Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 126

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 126: Thiên Hoàng Đường Lang
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Không may cho con rắn mối, lôi điện liên tục giáng xuống nên nó không có cơ hội thoát thân, đành phải biến thành mục tiêu của lôi điện, trong tiếng nổ vang ầm ầm, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, thân thể cực lớn từ trên cao rơi xuống, hai cánh bị Thâm Hải Minh Xà chiếu cố đặc thù nên đứt gãy hoàn toàn, đồng thời, lân phiến trên người của nó biến thành màu đen.

Nhưng mà, làm cho Tề Nhạc cùng Thâm Hải Minh Xà cảm thấy ngoài ý muốn là, lúc này lôi điện oanh kích xuống, chỉ trúng hai cánh của con rắn mối, mà Lô U vào khoảng khắc cuối cùng nhảy khỏi người của con rắn mối, thân thể của hắn lao xuống đất, một tầng quang mang ố vàng hiện ra chung quanh thân thể Lô U, từ độ cao trăm mét rơi xuống, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dưới loại tình huống này, hung hãn của bản thân hắn hiện ra, toàn bộ năng lượng trong người ngưng tụ, trên đầu dưới chân, bay thẳng tới chỗ của Tề Nhạc. Lợi dụng trọng lực bản thân và năng lượng của thân thể, một kích này ngưng tụ toàn bộ lực lượng của hắn.

Thân thể Lô U được quang mang ố vàng bao phủ rộng khắp, sắc mặt Tề Nhạc hơi đổi, hắn biết rõ, mình tránh né thì dễ dàng, nhưng mà thân thể Thâm Hải Minh Xà lớn như thế không thể tránh né, hắn cũng không muốn Thâm Hải Minh Xà vừa mới thành lập hữu hảo đã bị thương tổn, năng lực Kỳ Lân lúc này bày ra ngoài.

Hai đạo quang mang đen bạc từ trong tám đầu của Thâm Hải Minh Xà hiện ra, dưới tác dụng của năng lượng cường hãn, tám cái đầu của Thâm Hải Minh Xà đồng thời duỗi ra hai bên. Để lộ nắm tay phải của Tề Nhạc, trong gió đêm thổi mạnh, Tề Nhạc đứng trên đầu trung ương của Thâm Hải Minh Xà giống như thiên thần hạ phàm, đánh vào người Lô U đang rơi xuống.

Hết thảy đều chấm dứt, thân thể con rắn mối khổng lồ bị Thâm Hải Minh Xà oanh kích rơi xuống từ khoảng cách trăm mét, trùng trùng điệp điệp nện xuống mặt đất, ngay cả đồng bọn Lô U cũng biến mất trong thế giới này.

Thân thể của con rắn mối khổng lồ đúng là mạnh mẽ, té từ độ cao như vậy, nó còn chưa chết ngay, thân thể cực lớn lăn lộn trên mặt đất. Lưu lại dấu vết kinh người.

Trong nội tâm Tề Nhạc thầm than một tiếng, mình vẫn phải biểu hiện thực lực mới giải quyết được. Hai mắt màu bạc của hắn nhìn qua con rắn mối khổng lồ, hào quang Kỳ Lân Châu trước ngực tỏa sáng, một tầng quang mang đỏ sậm hiện ra, bao phủ lấy con rắn mối khổng lồ. Kỹ năng thôn phệ của Tề Nhạc cũng không vì khôi phục Kỳ Lân Tí mà biến mất, năng lượng của hung thú sáu ngàn năm làm sao buông tha được chư? Cho dù bị loại bỏ, cũng có thể hấp thu một bộ phận cho mình dùng. Chỉ cần trải hấp thu thời gian ngắn là được.

Yên tĩnh, cả thung lũng hoàn toàn lâm vào trong yên tĩnh. Từ khi chiến đấu băt đầu tới khi chấm dứt. Tổng cộng chỉ qua mấy phút mà thôi. Tề Nhạc từ đầu đến cuối chỉ ra tay một lần, mà Lô U cùng cự thú của hắn bị hủy diệt.

- Con ơi!

Lô Tư kêu thảm một tiếng, hắn từ trong bộ lạc của mình lao ra, cũng mặc kệ năng lượng Thâm Hải Minh Xà mạnh mẽ cỡ nào, lao thẳng tới Tề Nhạc.

Quang ảnh lóe lên, thân thể cực lớn của Thâm Hải Minh Xà thông qua Kỳ Lân Châu trở lại trong người Tề Nhạc, bước chân Tề Nhạc sử dụng Kỳ Lân Du. Thoải mái vượt qua tấn công của Lô Tư, chỉ mấy cái lắc mình đã trở lại bộ lạc Đồ Tiết, thi thể của con rắn mối khổng lồ bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng năng lượng trong người nó bị Tề Nhạc hấp thu xong rồi. Tề Nhạc phát hiện, con rắn mối hai cánh này không có cường đại như tưởng tượng của hắn, thậm chí ngay cả nội đan cũng không thấy đâu, hẳn là trong một ít tình huống đặc biệt mới mọc đôi cánh.

