Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 473

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 473: Già vẫn còn cương mãnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Lazada


Mà mỏ ngọc ở Tân Cương được khai thác hơn phân nửa, hiện tại Trang Duệ đã được chia hoa hồng từ nơi đó, cũng nhiều hơn ba ức, đợi đến lúc khai thác xong, mới có thể đạt tới 5 ức, không sai biệt lắm với Ngọc Vương gia.

Hiện tại thân gia trên người của Trang Duệ, tình toàn bộ các phần bất động sản, Trang Duệ có được ba ức tài chính, ít nhất sẽ tăng lên bốn năm lần trong tương lại.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao người trong nước thích đầu tư vào bất động sản, loại sinh ý này tuyệt đối là một vốn bốn lời, huống chi rất nhiều người đều có đủ tài lực, toàn là tay trái lấy tiền ngân hàng, tay phải trả lại, không khác gì tự đào hố chôn mình.

Sau khi nhìn hai khu triễn lãm, những bằng hữu tới từ thiên nam địa bắc này, trong nội tâm không tự chủ được sinh ra một tia kính sợ với Trang Duệ, tuy tiền tài không thể cân nhắc địa vị của một người, nhưng tuyệt đối có thể cân nhắc năng lực của người đó!

Trong ngành đồ cổ, cân nhắc một người thành công hay không, phải xem số lượng và chất lượng đồ cổ mà người đó cất giữ, tuy số lượng đồ của Trang Duệ không thể sánh bằng Mã tiên sinh, nhưng luận về giá trị thì nó có thể sánh ngang với vị Trần phu nhân chuyên môn sưu tập đồ cổ.

Trải qua lần mở bảo tàng này, Trang Duệ xuất đạo chưa tới hai năm, đã có được địa vị trong giới cổ vật trong nước, đã có thể đuổi theo Mã tiên sinh, trong đoạn thời gian dài phía sau, các buổi tọa đàm và trao đổi, sẽ bay tới tấp tới Trang Duệ, nhưng việc đó nói sau.

- Đi thôi, mọi người đi nhìn khu triển lãm đồ đồng nào, sau đó chúng ta đi ăn cơm.

Trang Duệ vỗ vỗ tay, sau khi mọi người chú ý, dẫn đầu đi ra khỏi khu gốm sứ, chợt thấy Bành Phi đâm đầu tới, Trang Duệ sững sờ một chút.

- Bành Phi, Đức thúc đâu? Không đến sao?

Con dâu của Đức thúc mấy hôm nay sanh con, với tư cách là ông nội, Đức thúc cũng muốn được nhìn thấy cháu trai mập mạp của mình đầu tiên, cho nên nhận được thư mời của Trang Duệ, hắn vãn ở lại Trung Hải mà không tới.

Đối với Đức thúc, trong lòng của Trang Duệ vẫn kính trọng hắn như cha, nhưng khi bảo tàng của Trang Duệ khai trương mà không thấy hắn tới, Trang Duệ cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cho nên Trang Duệ bảo Bành Phi mag đội nhân viên máy bay đi hối, chỉ cần con dâu Đức thúc sinh xong, sau khi Đức thúc nhìn thấy cháu trai, lập tức mang hắn trở về Bắc Kinh.

- Trang Duệ, Đức thúc mới tới, nhưng hắn lại chui vào trong khi triển lãm rồi.

Bành Phi chỉ chỉ vào khu triển lãm sau lưng, đó là khu triển lãm đồ đồng, hiện tại Trang Duệ cũng dẫn người đi qua.

Bởi vì giao dịch đồ đồng trong nước bị hạn chế, cho nên khách biết chơi đồ đồng rất ít, phần lớn đều là một ít chuyên gia nguyên cứu đồ đồng, đang đi nguyên cứu đại đỉnh thời Thương Chu kia.

- Đức thúc, chúc mừng ngài đã có cháu trai mập mạp, ha ha. Mạnh lão sư, vừa rồi khi cắt băng khánh thành, cho nên không đi tìm ngài được a.

Sau khi đi vào trong khi trưng bày đồ đồng, Trang Duệ nhìn thấy ở một cái tủ sát vách tường, có một vòng người, chen lấn đi vào xem xét, Mạnh giáo sư đang cùng Đức thúc đưa ra lời bình cho món đồ.

Tháng sáu là phần phỏng vấn nghiên cứu sinh, Trang Duệ đã thông qua, nói cách khác, thời điểm tháng chín, hắn đã là một học trò chính thức.

