Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Kim Đồng - Chương 496

Hoàng Kim Đồng
Trọn bộ 629 chương
Chương 496: Tuyết Sơn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-629)

Siêu sale Shopee


- Nghe ta nói, bạch sư từ trước tới nay đều ở chung một chỗ với ta, nó không thể nào có mặt ở đó được.

Trang Duệ vội vàng đáp lời, dọc theo con đường này bạch sư chưa có lần nào thoát khỏi tầm mắt của mình, căn bản không thể là chúa cứu thế từ miệng David.

- Ðó là một con sư tử, không phải là con báo.

Chính lúc này Ngụy Chính cũng đã tỉnh táo lại, tham dự vào việc bàn luận, ba ngýời càng nói càng loạn, thiếu chút nữa đã thành phiên họp chợ, người thì nói đó là con báo, người kia bảo là sư tử. Mãi hơn mười phút đồng hồ sau, Trang Duệ mới hiểu rõ được nguyên do sự tình.

Nguyên lai sau khi mấy ngýời này bắt đầu lên núi, trên đường đi mọi việc khá suôn sẻ. Chu Vĩ vị tiểu đội trưởng này cũng có chút kinh nghiệm, kiên trì trèo lên được một đoạn thì thấy bên này có một hồ nước nhỏ, hõn nữa địa thế bằng phẳng, thích chí liền quyết định cắm trại ở chỗ này.

Chẳng qua là khi bọn họ đang cầm xẻng nhỏ bào băng, chuẩn bị dựng túp lều, thì đột nhiên trong đống tuyết toát ra một con báo chiều dài tới 1m5, toàn thân xọc vằn đen trắng hướng về phía Triệu Quân mà nhào tới.

Khi đó móng vuốt sắc bén của con báo chụp được người Triệu Quân liền xé rách trang phục leo núi chỗ đùi hắn một mảng lớn. Triệu Quân thất kinh, cãn bản là vô lực ngăn cản con báo kia tập kích, mắt thấy con báo sẽ bổ nhào cắn cổ họng hắn thì một tiếng gầm nhẹ truyền tới tai mọi người.

Theo tiếng gầm chấn động màng nhĩ kia liền xuất hiện con bạch sư từ trên núi cao bổ nhào xuống (ách, ba người kia duy nhất một ý kiến thống nhất là động vật nhảy cứu chính là bạch sư, Trang Duệ cũng không phản bác nữa, đối với người đang mất lý trí thì không nên tranh cãi với họ).

Ðoạn sau câu truyện sẽ là anh hùng bạch sư xả thân quên nghĩa cứu lấy người học sinh bị thương cùng đồng bạn ngoại quốc. Kết quả cuối cùng là bạch sư dũng cảm đã đem con báo (hoặc con sư tử) đuổi đi.

Mà đám người Chu Vĩ còn lại thấy bắp đùi Triệu Quân chảy máu không ngừng đều sợ đến ngây người, bình thường ở đội ngũ leo núi học được cách sơ cứu nay ở trên núi Himalaya đã sớm quên không còn một mảnh.

- Khụ, đại ca, ngươi chả nhẽ có thuật phân thân à?

Trang Duệ cười cười sờ đầu bạch sư, đột nhiên giật mình, trong thôn đám người dân Tây Tạng không phải nói trên chân núi đã gặp qua Tuyết Ngao sao? Chả nhẽ...

Mà bạch sư tựa hồ cảm nhận được mối nguy hiểm nào đó, giờ phút này lộ ra vẻ nôn nóng bất an, ánh mắt hướng lên đỉnh núi, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ.

Ðộng vật đối với đồng loại hoặc là đối với sinh vật uy hiếp đến mình rất là nhạy cảm, bạch sư có động tác như vậy nhất định là có quan hệ tranh đấu với hai con mãnh thú kia.

- Đừng nóng vội, chỉ cần nó ở trên núi, chúng ta có thể tìm được.

Trang Duệ trấn an bạch sư một chút, hắn cũng không dám tùy ý để bạch sý một mình lên núi. Phải biết rằng, bạch sư mặc dù dũng mãnh, nhưng mà mãnh thú trên đại Tuyết Sõn này cũng không phải ngồi không. Cho dù có lưỡng bại câu thương đi chăng nữa, Trang Duệ cũng không muốn vậy.

- Gia Thố đại ca, Triệu Quân thương thế ra sao rồi?

Ôm đầu xoa xoa cổ bạch sư, Trang Duệ ngồi xổm xuống hỏi.

- May mà không có tổn thương đến xương cốt. Ðúng rồi, mấy người tiểu tử các ngươi sao không cho hắn uống thuốc?

Gia Thố đã sơ cứu vết thương trên người Triệu Quân, dùng thuốc xịt Vân Nam khử trùng qua vết thương rồi lấy băng gạc băng bó lại.

- Ta... Chúng ta đã đánh rơi mất ba lô, đang lúc chuẩn bị đi tìm thì các người tới đây.

Không biết là do ngượng ngùng hay uống nhiều rượu mà trên mặt đội trưởng Chu Vĩ lúc này đỏ bừng. Thật ra thì mấy người bọn hắn lúc ấy cũng sợ choáng váng, không có một mình chạy xuống núi coi như là có chút lương tâm rồi.

Lúc này sắc trời đã về tối, ánh trăng sáng tỏ khắp nơi, chung quanh hơn 10m là có thể thấy rõ. Trang Duệ nhìn khắp nơi một chút, ở quanh đây có rơi lả tả mấy trang bị leo núi.

- Chu Vĩ, các ngươi trước hết tìm đồ đạc trở về sau đó làm chút gì để ăn

Trang Duệ thấy mấy người Chu Vĩ hồi phục xong, bắt đầu chỉ huy.

Trong mấy người này, cái vị gọi là Ngụy Chính lá gan nhỏ nhất, khi Chu Vĩ cùng David đánh thức hắn dậy, hắn co cổ nhìn về phía màn đêm dày đặc, lắp bắp nói:

- Trang... Trang đại ca, nếu con báo kia lại... lại đến nữa thì làm thế nào?

"Ta kháo, nhát chết vậy mà thích thám hiểm leo núi?" Trang Duệ trong bụng thầm mắng một tiếng, nói:

- Không có chuyện gì, có bạch sư ở đây cho dù có con cọp tới cũng không phải sợ.

Ngụy Chính nhìn hình thể to lớn bạch sư một chút mới miễn cưỡng gật đầu, bắt đầu đi thu thập đồ đạc mình mới làm rơi xuống.

- Tiểu Trang, không thể ở trên núi ngây người như vậy được, như thế vào ban đêm sẽ gây chứng viêm vết thương có thể ảnh hưởng đến tính mạng.

