Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 125

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 125: Đọ sức không cùng cấp bậc
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Nhưng mà, chúng ta trong thời đại này, ngay cả phương hướng còn không tìm được, thì sao có thể phát hiện ra tổng bộ Tộc Thổ chứ? Hiện tại chỉ có dựa vào Tộc Thổ Cao Sơn mới được. Cho nên anh mới đáp ứng Hi Thụy. Đồng thời, anh nhìn thấy được, Hi Thụy là tộc trưởng hợp cách, giúp hắn báo thù cũng không phải là chuyện gì xấu. Anh cũng rất chán ghét gia hỏa Lô U kia. Có lẽ hai em cũng nhìn ra, cự thú đồng bọn của hắn chính là hung thú a.

Văn Đình nói:

- Anh làm chủ đi, nếu anh cho rằng là như thế, em không có ý kiến.

Tuyết Nữ lườm Tề Nhạc một cái, dứt khoát nhắm mắt lại, hiển nhiên cũng không có ý kiến gì.

Trong thung lũng, rất nhiều tộc nhân đang bận rộn, có một số người đang xử lý dã thú vừa săn được, có người đang lấy nhánh cây và dây bện thành giỏ đựng trái cây, có người đang chất củi để làm đống lửa đốt tối nay. Còn có một ít người đang làm bó đuốc.

Hi Thụy cũng không có xuất hiện nữa, ngay cả Đồ Tiết cũng không quay về bộ lạc của mình. Mà người Tộc Thổ Cao Sơn rất bận rộn, công việc cứ tiếp tục cho tới khi màn đêm buông xuống mới dừng lại.

Lúc này, toàn bộ ba mươi sáu bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn đã đi tới mảnh đất trong trung tâm, Hi Thụy an bày các tộc nhân, bọn họ vây quanh đống lửa lửa, mỗi bộ lạc có rất nhiều củi chồng chất, ngay cả chính giữa mảnh đất này là một đống củi cao mười mét, đường kính đạt tới ba mươi mét. Hiển nhiên là đống lửa chủ.

Các đống lửa đã bắt đầu cháy lên, người của các bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn mang các loại đồ ăn của mình lên, bắt đầu làm chuẩn bị cuối cùng.

Thời điểm bọn người Hi Thụy đi tới mảnh đất trung tâm, cảnh đêm đã buông xuống, đống lửa của các bộ lạc đã cháy lên. Khi Hi Thụy xuất hiện, tiếng hoan hô vang lên thật lớn, hiển nhiên, những người dân Tộc Thổ Cao Sơn phi thường ủng hộ tộc trưởng của mình.

Sắc mặt Hi Thụy rất bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hắn đi tới đống lửa trung tâm rồi dừng lại, mà Đồ Tiết lúc này cũng quay về bộ lạc của mình. Mân Côi đi theo sau lưng Hi Thụy, lúc này, nàng đã thay đổi một bộ trang phục da báo, nhưng da báo thật sự ít tới đáng thương, có thể thấy được cặp đùi rất tròn, bộ ngực đầy đặn, bờ mông căng tròn. Có hơn phân nửa lõa lồ hiện ra ngoài. Hơn nữa nàng có dung nhan động lòng người, nhất thời làm những người trẻ tuổi của Tộc Thổ Cao Sơn hoan hô điên cuồng hơn.

Hi Thụy cất cao giọng nói:

- Tốt, năm nay là một mùa thu hoạch bội thu, người của ba mươi sáu bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn chúng ta tăng lên rất nhiều. Đồng thời ít gặp phải cự thú tập kích. Mỗi năm có một lần Hỏa Tiết, đây là thời gian người Tộc Thổ Cao Sơn chúng ta chúc mừng năm mới. Cũng là thời gian chúc mừng của cả Tộc Thổ, những chuyện khác tôi không nói nhiều. Bọn nhỏ, hãy dùng tiếng cười sung sướng của mình đón tiếp Hỏa Tiết vĩ đại, dùng chân thành của các ngươi cầu mong thiên thần che chở. Dùng tình cảm thiết tha nhất của các ngươi tìm kiếm người yêu thuộc về mình. Tôi, Hi Thụy, dùng thân phận tộc trưởng Tộc Thổ Cao Sơn, tuyên bố Hỏa Tiết bắt đầu.

Âm thanh này của hắn dùng năng lượng truyền đi, khuếch trương từng góc của thung lũng, truyền vào tai mỗi người dân Tộc Thổ Cao Sơn.

