Truyện ngôn tình hay

Truyện:Kiếm Đạo Độc Thần - Chương 1669

Kiếm Đạo Độc Thần
Trọn bộ 2308 chương
Chương 1669: Kinh diễm tuyệt sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-2308)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Tiểu tử, thế nào, khoản mua bán này rất có lợi a.

Long Vân Không lại lần nữa nói với Sở Mộ.

Người sáng suốt cũng nhìn ra được, bộ dạng của Long Vân Không là ý định bảo trụ Sở Mộ rồi, về phần tại sao làm như vậy, lại làm cho người không hiểu.

Chẳng lẽ nói Long Vân Không nhận thức Thánh cấp Tứ Tinh kia?

Chỉ là, nhìn bộ dạng nói chuyện cùng thần sắc của hắn, lại không giống như là nhận thức.

Đến cùng là nguyên nhân gì, chỉ sợ chỉ có Long Vân Không mới tinh tường a.

- Đa tạ, bất quá ta vẫn có ý định tự mình giải quyết, không được, lại nhờ ngươi ra tay.

Sở Mộ nói, chợt nhìn về phía Hác Anh:

- Hỏi thoáng một phát, hai người các ngươi còn có Thanh Đồng chi tâm hoặc Bạch Ngân chi tâm không?

Một câu này, để cho mọi người nhao nhao khó hiểu.

- Ta gần đây cũng rất thiếu Tội Dân chi tâm, nếu như các ngươi có một ít, tự nhiên rất tốt.

Sở Mộ tiếp một câu, lập tức đưa tới cười vang.

- Thật sự là quá cuồng vọng vô tri...

Lão giả Thánh cấp Bát Tinh lúc trước cùng thanh niên đi đến kia, nghe được Sở Mộ nói, lập tức bình luận, đồng thời lộ ra thần sắc xem thường.

- Tuy người này nói chuyện cuồng vọng, nhưng hắn đối mặt hai Thánh cấp Thất Tinh, còn là thế hệ hung thần ác sát, thần sắc không đổi, khí tức cũng không biến hóa chút nào, nói rõ nội tâm của hắn căn bản không có sợ hãi đối phương, thậm chí không để đối phương vào mắt, hẳn là có chỗ dựa gì, đủ để đối kháng hai người này.

Lão giả Thánh cấp Bát Tinh kia quan sát tỉ mỉ, lập tức thấp giọng nói.

- Sư phó, ta xem chưa hẳn, người này liên tục năm lần hiến tế đều thất bại, nói rõ hắn căn bản không có thiên phú nắm giữ Kiếm Lực, mà hắn là một người đến chỗ này, không có tiền bối cao nhân gì hộ tống, xuất thân bình thường, người như vậy, coi như là nắm chắc át chủ bài, chỉ sợ uy lực cũng rất có hạn, nhiều nhất là đối phó một ít người lợi hại hơn mình không bao nhiêu.

Thanh niên nghe vậy vốn là cứng lại, chợt phản bác:

- Mà Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai cùng Thánh cấp Thất Tinh trung giai chênh lệch, có thể nói là vô số lần, như trời và đất, coi như là lục đại thiên tài cũng không có năng lực như vậy.

Lão giả không có phản bác, hắn cũng biết đệ tử phân tích có đạo lý, nhưng chỉ cảm thấy rất kỳ quái, Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai kia thật sự là quá bình tĩnh.

- Thú vị thú vị, Ưng Hùng Song Sát chúng ta tung hoành nhiều năm như vậy, lại lần thứ nhất gặp được ngươi thú vị như người.

Hác Anh cười rộ lên:

- Nghe đây, trong không gian giới chỉ của huynh đệ chúng ta, Hắc Thiết chi tâm vượt qua một vạn viên, Thanh Đồng chi tâm cũng có mấy trăm viên, ngay cả Bạch Ngân chi tâm cũng có mấy viên, thế nào, rất tâm động a.

- Hoàn toàn chính xác không tệ, có thể tiết kiệm một ít thời gian của ta.

Sở Mộ gật gật đầu nói:

- Nhớ kỹ, giết các ngươi, chỉ cần hai kiếm.

Một câu ra, lại lần nữa làm cho người khiếp sợ không thôi, phảng phất bị Lôi Đình bổ trúng.