Trải qua việc vừa rồi, Triệu Quân lúc này đã thiếp đi, bất quá Gia Thố trên mặt vẻ đồng cảm. Kinh nghiệm lên núi của hắn nhiều không chỉ mấy người như Chu Vĩ có thể sánh bằng. Ở trên cao nguyên mà bị thương tương đương với mất nửa cái mạng rồi.

- Vậy bây giờ phải làm sao? Gia Thố đại ca, buổi tối mà xuống núi thì rất nguy hiểm.

Trang Duệ sửng sốt một chút, ở trên núi cao dốc đứng thế này khi lên phải nhờ cuốc chim mới bò lên được.

Mặc dù đây là đất tuyết, nhưng ở dưới là một tầng băng cứng, đêm nay mà không cẩn thận thì có thể ngã té đầu chảy máu.

Trang Duệ vốn tính nghỉ ở trên núi một đêm, ngày mai cho mấy người kia xuống núi. Dĩ nhiên hắn sẽ không xuống cùng bởi mục đích của chuyến đi này còn chưa đạt được.

- Trước tiên ăn cái gì nghỉ ngơi một chút, nhân mạng quan thiên, cho dù khó đi cũng phải xuống núi.

Gia Thố thoáng nhìn qua, cho dù là đang ngủ hô hấp của Triệu Quân vẫn hơi có chút gấp gáp liền hạ quyết tâm. Bởi ở trên núi nhiều nhân tố không xác định xảy ra nhiều lắm. Vạn nhất tiểu tử này vết thương mà bị chứng viêm sợ rằng sẽ hết thuốc chữa.

- Được rồi, ta đi giúp bọn hắn nấu nước.

Trang Duệ gật đầu, đi tới đám người Chu Vĩ.

Bọn họ dùng rượu cồn đặc chế chứa bằng lò nhôm không lớn lắm có thể giắt bên người. Mấy người này cũng nhớ chút kiến thức sinh tồn đã học biết dùng tuyết đun thành nước sôi.

Ở trên núi cao ngọn lửa cháy rất bé, nhiệt độ cũng không đủ, một nồi nước đun hơn nửa giờ vẫn chưa sôi. Trang Duệ đem thịt đông lạnh thả vào, lại qua gần một giờ nữa khi bụng mấy người sôi xục thì thịt mới xem như là đã mềm.

- Trang... Trang đại ca, cám ơn các ngươi đã cứu ta.

Lúc này người bị thương Triệu Quân đã tỉnh lại, bất quá trên mặt không còn vẻ hăng hái như lúc trước kia.

Triệu Quân biết, nếu như không phải là Trang Duệ cùng Gia Thố kịp thời chạy tới nơi, chỉ dựa vào đám gà mờ đồng học Chu Vĩ với chút kiến thức cứu hộ, không chừng mạng nhỏ mình đã mất phải chôn vùi nơi cao nguyên Tuyết Sơn xinh đẹp này.

- Không cần phải nói nhiều như vậy, nghỉ ngơi đi rồi ăn chút đồ ăn, Gia Thố đại ca sẽ đưa mấy người các ngươi xuống núi.

Trang Duệ khoát tay áo, cố gắng nuốt miếng thịt còn chưa đun chín xuống, sau đó lấy ra chút nước trộn lẫn với lúa mì thanh khoa tạo thành một mớ hỗn độn liền đưa cho Triệu Quân đang nằm trong lều.

- Cái này...

Nhìn đống đen đen trước mặt, Triệu Quân trên mặt lộ ra thần sắc quái dị, ở trong nhóm người này thì tính ra gia cảnh nhà hắn là tốt nhất. Vì chuẩn bị cho lần này lên núi, hắn xài mười mấy vạn mua trang bị thức ăn, bình thường đã bao giờ ăn cái thứ này đâu.

- Nếu không muốn chết thì hãy ăn đi, ăn mới có khí lực, có khí lực mới có thể xuống núi được.

Trang Duệ đem thức ăn nhét vào trong tay Triệu Quân, xoay người sang chỗ bạch sư đang nhai thịt. Mặc dù bạch sư tuổi còn nhỏ, nhưng mang thịt dê bò đến độ cao này cũng phải cứng như đá, phải đun mềm đi mới ăn được.

Trang Duệ đút thức ăn cho bạch sư rồi vội vã ăn chút thức ăn còn lại, kéo Gia Thố sang một bên nói:

- Gia Thố đại ca, ngươi mang bọn hắn xuống núi đi, ta muốn mang bạch sư đi tìm một con chó ngao chó ngao Tây Tạng khác.

- Cái gì? Một mình ngươi lên núi?

Gia Thố nghe thấy Trang Duệ nói, sửng sốt một chút liền khoát tay nói:

- Không được, tuyệt đối không được, quá nguy hiểm, ngươi có biết bắp đùi Triệu Quân chính là bị báo tuyết đả thương, lên núi lúc này là không an toàn.

- Báo tuyết? Nơi này sẽ có báo tuyết sao?

Trang Duệ biết loại động vật này, độ thưa thớt của nó phải ngang với gấu trúc. Nơi nào có dấu vết con người thì cơ hồ nó là tuyệt chủng, không nghĩ rằng tới nơi không nổi danh cho lắm lại gặp phải loài này.

- Nhất định là báo tuyết, ta đoán chắc là từ bên kia núi Tuyết Sơn chạy tới, ngọn núi này bình thường ít người leo cho nên động vật gặp tương đối nhiều một chút.

Nghe thấy Gia Thố giải thích, Trang Duệ có chút hiểu ra, không gian sinh tồn của những loài động vật này bị dồn ép, chỉ có thể hướng về nơi vắng vẻ sâu xa mà trốn, con báo tuyết này cũng như thế.

- Gia Thố đại ca, có bạch sư ở chỗ này cho dù gặp động vật gì cũng không phải sợ.

Gia Thố vừa nói như thế, ngược lại càng kiên định ý nghĩ lưu lại của Trang Duệ." Nếu như mình xuống núi rồi mới đi lên làm chậm trễ mất một ngày. Ai mà biết được nếu con chó ngao Tây Tạng kia bị quấy rối mà rời Tuyết Sơn đi mất thì sao?".

- Không được, cái này quá nguy hiểm.

Gia Thố lắc đầu, hắn mặc dù không biết thân phận Trang Duệ nhưng mà hắn biết Trang Duệ là người mà Ban Thiện tự mình mời tham gia làm khách quý lần thẩm tra này-thẩm tra của đội ngũ hướng đạo sinh, Gia Thố có trách nhiệm chịu sự an toàn cho Trang Duệ.

- Gia Thố đại ca, không cần phải nói nữa, ta sẽ không xuống núi, nhân mạng quan thiên, ngươi tốt nhất là tìm cách là làm sao đem mấy tiểu tử kia xuống núi an toàn đi.