Vừa mới nói xong, tiếng hoan hô lập tức vang lên, Hi Thụy ném bó đuốc của mình vào đống củi trung tâm kia, hoa lửa bay lên, đống lửa này bắt đầu cháy. Các lão nhân của các bộ lạc, phụ nữ cùng bọn nhỏ đang ngồi vây quanh đống lửa. Có người đang ăn, có người đang chuẩn bị đồ ăn. Mà nam nữ Tộc Thổ Cao Sơn lúc này đang bắt đầu nhảy những điệu vũ đạo của bọn họ, nương theo tiếng hoan hô vang vọng, cả thung lũng náo nhiệt hơn trước. Trong tay mỗi người bọn họ cầm một bó đuốc, vui sướng kêu la và nhảy múa.

- Hỏa Tiết, cảm ơn ông trời đã ban cho chúng ta ngày lễ hội thế này. Có lửa, chúng ta mới có thể phát triển tới hôm nay.

Không biết Đồ Tiết đã đi tới bên cạnh Tề Nhạc lúc nào.

Những người chung quanh đang khiêu vũ, người Tộc Thổ lúc này đang điên cuồng lên, chuyện Tề Nhạc lo lắng đã xảy ra, không ít nữ hài Tộc Thổ đi tới mời Tề Nhạc cùng khiêu vũ với bọn họ, mà Tề Nhạc đã từng công khai chuyện Văn Đình cùng Tuyết Nữ là vợ của mình, cho nên không có thanh niên tới quấy rầy. Khá tốt, Tuyết Nữ kịp thời tản ra khí tức lạnh như băng, dọa chạy không ít nữ hài tử tới mời Tề Nhạc, nếu không. Chỉ sợ số đào hoa của Tề Nhạc tăng lên thật cao.

Tề Nhạc nói:

- Chừng nào thì bắt đầu?

Đương nhiên Đồ Tiết tự biết hắn đang nói cái gì, hạ giọng nói:

- Hoả tiết là ngày lễ chúc mừng năm mới. Chỉ sợ sẽ náo nhiệt một thời gian dài. Mà các chiến sĩ chuẩn bị tham gia tuyển chọn, lúc nào đống lửa trung tâm dập tắt, thì thời gian bắt đầu tuyển chọn, chính là thời điểm mọi người vui sướng nhất, đây mới là lúc cao trào.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đồ Tiết đại ca, anh cũng đi chơi đi, nếu còn một thời gian nữa mới bắt đầu, tôi phải ăn ít đồ trước đã.

Thời gian hắn đi tới thời đại này không quá lâu, tuy thủ pháp nướng thịt của người Tộc Thổ Cao Sơn còn thô ráp một chút, nhưng mà, chất thịt dã thú thời đại này rất ngon, có lẽ nguyên nhân là không gặp cảnh ô nhiễm. Chỉ cần bôi lên trên một ít muối, có thể nướng ra hương vị vô cùng thơm ngon, Tề Nhạc đối với cách nướng thịt này lưu luyến không muốn về!

Thời điểm vui sướng nhất đã bắt đầu, hơn mười vạn người cùng hoan hô rất dễ lây lan niềm vui, ngay cả đám người Tề Nhạc cũng có cảm giác huyết mạch sôi trào, nhưng mà, Tề Nhạc cùng Văn Đình biểu hiện kích động rất đơn giản, chính là hóa kích động thành lượng ăn, bắt đầu gặm lấy thức ăn quanh đống lửa. Chỉ có Tuyết Nữ lẳng lặng ngồi bên cạnh bọn họ, không biết có phải là bị Tề Nhạc cùng Văn Đình ảnh hưởng hay không, Tuyết Nữ hiện tại, tuy vẫn chỉ ăn trái cây như trước, nhưng lượng ăn sơn với lúc Tề Nhạc cùng Văn Đình mới gặp nàng còn lớn hơn rất nhiều.

- Tại sao anh cũng chỉ biết ăn không vậy! Đi khiêu vũ với tôi được không?

Âm thanh thanh thúy vang lên bên tai Tề Nhạc. Hắn sững sờ một chút, lúc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Mân Côi chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, mà Tuyết Nữ vẫn phát ra khí tức lạnh như băng, dường như không ảnh hưởng tới nàng quá lớn.

Mặc dù Văn Đình không có nhìn qua Tề Nhạc, nhưng mà, Mân Côi vừa nói chuyện với hắn, Tề Nhạc lập tức cảm giác được khí tức của Văn Đình có chút không đúng, hắn cười khổ trong lòng, nhìn Mân Côi nói:

- Tôi có hứng thú với ăn hơn, Mân Côi tiểu thư xin mời nàng cứ tự tiện.

Đúng lúc này, lá cây đội trên đầu Văn Đình "trùng hợp" rơi xuống, để lộ gương mặt thanh tú và da thịt trắng nõn của nàng, Văn Đình nhìn qua, nhìn Mân Côi, Mân Côi vào lúc nhìn qua nàng. Sau một khắc, Mân Côi dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi người Tề Nhạc.