Lần này khai trương nhà bảo tàng, Trang Duệ cũng thông tri Mạnh giáo sư. Nhưng người tới quá nhiều, cho nên đã bảo anh rể của mình là Triệu Quốc Đống mời Mạnh giáo sư, thời điểm cắt băng khánh thành, Trang Duệ đã nghĩ tới đạo sư của mình, không hỏi qua Triệu Quốc Đống, nhưng không biết Mạnh giáo sư ở đâu cả.

- Ta chỉ là một lão già khọm khẹm không lên nổi mặt bàn, tiểu Trang ah, nhà bảo tàng của anh, đúng là không đơn giản, các bảo tàng lớn ở Bắc Kinh này, sợ rằng chỉ có bảo tàng ở cố cung và bảo tàng thủ đô ra, không còn một nhà bảo tàng nào có thể so sánh với ngươi cả.

Mạnh giáo sư là học giả thuần túy, trừ làm nghiên cứu khảo chứng ra, rất ít tham gia hoạt động xã hội, ban tổ chức Bách gia diễn đàn nhiều lần mời hắn, đều bị Mạnh giáo sư từ chối, vừa rồi cắt băng khánh thành, hắn cố ý né tránh.

- Mạnh lão sư, tôi vẫn còn trẻ, ngài khích lệ tôi như vậy, đệ tử không dậy nổi đâu.

Hắn đã quen biết Mạnh giáo sư được sắp một năm, Trang Duệ biết rõ vị lão sư này có tình tình kỳ quái, tính tình này nhìn người ta rất thuận mắt, thì nói giỡn không tức giận, nếu nhìn không vừa mắt, thì nói nhiều hơn một câu sẽ bực mình.

Quan hệ giữ Đức thúc và Trang Duệ thì không cần phải nói. Kéo Trang Duệ qua một bên, chỉ vào đồ cất giữ trong tủ kính, nói ra:

- Xú tiểu tử, qua đây nói một chút, vật này làm sao mà có được?

Trang Duệ nghe Đức thúc nói thế, liếc mắt nhìn món đồ trưng bày trong tủ kính, lập tức cười lên, thì ra là cái gương đồng mà hắn thu được ở Paris.

Lẽ ra món đồ này được đặt ở triển lãm phụ lục, nhưng đồ ở triển lãm phụ lục quá ít, tạm thời điều trưng bày chung với đồ đồng.

Trang Duệ vì cố ý làm nổi bật chỗ bất thường của gương đồng, cố ý tiến hành cải tạo tủ kính, lật nghiên gương đồng, mà ở trên gương đồng là một ngọn đèn, chiếu một góc nghiên bốn mươi lăm độ vào mặt gương.

Sau đó hình ảnh trong gương sẽ phản xạ trên vách tường, đó chính là hình bồ tát ngồi ngay ngắn trên đài sen, có một vầng ánh sáng sau lưng của bồ tất, tay cầm lọ, hai mắt khép hờ, sắc mặt hiền lành, bộ dáng thương dân từ bi.

Tuy đồ án phản xạ bồ tát này rất rõ ràng, nhưng tương đối nhạt, không dừng chân nhìn cần thận, rất khó quan sát được, hôm nay có đến mấy trăm vị khách, nhưng không có người nào nhận ra, ngược lại chỉ có Đức thúc và Mạnh giáo sư phát hiện ra.

Lai lịch của cái gương đồng này, đến bây giờ Trang Duệ vẫn không tìm ra, chỉ có thể quan sát bằng màu sắc linh khí mạnh yếu, cho ra phán đoán là thời Tùy Đường, bởi vì thời đại đó Phật giáo thịnh hành, hơn nữa phi thường giàu có, chỉ sợ khi đó chỉ có hòa thượng, mới có thể suy nghĩ và chế tác ra đồ vật tinh tế như vậy.

- Đức thúc, Mạnh lão sư, vật này tôi kiếm được ở Paris, cũng với những tác phẩm của Picasso, đều cùng trên tay của một người mà có được.

Đối với chuyện này, trong lòng Trang Duệ vẫn lấy làm tự hào, đào bảo sửa mái nhà dột trong nước, vẫn là chiếm tiện nghi của người nhà, ra nước ngoài mang bảo bối trở về, mặc cho ai cũng muốn khuếch đại lên, đều này nói lên một chữ "Trâu".

- Trang lão sư, ngài nói thật? Làm sao tôi chưa nghe qua chuyện này?

- Nói nhảm, đương nhiên là thật, không có thì làm sao nó nằm ở đây.

- Nước ngoài thật sự có nhiều bảo bối như vậy sao? Sau này ta cũng phỉa đi dạo ở nước ngoài mới được.

