Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 127

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 127: Hung thú đại trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ánh mắt đỏ sậm vương của hung thú nhìn qua, hướng Hỗn Độn Vương nói:

- Là thật sao?

Hỗn Độn Vương nhìn qua người gọi là Long Vương một cái, thoáng do dự một chút vẫn gật đầu.

Vương của hung thú hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Thâm Hải Minh Long Vương, anh nên giải thích một chút. Tôi hy vọng anh có thể thuyết phục tôi.

Trong nội tâm Thâm Hải Minh Long Vương khẩn trương, đi lên phía trước một bước, đi tới trước mặt vương của hung thú và khom người:

- Vương vĩ đại, đây tuyệt đối là không có khả năng. Tộc của tôi có được Cửu Đầu Thâm Hải Minh Xà, đều nằm trong tầm khống chế của tôi, do đệ đệ của tôi đốc thúc bọn chúng tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào cảnh giới Minh Long. Làm sao có thể trở thành sai khiến của Kỳ Lân đây? Trước khi ngài triệu hoán tôi còn có đi nhìn qua, bọn họ đang tu luyện cả! Trung tâm của tôi với ngài tới bây giờ chưa từng cải biến a.

Vương của hung thú không có mở miệng, người bên kia khinh thường nói:

- Loài rắn các người thật giảo hoạt, ai biết có phải là anh cố ý hay không? Nhưng mà, ngài cũng biết lựa chọn a, lại chọn làm sai khiến của Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân. Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới a.

Dáng của người này còn cao hơn vương của hung thú một chút. Mũi ưng, cái miệng rộng.

Trong mắt tràn ngập khí tức âm độc, trên người bao trùm một tầng kim sắc quang mang, hào quang này vô cùng mãnh liệt, nhìn không ra là lân phiến hay lông vũ. Nhưng có thể khẳng định hơn là, cường độ năng lượng của hắn rất cường hãn, tuy bộ dáng bề ngoài hơn ba mươi tuổi, nhưng ánh mắt của hắn có hào quang già nua.

Thâm Hải Minh Long Vương giận dữ nói:

- Đại bằng. Anh không nên ngậm máu phun người. Tôi đối với trung thành với vương có ông trời chứng giám. Nếu như tôi muốn phản bội vương, nguyện ý bị trừng phạt kinh khủng nhất.

- Đủ rồi.

Vương của hung thú quát lên, Thâm Hải Minh Long Vương cùng đại bằng vô ý thức lui ra sau một bước.

Vương của hung thú lạnh nhạt nói:

- Thâm Hải Minh Long Vương, tôi tin tưởng anh rất trung thành. Nhưng mà, chuyện này có chút kỳ quặc. Bọn họ không dám lừa gạt tôi, có lẽ, có người của anh lưu lạc ra ngoài không?

Thâm Hải Minh Long Vương do dự một chút, nói:

- Chuyện này thuộc hạ rất rõ ràng. Dù sao, Thâm Hải Minh Xà nhất tộc chúng tôi có số lượng vô cùng khổng lồ. Nếu như nói có tử tôn lưu lạc cũng có khả năng. Nhưng mà, cho dù tử tôn của tôi trở thành sai khiến của Kỳ Lân, chỉ sợ còn là bức bách. Thâm Hải Minh Xà nhất tộc luôn là tử địch của thần thú. Vương vĩ đại, ngài nhất định phải tin tưởng trung thành của thuộc hạ a.

Vương của hung thú gật đầu, nói:

- Như vậy đi, anh bây giờ phát thần thức hỏi thăm người trong tộc của mình. Xem có tộc nhân nào rời khỏi nước hay không, sau đó lại trả lời tôi.

Thâm Hải Minh Long Vương cung kính gật đầu, sau đó liếc nhìn đại bằng, lúc này mới nhanh chóng rời khỏi đáy cốc, mấy cái lách mình đã không thấy nữa.

Đại bằng thấp giọng nói:

- Vương vĩ đại, ngài thật sự tin tưởng thằng này sao?

Vương của hung thú lạnh nhạt nói:

- Đại Bằng Minh Vương, ta biết rõ ngươi có thành kiến với Thâm Hải Minh Long Vương. Chuyện này cũng khó trách, dù sao các ngươi cũng là thiên địch. Nhưng mà, ngươi cảm thấy hắn có khả năng phản bội ta sao? Hiện tại hung thú chúng ta chiến đấu với thần thú chiếm cứ thượng phong tuyệt đối. Cho dù hắn có tâm phản bội, vào lúc này tuyệt đối không có khả năng phản bội. Ngươi không cần nhiều lời. Trong nội tâm của ta biết là được.

Đại Bằng Minh Vương cung kính nói:

- Vâng. Vương vĩ đại. Vậy ngài cảm thấy nên giải quyết Hắc Kỳ Lân kia thế nào? Chúng ta tìm được cơ hội hắn lạc đàn, có nên hành động không?