Tuy các vì sao nguyện ý quay chung quanh vằng trăng, nhưng mà, nếu như chỉ là đom đóm, rời xa trăng sáng mới là lựa chọn tốt nhất, nếu không, hào quang yếu ớt của nó sẽ bị xem nhẹ.

*****

Thời gian từng giây trôi qua, thời điểm đám lửa ở trung tâm dập tắt, rốt cuộc tiếng hoan hô trong thung lũng dừng lại. Tề Nhạc phát hiện. Nhân số các bộ lạc trong thung lũng ít đi, một số nam nữ trẻ tuổi nhảy múa cũng ít đi. Không cần hỏi cũng biết bọn họ đi làm cái gì, Tề Nhạc nhìn qua Văn Đình, trong nội tâm thầm nghĩ, nếu Đình Đình cũng chịu đánh dã chiến với mình thì tốt rồi.

Thời điểm Tề Nhạc nhìn qua Văn Đình, vừa vặn Văn Đình quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt dâm đãng kia, khuôn mặt đỏ lên. Nói:

- Nhìn cái gì đó?

Tề Nhạc cười hắc hắc, đưa tay lên mơn trớn gương mặt đẹp của Văn Đình, sau đó niết mặt Văn Đình một cái, nói:

- Em xem, trên mặt của em có thịt này. Nhìn tay em ăn kìa, toàn là dầu mỡ.

Văn Đình tức giận nói:

- Ăn với một thùng cơm như anh, không ăn nhanh thì còn thức ăn sao? Mau cho nước em rửa tay nào.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Thủy vân lực của anh không phải dùng như vậy...

Văn Đình lườm hắn một cái. Nói:

- Nhanh lên đi. Em còn muốn ăn trái cây đấy.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, phải biết rằng, hiện tại hắn đã ăn no, đây là thời điểm chiến đấu hăng hái nhất, Văn Đình ăn cái gì cũng chẳng ít hơn hắn đâu, nhưng bây giờ còn muốn ăn trái cây, vô ý thức, ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Văn Đình, nói nhỏ:

- Ăn vừa vừa cẩn thận bị mập đấy.

Văn Đình nắm bàn tay to lớn của Tề Nhạc, nói:

- Em rất béo sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Không biết ah, nếu không, em cho anh ôm một cái, cảm giác xem có mập lên không nhé?

Tuy trong miệng nói lời trêu chọc, nhưng tay của hắn có lam sắc quang mang hiện ra.

Ánh sáng màu lam như vòng xoáy xoay tròn, thời điểm đảo qua da thịt của Văn Đình, đã lau đi dấu vết dầu mỡ trên tay và miệng.

Hi Thụy chẳng biết lúc nào đi vào trong sân, mà cha con Lô Tư, cũng đồng thời đi qua, tuy đống lửa trung tâm đã tắt, nhưng các bó đuốc chung quanh vẫn sáng, cho nên trong sân vẫn sáng rõ.

Lô Tư cất cao giọng nói:

- Hôm nay là Hỏa Tiết, đồng thời cũng là thời gian Tộc Thổ Cao Sơn chúng ta lựa chọn người đi tham gia thi đấu anh hùng. Tôi, Lô Tư tù trưởng bộ lạc Lô Tư. Đề cử con của tôi là Lô U đại biểu Tộc Thổ Cao Sơn dự thi. Nếu như ai nguyện ý khiêu chiến với con của tôi, như vậy hiện giờ xin mời đi ra đây.

Con quái thú dưới háng Lô U gào lên, một cổ khí tức năng lượng vô hình khuếch tán ra chung quanh. Đôi cánh lớn vỗ một cái, nhất thời làm ánh lửa chung quanh tối sầm lại. Thung lũng này vốn vẫn còn tiếng náo động lớn, lúc này trở nên yên tĩnh lại, chỉ cần là người Tộc Thổ Cao Sơn ở lại đây, lúc này đều đem ánh mắt nhìn vào trong sân.

Hi Thụy nhìn qua Lô Tư, cũng không vì chuyện hắn đoạt mất quyền lên tiếng mà tức giận, nhưng mà, sâu trong ánh mắt của hắn lúc này có hào quang nhàn nhạt hiện ra ngoài.

Tề Nhạc biết rõ, đây là thời điểm mình xuất hiện rồi. Tuy làn da của hắn hơi khác với người Tộc Thổ Cao Sơn, nhưng bây giờ là ban đêm đen kịt, chính là lúc che dấu tốt nhất.

Hắn không hy vọng chậm trễ thời gian, cho nên muốn đi ra, mau chóng giải quyết vấn đề này không phải tốt sao? Lô U đã bài tỏ thái độ đại biểu tham gia tuyển chọn, có thể thấy được cự thú đồng bọn của hắn là mạnh nhất trong Tộc Thổ Cao Sơn này, chỉ cần đánh bại hắn là xong, trực tiếp giải quyết vấn đề này.