Chuyện cần làm hắn đã làm xong, chuyện còn lại không cần hắn quan tâm. Mang theo Văn Đình cùng Tuyết Nữ. Đi tới nơi Hi Thụy đã an bài tốt trước đó, lặng lẽ rời khỏi hiện trường, đi vào một huyệt động rộng rãi thoải mái.

Trong thung lũng đã trở nên rối loạn, thậm chí cả Tộc Thổ Cao Sơn đều lâm vào hỗn loạn, nhưng mà, những chuyện này hiện tại không còn liên quan tới Tề Nhạc. Sau khi trở lại huyệt động, hắn lại nhắn nhủ với Văn Đình hai câu rồi tiến vào tu luyện, đối với hắn mà nói, hiện tại không có gì trọng yếu hơn tăng thực lực cả.

Tộc Thổ Cao Sơn rối loạn suốt mười ngày mới khôi phục trở lại, dù sao Lô Tư không phải là tộc trưởng, Hi Thụy đàn áp chuyện này, cho nên không nhấc lên sóng gió bao nhiêu, bi thống khi mất con một năm trước của Hi Thụy hiện giờ đã xuất hiện trên người Lô Tư, con trai đã chết làm hắn mất đi can đảm, hắn mang theo tộc nhân quay về bộ lạc của mình. Từ đó về sau. Bộ lạc Lô Tư chưa gượng dậy nổi, không có lực lượng chống lại bộ lạc đệ nhất do Hi Thụy tộc trưởng lãnh đạo.

Tề Nhạc ở lại trong huyệt động.

- Tề Nhạc. Em thật buồn a! Chúng ta còn phải tu luyện thêm bao lâu nữa đây?

Văn Đình đong đưa cánh tay của Tề Nhạc, nàng đang làm nũng.

Bọn họ ở trong huyệt động này mười ngày rồi, có lẽ là bởi vì trước kia đã bị Viêm Hoàng Hồn hạn chế nhốt trong hầm băng, Tuyết Nữ không xem tịch mịch ra gì, nhưng Văn Đình từ khi đi tới thời đại này ngoài tu luyện thì chưa từng làm gì cả, thừa dịp Tề Nhạc vừa từ trong tu luyện tỉnh táo lại, nhịn không được mà càu nhàu.

Tề Nhạc giữ chặt tay Văn Đình, nói:

- Đình Đình, nếu không anh mang hai người đi dạo nhé.

Văn Đình nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:

- Cũng tốt, chúng ta đi ra ngoài đi, cũng không biết bọn họ mở đại hội thi đấu anh hùng vào lúc nào. Tề Nhạc, nếu không chúng ta dứt khoát rời khỏi nơi này đi.

Tề Nhạc nói:

- Anh cũng từng nghĩ phải rời đi, dù sao, hiện tại anh cần làm chính là muốn biết mộ Hiên Viên có tồn tại như lời Hi Thụy nói không. Nhưng mà, chúng ta hiện giờ chưa quen thuộc cuộc sống ở thời đại này, hơn nữa hiện tại anh còn phải tranh thủ tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, cho nên mới lưu lại, ít nhất ở nơi này chúng ta yên lòng tu luyện, chờ một chút đi, cho dù phải đi, cũng phải chờ anh hấp thu năng lượng trong người hoàn toàn đã, đến lúc đó, chúng ta ít nhất cũng có được năng lực tự bảo vệ mình. Ồ, có người đến.

Tề Nhạc vừa dứt lời, chỉ thấy Hi Thụy đã từ bên ngoài đi tới, còn mang theo em gái là Mân Côi đi theo.

- Tề huynh đệ.

Hi Thụy mỉm cười nhìn Tề Nhạc chào hỏi.

Tề Nhạc nói:

- Tộc trưởng, chuyện trong tộc của ngài đã giải quyết xong chưa?

Hi Thụy mỉm cười nói:

- Lần này, Lô Tư không còn thời gian xoay sở nữa, Lô U đã chết, hắn mất đi dựa vào lớn nhất. Tề huynh đệ, tôi còn chưa cảm ơn anh đấy.

Tề Nhạc khoát khoát tay, nói:

- Tôi thì không cần, hiện giờ tôi chỉ muốn biết cần thời gian bao lâu nữa, chúng ta mới có thể tiến về tổng bộ Tộc Thổ của các người đấy.

Hi Thụy nói:

- Hôm nay tôi tới tìm anh cũng là vì chuyện này. Khoảng cách thi đấu anh hùng còn ba tháng nữa. Tôi biết rõ anh nóng vội đi tìm di tích thiên thần, cho nên đặc biệt tới tìm anh. Chuẩn bị mang anh tiến về tổng bộ Tộc Thổ chúng ta.