Cách đó không xa, vẻ mặt của Lưu Vân Kiếm Quân Long Vân Không cũng ngạc nhiên, trừng lớn hai mắt nhìn Sở Mộ, ánh mắt kia tràn đầy khó hiểu, hắn ra mặt, cũng không có nguyên nhân gì khác, chỉ là đột nhiên muốn làm như vậy mà thôi. Giống như tâm huyết dâng trào, vốn cho rằng đối phương có lẽ sẽ đáp ứng, dù sao đây là chuyện tốt, không nghĩ tới đối phương không chỉ cự tuyệt, lại còn nói lời kinh người như thế.

- Đại ca, không nên nói nhảm với hắn nhiều như vậy, trực tiếp giết xong việc.

Hác Hùng tánh khí táo bạo, đã sớm nhịn không được, tiếng nói vừa mới rơi xuống, liền trực tiếp nắm tay, hung mãnh đánh tới Sở Mộ.

Dùng thực lực Thánh cấp Thất Tinh trung giai đối phó một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, hoàn toàn chính xác không cần rút kiếm, một kích tiện tay, cũng có thể lấy mạng của đối phương.

Thánh khu của Hác Hùng đạt đến cấp bốn sơ kỳ, một quyền này rơi đập, trực tiếp nện bạo không khí, động tĩnh ầm ầm, như phong lôi mãnh liệt, khí thế kinh người, khí huyết sát trên người càng có số ít hội tụ vào trong quyền, lộ ra hung uy.

Uy lực một quyền như vậy, đối với Thánh cấp Tứ Tinh mà nói, quá mạnh mẽ, căn bản không cách nào đối kháng, một khi bị đánh trúng, kết cục sẽ thịt nát xương tan.

- Có át chủ bài gì, hiện tại sẽ biết.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, thầm suy nghĩ nói.

Chỉ thấy Sở Mộ vậy mà cũng đánh ra một quyền, không có thanh thế kinh người, tựa hồ có chút bình thường, mọi người kinh ngạc không thôi, không rõ Thánh cấp Tứ Tinh này rốt cuộc là làm sao, chẳng lẽ thần kinh thất thường sao?

Phịch một tiếng, hai đấm va chạm, một màn làm cho người vô cùng khiếp sợ xuất hiện, chỉ thấy Hác Hùng đánh ra quyền kình quấn quanh tí ti màu đỏ như máu, lại bị một quyền của Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai đánh tan, sau khi đánh tan, uy lực quyền kình không giảm, đánh về phía Hác Hùng.

Cho dù rất kinh ngạc, nhưng Hác Hùng cũng phản ứng nhanh chóng, lần nữa ra tay, đánh tan quyền kình của Sở Mộ.

- Nguyên lai là Tu Luyện giả Thánh khu chi đạo.

Hác Anh đã nhìn ra, Thánh khu của Sở Mộ cường đại hơn hai người bọn họ không ít, bất quá thì tính sao, căn bản không phải là đối thủ của bọn hắn.

Chỉ thấy tay phải của Sở Mộ hư không trảo một cái, một đám Hỏa Diễm kim hồng sắc mang theo linh tính từ trong lòng bàn tay nhảy lên, tràn ngập, tụ thành một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay của hắn.

- Cỗ khí tức này thật kỳ lạ...

Cũng không phải tất cả mọi người đều nhận ra Linh kiếm, loại hàng cao cấp như Linh kiếm, ở trong đầu đại đa số người, bất quá chỉ là một loại truyền thuyết, nhìn cũng chưa từng nhìn đến, chớ nói chi là cảm thụ được khí tức.

- Linh kiếm!

Trong đám người, tự nhiên cũng có người biết nhìn hàng xịn, lập tức lên tiếng kinh hô.

- Hắn thậm chí có một thanh Linh kiếm, xem ra, tựa hồ còn không phải Hạ phẩm Linh kiếm.

Lão giả Thánh cấp Bát Tinh kia kiến thức rộng rãi, địa vị rất cao, biết càng nhiều hơn nữa, chính bởi vì như thế, mới càng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đồ đệ của lão giả cũng sợ ngây người, chợt, càng lộ ra thần sắc ghen ghét.

- Thằng này, thậm chí có Linh kiếm.

Đám Thánh cấp Thất Tinh Thánh cấp Bát Tinh chiếm cứ tế đàn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, trong mắt cũng lộ ra thần sắc tham lam.

- Có ý tứ.

Lưu Vân Kiếm Quân Long Vân Không vốn khẽ giật mình, chợt âm thầm cười nói.

- Nguyên lai chính là Linh kiếm a, trong truyền thuyết chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.

- Truyền thuyết Linh kiếm, là thích hợp kiếm khí của một Kiếm Thánh nhất, có thể phát huy uy lực của kiếm pháp cùng thực lực của Kiếm Thánh đến mức tận cùng.