- Tề Nhạc bộ lạc Đồ Tiết, khiêu chiến.

Hắn dựa vào tiêu chuẩn của người Tộc Thổ Cao Sơn nói ra, Tề Nhạc đã từ trong bộ lạc Đồ Tiết đi ra ngoài. Mà từ vị trí bộ lạc Đồ Tiết tới đống lửa trung tâm, Tề Nhạc còn không sử dụng lực lượng của mình, mà đi từng bước tới trung tâm, hắn bước đi rất vững vàng, bình tĩnh như không thèm quan tâm ánh mắt Lô U nhìn qua người của mình.

Tuy động tác của Tề Nhạc không nhanh, nhưng sắc mặt của mấy người ở đống lửa trung tâm biến hóa, Hi Thụy thì vô cùng vui vẻ, mà sắc mặt Lô Tư trở nên ngưng trọng. Còn cảm thụ sâu sắc nhất, cũng chỉ có Lô U tập trung chú ý lên người Tề Nhạc, có lẽ người khác không cảm nhận từ trên người Tề Nhạc có cái gì.

Nhưng mà, cảm giác của Lô U vô cùng sâu sắc, tuy Tề Nhạc đi không nhanh, nhưng thân thể của hắn lúc này giống như dung nhập vào không gian chung quanh, càng làm Lô U không cách nào nhìn rõ, đồng thời, Tề Nhạc đi lên phía trước một bước, Lô U cảm giác áp lực trên người gia tăng một phần, ngay cả con rắn mối hai cánh dưới thân cũng gào thét bất an, hai trảo trước cào đất đá lên.

Tề Nhạc đi thẳng tới cách Lô U hai mươi mét mới dừng lại, Lô Tư nhịn không được nói:

- Anh là người bộ lạc Đồ Tiết? Tại sao trước kia tôi chưa từng gặp qua anh?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Người Tộc Thổ Cao Sơn chúng ta hơn mười vạn người, chẳng lẽ Lô Tư tù trưởng có thể nhớ rõ tướng mạo của từng người hay sao? Tôi là chiến sĩ bộ lạc Đồ Tiết, điểm này cho dù là Đồ Tiết tù trưởng hay là tộc trưởng cũng có thể chứng minh.

Hi Thụy gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, Tề Nhạc chính là chiến sĩ thủ hạ của Đồ Tiết, năng lực siêu quần, vốn là người thích hợp tham gia lần tuyển chọn này nhất. Nếu như Lô U đã khởi xướng khiêu chiến, như vậy, chúng ta cũng bắt đầu đi. Công kích của cự thú đồng bọn không có mắt, kính xin hai bên chiến đấu chú ý an toàn.

Vừa nói, hắn đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Tề Nhạc, quay đi vào chỗ của bộ lạc mình.

Tuy Lô Tư luôn có mâu thuẫn sâu sắc với Hi Thụy trong âm thầm, nhưng dù sao Hi Thụy cũng là tộc trưởng Tộc Thổ Cao Sơn, hắn đã nói như vậy, Lô Tư không còn nói thêm cái gì, nháy mắt với con của mình, cũng lặng yên lui xuống. Lúc này, trong sân chỉ còn lại Tề Nhạc cùng Lô U hai người đối mặt với nhau mà thôi.

Ánh mắt Lô U rét lạnh nhìn qua Tề Nhạc, đương nhiên hắn hiểu ý của cha mình, người trẻ tuổi tên là Tề Nhạc này hắn chưa từng gặp qua, nhưng trong tưởng tượng cha con bọn họ, tất nhiên là chiến sĩ do Hi Thụy cùng Đồ Tiết bồi dưỡng. Ý của Lô Tư, đương nhiên là muốn hắn giết Tề Nhạc, không cho Hi Thụy bất cứ cơ hội xoay người nào. Chỉ cần hắn có được thành tích tốt trong lần thi đấu anh hùng, như vậy, địa vị của Lô Tư trong Tộc Thổ Cao Sơn dần dần đuổi kịp và vượt qua Hi Thụy, thời điểm tuyển chọn tộc trưởng lần sau, có thể thay thế Hi Thụy.

- Đồng bọn của anh đâu?

Lô U trầm giọng nói. Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng con rắn mối, mặc dù không có vũ khí, nhưng trên người tản mát khí tức cường hoành, chống cự uy áp vô hình mà Tề Nhạc mang lại cho hắn.

Tâm niệm Tề Nhạc thay đổi thật nhanh, từ ngày thu Bạch nương tử trở thành sai khiến của mình tới nay, dựa theo phương pháp của Thâm Hải Minh Xà, hắn nhanh chóng hấp thu năng lượng trong Lam Hải Lôi Châu cùng nội đan Kim Sí Đại Bằng Điêu. Những năng lượng này chỉnh hợp cùng một chỗ, trải qua loại bỏ hấp thu liên tục, không ngừng hình thành đem năng lượng này dung hợp với vân lực bản thân.