Vương của hung thú gật đầu, nói:

- Không nghĩ tới Kỳ Lân nhất tộc trong quá trình suy sụp lại xuất hiện một Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân. Bọn chúng thật lâu rồi không có Hắc Kỳ Lân xuất hiện, ta nghĩ, Hắc Kỳ Lân này rất có thể là vương mới của thần thú. Dưới loại tình huống này, chúng ta không có lựa chọn, cho dù tổn thất lớn hơn một chút, nhất định phải hủy diệt hắn. Tuyệt đối không cho hắn cơ hội trở về. Nhưng mà, hiện tại làm cho ta không hiểu được là, nếu hắn là vương của thần thú, tại sao lại xuất hiện một mình? Còn bị Hỗn Độn Vương phát hiện. Chẳng lẽ hắn không sợ chúng ta vây công hay sao? Hoặc là, đây là một âm mưu?

Hỗn Độn Vương ngẫm lại nói:

- Vương vĩ đại, thuộc hạ cho rằng khả năng là lớn nhất. Nếu không, dùng thực lực của Hắc Kỳ Lân, muốn tiêu diệt thuộc hạ, cũng không phải rất khó khăn, huống chi hắn còn là Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân biến thành hình người, ít nhất cũng có tu vi tiếp cận hai ngàn năm. Kỳ Lân tu vi hai ngàn năm, tuyệt đối vượt qua hung thú hai vạn năm chúng ta. Hơn nữa, lại còn biến thành hình người, đại biểu hắn không còn là Kỳ Lân bị tuổi tác hạn chế, Kỳ Lân cường đại như vậy, làm sao dễ dàng buông tha cho thuộc hạ? Cho nên, thuộc hạ cảm thấy chuyện này phải cẩn thận một chút. Cho dù không cân nhắc bẩy rập xuất hiện, chỉ riêng Hắc Kỳ Lân chung cực Kỳ Lân Tí, chính là phiền toái lớn.

Đại Bằng Minh Vương khinh thường nói:

- Hỗn Độn Vương, ta thấy anh là bị Kỳ Lân dọa phá lá gan. Chúng ta tụ tập tại đây ba mươi tên hung thú có tu vi vạn năm, còn có đại vương vĩ đại tọa trấn, chẳng lẽ còn sợ một con Kỳ Lân sao? Cho dù có bẩy rập thì như thế nào. Chúng ta tụ tập thực lực, cho dù gặp được chủ lực của thần thú cũng không cần sợ. Những thần thú này là phế vật, chẳng lẽ còn có thể chống lại chúng ta sao? Nếu không phải còn mấy Kỳ Lân còn sót lại, sợ rằng chúng ta đã hủy diệt toàn bộ thần thú rồi.

Hỗn Độn Vương nhìn qua Đại Bằng Minh Vương. Trong hung thú, địa vị của hắn không bằng Đại Bằng Minh Vương, hơn nữa, sự giảo hoạt của hắn đắc tội rất nhiều người, cười làm lành nói:

- Tôi chỉ nói ý kiến của mình thôi, cuối cùng phải quyết định như thế, tự nhiên chỉ có vương vĩ đại mới có thể quyết định. Đương nhiên. Tôi tin tưởng thực lực của vương, tuyệt đối làm cách nào ngăn cản thần thú.

Hung thú chi Vương giơ tay lên. Ngăn cản Hỗn Độn Vương cùng Đại Bằng Minh Vương tranh luận xuống dưới, thản nhiên nói:

- Chuyện này trong nội tâm của ta có lo nghĩ. Cho dù muốn động thủ, chúng ta cũng cần chọn thời gian tốt nhất, tận lực đem tổn thất giảm bớt đến thấp nhất. Các người ai nguyện ý làm chủ lực ngăn cản Kỳ Lân kia?

Lời này vừa nói ra, Hỗn Độn Vương cùng Đại Bằng Minh Vương hai mặt nhìn nhau, tuy không có lên tiếng. Chủ lực đối phó Kỳ Lân là gì bọn họ rất rõ ràng. Cái gọi là chủ lực, chính là nghênh đón toàn bộ thế công của Kỳ Lân. Các hung thú ở phía sau phối hợp.

Nếu không, chỉ là hung thú khác, rất khó vây khốn Kỳ Lân, chỉ có những hung thú hình người như bọn họ mới có khả năng ngăn cản Kỳ Lân a. Nhưng mà, như vậy, tương đương đem với mặt của mình bại lộ ra trước mặt của Kỳ Lân, một khi Kỳ Lân thi triển chung cực Kỳ Lân Tí, căn bản không có khả năng né tránh.