- Hiện nay đồ tốt trong nước cũng ít, trừ phi ngươi có đồ tốt và nhiều tiền, còn không thì không dễ như vậy đâu.

*****

Sau khi nghe Trang Duệ nói như thế, mọi người lập tức hưng phấn, bọn họ không biết, đại bộ phận đồ vật ở nước ngoài, đều là của Trung Quốc chế tạo, muốn đào bảo, độ khó cũng không nhỏ hơn trong nước.

- Chư vị, chư vị bằng hữu, tôi có vận khí tốt, bắt đầu tử các đồ vật trong cửa hàng, toàn bộ đều là phỏng chế phẩm, sau đó đi tới khố phòng mới tìm được họa phẩm của Picasso, chiếu theo lời tôi nói, muốn đào bảo ở nước ngoài, chưa hẳn đã dễ như trong nước.

Trang Duệ nhìn thấy tất cả mọi người đều muốn ra nước ngoài đào bảo, vội vàng mở miệng nói một chút, dù đồ vật bị nước ngoài cướp đi rất nhiều, nhưng hầu hết là bị người ta tư tàng đi.

Có xuất ngoại, cũng không bằng đi tìm trong dân gian, dù sao Trung Quốc có truyền thừa mấy ngàn năm, lục tung dưới mặt đất cũng có thể tìm ra nhiều thứ tốt, rất nhiều đấy.

Đương nhiên, Trang Duệ nói thế, người khác có nghe lọt hay không, vậy thì khó nói trước, chưa biết chừng sẽ có mấy người, xuất ngoại phơi bày một ít kỹ thuật giám định của mình a.

- Đức thúc, thứ mà ngài hỏi tôi, chỉ có thể nói là đồ vật thời Tùy Đường, nhưng lai lịch cụ thể, tôi không rõ ràng lắm.

Sau khi Trang Duệ về nước, đã từng tìm kiếm các sách ghi chép về đồ đồng, muốn nhìn một chút lai lịch truyền thừa của cái gương đồng này, nhưng làm cho hắn thất vọng, trong lịch sử không có một món nào cùng loại với vật này.

- Lấy ra xem một chút đi.

Đức thúc đối với cái gương đồng này rất tò mò, nhưng cách một lớp thủy tinh, hắn không cách nào quan sát tường tận được.

Trang Duệ gật gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho tổng thanh tra bảo an Dương Kiếm, đồng thời gọi cho Hoàng Phủ Vân, dựa theo quy định an toàn của bào tàng, mỗi khi mở tủ ra, đầu tiên phải có ba người cùng ký tên.

Mặt khác, còn cần chìa khóa do ba người cất giữ, mới có thể đồng thời mở tủ kính ra được, vẻn vẹn các thiết bị an ninh lắp đặt, đã làm cho Trang Duệ hao tốn hai trăm vạn nhân dân tệ, cho nên muốn mở cái tủ này, nhất định cần phải có ba người mới được.

- Trang tổng, Hoàng Phủ phó giám đống, hai vị trước ký tên đi.

Dương Kiếm đến hơi chậm, hắn vừa đi gọi cho các nhân viên bảo an của tàng, lấy Trang Duệ làm trung tâm, vẽ ra một bán kính nửa mét, cách ly những chuyên gia kia ra ngoài.

Dương Kiếm cầm trên tay một tờ giấy, sau khi đợi Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân ký tên, ghi rõ muốn mở tủ nào, lúc này mới lấy chìa khóa của mình ra, cắm vào cùng một lỗ khóa.

Loại chìa khóa đặc biệt này là loại đặc chế, căn cứ vào từ tính mạnh yếu, mở tủ ra, sau đó ba người cùng cắm chìa khóa vào một lỗ, mới làm cho cái tủ thủy tinh đặc chế chống đạn kia, từ từ mở ra.

- Đức thúc, ngài xem.

Trang Duệ thò tay lấy cái gương đồng xuống, mà bức hình quan thế âm màu trắng trên tường, lập tức biến mất không thấy gì nữa. Điều này làm cho một ít người hoài nghi nó chỉ là trang trí, lúc này triệt để biết được cái gương này rất thần kỳ.

Mà một ít người có nghiên cứu về đồng đồng, lúc nhìn thấy cái gương đồng này, trong mắt đều lộ ra thần sắc nóng bỏng, hận không thể vuốt vuốt cái gương đồng này vài cái.

Thời điểm Trang Duệ lấy gương đồng ra, Đức thúc đã đeo một bao tay trắng vào, sau đó cầm một cái kính lúp ra, cẩn thận quan sát nó.