*****

Nói tới đây, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Thẳng thắn mà nói, từ góc độ tư tâm mà cân nhắc, tôi thật sự hy vọng anh lưu lại nơi này, thỉnh anh đại biểu Tộc Thổ Cao Sơn đi tham gia trận đấu. Nhưng tôi cẩn thận cân nhắc qua, tôi lưu anh một lần. Nhưng không thể lưu anh vĩnh viễn, Tộc Thổ Cao Sơn chúng tôi trở nên cường đại. Chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình. Cho nên tôi nghĩ thông suốt, chỉ cần anh nguyện ý, chúng ta tùy thời có thể xuất phát, đến tổng bộ Tộc Thổ, tôi thỉnh đại tế tự nói cho anh biết chuyện di tích thiên thần, như vậy, chúng ta không ai nợ ai.

Tề Nhạc nhìn qua Hi Thụy thật sâu. Đối với vị tộc trưởng này, hắn tăng thêm vài phần hảo cảm, gật gật đầu, nói:

- Vậy phiền toái tộc trưởng. Đã như vầy, ngày mai chúng ta lên đường.

- Ca, em có thể đi cùng các người hay không? Em đã lâu rồi không trở về tổng bộ Tộc Thổ đấy!

Mân Côi dịu dàng nói ra. Tuy nàng nói chuyện với Hi Thụy, nhưng ánh mắt lại nhìn qua người của Tề Nhạc, ngày đó Tề Nhạc hủy diệt Lô U cũng biểu hiện lực lượng cường đại của mình. Đối với một thanh niên tràn ngập khí tức thần bí này, nàng tràn ngập hiếu kỳ. Tuy đã từng bị dung quang của Văn Đình làm sợ tới mức tự ti mặc cảm, nhưng tính cách hào phóng của nàng lại có ý định huyền bí trên người Tề Nhạc.

Hi Thụy nhăn nhíu mày, nói:

- Không cho em đi, nha đầu kia, tuổi đã không nhỏ rồi. Mỗi ngày điên điên khùng khùng, anh thấy em nên lập gia đình rồi đấy.

- Ca...

Mân Côi bất mãn duyên dáng hô to một tiếng.

Hi Thụy lắc đầu, nói:

- Anh nói không được là không được. Tốt rồi, Tề Nhạc huynh đệ đi cùng với tôi, thỉnh anh chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai tôi phái người tới gọi anh, sau đó chúng ta cùng nhau đi về tổng bộ Tộc Thổ.

Nói xong, trực tiếp lôi kéo Mân Côi đang bất mãn rời khỏi huyệt động của Tề Nhạc, không có người nào hiểu em gái của mình hơn hắn cả, tuy Tề Nhạc đầy đủ xuất sắc. Nhưng mà, hắn cũng cảm giác nguy hiểm trên người Tề Nhạc, dù sao Tề Nhạc bày ra thực lực quá cường đại. Hắn cũng không hy vọng em gái của mình phát sinh chuyện gì với Tề Nhạc.

Văn Đình buột miệng cười, nói:

- Nhìn không ra ah! Ngay cả hoa hồng đen cũng thích anh, thật không biết anh có điểm tốt nào.

Tề Nhạc cười nói:

- Chẳng lẽ em không biết lão công của mình rất tuấn tú sao?

Văn Đình nhìn Tề Nhạc le lưỡi, nói:

- Ai là lão bà của anh, anh có cưới hỏi đàng hoàng sao?

- Cái này...

Tề Nhạc gãi gãi đầu, chuyện này đúng là vấn đề, nếu quả thật có thể trở lại thời đại của mình, rốt cuộc mình nên cưới hỏi đàng hoàng với ai? Hắn cũng không hy vọng bất cứ nữ nhân nào của mình bị ủy khuất.

Sáng sớm hôm sau, Tề Nhạc mang theo Văn Đình cùng Tuyết Nữ và Hi Thụy rời khỏi bộ lạc Tộc Thổ Cao Sơn, Hi Thụy đúng là không mang theo em gái của mình, trước khi đi hắn đã cho Bá Ca cùng với mười tên chiến sĩ Tộc Thổ Cao Sơn đi theo làm hộ vệ.

Vốn Hi Thụy muốn bảo Đồ Tiết đi cùng mình, nhưng cân nhắc đến Đồ Tiết còn phải quản lý bộ lạc của mình, không thể không buông tha cho.

Tề Nhạc trước khi đi, lưu cho Đồ Tang một ít phương pháp tu luyện, đối với hài tử thuần phác này, hắn vẫn có hảo cảm.