*****

Thời điểm hung thú đối kháng với Kỳ Lân trước kia. Đều dùng biện pháp này, đem một hung thú cường đại làm chủ lực, thời điểm Kỳ Lân bị vây đánh tới mức phải sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, do các hung thú cường đại tận lực ngăn cản công kích chung cực Kỳ Lân Tí, tận dụng khả năng giảm bớt tổn thất của hung thú.

Vương của hung thú vốn ngồi xuống, còn có bốn gã hung thú cường đại biến thành hình người khác. Nhưng mà, hai lần chiến dịch mấu chốt đối phó thần thú, bọn biến thành chủ lực đối phó Kỳ Lân, dùng bốn cái mạng, đổi lấy hai mạng của Kỳ Lân. Bắt đầu từ khi đó, cục điện cân bằng của hung thú và thần thú mới nghiêng về một phía, bây giờ đang ở Viêm Hoàng đại địa, dấu chân thần thú càng ngày càng ít, bị hung thú bức bách lâm vào hạ phong.

Thế nhưng mà, ai thật tâm nguyện ý làm chủ lực ngăn cản Kỳ Lân đây?

Biến ảo thành hình người. Cho dù là thượng vị hung thú cũng ít nhất phải có tu vi hai vạn năm! Sống càng lâu. Bọn họ càng quý trọng mạng của mình, cho nên. Thời điểm vương của hung thú đưa ra yêu cầu này, Hỗn Độn Vương cùng Đại Bằng Minh Vương đều rất ăn ý an tĩnh lại, ai cũng không có chủ động trả lời.

Vương của hung thú nói:

- Như thế nào? Các ngươi không muốn sao?

Đại Bằng Minh Vương thấp giọng nói:

- Vương vĩ đại, ngài xem thế này có được hay không. Thâm Hải Minh Long Vương có sai khiến của Kỳ Lân là phản đồ, dứt khoát cho hắn trở thành chủ lự đối phó Kỳ Lân.

- Nói bậy.

Vương của hung thú tức giận, nói:

- Thực lực chân chính của Thâm Hải Minh Long Vương chỉ ở trên biển rộng mới có thể phát huy ra. Ngươi vì chuyện người của hắn trở thành sai khiến của Kỳ Lân mà bảo thành chủ lực, còn không bằng phái thủ hạ Kim Sí Đại Bằng Điêu của ngươi xuất kích tốt hơn.

Đại Bằng Minh Vương kiên trì nói:

- Thế nhưng mà, trở thành Thâm Hải Minh Long, hắn không còn bị biển cả làm khó, cho dù thực lực không phát huy hoàn toàn, dùng thực lực Thâm Hải Minh Long Vương, có lẽ vẫn chống cự được a.

Vương của hung thú hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói cái gì đó, xa xa có một đạo thân ảnh chạy vào.

Thân ảnh kia dừng lại trước mặt vương của hung thú ba mươi mét, quỳ một chân trên đất, cung kính nói:

- Bái kiến vương vĩ đại.

Đây là một con vượn lớn, không giống với những con vượn bình thường, thân thể của nó cao không chỉ bảy mét, đồng thời, nó còn có ba con mắt, trong danh sách hung thú, thuộc về Tam Nhãn Ma Viên nhất mạch. Thực lực chủ yếu của nó không phải đặt vào công kích, mà là một ít phương diện đặc thù.

Vương của hung thú vẫy tay với Đại Bằng Minh Vương, nói:

- Ai làm chủ công thì đợi lát nói sau. Kim Cương, bên ngươi tiến hành thế nào rồi?

Tam Nhãn Ma Viên Kim Cương cung kính nói:

- Dựa theo vương phân phó, thuộc hạ lặng lẽ tiến vào đám người Tộc Thổ Cao Sơn kia, tìm được một nhân loại biết được trao đổi của Kỳ Lân. Vì không muốn đánh rắn động cỏ, thuộc hạ không có giết hắn, nhưng lại dùng ma nhãn tìm được tin tức từ trong miệng của hắn.

Vương của hung thú gật đầu, nói:

- Ngươi nói tiếp đi.

Kim Cương nói:

- Là như thế này, người Tộc Thổ Cao Sơn nói, Kỳ Lân tự xưng là người dân tộc Khựa từ xa tới, đi tới nơi này, mục đích chủ yếu là tìm kiếm di tích thiên thần còn sót lại.

- Cái gì?

Nãy giờ vương của hung thú vẫn một mực lắng nghe không nói gì, thời điểm nghe tới mấy chữ di tích thiên thần, thân thể lập tức chấn động, khí tức trên người của hắn bành trướng, khoảng cách gần hắn nhất là Hỗn Độn Vương cùng Đại Bằng Minh Vương vô ý thức lui ra sau mấy bước mới có thể đứng vững thân hình.

- Di tích thiên thần, di tích thiên thần. Trách không được, trách không được hắn sẽ lặng lẽ chạy tới Viêm Hoàng đại địa, thì ra là như vậy.