Trang Duệ khoát tay ngăn lời Gia Thố định nói, hơn một năm nay, từ địa vị biến hóa, thân gia tài phú gia tăng, Trang Duệ giờ đây nhấc tay nhấc chân sinh ra một cỗ uy nghiêm không cách nào hình dung. Cái khoát tay đúng là đã ngăn chặn lời Gia Thố định nói tiếp.

Gia Thố thấy mình không có cách nào thuyết phục được Trang Duệ nữa, thì đành thôi, Triệu Quân thương thế đúng là không thích hợp ở trên Tuyết Sơn nghỉ vài ngày, sau khi suy nghĩ một chút liền nói:

- Vậy cũng tốt, bất quá Tiểu Trang ban đem tuyệt đối không thể lên núi, mặt khác cũng không thể dựng lều ở những nơi như thế này.

- Tại sao vậy? Nơi đây địa thế rất đẹp mà.

Trang Duệ có chút không giải thích được, kể từ khi lên Tuyết Sơn tới nay, chỗ này coi như là nơi thích hợp nhất để dựng chỗ ở tạm thời, hơn nữa bên cạnh còn có một cái hồ nhỏ chưa bị đóng băng tiện cho việc tiếp nước.

- Lão đệ, chỗ này có hồ, rất nhiều động vật sẽ tới đây uống nước, sợ rằng con báo tuyết kia cũng bị hấp dẫn mà tới đây.

Gia Thố dùng đèn pin chiếu về đống tuyết bên cạnh hồ nước, nói tiếp:

- Ngươi có nhìn thấy chút xương động vật còn sót lại kia không? Chắc chắn là lúc đang uống nước thì bị tập kích.

Trang Duệ theo ánh đèn nhìn lại, quả nhiên, trên mặt đất vương vãi ít hài cốt động vật, thậm chí còn nguyên bộ khung xương của một con dê núi, chắc là sau khi chết bị kên kên rỉa thịt chỉ còn lại xương.

- Chớ xem thường những con động vật trên Tuyết Sơn này, giống như chúng ta lúc trước đã thấy con Kim Điêu kia có thể đem dê bò cắp bay lên trời, càng không phải nói nếu là con người. Để ta và ngươi đi dạo quanh một chút xem nơi đây có chỗ nào thích hợp không.

Gia Thố nói làm cho Trang Duệ không kìm lòng run rẩy một cái, hắn cũng không muốn thử nghiệm dính mấy cái lỗ nhỏ trên người, sau đó là bay trên không trung, bạch sư tuy hung mãnh nhưng chỉ có thể nhìn ác điểu bay trên bầu trời, không thể nói trước được điều gì.

- Trang... Trang đại ca, các ngươi muốn đi đâu?

Trang Duệ cùng Gia Thố đứng lên, mang theo bạch sư muốn hướng lên núi làm cho đám học sinh mấy người Chu Vĩ sợ hãi, bọn họ bị báo tuyết tập kích vừa rồi đã sợ đến bể mật.

Trang Duệ cười cười nói:

- Không có chuyện gì, ta chỉ ở quanh đây thôi sẽ lập tức trở lại.

- Ta có thể cùng đi với huynh được không?

Chu Vĩ hỏi.

- Ta cũng muốn.

- Còn có ta.

Ngoại trừ Triệu Quân nằm trên mặt đất lạnh lẽo kia ra, mấy người còn lại cũng đứng dậy. Ở trên núi Tuyết Sơn yên tĩnh này làm cho bọn họ không cảm thấy được gì ngoài sự lạnh lẽo.

- Mấy người các ngươi đều đi thì ai trông Triệu Quân? Đợi lát nữa chúng ta trở lại, các ngươi có thể xuống núi.

Trang Duệ tức giận khoát tay áo, cùng Gia Thố bước lên núi nhanh hơn.

Ở trên núi độ cao so với mặt biển đến năm ngàn thước nhiệt độ sẽ hạ xuống, Trang Duệ giờ phút này chỉ khoác một cái áo bông vải. Bởi vì sợ trượt chân, hắn cũng dùng gậy đâm sâu tạo lỗ trong tầng băng mới đặt chân bò lên, tốc đọ so với ban ngày chậm rất nhiều.

Bò được hơn nửa canh giờ mới đi được hơn 100m, quay đầu lại vẫn có thể thấy ánh đèn đám người Chu Vĩ.

Đột nhiên, Gia Thố dừng bước chân, hắn chỉ tay vào chỗ kia cách hơn mười thước nói:

*****

- Tiểu Trang, chỗ này có thể.

Trang Duệ theo ánh đèn nhìn lại, chỗ này quả thật không tệ, nằm sát sườn núi, địa thế bằng phẳng, mặc dù đất trống không lớn nhưng mà đủ để mình dựng một cái lều.

- Được, ở chỗ này đi.

Trang Duệ để ba lô trên lưng xuống, đem lều lấy ra, Gia Thố thì nhẹ nhàng cầm xẻng đập lớp băng cứng để cố định lều. Trên núi gió lớn, không giống như trên thảo nguyên chỉ cần cắm xuống đất, ở đây nhất định phải gia cố.

- Gia Thố đại ca, đi, đệ tiễn mọi người đi một đoạn.

Hơn mười phút đồng hồ sau, lều đã dựng tốt, Trang Duệ đem balo của mình thả vào trong, sau đó cầm một chiếc đèn pin buộc trên lều. Cứ như vậy khi mình trở lại có thể tìm tới lều, hơn nữa cũng không có động vật nào ngu xuẩn mà xông tới.

Trở lại chỗ đám người Chu Vĩ, Gia Thố chỉ cho bọn họ mang theo thức ăn cùng dây thừng, các trang bị leo núi ra các vật khác cũng đem vất hết ở đây, đợi ngày mai để cho mấy người trong thôn đến lấy.

Triệu Quân chân không thể đi được, Gia Thố dùng dao găm xé một cái lều, sau đó dùng dây thừng buộc các góc tạo thành một cái cáng đơn giản.

Bởi vì lều vải bạt này khá dày nên cáng không cần phải nâng mà đi, có thể để trên mặt đất mà kéo, người đi trước chỉ cần chú ý tránh va phải đá, nham thạch là ổn rồi.

Sau khi công tác chuẩn bị hoàn thành, Trang Duệ tiễn đưa bọn họ tới độ cao bốn ngàn thước so với mặt biển mới quay người lên núi. Không có người ngoài, Trang Duệ động tác nhanh hẳn, lúc nãy tốn mất hơn ba giờ mới xuống được đoạn kia nay leo lên Trang Duệ chỉ dùng nửa giờ.

Đến khi Trang Duệ trở về nằm trong trướng bồng của mình thì lúc đó cũng đã hơn 12 giờ đêm rồi.