Rời khỏi đại bộ lạc lớn nhất Tộc Thổ Cao Sơn, hơn mười người cùng nhau đi, lúc bắt đầu, Hi Thụy còn lo lắng Văn Đình cùng Tuyết Nữ không thể đi nhanh theo bọn họ được, muốn bảo các nàng ngồi trên hắc hổ của Bá Ca, nhưng đi cả buổi, rốt cuộc hắn hiểu cái gì gọi là người giỏi hơn người, trên mặt đẹp của Văn Đình cùng Tuyết Nữ ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có xuất hiện, đi một đoạn đường này, nhàn tản như du sơn ngoạn thủy, đối với người bình thường mà nói là đi rất nhanh, nhưng với các nàng lại không có chút ảnh hưởng nào.

Bá Ca bây giờ càng sùng bái Tề Nhạc, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì Tề Nhạc thu thập Lô U, bá đạo trong mắt biến mất, trên đường đi quấn quít lấy Tề Nhạc, hận không thể bái Tề Nhạc làm sư phụ, nhưng dù sao Tề Nhạc không phải người thế hệ này, cho nên lựa lời từ chối. Chỉ ngẫu nhiên chỉ điểm Bá Ca những sai lầm trong tu luyện, chỉ là như vậy, cũng mang lại lợi ích thật lớn cho Bá Ca.

Thông qua nói chuyện với Hi Thụy, Tề Nhạc dần dần hiểu rõ hơn về thời kỳ viễn cổ cự thú này rồi, sự tồn tại của năm tộc nhân loại, phân biệt nằm ở các phương hướng khác nhau của Viêm Hoàng đại địa. Vị trí của Tộc Thổ nằm ở vị trí trung ương Viêm Hoàng đại địa, mà vị trí Tộc Thổ Cao Sơn nằm ở phương đông, khoảng cách tổng bộ Tộc Thổ một đoạn không ngắn, ngược lại phải đi nhiều ngày mới tới. Mà các tộc khác nằm ở các phương hướng khác nhau, mà Cửu Lê Tộc là công địch của bốn tộc khác nằm ở phía tây Viêm Hoàng đại địa.

Tề Nhạc đi đoạn đường này không gián đoạn tu luyện, tu luyện rất tốt, từ khi đi tới bây giờ, hắn triệu hồi Thâm Hải Minh Xà ra ngoài, chính mình cùng Văn Đình, Tuyết Nữ ngồi ở trên lưng Thâm Hải Minh Xà, Tuyết Nữ cùng Văn Đình ngắm nhìn phong cảnh và hộ pháp cho hắn, Tề Nhạc chỉ lặng lẽ ngồi lên lưng Thâm Hải Minh Xà tu luyện, mấy ngày gần đây, Tề Nhạc cảm giác được lực lượng của mình có điểm đột phá, tuy không biết chính thức đột phá là khi nào, nhưng chỉ cần năng lượng không ngừng tăng trưởng, thời gian đột phá sẽ tới.

Bởi vậy, hắn càng không nóng nảy, chỉ lẳng lặng tu luyện. Có kinh nghiệm trước kia, Tề Nhạc hiện tại thành thục hơn rất nhiều.

Bọn họ rời khỏi sơn mạch bốn ngày rồi, bắt đầu tiến vào trung tâm của Viêm Hoàng đại địa.

Vừa đi, Tề Nhạc lúc này khó có khi không tu luyện, bởi vì tu luyện của hắn đạt tới bình cảnh, muốn phá tan cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cho nên, hắn dứt khoát buông lỏng một chút, trò chuyện với Hi Thụy cùng Bá Ca.

- Tộc trưởng, bây giờ chúng ta được tính là đã tới trung ương của Viêm Hoàng đại địa sao?

Tề Nhạc mỉm cười hỏi.

Hi Thụy nói:

- Miễn cưỡng là như vậy, chúng ta đã đi bảy ngày, Viêm Hoàng đại địa đất rộng của nhiều, sơn mạch Tộc Thổ Cao Sơn nằm ở phương đông của đại địa, chúng ta hiện giờ đang ở biên giới với trung ương, đoán chừng chỉ mười ngày nữa, với tốc độ của chúng ta là tới tổng bộ Tộc Thổ.

Tề Nhạc nói:

- Tộc trưởng, tôi có chút không rõ. Chúa tể thời đại này là các cự thú, vì cái gì mà người Tộc Thổ lại có thể sinh hoạt khắp Viêm Hoàng đại địa vậy? Chẳng lẽ thần thú và hung thú kia không chiếm lĩnh nơi đây sao?

Hi Thụy cười thần bí, hạ giọng nói:

- Theo ý nào đó mà nói, những cự thú kia xem nhân loại chúng ta là phụ thuộc. Đối với chúng mà nói, nhân loại chúng ta quá yếu ớt. Cho nên, bọn chúng không có hứng thú với chúng ta. Đồng thời, dân tộc chúng ta có thể lưu truyền tới nay, đều có huyền bí thuộc về mình. Thí dụ như, Tộc Thổ Cao Sơn chúng ta có thể sinh tồn ở phiến sơn mạch này, chủ yếu là vì có thần thú bảo hộ, mới không bị những cự thú khác công kích.