Vương của hung thú như có điều suy nghĩ, nói:

- Hiện tại bọn ta đang áp chế thần thú, bọn chúng muốn xoay người, nhất định phải có phương pháp đặc thù, mà tìm được di tích thiên thần là một trong những phương pháp trực tiếp nhất. Nếu quả thật để bọn chúng tìm được một trong những món thần khí này, nói không chừng, thế cục hiện tại phát sinh cải biến.

Hỗn Độn Vương có chút tò mò nói:

- Vương vĩ đại, di tích thiên thần thật sự đáng sợ như vậy sao?

Vương của hung thú gật đầu, nói:

- Theo tôi được biết, trong truyền thuyết, thiên thần rời khỏi thế giới của chúng ta có lưu lại mười kiện thần khí, mười kiện thần khí này có năng lực cực kỳ khủng khiếp. Đông Hoàng Chung bài danh đứng đầu trong đó, càng có thể liên hệ trực tiếp tới chỗ của thiên thần. Hơn nữa kẻ đó có được năng lực gần như hủy diệt tất cả. Ta đã từng có ý đồ tìm kiếm những món thần khí này, nhưng chưa từng có thu hoạch.

Đại Bằng Minh Vương nói:

- Vương tôn kính, những đồ vật hư vô mờ mịt này có thể khiến chúng ta sợ sao?

Vương của hung thú hừ lạnh, nói:

- Hư vô mờ mịt? Ta đã từng thấy uy lực một trong số đó đấy. Ngươi còn cảm thấy hư vô mờ mịt sao? Cái khác không nói, ta đã thấy kiện thần khí này, chỉ cần có thể hoàn toàn phát huy hiệu quả của nó, trừ ta bên ngoài, các người ở đây đối mặt với nó, không có một ai tránh được tình trạng ngay lập tức biến thành mây khói. Cho dù là ta, ngăn cản thần khí phát huy toàn lực cũng vô cùng khó khăn.

Đại Bằng Minh Vương cùng Hỗn Độn Vương đồng thời biến sắc, kỳ thật, bọn họ cũng không biết thực lực chân chính của vương là như thế nào, nhưng mà, trong ấn tượng của bọn họ, vương của hung thú là tồn tại vô cùng cường đại, ngay cả hắn cũng nói như vậy, có thể thấy mười kiện thần khí kia đáng sợ như thế nào.

Ngữ khí vương của hung thú hòa hoãn một ít.

- Nhưng mà, các người không cần phải sợ hãi. Tuy thập đại thần khí vô cùng đáng sợ, nhưng thật sự muốn phát huy uy lực vô cùng khó khăn. Năm đó Hoàng Đế trong lúc vô tình đạt được Hiên Viên kiếm chém giết Xi Vưu, cũng chỉ phát ra một phần mười lực lượng của Hiên Viên kiếm mà thôi. Nếu không phải chúng ta bị thần thú cầm chân, Xi Vưu căn bản sẽ không chết.

- Đáng tiếc ý trời đã định a, đáng tiếc là chúng ta không thể xoay chuyển được tình thế. Về sau, Hiên Viên kiếm tự hành phong ấn lại. Cho dù là lực lượng của ta cũng khó mà tiến vào mộ Hiên Viên tìm Hiên Viên kiếm. Thập đại thần khí, hiện tại chỉ có vị trí mộ Hiên Viên là ta biết rõ, mà các món khác phi thường huyền bí.

- Nhưng có thể tưởng tượng ra, lúc trước thiên thần vì cân đối thế giới chúng ta, nhất định đều lưu lại cấm chế lợi hại ở nơi có thần khí, nếu như không có kỳ ngộ đặc thù, căn bản không có khả năng đạt được. Cho dù chính thức đạt được, muốn phát huy uy lực của thần khí cũng không dễ dàng. Cho nên, các người không cần lo lắng.

Hỗn Độn Vương nói:

- Thế nhưng mà, vương vĩ đại. Con Kỳ Lân đã có thể trở thành Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân trước nay chưa từng có, như vậy, bản thân của hắn có cơ duyên cường đại. Mà Kỳ Lân luôn luôn là điềm lành, vận khí của chúng vô cùng tốt. Nếu không, cũng không có khả năng trở thành vương của thần thú, thuộc hạ cảm thấy chúng ta nên cẩn thận một chút, cho dù tổn thất lớn hơn, cũng nhất định phải hủy diệt Hắc Kỳ Lân triệt để, không cho thần thú cơ hội nào.