Bạch sư hơn nửa thân thể nằm trong trướng bồng, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài, mặc dù nhiệt độ hiện tại đã xuống dưới âm 10 độ C nhưng đối với bạch sư mà nói vẫn có thể chịu đựng được.

...

Ngày thứ hai sáng sớm, Trang Duệ đột nhiên bị một tiếng hú làm cho thức tỉnh, mở mắt phát hiện ngoài trời sắc đã sáng mà bạch sư vốn nằm ngủ bên cạnh mình nay cũng không thấy tăm hơi đâu.

- Ta kháo, bạch sư, đây là ngươi vồ được?

Trang Duệ mới vừa chui ra lều liền giật mình, bởi vì ở ngoài lều trên mặt tuyết có một con sơn dương dài hơn một thước.

Ở nơi cổ họng sơn dương có dấu vết cắn xé, khắp mình có vết máu chảy thành một vệt máu kéo dài hơn 100m từ phía hồ nhỏ kia.

- Tiểu tử ngươi thật đúng là không thể sống ở chỗ này, nếu không chả biết có bao nhiêu động vật bị ngươi làm hại.

Trang Duệ sờ thân thể sơn dương kia một chút, vẫn ấm, xem ra chỉ mới bị bạch sư cắn chết, chắc là sáng sớm đang lúc uống nước bị bạch sư ám toán.

"Ô... ô ô" Bạch sư ủy khuất gầm gừ nhẹ một tiếng, sau đó dùng miệng cắn cổ sơn dương kéo về phía Trang Duệ một chút.

- Được rồi, biết tâm ý của ngươi rồi.

Trang Duệ nở nụ cười, hắn biết đây là thức ăn bạch sư đưa cho mình.

Bất quá Trang Duệ cũng không có tài lột da xẻ cốt, chỉ có thể quay người vào lều lấy ra một cái đại đao, bất chấp da lông sơn dương trực tiếp cắt một cái chân sau. Lúc này bạch sư mới đem thịt dê còn lại kéo sang một bên bắt đầu bữa sáng của mình.

Trang Duệ mang bếp rượu cồn đun một nồi nước, đem thịt dê cắt thành miếng bỏ vào, đợi nước sôi thì căn bản thịt cũng đã chín, ăn tạm cho qua bữa sáng.

- Đi thôi, ngươi cần đánh hơi, tìm bạn đời phải dựa chính ngươi a.

Bữa tiệc ban sáng tiêu tốn hơn hai giờ của Trang Duệ, thu thập lều xong, Trang Duệ để cho bạch sư dẫn đường tiếp tục bò lên cao.

Càng đi lên, độ dốc của núi càng lớn, có nhiều chỗ cho dù là Trang Duệ cũng phải đóng đinh trên nham thạch rồi móc dây thừng vào để đề phòng vạn nhất có gì xảy ra.

Đến lúc này Trang Duệ mới cảm thấy mình như leo tường, thân thể dán chặt trên sơn nham, xoay người xuống dưới là vách đá cao trăm mét, thỉnh thoảng có cục đá rơi xuống trên đây vẫn nghe thấy tiếng rơi vang.

Có một đoạn cao hơi ba mươi thước khiến cho Trang Duệ hao hết sức lực mới leo lên được, tuy thân thể không có cảm giác mệt mỏi nhưng tinh thần đã sơm uể oải rồi. Phải biết rằng, lúc gió núi thổi qua, Trang Duệ cảm thấy mình như phiêu diêu trước làn gió.

Vậy mà bạch sư bò lên khá nhẹ nhàng, với bốn móng vuốt sắc bén kia độ dốc như vậy căn bản không làm khó được nó, thân thể to lớn vậy mà nhanh nhẹn vô cùng. Đôi khi, Trang Duệ vô cùng hoài nghi bạch sư nên xếp chung cùng loại họ mèo mới đúng.

Gần lên đến đỉnh núi, tuyết đọng càng đầy, khắp xung quanh một màu trắng xóa, thôn trang dưới chân túi bé như bàn tay, trên đỉnh đầu thì bầu trời xanh thẳm.

- A! A... A... A.

Trải qua gần bốn giờ leo núi, Trang Duệ rốt cục lên tới đỉnh núi, xung quanh bát ngát làm Trang Duệ không nhịn được hét lớn lên một tiếng, từng đợt âm thanh vọng lại còn kèm theo tiếng bạch sư gầm.

Mặc dù không cao hiểm trở như Everest hay không nổi tiếng như núi tuyết Mai Lý, nhưng khi đứng nơi đỉnh núi này Trang Duệ lại có cảm giác như đứng trên đỉnh của kim tự tháp, nhìn các dãy núi nhỏ mà trong lồng ngực phập phồng sự kích động hào hùng.

Đỉnh núi ước chừng rộng 400 mét vuông, đỉnh núi được bao trong vòng tròn, nhìn các bình dưỡng khí mà người đi trước vứt lại Trang Duệ mới biết mình không phải là người sớm nhất chinh phục ngọn núi này.

Sau khi Trang Duệ nghỉ ngơi một lúc mới bắt đầu làm cơm nước. Leo núi tiêu hao khí lực rất lớn, mặc dù có linh khí bổ xung nhưng Trang Duệ vẫn muốn ăn cơm, huống chi còn có bạch sư ở đây.

Nấu một khối thịt dê lớn ném cho bạch sư, Trang Duệ hỏi:

- Bạch sư, bạn đời của ngươi ở đâu?

"Ô ô" bạch sư ngẩng đầu, hướng về phía sau núi gầm nhẹ một tiếng.

- Ở bên kia?

Trang Duệ hướng phí đối diện nhìn lại, không khỏi nheo mắt, mặc dù núi bên kia không cao nhưng trùng trùng lớp lớp, nhiều đỉnh núi hợp lại, nếu như muốn tìm thấy chỉ sợ mất không phải một hai tháng mới xong.

- Được, nếu không tìm thấy ta quyết không trở về, đúng không?

Trang Duệ cắn miếng thịt chấm muối còn đang nửa chín nửa sống, hung hăng nói. Dù sao cũng không thể chỉ lo cho bản thân mà để bạch sư cô độc, thật không dễ dàng khi biết tin tức của một con Tuyết Ngao khác nay nó đã sắp hiện ra trước mắt, Trang Duệ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu.

- Ha ha, vậy lưu lại chút kỉ niệm đi.

Sau khi cơm nước xong, Trang Duệ dùng dao găm cắt một khối bạt vải viết lên trên dòng chữ:" Trang Duệ cùng bạch sư đã tới đây một lần". Sau đó cột vào một cây gậy cắm trên đỉnh núi tuyết giống như cột cờ vậy.