*****

- Tổng bộ Thổ Tộc chúng ta cũng như vậy. Thẳng thắn nói cho anh biết, đại tế tự của chúng tôi, chính là chiến sĩ mạnh nhất của Thổ Tộc, cự thú đồng bọn của hắn, chính là thủ hộ giả của toàn bộ Thổ Tộc đấy. Chính do có nó tồn tại, Thổ Tộc mới có thể được che chở ở trung ương Viêm Hoàng đại địa, không bị cự thú khác gây hại.

- Ah? Tôi có thể biết thần thú thủ hộ Cao Sơn Thổ Tộc các người và thần thú thủ hộ Thổ Tộc là gì không?

Văn Đình hiếu kỳ hỏi.

Hi Thụy ngẫm lại, nói:

- Thần thú thủ hộ Cao Sơn Thổ Tộc chúng ta, chính là con Bạch Giao cực lớn trên núi, chúng ta cũng không biết nó sinh hoạt ở nơi nào, chỉ biết nó chính là cự thú mạnh nhất trên núi, chỉ cần những cự thú chung quanh cảm nhận khí tức của nó, không dám dễ dàng tiến vào phạm vi sơn mạch. Khiến sinh hoạt của chúng ta tốt hơn.

Nghe Hi Thụy nói đến đây, Tề Nhạc, Văn Đình cùng Tuyết Nữ ba người hai mắt nhìn nhau, hắn nói, rõ ràng chính là Bạch nương tử ah! Thế nhưng mà, hiện tại Bạch nương tử đã trở thành sai khiến của Tề Nhạc, bị mang đi rồi, nếu để cho Hi Thụy biết rõ thủ hộ thần thú bị Tề Nhạc bắt đi, không biết hắn nghĩ như thế nào. Nhưng mà, chuyện bây giờ đã định rồi, cho dù Tề Nhạc cố tình trợ giúp Hi Thụy cũng không có biện pháp. Ai bảo Thâm Hải Minh Xà có tình sâu như biển với Bạch nương tử chứ?

Vội ho một tiếng, Tề Nhạc nói:

- Vậy thần thú thủ hộ Thổ Tộc các người là cái gì? Thực lực có cường đại không?

Trong mắt Hi Thụy xuất hiện hào quang tôn sùng, nói:

- Thực xin lỗi, Tề huynh đệ, tuy chuyện này tôi biết rõ, nhưng không thể nói cho anh biết. Đây là cơ mật cao nhất của Thổ Tộc. Ta chỉ có thể nói, thần thú thủ hộ Thổ Tộc chúng ta, cự thú đồng bọn của đại tế tự, chính là một trong những cự thú mạnh nhất thế giới này, đồng thời, nó cũng đại biểu cho hòa bình, là thần thú thủ hộ hy vọng của Thổ Tộc.

Trong lúc nói chuyện. Bọn họ đi xuyên qua một phiên bình nguyên, tiến vào khu vực đồi núi. Thời kỳ viễn cổ cự thú không hổ là thời đại không có ô nhiễm. Cho dù đây là khu vực đồi núi, chung quanh vẫn là màu xanh như cũ, không khí thanh tịnh, hít thở không khí mang theo hương thơm của bùn đất và cỏ cây.

Bá Ca nói:

- Tộc trưởng, chúng ta nên nghỉ ngơi chốc lát, tôi mệt rồi.

Hi Thụy gật gật đầu, chỉ huy chiến sĩ tộc của mình tìm nơi nghỉ ngơi. Sau đó mang các loại đồ ăn lấy ra, mọi người cùng ngồi một chỗ, tạm thời nghỉ ngơi.

Tề Nhạc cũng khó hiểu vào thời đại này, chỉ cảm thấy thời tiết hiện tại nóng bức. Nhưng mà, chỉ cần tìm địa phương mát mẽ, cảm giác nóng bức sẽ hạ xuống, cho nên rất thoải mái.

Một tiếng kêu to vang lên trên không trung, mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu. Chỉ thấy không trung không biết vào lúc nào xuất hiện một con chim to, ánh mặt trời chiếu xuống, trên thân chim khổng lồ có kim quang lóe lên, hiện ra rõ ràng trên không trung.

Nhìn thấy con chim khổng lồ này, Tề Nhạc chấn động, có lẽ cự thú khác Tề Nhạc không biết. Nhưng con chim khổng lồ này Tề Nhạc rất quen thuộc, chính là Kim Sí Đại Bằng sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí hủy diệt! So sánh với Kim Sí Đại Bằng Điêu bị hắn hủy diệt, hình thể con Kim Sí Đại Bằng Điêu trên không trung nhỏ hơn nhiều, bởi vì cách mặt đất quá xa, cho nên Tề Nhạc không cách nào cảm nhận được đầy đủ khí tức của nó, chỉ có thể hiểu đại khái tình huống năng lượng nó.