Sau khi xem được ba bốn phút, lông mày Đức thúc nhíu lại, rõ ràng là cởi bao tay ra, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve mặt kính, trên mặt lộ ra thần sắc suy nghĩ.

- Tiểu Duệ, sau lưng cái gương đồng này có hình trang trí, tuy không nhìn rõ lắm, miễn cưỡng có thể phân biệt được chút hình dáng, nhưng hắn là phật giáo Phi Thiên Đồ, hơn nữa là Trung Nguyên Thức Phi Thiên, nói cách khác, phán đoán niên đại của ngươi là chuẩn xác.

Phi Thiên Đồ trong lời của Đức thúc, khởi nguyên tại Đôn Hoàng. Nhưng thời kỳ Bắc Ngụy, Đôn Hoàng Phi Thiên chịu ảnh hưởng rất sâu của Ấn Độ và Tây Vực Phi Thiên. Trên đại thể là Tây Vực Thức Phi Thiên, có ảnh hưởng của văn hóa Tây phương.

Mà Trung Nguyên Thức Phi Thiên Đồ, thời điểm hưng thịnh là Tây Tùy đến nhà Tùy, hình thức biều hiện là phật giáo thiên nhân và đạo vũ giáo, sở dĩ Đức thúc có phán đoán này, bởi vì phía sau gương đồng, miễn cưỡng có một hình đạo quan.

Đức thúc dừng một chút, nói tiếp:

- Về phần hiệu quả phản xạ hình ảnh của cái gương, dựa theo quan sát của ta, có lẽ là cùng đường văn bị nghiền nát có quan hệ rất lớn, nó thông qua các đường văn nhỏ khó nhìn thấy bằng mắt thường, tạo thành hình bồ tát. Về phần niên đại cụ thể, ta nghĩ hắn là thời Tùy, bởi vì thời Tùy quan thế âm bồ tát ngồi chiếm đa số, tướng mạo có cái đầu lớn, chỉnh thể sinh động trôi chảy, quần áo và trang sức bay múa phiêu dật, cực kỳ tương xứng với đồ án phản xạ.

- Đức thúc, vẫn là ngài lợi hại, hiệu quả của quan thế âm này, đúng như lời của người nói a, nó là do đường vân tạo thành, nhưng nó đã tuyệt tự, tôi nghĩ chắc không còn cái nào khác nữa đâu.

Đức thúc vừa dứt lời, Trang Duệ đã giơ ngón cái lên, hắn thật sự tâm phục khẩu phục. Bởi vì dùng kính lúp bình thường, căn bản không phát hiện đường vân cực nhỏ trên mặt gương đồng, mà Đức thúc chỉ dùng ngón tay sờ một tí, đã đưa ra phán đoán chuẩn xác.

Mà Trang Duệ phải sử dụng linh khí trong mắt, mới có thể nhìn ra mánh khóe, Đức thúc không thể nghi ngờ là cao minh hơn rất nhiều. Tuy tuổi đã cao, nhưng vẫn rất cương mãnh, học vấn trong bụng, đã hơn Trnag Duệ mấy năm.

Thông qua Đức thúc giảng giải. Trang Duệ cũng học được nhiều điều, lúc trước hắn vẫn không có chú ý tới đồ án của quan thế âm, chính là tạo hình đa số thời Tùy, có thể thông qua đó mà phán đoán xuất xứ a.

Xem ra phân bật cổ vật, vẫn có thể tử một điểm nhỏ, mà đưa ra phán đoán chính xác.

- Tốt rồi, tất cả mọi người tập trung tới cửa đi, sau khi chúng ta cơm nước xong xuôi, buổi chiều có thể tới đây trao đổi học thuật với nhau.

Sau khi đem cái gương đồng bỏ vào trong tủ kính, Trang Duệ bắt đầu bảo Dương Kiếm dọn bãi.

Nghiêm chỉnh mà nói, buổi chiều nhà bảo tàng mới chính thức khai trương, đến lúc đó sẽ có một ít cơ quan du lịch đưa du khách tới đây tham quan.

Các điểm du lịch cấp quốc gia, tuy rằng do cục quản lý du lịch của quốc gia quản lý, nhưng mà do một ít hoàn cảnh đặc tù, mà có thể có một ít liên hệ với những ngành khác.

Mà quan hệ giữa cơ quan du lịch cùng với các địa điểm du lịch lại thập phần chặt chẽ, cho nên chỉ cần một vị lãnh đạo có chức quan không cao nhưng trong tay cầm thực quyền ở tứ cửu thành lên tiếng, viện bảo tàng của Trang Duệ sẽ được nằm trong các tuyến đường của cơ quan du lịch ngay.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-629)