Khi Trang Duệ đang làm việc này, bạch sư ở một bên lắc mình đi, từ cổ họng gầm gừ một tiếng nhỏ tựa hồ khinh bỉ hành động của Trang Duệ.

Thu thập xong đồ đạc, Trang Duệ đeo balo to nửa người kia lên, theo chân bạch sư bắt đầu tìm đến một ngọn núi khác.

Ở bên nay núi địa thế bằng phẳng hơn rất nhiều, đứng ở phía trên là có thể thấy rõ ràng, không có dốc đứng chót vót, hơn nữa tuyết đọng so với nơi khác cũng ít đi rất nhiều, ở giữa sườn núi đã có thể thấy các lùm cây thấp bé.

Trên đường xuống núi, không phải gà tuyết thì cũng là thỏ tuyết trên cao nguyên bị bạch sư quấy nhiễu phải chạy ra ổ. Trang Duệ có chút hối hận khi không mang súng đến, nhìn đầu gà tuyết trên này nếu bắt được đem nấu canh sợ rằng mùi vị không thua gì "Phi Long" ở rừng núi phía Đông Bắc.

Bạch sư lúc này đã ăn no rồi nên không có vồ bắt, chẳng qua chỉ rượt đuổi ham chơi thôi. Bởi vậy khiến cho đám động vật như gà thỏ trên cao nguyên này hoảng sợ hết hồn.

Lúc trước ở trên núi thì còn có thể thấy nhiều dấu vết con người, nhưng đến phía sau núi mới chính là nơi ít người lui tới, dây leo lùm cây mọc khắp nơi, ở nơi hoang vu tuyết sơn này toát lên sức sống bền bỉ cùng ương ngạnh.

Lúc đi tới giữa sườn núi, khí trời cũng không lạnh, gió núi thổi vào người khiến sảng khoái mát mẻ.

-Ô ô

-Ô ô ngao... Ô ô ngao.

Đột nhiên, một tiếng gầm dã thú truyền đến, âm thanh cách chỗ Trang Duệ không xa, đang lúc Trang Duệ lắng nghe xem tiếng kêu ở đâu, bạch sư bỗng gầm một tiếng, bộ lông trắng trên đầu dựng đứng lên, thân thể như một mũi tên phóng đi.

- Bạch sư, đợi ta một chút.

Đợi đến khi Trang Duệ phản ứng kịp thì bạch sư đã lao đi được hơn 10m rồi, thoáng cái đã khuất sau một tảng đá khổng lồ.

Từ balo rút ra đại đao, thuận tay đem máy quay lấy ra, Trang Duệ vội vàng đuổi theo, lúc này tiếng xé gió truyền tới tai, Trang Duệ có thể khẳng định, lúc này song phương tranh đấu hẳn bên kia chính là con Tuyết Ngao trong truyền thuyết.

- Cái này... có phải quá khoa trương không?

Đợi đến khi Trang Duệ chạy đến sau tảng đá thì chiến đấu đã kết thúc, tình cảnh hiện lên trước mắt hắn làm Trang Duệ có chút kinh ngạc.

Một con Tuyết Ngao nhỏ hơn bạch sư một chút cả người lông trắng, giờ đây trên người nó dính đầy máu tươi nằm gục một bên, mà ở bên cạnh nó, bạch sư đang uy phong lừng lẫy dùng móng vuốt cào xé một con báo tuyết dài chừng một thước hai.

Con báo tuyết kia trông như một con mèo to, thân thể màu xám trắng ban đen, trên lưng lốm đốm mấy vết chấm đen, tứ chi mảnh khảnh màu đen, ngoài tứ chi ea thì chỗ khác đều màu xám trắng.

Lúc này khi đang cắn xé với bạch sư, trên khóe miệng có chùm râu đen trông như là một con mèo to lớn xinh đẹp.

Mặc dù báo tuyết ở trên núi tuyết này có thể mà ông vua không ngai nhưng khi đối mặt với bạch sư đang say máu lúc này thì thân thể nó như một đứa trẻ con vậy

Đầu bị bạch sư vỗ mạnh một cái, báo tuyết yếu ớt giãy dụa, bạch sư nhân cơ hội cắn tới cổ họng con báo tuyết.

- Đừng cắn chết nó, bạch sư, mau nhả ra.

Đang lúc cầm máy quay, Trang Duệ vội vàng lên tiếng ngăn bạch sư lại, một con báo tuyết xinh đẹp như vậy nếu như chết trong tay bạch sư thật sự là có chút đang tiếc.

Phải biết rằng, loại động vật này số lượng trên thế giới đã thuộc mức lâm nguy, hiện tại bất quá chỉ có hơn bốn năm ngàn con. Hơn nữa còn giảm bớt theo từng năm, Trang Duệ mặc dù không có tâm tư bảo vệ động vật hoang dại nhưng cũng không nhẫn tâm để con báo tuyết này chết ngay trước mắt mình.

- Ô... Ngao ô

Tựa hồ bất mãn Trang Duệ ra lệnh, bạch sư quay đầu đi hướng về phía Trang Duệ gầm một tiếng, như đang muốn nói:"Người anh em thật không giảng nghĩa khí gì cả, đã thấy hết sự tình rồi sao không để ta xử lý nốt".

- Tiểu tử ngươi muốn làm phản sao, có phải nhìn trúng con báo tuyết này không vậy?

Trang Duệ cười mắng một câu, trực tiếp đi tới ôm cổ bạch sư kéo ra đem con báo tuyết trên người kéo xuống, từ lúc nuôi bạch sư bé bằng bàn tay đến nay Trang Duệ chưa bao giờ lo sợ nó cả.

Vừa rồi tư thế bạch sư cung con báo tuyết kia thật là có chút ái muội, thân thể to lớn bạch sư đem báo tuyết nhỏ bé đem áp dưới thân trông giống như đang làm sự kiện gì vậy.

Gắt gao đem bạch sư còn muốn lao lên kéo ra, Trang Duệ lúc này mới thở một hơi quan sát hiện trường lúc này.

"Biết điều một chút, cả hai cũng không phải là người hiền a".

Thấy vết thương trên người con Tuyết Ngao cùng báo tuyết Trang Duệ phải giật mình.

Con Tuyết Ngao kia so với chó ngao Tây Tạng có lớn hơn đôi chút nhưng lại nhỏ hơn bạch sư khá nhiều, giờ phút này nó đang gục trên mặt đất. Trên bụng lộ ra vết thương dài hơn hai mươi centimet đang không ngừng chảy máu, bộ lông màu trắng ở bụng lúc này bị nhuộm một màu đỏ tươi.