*****

Tuy hắn đã trải qua cải tạo của Tự Nhiên Chi Nguyên, sự cường hoành của thân thể năng lên cấp độ mới, nhưng dù sao năng lượng này quá cường đại, mấy ngày nay, thực lực bản thân Tề Nhạc đã khôi phục tới tiêu chuẩn bốn vân rồi, chỉ cần tu luyện thêm một thời gian ngắn, có thể hấp thu toàn bộ năng lượng này.

Con rắn mối hai cánh khổng lồ trước mặt có tu vi chừng năm sáu ngàn năm, ngay cả Lô U trên lưng nó trong mắt của Tề Nhạc cũng chẳng có gì là đáng kể. Tuy con rắn mối này nhìn thì rất khổng lồ, nhưng hiển nhiên không phải thượng vị hung thú, tối đa cũng chỉ trung vị mà thôi, đối phó hung thú như vậy, Tề Nhạc có lòng tin với thực lực của mình bây giờ vẫn làm được.

Nhưng mà, nếu như bằng vào thực lực bản thân tiêu diệt Lô U, tất nhiên sẽ biến thành lấy lớn hiếp nhỏ, dù sao, biểu hiện thực lực của hắn quá mức khủng khiếp. Cho nên, sau khi cân nhắc lợi hại, hào quang màu bạc trong mắt Tề Nhạc lóe lên, khí tức cường hoành của Thâm Hải Minh Xà lặng yên xuất hiện trong sân.

Hào quang màu xanh đậm và màu tím ngưng kết trước người Tề Nhạc, nương theo tiếng gào thét trầm thấp, thân thể to lớn của Thâm Hải Minh Xà từ từ mở rộng ra, lúc ban đầu Tề Nhạc nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà, thân thể của nó dài tới trăm mét, về sau khôi phục chín đầu, bởi vì năng lượng bản thân chưa đủ, cho nên Thâm Hải Minh Xà vẫn khống chế thân thể của mình chừng bốn mươi mét.

Mà hiện tại Tề Nhạc đã bày mưu đặt kế từ trước, thân thể Thâm Hải Minh Xà không quá lớn, trong chớp mắt, một thân thể dài mười mét xuất hiện. Tề Nhạc trong quá trình hấp thu năng lượng từ Lam Hải Lôi Châu cũng không có quên Thâm Hải Minh Xà, bởi vì bản thân của hắn chỉ chiết xuất năng lượng từ Lam Hải Lôi Châu mà thôi, đương nhiên phải loại bỏ phần hỗn tạp, nhưng mà năng lượng hỗn tạp năng lượng này quá pha tạp.

Nhưng chúng lại rất thích hợp với Thâm Hải Minh Xà, dứt khoát cho nó hấp thu, sau khi năng lượng bản thân không ngừng biến hóa, Thâm Hải Minh Xà lúc này, thực lực đã khôi phục được ba bốn phần trạng thái đỉnh phong của mình, phải biết rằng, nó hiện tại đang ở trên đất bằng a! Dưới tác dụng của Tự Nhiên Chi Nguyên, nó không còn bị hạn chế từ biển cả nữa.

Tề Nhạc nhẹ nhàng nhảy lên. Tiêu sái rơi vào cái đầu trung ương của Thâm Hải Minh Xà, đứng từ xa đối mặt với đối phương, thân thể con rắn mối này đúng là không nhỏ, hai cánh mở ra cũng rộng bảy tám mét, chiều cao gần mười mét, nhưng lúc này đem nó so sánh với Thâm Hải Minh Xà dài mười mét và có chín đầu thì kém hơn thật xa.

Thời điểm Thâm Hải Minh Xà vừa mới xuất hiện. Sắc mặt Lô U cũng đại biến, hắn vốn bao quát Tề Nhạc. Nhưng lúc Thâm Hải Minh Xà ngẩng đầu lên, Tề Nhạc đã từ độ cao hai mươi mét nhìn bao quát ngược lại. Thượng vị hung thú mang lại áp lực cực lớn cho trung vị hung thú chỉ có tu vi sáu ngàn năm, đôi cánh con rắn mối vỗ mạnh, thân thể to lớn chậm rãi lui ra phía sau.

Rắn chính là thiên địch của thằn lằn, Thâm Hải Minh Xà lại là rắn mạnh nhất trong loài rắn, mười tám đôi mắt tản ra hào quang âm lãnh, trận chiến đấu này không cần tiến hành, người Tộc Thổ Cao Sơn chung quanh cũng biết ai thắng ai bại. Đương nhiên, về phần Tề Nhạc tự mình biết rõ, Thâm Hải Minh Xà muốn khôi phục tới thực lực đỉnh phong còn cần thời gian rất dài, nhưng mà, đối phó một con rắn mối khổng lồ này, có chút uy hiếp là đủ rồi.

