẫn tồn tại, bên trong khối đá đầy những tinh thể màu đỏ nhưng không thấy tung tích của phỉ thúy đỏ.
Đúng lúc Trang Duệ định thu linh khí thì mắt chợt sáng rực lên, ở một vị trí cách mặt cắt phía bên kia mười centimet thì xuất hiện sắc đỏ.
"Là cấp thủy tinh!"
Trang Duệ chợt kích động trong lòng, đây là lần thứ hai hắn được thấy phỉ thúy cấp thủy tinh.
Chỉ là Trang Duệ tiếp tục xem xét thì càng thêm thất vọng, có lẽ là có ba mươi kilogam phỉ thúy đỏ, màu sắc hơi nhạt, không phải là đỏ như máu gà, chỉ được như cánh hoa hồng mà thôi. Tuy cấp bậc của phỉ thúy là rất tốt nhưng xét về mặt giá trị thì kém vòng tay huyết ngọc rất nhiều.
Hơn nữa khối phỉ thúy này còn có sự kết hợp giữa phỉ thúy nhiều cấp bậc khác với nhau, Trang Duệ thầm tính toán, nếu dùng phỉ thúy cấp thủy tinh làm vòng tay một cách hà tiện, có lẽ bán đi với gia hai triệu thì không là vấn đề.
Hơn ba mươi kilogam phỉ thúy còn lại, nếu gom góp lại thì tạo ra bảy mươi cái vòng tay sẽ không là vấn đề, hơn nữa còn có nguyên liệu nát, giá trị sẽ vượt qua còn số một trăm năm chục triệu.
Có khối mao liêu này, hơn nữa vừa rồi hắn còn nắm bắt được khối phỉ thúy cấp băng, nếu có thể thu vào cả hai thì trong tương lai vài năm cửa hàng Tần Thụy Lân của Trang Duệ sẽ không thiếu vật phẩm trang sức cấp bậc trung, đến lúc đó chỉ cần đánh cuộc thêm vài khối phỉ thúy cấp bậc kém giao cho công ty Tần Thị gia công thì sẽ giải quyết hoàn toàn nguồn cung.
- Ôi, mười loại mao liêu nứt thì có chín là đánh cuộc thua, nếu không phải khối mao liêu này khá lớn thì sẽ căn bản chẳng có giá trị đánh cuộc...
Tuy trong lòng rất vui nhưng Trang Duệ lại tỏ ra trầm trọng, mở miệng đã phán quyết về khối mao liêu này.
← Ch. 311 | Ch. 313 → |