Mà con báo tuyết kia cũng không kém gì, chân trước nó chảy khá nhiều máu, bị kéo một mảng thịt lớn cơ hồ đã thấy xương. Trên mặt lại bị bạch sư cào một mảng xước da xước thịt, toát lên vẻ dữ tợn.

- Mẹ, thật là tàn nhẫn.

Trang Duệ lắc đầu, nếu như mình cùng bạch sư không chạy tới đây, để cho hai đứa tiếp tục chiến đấu chắc chắn kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương, chưa chắc có thể sống tiếp.

Bởi vì với những vết thương trên người như thế này, cho dù có thể khỏi hẳn cũng không thể nào săn mồi được, sợ rằng sẽ chết vì đói mất.

- Kháo, tiểu tử ngươi thật đúng là yêu ghét rõ ràng a?

Đang lúc Trang Duệ đánh giá hai con mãnh thú tạm thời mất đi năng lực hành động, bạch sư đã hấp tấp chạy tới bên cạnh con Tuyết Ngao, lè lưỡi liếm vết thương trên người nó, lại còn tranh thủ lúc cháy nhà hôi của thân lên mặt con Tuyết Ngao kia một chút.

Trang Duệ biết, động vật sau khi bị thương thường liếm vết thương của mình, bởi vì trong nước bọt động vật có khả năng một là thanh tẩy vết thương, giảm bớt tính lây nhiễm, thứ hai khiến cho vết thương nhanh chóng khép lại.

Nằm bên cạnh con báo tuyết ánh mắt phát hàn quang, một bên cảnh giác nhìn bạch sư một bên liếm liếm vết thương ở chân, mấy lần nó muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng vết thương quá nặng khiến vừa đứng lên đã té ngã xuống mặt đất.

- Đừng sợ, ta tới trị bệnh cho ngươi.

Trang Duệ thu hồi máy quay, chầm chậm đi tới chỗ con báo tuyết.

Nhưng khi cách con báo tuyết còn 4-5m nó liền gầm lên một tiếng "Ngao ô", chân sau chống đỡ lên mặt đất tựa hồ chỉ cần Trang Duệ dám lại gần một chút nữa nó sẽ nhào lên.

- Bình tĩnh, bình tĩnh.

Trang Duệ cũng không quản đối phương có nghe hiểu hay không, trong miệng lẩm nhẩm nhưng cũng không dám tiến lên nữa, ánh mắt nhìn về phía vết thương con báo tuyết, rất nhiều tia tử kim sắc linh khí chữa trị vết thương ở chân của nó, bằng mắt thường có thể thấy vết thương đang nhanh chóng khép lại.

*****

Tựa hồ cảm thấy thân thể mình biến hóa, báo tuyết cúi đầu nhìn về phía vết thương của mình, trong miệng gầm gừ thỏa thích, cuối cùng nó nằm lăn xuống, thoải mái ngửa bụng trắng lộ ra trước mặt Trang Duệ.

Cuối cùng ngắn ngủi một phút đồng hồ, vết thương của con báo tuyết đã bắt đầu đóng vảy, Trang Duệ lại đem linh khí chuyển đến chữa trị vết thương trên mặt chỗ bạch sư làm thương.

Khi linh khí chuyển tới mặt, báo tuyết trở nên nhạy cảm hơn, ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ lúc này ôn hòa đi rất nhiều, dậm chân xuống đất một cái tiến về phía Trang Duệ làm cho Trang Duệ phải giật mình.

- Không cho phép cắn người nha.

Trang Duệ trong miệng lầm bầm một câu, cẩn thận vươn tay sờ cái bụng bóng loáng con báo tuyết, cả người con báo tuyết kia run lên nhưng cũng không có động tác gì, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ, vẫn còn sự do dự khi cùng nhân loại thân cận.

Tựa hồ cảm thấy Trang Duệ vuốt ve rất thoải mái, báo tuyết cúi đầu gầm gừ.

Trang Duệ có thể cảm thấy tiếng gầm gừ này không phải là ác ý, sống lâu ở tuyết sơn có linh khí bao quanh hẳn con báo tuyết này cũng có linh tính.

Khi Trang Duệ đứng lên lần nữa, con báo tuyết thái độ thân mật hơn rất nhiều, gục nửa người trên mặt đất dùng cái đầu còn dính máu cọ cọ vào ống quần Trang Duệ.

- Đúng là con báo mẫu. Không biết có thể tạp giao với bạch sư được không nhỉ?

Ánh mắt Trang Duệ lướt thoáng qua bên dưới, trong lòng nhất thời nổi lên tâm tư cho bạch sư nhất vương nhị hậu, như con Kim Mao Sư Vương trước hậu cung ba ngàn. Ách, không đến vậy nhưng hậu cung ít nhất cũng đến ba mươi đâu.

- Ai ui.

Đang lúc Trang Duệ tính toán thì phía sau đột nhiên một cú húc mạnh đập đến, Trang Duệ không đề phòng nên ngã bệt xuống đất.

- Làm gì vậy bạch sư?

Trang Duệ quay đầu lại, thấy bạch sư đang cắn y phục bên hông mình, lôi về phía con Tuyết Ngao kia.

- Ngao ngô.

Nghe thấy Trang Duệ hỏi, nó lập tức chạy về phía bên người Tuyết Ngao, dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm đến vết thương rồi hướng về phía Trang Duệ rống lên một tiếng.

- Để cho ta chữa thương cho nó?

Thấy bạch sư động tác đầy tính nhân hóa, Trang Duệ không khỏi nở nụ cười, bạch sư thấy mình chữa thương cho con báo tuyết nên trong lòng khó chịu.

Nếu không phải cùng Trang Duệ tâm ý tương thông sợ rằng bạch sư đã sớm đi tìm con báo tuyết kiếm phiền toái rồi. Cho dù như vậy, bạch sư vẫn đối với con báo tuyết kia rống một tiếng, đe dọa nó một chút.

- Không có chuyện gì, bạch sư sẽ không cắn ngươi nữa đâu, không cần phải chạy.

Trang Duệ cười đưa một chút linh khí vào vết thương con báo tuyết, sau đó đi về phía con Tuyết Ngao đang bị thương.

Thấy Trang Duệ đi về phía bên này, con Tuyết Ngao hoang dã phản ứng giống như con báo tuyết lúc trước, có chút lo lắng bất an, cổ họng không ngừng gầm gừ, thân thể căng cứng lên.

- Ô ô.

Bạch sư hướng về phía nàng vợ tương lai ôn nhu gầm gừ một tiếng nhỏ, nghe thấy tiếng bạch sư con Tuyết Ngao kia từ từ buông lỏng mình.

Mặc dù mẫu ngao ánh mắt vẫn có chút hung quang, nhưng không kháng cự Trang Duệ nhích tới gần. Đi tới bên cạnh con mẫu ngao, Trang Duệ ngồi xổm xuống, cũng không có lập tức dùng linh khí chữa thương cho nó mà lấy tay sờ lưng con mẫu ngao.