Tề Nhạc giật mình, Văn Đình cũng biến sắc, lúc trước Kim Sí Đại Bằng Điêu cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, sắc mặt đại biến, thấp giọng nhìn Tề Nhạc nói:

- Làm sao bây giờ? Là Kim Sí Đại Bằng Điêu.

Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Kim Sí Đại Bằng Điêu. Nhìn qua thủ thế của bọn người Hi Thụy. Hi Thụy vội vàng dẫn theo tộc nhân của mình cúi người trên mặt đất, tận lực che dấu. Ngay cả Bá Ca và con hắc hổ kia cũng vô ý thức phủ phục xuống.

Hiển nhiên nó tràn ngập e sợ với Kim Sí Đại Bằng Điêu.

Kim Sí Đại Bằng Điêu cũng không có tập kích bọn người Tề Nhạc, thời điểm nó bay lên đỉnh đầu Tề Nhạc liền xoay tròn hai vòng, sau đó bay qua phương hướng khác.

Thẳng tới khi nó biến mất hoàn toàn, Hi Thụy mới thở ra một hơi.

- Con cự thú vừa rồi có khí tức phi thường cường đại. Khá tốt nó không có phát động công kích với chúng ta, nếu không phiền toái sẽ to lắm. Loại cự thú loài chim này, chỉ sợ vừa vặn khắc chế cự thú loài rắn của Tề huynh đệ.

Tề Nhạc gật gật đầu, hắn từng ăn thua thiệt trên người của Kim Sí Đại Bằng Điêu, đồng thời hắn cũng có được năng lực của Kim Sí Đại Bằng Điêu, tự nhiên hiểu rõ con chim là thượng vị hung thú này đáng sợ như thế nào. Kim Sí Đại Bằng Điêu là tổ tiên của chim đại bàng a! Chỉ sợ, trong mấy chủng tộc hung thú mạnh nhất có vị trí của chúng.

- Hi Thụy tộc trưởng, chúng ta mau lên đường thôi. Tôi cảm giác, cảm thấy có chút không đúng, Kim Sí Đại Bằng Điêu thuộc về hung thú. Với thị lực của nó không có khả năng không phát hiện chúng ta. Dưới loại tình huống này còn lặng lẽ rời đi, cũng không có phát động công kích của chúng ta, chỉ sợ là có mục đích. Chúng ta nên đi nhanh hơn, sớm ngày đuổi tới tổng bộ Thổ Tộc các người.

Hiện tại một con Kim Sí Đại Bằng Điêu không có cho Tề Nhạc cảm giác sợ hãi, nhưng Kim Sí Đại Bằng Điêu hiện tại trên không trung có thực lực thế nào cũng chẳng có tu vi vạn năm, chỉ sợ không kém bao nhiêu. Càng làm Tề Nhạc lo lắng là, con Kim Sí Đại Bằng Điêu này lặng lẽ rời đi, nếu như nó còn có tộc nhân khác, chỉ sợ rất khó ứng phó. Dù sao, đây chính là thời kỳ viễn cỗ cự thú, ai có thể bảo chứng Kim Sí Đại Bằng Điêu số lượng rất ít chứ?

Hi Thụy gật gật đầu, nói:

- Tốc độ của chúng ta không chậm, muốn tăng tốc độ lên chỉ sợ rất khó.

Tề Nhạc nói:

- Tôi có biện pháp. Hi Thụy tộc trưởng, có phải ngài cũng có cự thú của mình sao? Chúng ta nên tiến lên cự thú của mình, tốc độ di chuyển sẽ gia tăng lên trên phạm vi lớn.

Đương nhiên hắn biết Tuyết Nữ có khả năng phi hành, nhưng Văn Đình lại không có năng lực phi hành, huống chi Hi Thụy dẫn đường. Cho nên, chỉ có thể lựa chọn đi trên mặt đất.

Hi Thụy gật gật đầu, nói:

- Vậy được rồi.

Cẩn thận lấy một cái còi ra, lúc nhìn kỹ, dường như dùng xương động vật làm thành, dài ước chừng bốn thốn, màu sáng. Hắn đưa cái còi màu trắng lên miệng, nhẹ nhàng thổi một cái. Một âm thanh thật nhỏ truyền ra. Còi huýt cũng không được quá lớn.

Nhưng Tề Nhạc lại nghe được, một cổ sóng âm đang khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Trách không được không có gặp qua cự thú của Hi Thụy, thì ra có cách triệu hoán từ xa này. Trong chốc lát công phu, một thân ảnh màu vỏ quýt hiện ra ở xa xa, tốc độ thân ảnh này cực nhanh, chỉ trong chốc lát, đã xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc này Tề Nhạc không nhận ra là cự thú gì. Hình thể của nó không lớn. Chỉ có chiều cao ba mét, dài chừng mét năm. Chi sau cường tráng chạm đất, chi trước thu hồi ở trước ngực, nó cũng không có trảo, bộ dáng hơi cúi xuống.