Hào quang màu bạc chậm rãi lưu chuyển chung quanh thân thể của Tề Nhạc, ánh mắt của hắn dần dần trở nên lăng lệ ác liệt, khí tức Kỳ Lân bị Tề Nhạc che dấu xảo diệu, nhưng mà, từ cổ uy áp từ trên xuống dưới này, vẫn làm trái tim Lô U băng giá.

Hiển nhiên Lô U cũng cảm nhận được Thâm Hải Minh Xà cường đại, nhưng mà, thời điểm này hắn không thể lui, nếu như ngay cả chiến còn không dám đã nhận thua ngay, như vậy. Địa vị của hắn trong Tộc Thổ Cao Sơn rớt xuống ngàn trượng, đến lúc đó, chỉ sợ bộ lạc Lô Tư không có ngày nổi danh.

Nghĩ tới đây, Lô U miễn cưỡng tập trung tinh thần của mình, hai tay nhanh chóng gõ lên lưng của con rắn mối, trong lòng hắn nghĩ đến, hiện tại không phải toàn bộ hoàn cảnh đều xấu, dù sao, con rắn mối của hắn là hung thú biến chủng, còn có được năng lực phi hành. Chỉ cần bay lên không trung công kích con rắn kia. Như vậy, ít nhất cũng chiếm vị thế bất bại.

Hai cánh khổng lồ của con rắn mối đập mạnh. Thời điểm này gió mạnh thổi tắt rất nhiều bó đuốc trong thung lủng, thân thể cực lớn bay lên trời, tuy tốc độ phi hành không nhanh, nhưng dù sao vẫn mang thân thể khổng lồ của nó bay lên.

Tề Nhạc cũng không có ngăn cản Lô U và con rắn mối hai cánh bay lên, mắt thấy con rắn mối càng bay càng cao, khóe miệng xuất hiện nụ cười khinh thường, cái gọi là trời tạo nghiệp chướng vẫn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống, ngươi không phải thích bay sao? Tốt, ta sẽ để cho ngươi bay đủ.

Không trung lúc này sinh ra chấn động kịch liệt, mơ hồ có thể nhìn thấy được nhiều đạo khí lưu màu xanh hình thành vòng xoáy, từ bốn phương tám hướng oanh kích xuống Tề Nhạc, dù sao Lô U trong Tộc Thổ Cao Sơn cũng là người thông minh, hắn biết rõ, Thâm Hải Minh Xà là rất khó đối phó, chỉ có tiêu diệt Tề Nhạc.

Hắn có thể lấy được thắng lợi cuối cùng, nói không chừng, còn có thể đổi một cự thú đồng bọn, hắn muốn chiếm dụng con cự thú đồng bọn của Tề Nhạc. Cho nên, lúc hắn thúc dục con rắn mối phát động công kích, hoàn toàn là nhằm vào Tề Nhạc trên đầu Thâm Hải Minh Xà. Nhưng mà, hắn nào biết rằng, nguy hiểm nhất không phải là rắn, mà là người khống chế rắn.

Công kích phong thuộc tính sao? Tề Nhạc khinh miệt nhìn qua từng vòng xoáy hình thành phong nhận kia, hắn ngay cả nhúc nhích cũng không, lúc này, thân thể của hắn như dung nhập với thiên nhiên, giống như hai hợp làm một với Thâm Hải Minh Xà dưới thân, ánh sáng nhàn nhạt từ người của hắn và Thâm Hải Minh Xà phát tán ra ngoài, lúc phong nhận tiếp xúc với thân thể Tề Nhạc, lập tức lặng yên biến mất.

Thân thể Tề Nhạc cũng không thèm nhúc nhích, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tự Nhiên Chi Nguyên không chỉ cải tạo thân thể của Tề Nhạc, mà vương quả còn cải tạo Tề Nhạc biến thành Tự Nhiên Chi Nguyên, từ trên lý luận mà nói, thủy, hỏa, phong, thổ là những năng lượng của thiên nhiên.

Lợi dụng năng lượng thiên nhiên muốn thương tổn tới Tề Nhạc, trừ phi thực lực hơn xa Tề Nhạc mới có thể làm được, nói cách khác, cho dù năng lượng tự nhiên mạnh thế nào công kích Tề Nhạc cũng phải suy yếu trên phạm vi rất lớn. Lô U thúc dục con rắn mối hai cánh khổng lồ này công kích thăm dò, từ biên độ năng lượng, chẳng khác gì gãi ngứa cho Tề Nhạc.