Giống như trước, con mẫu ngao một mực sinh tồn ở dã ngoại khi Trang Duệ sờ người nó, thân thể nó khẽ run rẩy một cái, nếu như không phải có tiếng gầm của bạch sư chỉ sợ móng vuốt kia đã sơm cào đến mặt Trang Duệ rồi.

- Ô ô ngao ô

Bạch sư biết bản lãnh của Trang Duệ, thấy bộ dáng không nhanh không chậm của Trang Duệ liền sốt ruột hướng về phía Trang Duệ rống một tiếng, thấy bụng vẫn còn chảy máu sao vẫn còn chưa cứu chữa.

- Chưa có vấn đề gì đâu. Cũng biết đau vợ nữa à!

Trang Duệ đối với biểu hiện của bạch sư có chút im lặng, hắn đang nghĩ tới sau này con mẫu ngao nhất định sẽ sống ở trong nhà cho nên mình đang cố gắng tiêu trừ địch ý của nó, không ngờ bạch sư lại gấp gáp như vậy.

Bất quá đây là lần đầu tiên thấy bạch sư chủ động đối tốt với một con ngao Tây Tạng khác. Ánh mắt Trang Duệ liền nhìn về phía vết thương con mẫu ngao, chỉ có Trang Duệ mới thấy được tử kim sắc linh khí đang như một cái phễu rót linh khí chữa lành vết thương con Tuyết Ngao.

So với hơn một năm trước, linh khí trong mắt Trang Duệ không chỉ sô lượng tăng nhiều mà chất lượng cũng ngày càng mạnh.

Tử kim sắc linh khí kia tựa như thuốc kim sang dược trong truyền thuyết vậy, vết thương dưới mắt thường có thể thấy nhanh chóng khép lại, sau một hai phút chỉ còn thấy một vết sẹo nhỏ trên bụng con Tuyết Ngao.

Con mẫu ngao hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà loại cảm giác thư thích trên người và có nó cảm ứng được với thiên địa linh khí trong truyền thuyết khiến nó biết, hết thảy điều này đều là Trang Duệ mang cho nó. Ánh mắt hung ác con mẫu ngao nay nhìn về phía Trang Duệ lại hiện ra vẻ ôn hòa.

- Ô ô

Cổ họng con ngao gầm nhẹ một tiếng, nó đứng lên, đầu tiên là dùng mũi ngửi người Trang Duệ một chút, sau đó thè lưỡi liếm liếm tay Trang Duệ đang vuốt lưng nó.

- Ngao ngô.

Tựa hồ thấy mẫu ngao cùng Trang Duệ biểu hiện có chút thân mật, bạch sư bất mãn gầm gừ một tiếng.

- Cút sang một bên, dám ăn dấm của ta, ta nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn dễ dàng sao?

Trang Duệ cười mắng vỗ nhẹ đầu bạch sư một cái, mẫu ngao thì chỉ có ngươi mới thưởng thức được, anh em ta còn không có khẩu vị này.

Bị Trang Duệ đánh một cái bạch sư cúi đầu ư ử một tiếng, đột nhiên thấy báo tuyết cách đó không xa nhất thời thẹn quá hóa giận hướng về phía báo tuyết gầm thét một tiếng.

Bạch sư bị Trang Duệ đánh không có cách nào chống đối, nhưng một tiếng gầm này làm cho báo tuyết tưởng sắp bị đánh, lập tức bò dậy hướng về phía lùm cây xa xa chạy trốn. Bất quá xem cách chạy trốn của nó, tốc độ còn chưa được nhanh, hơn nữa chân trước cũng không gắng sức hiển nhiên thương thế của nó còn chưa khỏi hẳn.

Tựa hồ biết bạch sư sẽ không thật sự cắn mình, sau khi con báo tuyết kia chạy được 40-50m liền ngừng lại, nằm xuống mặt đất liếm láp vết thương của mình, thỉ thoảng còn ngẩng đầu nhìn về phía Trang Duệ.

Trong quá trình ở Trang Duệ chữa thương cho nó vừa rồi, linh cảm của con báo tuyết mách bảo nó một tia lệ thuộc vào Trang Duệ, bằng trực giác nhạy cảm của dã thú, nó thấy khi mình bị thương chỉ có ở bên Trang Duệ mới an toàn nhất.

- Tiểu tử ngươi đùa bỡn cái gì vậy? Đó là Vương Hậu ta tìm cho ngươi đó.

Trang Duệ có chút bất đắc dĩ, xem ra bạch sư đối với mẫu báo tuyết hứng thú không lớn, bất quá xem ra mình phải trị liệu thêm một chút rồi

Con báo tuyết này năng lực săn vồ còn chưa hồi phục nếu để cho nó rời đi sợ rằng nó sẽ bị chết đói mất.

Bạch sư ngẩng đầu, khinh thường nhìn nhìn con báo tuyết nơi xa hừ hừ mấy tiếng, sau đó lại nhớ tới Tuyết Ngao còn nằm bên cạnh liền dùng đầu cọ cọ cổ Tuyết Ngao lấy lòng.

- Được rồi, bạch sư tới đây.

Trang Duệ phát hiện, chỉ cần bạch sư ở chỗ này thì con báo tuyết kia bất kể như thế nào cũng không dám tới gần, dứt khoát cho bạch sư đi nơi đâu đó làm ít chuyện.

Đợi bạch sư chạy tới nơi, Trang Duệ ôm bạch sư nói:

- Đi, bắt một con mồi to một chút rồi trở lại,

-Ô ô

Bạch sư quay đầu lại thoáng nhìn qua con mẫu ngao kia, có chút do dự.

- Ngươi buổi sáng ăn no rồi, người khác còn muốn ăn nữa chứ.

Trang Duệ vỗ đầu bạch sư một cái làm tên này giật mình, nó nhớ tới mẫu ngao nằm bên cạnh liền dùng thứ ngôn ngữ mà Trang Duệ rất mong có thể hiểu trao đổi một lúc. Lúc này bạch sư mới như một mũi tên lao xuống núi.

...

- Gia Thố, việc này ngươi làm thật quá hồ đồ, sao có thể để Trang Duệ một mình trên núi chứ?

Ở dưới tiểu thôn của người dân Tây Tạng, Tác Nam trong lòng nóng như kiến bò trong chảo đi đi lại lại trong phòng Gia Thố.

Vào rạng sáng nay, Gia Thố đã đem được bốn tân học sinh xuống núi, bất quá hắn cũng mệt mỏi nằm xụi lơ trên mặt đất, Tác Nam đang muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy bộ dạng Gia Thố lúc này lại thôi, lo lắng không có cách nào phát tiết được.