*****

Vương của hung thú nói:

- Nếu như ta không đành tính toán như vậy, sao có chuyện tự mình tới đây? Tốt, các ngươi lui xuống đi, ta muốn suy nghĩ cẩn thận lại. Có lẽ thần thú cũng hiểu muốn đạt được thần khí quá khó khăn. Bọn chúng có thể cho vương của mình đi ra ngoài tìm kiếm. Ở trong đó tất có nguyên nhân mà chúng ta không biết, thời điểm hạ phong, cũng nên mạo hiểm thay đổi kết cục a, mà chúng ta ở ví trí thượng phong, làm gì chắc đó, không nên cho chúng có cơ hội lợi dụng. Bất luận tình huống cụ thể như thế nào, ngày mai ta sẽ đưa ra quyết định. Chính là lúc chúng ta động thủ.

...

Sáng sớm, trời mới vừa tờ mờ sáng. Tề Nhạc đã từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại, trong giấc mộng, dường như hắn nhìn thấy hải dương màu đỏ, trong biển máu kia, có đủ các loại xương cốt. Mà biển máu kia giống như biết thôn phệ người vậy.

- Tất cả đứng lên.

Tề Nhạc trầm giọng quát. Âm thanh của hắn có tác dụng của tinh thần lực, truyền vào trong tai của mỗi người, đem người Tộc Thổ Cao Sơn cùng với Văn Đình cùng Tuyết Nữ kêu dậy.

Bá Ca có chút bất mãn nói:

- Tề Nhạc huynh đệ. Chúng ta qua đêm mới ngủ, bây giờ trời còn chưa sáng, sao anh bảo chúng ta tỉnh chứ?

Tề Nhạc trầm ngâm nói:

- Trong nội tâm của tôi có dự cảm không rõ, bất luận như thế nào, chúng ta nên chạy đi thì hơn. Tranh thủ sớm đi tới tổng bộ Tộc Thổ các người. Như vậy tôi mới yên tâm hơn.

Vừa nói, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, mơ hồ trong đó, trong tinh thần lực mẫn cảm của hắn, luôn cảm thấy có một đôi mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Bá Ca còn muốn nói gì, Hi Thụy nói:

- Nghe Tề Nhạc huynh đệ đi, tôi tin tưởng phán đoán của anh ta, đi, chúng ta lập tức lên đường.

Khá tốt, bởi vì có đồng bọn cự thú trợ giúp. Bất luận là Hi Thụy, Bá Ca hay là chiến sĩ Tộc Thổ Cao Sơn, đều không có cảm giác quá mệt mỏi, vẫn dựa vào an bài hôm qua, mọi người tiếp tục rời đi.

Sắc trời dần dần sáng lên, mặt trời từ phương đông đá ló dạng, chiếu hào quang ấm áp của nó. Nhìn thấy mặt trời xuất hiện, cảm giác áp lực trong nội tâm của hắn giảm đi rất nhiều, thở dài một hơi, hắn cũng hy vọng là dự cảm của mình sai lầm. Dù sao, có thể làm cho hắn cảm thấy áp lực như vậy. Nếu thật là nguy hiểm. Như vậy, tuyệt đối không giống bình thường.

Làn gió thơm truyền đến. Văn Đình từ đầu rắn của mình đi tới bên cạnh Tề Nhạc, ngồi trước người của hắn, đem thân thể mềm mại dựa sát vào ngực của Tề Nhạc.

- Tề Nhạc, rốt cuộc anh bị sao thế? Em lần đầu tiên nhìn thấy anh không được bình tĩnh như vậy đấy, rốt cuộc anh cảm giác được cái gì? Cho dù ban đầu chúng ta đi tới thời đại này, anh cũng không có biến thành như vậy a.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Anh cũng không biết cảm giác của mình rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà, cảm giác áp lực này chỉ là hư ảo mà thôi. Trong tối tăm, có một cổ áp lực không hiểu đang đè nặng nội tâm của anh. Hy vọng phán đoán của anh là sai lầm.

Sắc mặt Văn Đình hơi đổi, nói:

- Bởi vì Kỳ Lân là điềm lành, cho nên cảm giác trong tất cả cự thú là linh mẫn nhất. Nhất là thể hiện ở phương diện biết trước. Lúc trước, trước khi cha mẹ của em gặp chuyện không may, cha em từng có dự cảm không tốt. Chẳng lẽ...

Tề Nhạc ôm Văn Đình vào ngực mình, nhẹ nhàng nói:

- Không cần nghĩ nhiều, cho dù thật sự gặp phải nguy hiểm, còn có anh. Em biết hiện giờ anh hi vọng cái gì nhất không?

Văn Đình lắc đầu.

Tề Nhạc nói:

- Anh cũng không hy vọng phán đoán của mình là sai lầm, hiện tại anh chỉ hy vọng, Thực lực đại tế tự Tộc Thổ phi thường cường đại mới tốt. Như vậy, chúng ta mới an tâm hơn một chút.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua. Bởi vì trong nội tâm có cảm giác áp lực, Tề Nhạc yêu cầu Bá Ca cùng Hi Thụy tăng thêm tốc độ, hơn nữa phong vân lực của mình cũng không giữ lại nữa mà đưa hết vào trong cơ thể Thâm Hải Minh Xà, trợ giúp nó tăng tốc độ lên. Vào lúc mặt trời sáng rõ, Hi Thụy nói cho hắn biết, khoảng cách tổng bộ Tộc Thổ đã không xa.