Chín cái đầu to của Thâm Hải Minh Xà đồng thời đưa lên, cùng đợi lệnh của Tề Nhạc, nó thật lâu rồi chưa từng biểu hiện thực lực của mình, từ khi bị Tề Nhạc thu làm sai khiến tới nay, nó rất phiền muộn, thẳng đến khi Tề Nhạc trở thành Tự Nhiên Chi Nguyên, sau khi thân thể khôi phục chín đầu, loại tình huống này mới từ từ cải biến.

*****

Có chín đầu, nó hoàn toàn có khả năng khôi phục năng lượng thật nhanh. Huống chi còn có Tề Nhạc trợ giúp, hung thú đều hiếu chiến, nó cũng không ngoại lệ, lúc này đối mặt với địch nhân yếu hơn mình, đánh chó mù đường ai không làm chứ?

Tề Nhạc vốn muốn Thâm Hải Minh Xà ẩn giấu thực lực của mình. Thâm Hải Minh Xà cũng không phải cự thú đồng bọn của hắn, mà là sai khiến. Phương thức trao đổi với cự thú đồng bọn là câu thông đặc biệt, mà Tề Nhạc cùng Thâm Hải Minh Xà là tâm ý tương thông, không có quan hệ nào mật thiết hơn tâm ý tương thông cả, Tề Nhạc chỉ cần suy nghĩ một chút, Thâm Hải Minh Xà cũng đã hiểu ý của hắn.

Mười tám con mắt đồng thời sáng lên, hào quang mười tám con mắt màu tím âm lãnh hiện rõ trong bóng tối. Từng đạo khí tức năng lượng vô hình tản mát ra ngoài. Năng lượng của Thâm Hải Minh Xà lúc này bắt đầu phát huy tác dụng toàn diện, một tầng bình chướng màu xanh da trời xuất hiện trên người Tề Nhạc. Lam sắc quang mang trong suốt hiện ra trên người. Chính là năng lượng thủy thuộc tính hình thành phòng ngự. Mà lúc này, con rắn mối hai cánh trên không trung tiếp tục phát động công kích.

Thời điểm Lô U nhìn thấy mười tám con mắt rắn đồng thời sáng lên, trong nội tâm sinh ra bất an mạnh mẽ, hai tay như rút gân không ngừng vỗ lên người của con rắn mối, rắn mối khổng lồ hiểu ý của hắn, mở to miệng rộng, phun ra một ngụm chất nhầy màu tím xuống dưới. Chất nhầy ở trên không trung bị năng lượng của phong thuộc tinh ngưng tụ thành tiễn, mang theo tiếng gào thét bén nhọn, cơ hồ chỉ một lúc, đã xuất hiện trên đỉnh đầu của Tề Nhạc.

Thông qua quan sát Tề Nhạc biết rõ, con rắn mối của đối phương có ít nhất hai thuộc tính, phong chỉ là một trong số đó, một thuộc tính còn lại chính là ăn mòn, từ chất nhầy này có thể nhìn ra được.

Chất nhầy này kết hợp với phong thuộc tính hình thành tiễn, hiển nhiên là thực lực chân chính của con rắn mối.

Mắt thấy công kích đối phương sắp tới, Thâm Hải Minh Xà phát ra tiếng gào thét trầm thấp, chín cái đầu rắn đồng thời động đậy, trừ cái đầu trung ương ra, tám cái đầu khác như chúng tinh ủng nguyệt bao phủ Tề Nhạc lại.

Tề Nhạc đã sớm lường trước rồi. Năng lượng màu tím kia đụng phải thủy tráo của Thâm Hải Minh Xà hơi ngừng lại một chút, nhưng sau đó vẫn bay về phía mình, nhưng lại trúng vào tám cái đầu của Thâm Hải Minh Xà.

Năng lực ăn mòn sao? Thâm Hải Minh Xà âm thầm cười lạnh, với tư cách thượng vị hung thú, là một trong ba chủng tộc cường đại nhất trong thế giới hung thú, Thâm Hải Minh Xà nhất tộc trừ năng lực thủy thuộc tính cường đại ra, kỹ năng ăn mòn là thứ bọn chúng am hiểu nhất, đương nhiên, năng lực ăn mòn này trực tiếp tới từ nọc độc của chúng.

Lần trước Tề Nhạc suýt chết trong độc tính ăn mòn của nó. Đối mặt với công kích ăn mòn của con rắn mối này. Nó e ngại sao?

Cái miệng rắn bên trái mở to ra, bỗng nhiên một đạo điện quang xuất hiện. Trong nổ vang ầm ầm, mũi tên màu tím của đối phương biến mất. Mà lúc này, con rắn mối hai cánh khổng lồ trên không trung đắc thế không buông tha người, Lô U cho rằng mình chiếm thế thượng phong, không ngừng thúc dục độc tính ăn mòn kết hợp với phong thuộc tính hình thành mũi tên bắn ra.