*****

Đầu của cự thú này có đặc điểm là hình bầu dục, hơn nữa là ngang, hai con mắt nhỏ nhô lên đầu. Nhìn nó rất quái dị. Đôi cánh thu vào sau lưng, dường như còn có năng lực phi hành, nhưng lúc nó chạy nhanh cũng nương tựa vào phi hành thì phải. Cự thú phi hành, xem ra, thằng này không kém. Từ cảm giác năng lượng, dường như con cự thú này có tu vi ba ngàn năm, Văn Đình thấp giọng nói cho Tề Nhạc, đây không phải thuộc về thần thú hoặc là hung thú, mà là trung lập thú.

- Tề Nhạc. Anh nhận ra nó không?

Văn Đình thấp giọng hỏi.

Trong nội tâm Tề Nhạc khẽ động.

- Bọ Ngựa?

Văn Đình gật gật đầu, nói:

- Màu vỏ quýt, hơn nữa thân thể lớn như vậy, đây là Thiên Hoàng Đường Lang trong viễn cổ cự thú. Thuộc về trung lập thú, rất cường đại. Chi sau của nó không có năng lực công kích. Chỉ dựa vào chi trước mà thôi. Tuy nhiên hình thể tại tương đối nhỏ trong các cự thú, nhưng tốc độ di chuyển phi thường kinh người. Khó trách Hi Thụy lại trở thành tộc trưởng Cao Sơn Thổ Tộc. Thì ra hắn có cự thú cường đại làm đồng bọn.

Tề Nhạc cùng Văn Đình nói chuyện, Hi Thụy đã an bài rất nhanh, Bá Ca mang theo ba chiến sĩ Cao Sơn Thổ Tộc, mà hình thể bọ ngựa của Hi Thụy tương đối nhỏ, người có thể ngồi không nhiều lắm, cho nên chỉ có hắn và hai chiến sĩ, chiến sĩ Cao Sơn Thổ Tộc còn thừa ngồi lên Thâm Hải Minh Xà của Tề Nhạc.

Tề Nhạc tản tinh thần lực của mình, nương tựa vào năng lực Tự Nhiên Chi Nguyên, phạm vi cảm ứng tinh thần lực của hắn lên tới một ngàn cây số vuông. Làm hắn có chút ngoài ý muốn là, cũng không có khí tức nguy hiểm truyền tới. Tất cả đều rất bình thường. Tuy cũng có chút ít cự thú tồn tại. Nhưng đều là cự thú tu vi nhỏ yếu, còn chưa vượt qua tu vi ngàn năm. Còn con Kim Sí Đại Bằng Điêu kia đã hoàn toàn biến mất.

Chẳng lẽ là mình khẩn trương vô căn cứ sao? Trong nội tâm Tề Nhạc có chút nghi hoặc. Nhưng mà, báo động trong lòng không có biến mất, lập tức, hắn vẫn kiên trì ý kiến của mình, mọi người không hề nghỉ ngơi, nương theo cự thú, tiếp tục rời đi.

Đi được một đoạn, Thâm Hải Minh Xà đã phiền muộn. Nếu bàn về thực lực, hắc hổ khẳng định không phải đối thủ của nó, cho dù là Thiên Hoàng Đường Lang, cũng khó chống lại nó. Thế nhưng mà, năng lực chạy đi thì rất kém. Trong nước, Thâm Hải Minh Xà không thể nghi ngờ là hung thú cường đại nhất, lợi dụng thân thể và ưu thế của mình, tốc độ di chuyển trong nước không ai bằng, nhưng mà, trên đất bằng no chỉ bằng vào thân thể trườn đi, so sánh với hắc hổ và Thiên Hoàng Đường Lang am hiểu tốc độ thì chênh lệch xa. Khá tốt Tề Nhạc nhìn ra quẫn bách của Thâm Hải Minh Xà, nương tựa vào phong vân lực của mình, mới miễn cưỡng mang Thâm Hải Minh Xà đuổi kịp hai con cự thú kia.

Phương pháp đi như vậy, nhất thời làm tốc độ của mọi người tăng lên trên phạm vi lớn.

Chỉ trong một ngày, đã tương đương với lộ trình năm ngày trước kia. Dựa theo Hi Thụy đoán chừng, toàn lực chạy một ngày, là có thể tới tổng bộ Thổ Tộc. Trong quá trình chạy đi, Tề Nhạc vẫn dùng tinh thần lực của mình dò xét chung quanh, lại không phát hiện dị trạng nào. Ý thức khẩn trương của hắn cũng buông lỏng. Nhưng mà, hắn và bọn người Hi Thụy lại không biết, một hồi nguy cơ cực lớn đang hình thành trên người bọn họ.

...