Thời điểm này, có tình huống chưa từng xuất hiện diễn ra. Thậm chí cự thú bình thường cũng chưa từng gặp qua. Càng bình tĩnh trong nội tâm Tề Nhạc càng thêm bất an, trước khi xãy ra bão táp, luôn có một khoảng thời gian bình tĩnh. Hiện tại hắn có thể làm, chính là thúc dục tốc độ tăng lên mà thôi.

Sau khi xuyên qua đầm lầy lầy lội, bọn người Tề Nhạc tiến vào bình nguyên rộng lớn, Hi Thụy nói:

- Từ nơi này, chỉ đi một thời gian ngắn nữa, chúng ta có thể đi tới tổng bộ. Tề Nhạc huynh đệ, mọi người đi đường dài như vậy, có phải nên nghỉ ngơi một chút hay không, cho dù chúng ta không có việc gì, cự thú đồng bọn cũng mệt mỏi rồi.

Ánh mắt hắc hổ cùng con Thiên Hoàng Đường Lang nhìn qua người Tề Nhạc, từ trong mắt bọn chúng, Tề Nhạc nhìn thấy sự bất mãn. Trong nội tâm thầm than một tiếng, hắn cũng hiểu được. Lại bảo đám cự thú này đi nữa, chỉ sợ bọn chúng sẽ bãi công. Rơi vào đường cùng, Tề Nhạc vừa mới chuẩn bị đáp ứng thỉnh cầu của Hi Thụy, đột nhiên hắn phát hiện, ánh mắt của Thiên Hoàng Đường Lang cùng hắc hổ sinh ra biến hóa, vốn là bất mãn, biến thành sợ hãi.

Quay người lại, đồng tử Tề Nhạc co rút thành một điểm. Hắn thấy cái gì?

Đầu tiên, Tề Nhạc nhìn thấy một thân ảnh. Dùng thị lực của hắn, rõ ràng phân biệt rõ ràng, bóng người này chính là Hỗn Độn Vương lúc trước bị dọa lùi. Sau lưng Hỗn Độn Vương, mười thân ảnh to lớn đang bao vây lấy mình. Làm cho Tề Nhạc cảm giác sợ hãi là, những thân ảnh này tuy cực kỳ khổng lồ, nhưng cũng không có một tiếng động nào.

Ngay sau đó, Tề Nhạc nhìn thấy trên không trung có một bóng mờ. Khi đó có bảy con hung thú phi hành. Mà phía trước bọn chúng, còn có một người, lẳng lặng phiêu phù ở phía trước nhất, đứng trên lưng của Kim Sí Đại Bằng Điêu, chỉ trong nháy mắt, bọn người này đi tới đỉnh đầu của Tề Nhạc. Mà cũng đúng vào lúc này, Tề Nhạc lại cảm thấy khí tức khổng lồ, lần nữa đây.

Hắn nhìn thấy rõ ràng, phương hướng bọn người mình tiến lên, tổng cộng hơn mười con hung thú chặn đường, ngẩng đầu lên. Lúc này đây, những con hung thú này không che dấu âm thanh của mình nữa, mỗi kia tiến lên một bước. Mặt đất run lên kịch liệt, bọn chúng nhìn lên, nhìn vào người thân ảnh cao lớn cân xứng đang bao phủ trong màn khói đen, không cách nào nhìn rõ thân ảnh chính thức là gì.

Thâm Hải Minh Xà trợn mắt há hốc mồm nói:

- Chuyện này cũng quá khoa trương a. Tề Nhạc, anh nói cho tôi biết, bọn chúng đi tới đây tìm anh có phải không?

Tề Nhạc đắng chát cười cười, nói:

- Anh chỉ lừa người dối mình thôi, tôi nói không anh tin sao?

Chín cái đầu của Thâm Hải Minh Xà đều thu lại cùng một chỗ, thì thào tự nhủ:

- Trời ạ! Hỗn Độn Vương, Kim Sí Đại Bằng Điêu. Còn nữa. Ah! Đó là Tam Nhãn Ma Viên, Tỳ Ngưu. Đều là hung vật trên đời, tôi không nhìn lầm a. Người nọ chính là Thâm Hải Minh Xà nhất tộc. Hắn còn biến ảo thành hình người, như vậy, nhất định chính là Thâm Hải Minh Long, ah, không, Thâm Hải Minh Long biến ảo thành hình người, vậy hẳn là người mạnh nhất trong Thâm Hải Minh Xà nhất tộc. Tề Nhạc, rốt cuộc anh làm gì? Chẳng lẽ ôm lão bà của đám người này sao? Tại sao lại tới đây cả vậy?