Lôi điện chính là chính khí của thiên địa, đối phó năng lực ăn mòn tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Thâm Hải Minh Xà gặp phải sấm sét lại sợ hãi như vậy. Mà bản thân Thâm Hải Minh Xà lúc này có năng lực lôi điện, mắt thấy con rắn mối trên không trung không ngừng phun chất độc của mình ra, nó thong dong bắn ra từng đạo lôi điện, cũng không tập kích đối phương, chỉ chuẩn xác phá giải công kích của đối phương mà thôi.

Kinh nghiệm thực chiến của Lô U rất phong phú, vừa nhìn thấy Thâm Hải Minh Xà thi triển lôi điện nghênh đón công kích của con rắn mối, hắn rất thông minh thúc dục con rắn mối khổng lồ bay cao một chút, nương tựa vào trọng lực tăng cường tốc độ và cường độ của thủy tiễn, hơn nữa khoảng cách xa, cũng có tác dụng làm suy yếu năng lượng lôi điện của Thâm Hải Minh Xà thi, không sợ Thâm Hải Minh Xà đột nhiên phát động công kích.

Nhưng mà, sau mấy lần liên tục phát động công kích, Lô U đã cảm giác có chút không đúng, không biết vì cái gì, không khí chung quanh lạnh như băng, một cảm giác áp lực từ bốn phương tám hướng liên tục đè ép về phía của hắn, ngay cả thân thể của con rắn mối khổng lồ cũng chậm lại, không biết là nguyên nhân gì. Thời điểm Lô U đã cảm giác được cảm giác áp lực này tới từ nơi đâu, bầu trời đen kịt đã sang lên.

Khi đó tia chớp sáng lên, mặc dù chỉ thoáng lóe lên, lại làm cho Lô U và người của Tộc Thổ Cao Sơn nhìn thấy một đám mây đen cực lớn, khi sấm sét lướt qua, tiếng sầm cuồn cuộn truyền tới, mây đen trên không trung không ngừng ma sát lẫn nhau, cảm giác áp lực càng thêm khổng lồ. Gió thổi rất nhỏ, nhưng mà, lôi điện dường như đang tích súc lực lượng, chậm chạp dao động.

Bỗng nhiên Lô U phát hiện mây đen và lôi điện trên không trung, lập tức ý thức được không ổn, con rắn khổng lồ phía dưới có năng lực lôi điện, chuyện này chắc chắn là do nó làm ra, có thể dẫn động hiện tượng thiên văn, đây là tồn tại mình có thể ngăn cản sao? Thời điểm này, Lô U đã không còn bất kỳ lòng hiếu thắng nào, lập tức thôi động con rắn mối khổng lồ bay sang một phía, ý đồ rời khỏi phạm vi bao phủ của mây đen.

Mười tám con mắt của Thâm Hải Minh Xà toát ra hào quang rét lạnh, muốn chạy? Còn kịp sao? Hào quang màu tím từ trên thân thể khổng lồ của Thâm Hải Minh Xà tán phát ra, trong đêm tối, nhìn nó tràn ngập khí tức khủng bố. Ngay sau đó, bỗng nhiên không trung vang lên tiếng sấm cực lớn, vô số lôi điện lập lòe chiếu sáng cả một góc trời.

Trong miệng Thâm Hải Minh Xà phát ra tiếng gầm gừ hung mãnh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, trên trăm đạo lôi điện ầm ầm giáng xuống, mà Lô U và con rắn mối khổng lồ của hắn chính là trung tâm của lôi điện đánh vào. Lúc này, Lô U khống chế con rắn mối khổng lồ lao về phía Tề Nhạc trên đỉnh đầu của Thâm Hải Minh Xà, còn chưa kịp bay tới, tốc độ lôi điện nhanh bao nhiêu? Cho dù là tốc độ phi hành của Kim Sí Đại Bằng Điêu cũng không có khả năng so sánh được với lôi điện.

Nhìn thấy một màn này, Tề Nhạc cười lên, Thâm Hải Minh Xà đánh chiêu này, không ngờ còn bắt chước cả Kỳ Lân Bách Lôi Thiểm của mình a!

Nhưng hiển nhiên lôi điện của nó không vận chuyển thong dong như vân lực Kỳ Lân a, cho nên mới cần hiện tượng thiên văn, tích súc năng lượng sau đó phát động công kích. Nhưng mà, đối phó với hai gia hỏa này là đủ rồi. Không cần hủy diệt bọn chúng, chỉ cần con rắn mối khổng lồ kia mất đi năng lực phi hành, với độ cao đó mà té xuống, hắc hắc, đừng nói là thân thể huyết nhục, cho dù là cục sắt lớn, cũng bị biến thành đĩa sắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)