*****

- Một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, vậy mà có được Linh kiếm, không thể tưởng tượng nổi, hắn đến cùng có lai lịch gì?

Thanh âm nghị luận càng thêm kịch liệt.

- Linh kiếm, ha ha ha ha, không nghĩ tới huynh đệ chúng ta vận khí tốt như vậy, vốn ý định kiếm một ít Tội Dân chi tâm, không nghĩ tới lại có thể lấy được một thanh Linh kiếm.

Hác Anh vốn là khẽ giật mình, chợt hai con ngươi bắn ra thần sắc vô cùng kích động, cười to không ngớt.

- Đại ca.

Hác Hùng thoạt nhìn cao lớn thô kệch, kì thực không ngốc, chứng kiến Linh kiếm, hắn thập phần động tâm, cũng hết sức kích động, nhưng khóe mắt thoáng nhìn thần sắc tham lam trong mắt người khác, cho nên hắn biết rõ, coi như là bọn hắn đạt được Linh kiếm muốn mang đi, cũng không có dễ dàng như vậy.

- Yên tâm đi Nhị đệ, ta sẽ lập tức giết chết đối phương, cướp đi Linh kiếm, đến lúc đó, chúng ta vận dụng độn ngọc, lập tức cách xa nơi này.

Hác Anh truyền âm nói, hắn so với Hác Hùng càng thêm khôn khéo, sao không rõ tình thế trước mắt như thế nào.

Tiền tài động nhân tâm, huống chi vẫn là một Linh kiếm giá trị vô hạn, phải biết rằng, ngay cả sư phụ của bọn hắn cũng không có Linh kiếm a.

Linh kiếm nơi tay, đủ để tăng thực lực lên một đến ba thành, tăng lên như vậy thập phần khả quan.

Nháy mắt, Hác Anh xuất thủ, âm thanh chói tai vang lên, một vòng kiếm quang màu đỏ nhạt từ trong tay Hác Anh tách ra, hóa thành một đạo lưu quang, xẹt qua trời cao, giống như xé rách phía chân trời, thẳng tới Sở Mộ.

Kiếm quang màu đỏ nhạt, phảng phất móng vuốt sắc bén của Thương Ưng tập trung con mồi, muốn xé rách con mồi, còn kèm theo từng tiếng kêu Thương Ưng chói tai, thẳng vào màng tai, người thực lực không đủ đều cảm giác chói tai, đau đầu, tinh thần khó có thể tập trung.

Một kiếm này, rất nhanh, vượt ra tiêu chuẩn của Thánh cấp Thất Tinh trung giai bình thường, tiếp cận Thánh cấp Thất Tinh cấp cao, là Hác Anh toàn lực ra tay.

Hác Hùng cũng đã làm xong chuẩn bị tiếp ứng, chỉ cần Linh kiếm vừa đến tay, hai người bọn họ sẽ lập tức ly khai, nhanh chóng viễn độn mà đi.

Một kiếm cường hoành tập trung Sở Mộ, không chỗ né tránh, trong mắt Sở Mộ phảng phất có một con Thương Ưng màu đỏ như máu bay nhào xuống, cái móng vuốt sắc bén kia muốn xé mình thành hai mảnh, trong một kiếm này, ẩn chứa Kiếm Lực cấp năm.

Liệt Hoàng Linh Kiếm nơi tay, Sở Mộ đâm lên một kiếm, một kiếm vô cùng đơn giản, đồng dạng ẩn chứa Kiếm Lực cấp năm.

Một kiếm đơn giản mà trực tiếp, phảng phất thiên chuy bách luyện, vô cùng tinh diệu.

Một kiếm lên, huyết sắc Thương Ưng bị phá tan, kiếm quang màu trắng ở giữa không trung nhảy lên một cái, chuyển hướng, dùng góc độ cùng quỹ tích không gì so sánh nổi, trảm cắt mà qua, cắt cổ của Hác Anh, một kiếm chặt đầu.

Bước chân bước ra, lập tức cùng thân hình của Hác Anh giao thoa mà qua, như lướt trên mặt nước, lập tức xuất hiện ở trước mặt Hác Hùng, Liệt Hoàng Linh Kiếm thuận thế chém tới, từ trái đến phải trảm cắt mà qua, lần nữa chặt đứt cổ của Hác Hùng.

Hai kiếm, giết hai người.