*****

Sau khi trải qua hoảng sợ ngắn ngủi, Tề Nhạc ngược lại bình tĩnh hơn, hắn nhìn qua Hi Thụy mặt không còn chút máu, nói:

- Tộc trưởng Hi Thụy, chỉ sợ đám này vì tôi mà tới. Thực xin lỗi, chỉ sợ tôi không có biện pháp bảo hộ các người. Nếu như đợi tí nữa động thủ, các vị tận lực chạy trốn đi, tôi sẽ tận lực tạo cơ hội cho các vị, mục tiêu của đám hung thú này là tôi.

Vừa nói ánh mắt của hắn nhìn qua người Văn Đình cùng Tuyết Nữ.

Văn Đình giống như không quan tâm chuyện gì, mỉm cười nói:

- Anh nhìn em làm gì? Anh ở nơi nào, em ở nơi đó.

Âm thanh của nàng rất nhẹ, nhưng lại kiên định và chân thật.

Tuyết Nữ nói chuyện còn tuyệt hơn, làm cho Tề Nhạc căn bản không có lý do cự tuyệt.

- Cha, con nghĩ chúng ta không cần tách ra rồi.

- Cô gọi tôi là gì?

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói.

Tuyết Nữ trên mặt đẹp toát ra một tia nhàn nhạt mỉm cười:

- Kỳ thật, sau khi chúng ta tới thế giới này, dưới sự trợ giúp của Tự Nhiên Chi Nguyên, hai tính cách của con đã hợp làm một, cho nên, con biết rõ chuyện gì đang diễn ra, chỉ không thừa nhận mà thôi. Cha, con sẽ không tách ra với cha nữa. Huống chi, bọn chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?

Trong giọng nói Tuyết Nữ có chút nghịch ngợm, mọi người ở đây đều hạ chí quyết tử.

Nhìn qua Văn Đình, nhìn lại Tuyết Nữ, Tề Nhạc cười, hào khí trùng thiên, nói:

- Tốt, lão bà bảo bối, nữ nhi bảo bối, vậy chúng ta cùng nhau nghênh địch, có thể làm cho đám hung thú này bày ra trận thế to lớn như vậy, cho dù chết, có là cái gì?

Đột nhiên Thâm Hải Minh Xà nói:

- Tôi hiểu rồi, trong bốn gia hỏa này có một tên là vương của hung thú. Lần trước chúng ta dọa Hỗn Độn Vương chạy đi. Hắn thật sự cho rằng anh là Hắc Kỳ Lân hình người, cho nên mới làm ra hành động lớn như vậy, lần này, bọn chúng quyết định thu thập chúng ta. Đáng thương cho tôi còn chưa kết hôn với Bạch nương tử a! Tôi biết ngay, bên cạnh tiểu tử như anh không có kết cục gì tốt cả, tôi thật đáng thương ah!

- Minh Xà đại ca. Kỳ thật anh không cần lo lắng. Sau khi tôi chết, anh có thể khôi phục tự do, chỉ cần anh nói với đám hung thú này là mình bị ép buộc làm sai khiến, tôi nghĩ, bọn chúng cũng không làm khó anh đâu.

Tề Nhạc bình tĩnh nói ra. Hắn biết rõ, mình hiện giờ không còn chút cơ hội nào. Cho dù chỉ có một Hỗn Độn Vương cũng có được tu vi hai vạn năm trở lên, cũng không phải bọn họ có thể đối phó, huống chi còn có nhiều hung thú như vậy, chỉ một con ở đây thôi, cũng có thể đoán được không con nào là đèn cạn đầu.

Bốn hung thú hình người, dẫn theo mấy chục hung thú cường đại, loại trận doanh này, chỉ sợ có thể đối phó với bất cứ người và cự thú nào. Cho dù là thiên thần hàng lâm, cũng chưa chắc có thể rời đi, chớ nói chi là mấy người bọn họ. Có thể giảm ít tổn thất một chút thì cứ giảm.

Nghe Tề Nhạc nói, Thâm Hải Minh Xà sững sờ một chút, đôi mắt rắn của nó do dự, nói:

- Bỏ đi, tôi nhận mệnh rồi. Từ khi gặp anh tới giờ, chỉ sợ cũng nhất định có kết quả hôm nay rồi. Nếu như hôm nay tôi chỉ sống tạm bợ, chỉ sợ Bạch nương tử vĩnh viễn không tha thứ cho tôi. Nếu chúng tôi không cách nào làm vợ chồng, nói không chừng cùng xuống địa ngục với nhau a, mẹ kiếp, lão tử liều.

Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh tinh khiết, trong ánh mắt xuất hiện một tia không thể giải quyết, chẳng lẽ ông trời chú định mình hẳn phải chết sao? Như Nguyệt, Minh Minh, Báo nữ, thực xin lỗi, chỉ sợ anh không cách nào gặp lại các em rồi. Còn các bạn của hắn nữa, Trát Cách Lỗ đại sư, vĩnh biệt tất cả. Với tư cách Kỳ Lân, tôi nhất định phải chết đứng, dùng tính mạng của mình giữ gìn tôn nghiêm của Kỳ Lân.

Đột nhiên xuất hiện nguy cơ, làm Tề Nhạc không cách nào chuẩn bị trước, tuy hắn có dự cảm không tốt từ trước, nhưng không nghĩ tới dự cảm của mình lại xuất hiện nhiều hung thú cường đại như thế. Nhìn qua đám hung thú tuyệt thế đang bức tới gần, trong nội tâm Tề Nhạc lạnh buốt. Áp lực khổng lồ, giống như lao lung không ngừng co rút lại, áp hắn không thở nổi. Bầu trời vốn sáng sủa nhưng vì sự xuất hiện của đám hung thú biến thành ảm đạm, cũng không có mây đen xuất hiện, nhưng ánh mặt trời ảm đạm thất sắc.

Thở sâu, Tề Nhạc bình phục cảm xúc kích động trong nội tâm, vận chuyển vân lực trong cơ thể, thân thể trôi nổi bay lên, đình trệ cách mặt đất chừng năm mét, tất cả hung thú ép tới cách bọn họ hai trăm mét liền dừng lại, các loại hào quang năng lượng sáng lên, do đông đảo hung thú tạo thành, cái lồng năng lượng này giống như lao lung giam cầm Tề Nhạc vào bên trong, giờ này khắc này, chỉ sợ một hạt bụi cũng không cách nào vượt qua được.

- Vương của hung thú, xuất hiện đi.

Âm thanh bình tĩnh của Tề Nhạc truyền đi rất xa, dưới tình huống vận chuyển vân lực, hư ảnh Hắc Kỳ Lân cực lớn hiện ra sau lưng của hắn, bộ dáng Kỳ Lân chân đạp bốn đóa tường vân, làm cho khí thế của hung thú chung quanh đình trệ. Số năm tu luyện càng dài, những con hung thú này càng quý trọng tính mạng của mình, tuy bọn chúng đến hủy diệt Tề Nhạc, nhưng đột nhiên nhìn thấy dị tượng Kỳ Lân chưa từng có, vẫn có chút hoảng sợ, dù sao, chung cực Kỳ Lân Tí vào thời kỳ viễn cổ hung thú vẫn có sức chấn nhiếp cực lớn, các loại năng lực khác không cách nào sánh bằng được.

Vương của hung thú, Đại Bằng Minh Vương, Thâm Hải Minh Long Vương, cùng với Hỗn Độn Vương, phân biệt thành bốn phương hướng tiếp cận Tề Nhạc, đám hung thú hình người mạnh nhất này, khí thế vô hình của chúng tản ra như muốn nghiền nát Tề Nhạc vậy.

Lúc trước, Tề Nhạc đạt tới ba vân là nhờ bốn đại tộc trưởng dùng khí thế bức ép đột phá, khi đó cũng là áp lực cường đại mới làm được, nhưng mà, so sánh với lần này, áp lực hắn phải thừa nhận lớn tới không biết bao nhiêu lần. Nếu như không phải Tự Nhiên Chi Nguyên trợ giúp Tề Nhạc triệt để cải tạo thân thể, chỉ sợ hắn không thể thừa nhận áp lực này.

Mắt thấy bốn đại hung thú vương tiếp cận, ánh mắt Tề Nhạc phi thường lạnh lùng, hắn biết rõ, tuổi thọ của bốn gia hỏa này cộng lại cũng hơn mười vạn năm. Bất luận là con nào hắn cũng không thể đối kháng được. Nhưng Tề Nhạc cũng không sợ, đã đến thời điểm này, sợ hãi không còn ý nghĩa gì.

Hắn thậm chí còn không xác định được mình bằng vào chung cực Kỳ Lân Tí liều mạng một mất một còn không biết liệu có thể có thể giết được ai không. Nhưng đồng thời hắn cũng biết, tuy bốn con hung thú này thực lực siêu cường, nhưng trong lòng của bọn họ vẫn còn nghi kỵ với mình, nếu không cũng chẳng triệu tập nhiều hung thú như thế đối phó với mình.

Vương của hung thú xuyên thấu qua làn khói đen nhìn thấy hư ảnh Kỳ Lân của Tề Nhạc, hiện tại cảm giác của hắn rất kỳ quái, khí tức năng lượng trên người Tề Nhạc tản mát ra không có khổng lồ như hắn tưởng tượng, nhưng mà, cũng chính bởi vì như vậy, mới khiến cho hắn không dám xem thường. Dù sao, Kỳ Lân là vương của thần thú a, bản thân có khả năng thu liễm khí tức của mình rất mạnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)