Giờ đợi đến khi Gia Thố ngủ say được một giâc, Tác Nam liền lập tức chạy tới, bởi lần này trước khi lên đường, không chỉ có mình chủ tịch khu tự trị Tây Tạng bảo hắn phải chiếu cố kỹ lưỡng Trang Duệ mà còn có cả Dương cục trưởng cục quản lý tôn giáo muốn hắn đảm bảo an toàn cho Trang Duệ.

Hiện tại Gia Thố bỏ một mình Trang Duệ ở trên núi, nếu không phải Tác Nam không có có kinh nghiệm leo núi sợ rằng sáng sớm đã đi rồi.

- Tác Nam đại ca, không cần phải gấp gáp, lấy sức khỏe của Trang ca lại còn có cả bạch sư ở bên người hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Đi cùng Tác Nam đến chỗ Gia Thố là Bành Phi lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ Tác Nam mấy câu.

Muốn nói xem ở đây ai là người tin tưởng Trang Duệ hẳn phải là Bành Phi rồi, đối với Trang Duệ thể chất biến thái kia không ai so với hắn hiểu rõ hơn, có thể ở trong dã nhân sơn bôn tẩu một ngảy tuyệt đối không người bình thường nào có thể làm được.

- Nhưng mà, nhưng mà, ai, nếu gặp phải chuyện không may gì...

Tác Nam nặng nề thở dài một hơi, lúc trước khi đi nhìn qua thái độ của mấy vị lãnh đạo xem ra nếu như Trang Duệ mà gặp chuyện không may thì đây sẽ là chuyện tình so với tìm kiếm Phật sống chuyển thế còn nghiêm trọng hơn.

- Tác Nam đại ca, là ta không đúng, hiện tại ta sẽ lên đường đi tìm tiểu Trang.

Ngày hôm qua Gia Thố đã tiêu hao hết sức lực, đang muốn rời giường đứng dậy thì lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống đất

- Ngươi như vậy còn có thể lên núi sao?

Tác Nam nhìn Gia Thố một bụng tức không cách gì phát tác, lại nghĩ đổi lại thành hắn cho dù có trói Trang Duệ cũng phải đem hắn đưa xuống núi, làm sao có thể để một mình Trang Duệ ở trên núi được, đây không phải là hồ nháo sao?

- Tác Nam đại ca, không cần phải nói nữa, trước hết để cho Gia Thố đại ca nghỉ ngơi đã, không chừng buối tối Trang ca sẽ quay trở lại.

Bành Phi ở bên cạnh không nhịn được khuyên giải một câu, thấy sắc mặt Tác Nam vẫn chưa bớt lo, liền cười nói:

- Nhị vị yên tâm, nếu như Trang ca gặp chuyện không may thì trách nhiệm ta gánh so với hại vị nặng hơn nhiều.

- Được rồi, nếu như tiểu Trang hôm nay còn chưa xuống núi, ngày mai ta và các ngươi cùng nhau lên núi, Gia Thố, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem đám học sinh kia một chút. Ngươi nói xem đám học sinh này không ở trường hảo hảo học tập lại chạy tới đây để làm loạn à?

Tác Nam cũng bất đắc dĩ, bộ dạng Gia Thố như thế này ít nhất phải nghỉ ngơi hai ngày. Bất quá hắn quyết định, nếu như hôm nay Trang Duệ còn không trở lại hắn sẽ mời mấy người trong thôn dẫn lên núi.

Sau khi rời phòng Gia Thố, Tác Nam cùng Bành Phi đi xem đám học sinh, thân là nhân viên chính phủ làm việc ở Tây Tạng, nếu như đám học sinh này xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

May mắn là vết thương của Triệu Quân trải qua sự xử lý các thầy thuốc chỉ còn lại vết sẹo, không có nhiễm trùng. Mà mấy người Chu Vĩ chỉ là mệt nhọc quá độ thôi lúc này vẫn còn đang ngủ.

- Ai, tiểu Trang này thật là không để cho người ta bớt lo.

Nhìn về đám mây Tuyết Sơn phía xa, Tác Nam thở dài một hơi.

...

Trang Duệ lúc này lại rất bận rộn, sau khi nhìn thấy con báo tuyết và mẫu ngao, hắn đã sớm đem chuyện tình trong thôn bỏ quên. Có thể ở giữa thiên nhiên rộng lớn này gặp được mãnh thú ở khoảng cách gần như vậy cảm giác thật là kích thích phi thường kỳ diệu.

- Ở yên nơi này đừng cử động

Ở phía xa kia con báo tuyết còn đang nhìn mình, Trang Duệ liền bảo mẫu ngao một câu rồi đứng lên đi về phía báo tuyết. Cùng mẫu ngao bất đồng, báo tuyết nhìn thấy Trang Duệ tới đây liền lập tức lắc đuôi chạy ra đón mừng.

Trang Duệ vươn tay ôm lấy chỗ cổ con báo tuyết, bộ lông mượt mà truyền đến bàn tay, Trang Duệ có thể cảm nhận được dưới bộ lông kia mà tấm da đầy sức mạnh.

- Đi, qua bên đây với ta, các ngươi không đánh nhau thì không quen biết.

Trang Duệ vỗ vỗ cái đầu báo tuyết, tay thì vuốt ve chòm râu của nó một chút rồi xoay người hướng đi về phía con mẫu ngao.

" Ngao ngô" con báo tuyết ở phía sau liền gầm lên một tiếng, thân thể cũng không di chuyển.

- Không có chuyện gì đâu.

Trang Duệ cười cười, quay lại về phía báo tuyết, lấy tay vuốt ve nó đồng thời linh khí trong mắt chạy vào người con báo tuyết một vòng.

Lần này khi Trang Duệ xoay người rời đi, báo tuyết do dự một chút, có lẽ là không muốn buông tha cho cảm giác thư thích khi linh khí tiến nhập vào cơ thể liền chần chừ đi sau Trang Duệ.

-Ô ô!

Bất quá khi Trang Duệ tới gần mẫu ngao được mười thước thì con mẫu ngao không vui, vừa rồi mới đánh nhau thiếu sống thiếu chết nay muốn chung sống hòa bình không dễ dàng vậy đâu.

- Kháo, vừa rồi người ta nhường cho ngươi đấy, có hiểu không?

Trang Duệ hướng về phía con mẫu ngao nói một câu, thật ra thì lời này nói cũng không sai, mặc dù chó ngao Tây Tạng có can đảm cùng sư tử hổ báo dã đấu, nhưng đó chỉ là trên tinh thần mà thôi. Không cần nói đâu xa chỉ cần con báo tuyết chỗ này chó ngao Tây Tạng bình thường không phải là đối thủ của nó.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-629)