Chợt, trong đầu lâu của Hác Anh cùng Hác Hùng, nguyên thần lập tức lao ra, Sở Mộ mở tay trái, hấp lực đột nhiên hiện ra, trực tiếp bắt lấy hai nguyên thần.

- Dừng tay!

- Thả ra chúng ta, nếu không ngươi nhất định phải chết.

Mặc kệ hai nguyên thần uy hiếp, Sở Mộ trực tiếp đánh tan ý thức của bọn hắn, thu hồi hai nguyên thần thuần túy, đón lấy, lại thu không gian giới chỉ của hai người lại.

Từ Hác Anh ra tay đến Sở Mộ hai kiếm chém giết hai người, lại đánh tan nguyên thần ý thức thu lại, toàn bộ quá trình thập phần ngắn ngủi, vẫn chưa tới ba hơi.

Mọi người vẫn còn đắm chìm trong Hác Anh toàn lực ra tay, còn không có kịp phản ứng.

Kịp phản ứng trước nhất, tự nhiên là người của những thế lực cường đại kia.

- Làm sao có thể!

Lão giả Thánh cấp Bát Tinh, Long Vân Không, cùng với đám Thánh cấp cấp cao chiếm cứ tế đàn kia, cả đám trừng lớn hai mắt, tròng mắt nhô ra, phảng phất như bị oanh lôi bổ trúng, chóng mặt, nội tâm lại giống như sóng to gió lớn, bọn hắn không thể tin được một màn chứng kiến trước mắt, không cách nào tiếp nhận hết thảy đã phát sinh.

Trong lúc nhất thời, mọi người ở bốn phía Hắc Thần Cự Kiếm, toàn bộ đều ngu ngơ ngu ngơ, suy nghĩ của bọn hắn phảng phất cứng lại, không cách nào kịp phản ứng.

- Chết... Chết rồi...

- Một kiếm... Giết một người...

- Thật sự chỉ cần hai kiếm...

Một hồi lâu, mới có người kịp phản ứng, không cách nào che dấu nội tâm khiếp sợ, thì thào thấp giọng nói, gần như rên rỉ.

Ánh mắt bọn hắn nhìn Sở Mộ, như là nhìn một con quái vật.

Không phải dê béo, mà là quái vật.

Nếu không phải quái vật, ai có thể dùng thực lực Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, hai kiếm chém giết hai Thánh cấp Thất Tinh trung giai.

- Điều đó không có khả năng.

- Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, làm sao có thể giết chết Thánh cấp Thất Tinh trung giai, còn chỉ là một kiếm.

- Bảo vật, nhất định là mượn nhờ lực lượng của bảo vật, đến cùng là dạng bảo vật gì, mới có thể để cho một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai một kiếm giết chết Thánh cấp Thất Tinh trung giai.

- Thậm chí có bảo vật như vậy...

Trong mắt thanh niên tràn đầy ghen ghét.

- Ta không cảm giác được khí tức của bảo vật.

Lão giả Thánh cấp Bát Tinh lắc đầu nói:

- Theo vi sư biết, bảo vật tăng cường thực lực, đơn giản chỉ có hai loại, loại thứ nhất là phụ trợ tăng cường thực lực bản thân, loại thứ hai là trực tiếp bằng vào lực lượng bảo vật giết địch, nếu như đối phương thật là dùng bảo vật, hẳn là loại thứ nhất, nhưng loại bảo vật thứ nhất tuy lợi hại, nhưng không có khả năng tăng phúc lớn như vậy, để cho một Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai miểu sát Thánh cấp Thất Tinh trung giai, huống chi, ta xác thực không có cảm giác được khí tức bảo vật gì chấn động.

Phàm là bảo vật, tất nhiên sẽ có khí tức chấn động, dùng Thần Hồn Chi Lực của Thánh cấp Bát Tinh như hắn cũng không có cảm ứng chút nào, trừ khi đẳng cấp của bảo vật kia đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, vượt xa cấp độ của hắn mới có thể.

Nhưng mà, vậy cũng có thể sao?

Từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, cũng có mấy trăm năm thời gian, thân là trưởng lão của một đại tông môn, cũng coi như kiến thức rộng rãi, tri thức phong phú, lại chưa từng nghe nói qua có loại bảo vật nào có thể như vậy.

Nhưng nếu như không phải mượn nhờ lực lượng bảo vật, chẳng lẽ là bằng vào thực lực bản thân?

Thánh cấp Tứ Tinh sơ giai, một kiếm chém giết Thánh cấp Thất Tinh trung giai, thiên phú như vậy, phải hình dung như thế nào?

Crypto.com Exchange

Chương (1-2308)