Diện tích một ngàn cây số vuông lớn bao nhiêu? Kỳ thật cũng không phải rất lớn, nếu như là hình vuông, chẳng qua chỉ có một ngàn cây số thôi sao. Cho nên, tinh thần lực của Tề Nhạc dò xét chỉ có hạn. Trong sơn cốc cách nơi nghỉ ngơi của bọn họ một trăm dặm, khí tức khổng lồ không ngừng ngưng tụ.

Một gã nam tử anh tuấn đang ở đáy cốc, cung kính cúi đầu mà đứng, ở trước mặt hắn, còn có ba người. Người ở trung ương, bộ dáng chừng bốn mươi tuổi, có mái tóc dài ám lam sắc, toàn thân bao trùm lân phiến màu đen, ở trước ngực có thập tự đỏ chót giao nhau, cũng không phải vết thương, cũng là lân phiến, chỉ có điều vị trí lân phiến khác nhau mà thôi. Dáng người của hắn chỉ trung đẳng, tướng mạo cũng không anh tuấn. Nhưng mà, đứng ở nơi đó, khí tức vô hình của hắn khiến những người chung quanh cúi đầu.

- Hỗn Độn Vương, dựa vào dò xét của Kim Sí hôm nay, anh đã nhận ra người nọ chứ?

Trung niên nhân chậm rãi nói ra, âm thanh của hắn rất kỳ lạ, nghe mặc dù không có năng lượng chấn động, nhưng ngắn gọn một câu, lại biến đổi năm âm điệu.

Nam nhân anh tuấn trước mặt cung kính nói:

- Vâng, dựa theo Kim Sí nói, là đúng vậy. Vương vĩ đại. Chúng ta nhất định phải hủy diệt hắn, không thể cho hắn tụ hợp với thần thú khác. Tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân hình người, rất khó tưởng tượng hắn sau này sẽ mang cho chúng ta bao nhiêu tổn thương.

Tề Nhạc cùng Thâm Hải Minh Xà căn bản không có khả năng nghĩ đến, Hỗn Độn Vương lúc trước bị bọn họ dọa chạy, sau khi rời đi đã lập tức quay về chỗ vương của hung thú báo cáo tình huống. Tứ Tường Vân Hắc Kỳ Lân xuất hiện lập tức khiến vương của hung thú chú ý. Lập tức dẫn theo thủ hạ đắc lực tìm kiếm.

Mà khi đó, Tề Nhạc vừa vặn tiến vào bộ lạc Đồ Tiết, sinh hoạt trong huyệt động, mà hắn với tư cách Tự Nhiên Chi Nguyên, khí tức thiên nhiên che đấu khí tức của bản thân, cho nên mới không bị thủ hạ hung thú dưới tay vương của hung thú tìm được.

Nhưng mấy ngày hôm trước, sau khi rời khỏi phiến sơn mạch, thân ảnh của đám người Tề Nhạc đã bị xác định, trải qua theo dõi ngắn ngủi, vương của hung thú hôm nay phái Kim Sí Đại Bằng Điêu đến quan sát Tề Nhạc. Lúc ấy Tề Nhạc cùng Văn Đình không có nhìn thấy, Hỗn Độn Vương an vị trên lưng của Kim Sí Đại Bằng Điêu.

Chung quanh sơn cốc này, còn có hơn mười đạo thân ảnh cực lớn đang phủ phục trên mặt đất, lúc này, một thân ảnh tương đối gần đi tới, chính là con Kim Sí Đại Bằng Điêu lúc nãy đi dò xét, hắn hiển nhiên không có năng lực biến ảo thành hình người, đi tới gần vương của hung thú nói:

- Vương vĩ đại, hôm nay chúng tôi dò xét có một phát hiện, chính là Hắc Kỳ Lân có một sai khiến. Là phản đồ của hung thú chúng ta.

- Ah?

Ánh mắt vương của hung thú tản ra khí thế vô hình.

- Là tộc nào?

Dung mạo của hắn hoàn toàn che dấu sau khí lưu màu đen, thời điểm nói ra những lời này, mái tóc màu xanh da trời biến thành màu nâu nhạt.

Kim Sí Đại Bằng Điêu nhìn qua người bên trái, nói:

- Là thủ hạ của Long Vương.

Bên trái vương của hung thú là một nam nhân trung niên, làn da của hắn rất trắng, con mắt là màu tím sậm, tướng mạo tuấn vĩ, bả vai phi thường rộng lớn, nghe Kim Sí Đại Bằng Điêu nói lập tức giận dữ, nói:

- Anh nói láo, người của tộc tôi làm sao lại phản bội? Vương vĩ đại, ngài ngàn vạn lần không nghe kẻ này nói bậy.

Kim Sí Đại Bằng Điêu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Trước mặt vương vĩ đại, tôi làm sao dám nói dối? Tôi thấy, là Long Vương điện hạ chột dạ a. Tôi và Hỗn Độn Vương đều thấy rõ ràng, là người của tộc ngài, hơn nữa là chín đầu. Điểm này Hỗn Độn Vương có thể làm chứng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)