← Ch.127 | Ch.129 → |
Ads Vương của hung thú chậm rãi lên trước, thân thể của hắn trong bốn gã hung thú vương chẳng có gì nổi bật. Khí tức cũng không mạnh, nhưng mà, thời điểm Tề Nhạc nhìn thấy hắn gần như vậy, lập tức có cảm giác đặc thù, giống như vương của hung thú này hắn nhìn thấy trước kia thật lâu rồi, huyết mạch Kỳ Lân trong người lúc này sôi trào, bốn loại vân lực không cần hắn khống chế. Tự nhiên tăng lên tới mức đỉnh phong, Kỳ Lân Châu trước ngực tỏa hào quang sáng ngời. Hào quang bốn màu hình thành một tầng bình chướng bao phủ thân thể của Tề Nhạc.
- Ngươi chính là vương mới của thần thú?
Vương của hung thú nhìn qua Tề Nhạc nói ra.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngươi cảm thấy ta có giống không?
Vương của hung thú gật gật đầu, nói:
- Gặp chuyện mà không sợ hãi, ngươi đã có được khí thế vương giả, không hổ là Tứ Vân Mặc Kỳ Lân trước nay chưa từng có.
Tề Nhạc nói:
- Vậy đa tạ khích lệ. Hôm nay ngươi bày trận thế lớn như vậy, chính là cho ta sao? Ta thật sự cảm thấy vinh hạnh đấy.
Đại Bằng Minh Vương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay ngươi nhất định phải chết. Bất luận ngươi có địa vị như thế nào trong thần thú...
Tề Nhạc bày ra bộ dáng hiếu kỳ, nói:
- Ta có nói mình còn sống rời đi sao? Ta đang nói chuyện với vương của ngươi, ngươi xứng xen vào sao?
Nói ra câu cuối cùng, lời nói của Tề Nhạc tràn ngập khinh thường.
Văn Đình cùng Tuyết Nữ phía dưới đồng thời hít sâu một hơi khí lạnh, các nàng tự nhiên nhìn ra những con hung thú này mạnh như thế nào, mà Tề Nhạc vào lúc này còn đi chọc giận đối phương, đây không phải tự chịu diệt vong sao? Đồng thời, các nàng cũng phải bội phục sự can đảm của Tề Nhạc.
Giờ này khắc này, khí tức của Tề Nhạc phi thường ổn định, không chút chấn động.
Đại Bằng Minh Vương nghe Tề Nhạc nói lời ánh hào quang lạnh lùng lóe lên trong mắt, toàn thân tản mát kim quang như hóa thành thực chất, những quang mang như hóa thành thực chất này trực tiếp bao phủ thân thể Tề Nhạc.
Vương của hung thú cũng không có ngăn cản động tác của Đại Bằng Minh Vương.
Hắn cũng muốn thăm dò thực lực của Tề Nhạc rốt cuộc mạnh bao nhiều.
Tề Nhạc không có động, thời điểm kim quang sắp tới người của hắn, hào quang hai màu đen bạc từ trên cánh tay trái của hắn lóe lên, chỉ trong nháy mắt hình thành tấm chắn cực lớn, Kỳ Lân kính bóng loáng, ngăn cản toàn bộ kim quang ở bên ngoài, còn sinh ra hiệu quả phản xạ, lập tức dẫn tới bạo động của đám hung thú ngoài hai trăm mét kia.
Nếu như chỉ từ năng lượng mà nhìn, Tề Nhạc còn kém xa Đại Bằng Minh Vương, nhưng mà Kỳ Lân kính cũng không phải phản xạ toàn bộ công kích vật lý. Nhưng phản xạ với ánh sáng càng tốt hơn. Cho nên, Tề Nhạc căn bản không hao phí năng lượng. Chỉ dùng một ít thủ pháp xảo diệu, nương tựa vào Kỳ Lân kính phản xạ công kích của Đại Bằng Minh Vương trở về mà thôi. Một ít hung thú phản ứng chậm nhận lấy vết thương nhẹ.
Đồng tử Đại Bằng Minh Vương co rút lại.
- Quả nhiên là vương mới của thần thú, ngay cả chí bảo Kỳ Lân nhất tộc là Kỳ Lân kính cũng ở trong tay mày, hơn nữa còn có Kỳ Lân Châu, không thể thừa nhận cũng không được.
Tề Nhạc không quan tâm tới Đại Bằng Minh Vương, vẫn nhìn vương của hung thú, âm thanh lạnh lùng nói:
- Vương của hung thú, ngươi giáo dục thuộc hạ như vậy sao? Xem ra, cái gọi là vương như ngươi thật sự là quá thất bại rồi.
Vương của hung thú lạnh nhạt nói:
- Là ta không đúng, đại bằng huynh, thỉnh nhẫn lại một chút, đừng làm cho nhân gian chê cười chúng ta.
Hiển nhiên Đại Bằng Minh Vương phi thường sợ hãi vương của hung thú, ứng một tiếng, không có mở miệng, nhưng trong mắt lại tràn ngập hung ác, khí tức vẫn tập trung lên người Tề Nhạc. Nhưng bốn loại năng lượng vân lực hình thành tự nhiên vẫn bảo hộ Tề Nhạc, ngăn cản uy áp của nó ở bên ngoài.
Vương của hung thú nhìn Tề Nhạc nói:
- Kỳ Lân nhất tộc các ngươi đều có nhân tài kiệt xuất, đúng là làm ta phi thường kinh ngạc. Hôm nay càng đặc biệt, ta luôn luôn thưởng thức nhân tài, nhìn tuổi của ngươi không lớn lắm, cũng đã tu luyện tới cảnh giới này. Tình huống của thần thú chắc ngươi cũng hiểu rõ, trên thế giới này, thần thú đã không thể trở thành địch nhân chính thức của hung thú nữa. Nếu như ngươi nguyện ý đầu hàng hung thú của chúng ta, ta có thể bảo vệ vị trí vương của thần thú cho ngươi, thậm chí còn có thể cho ngươi lãnh đạo toàn bộ cự thú trừ ta ra.
Tề Nhạc cười lên, nói:
- Chẳng có điểm gì sáng tạo mới cả, vì cái gì nhân vật phản diện nhìn thấy chính phái, luôn nói ra vài câu lôi kéo vô vị như vậy? Ngươi cảm thấy ta sẽ đầu hàng sao? Ngươi cảm thấy ta có thể chỉ huy toàn bộ cự thú sao? Ngươi thật sự tin tưởng ta sẽ thần phục sao? Cho dù hiện tại ta đáp ứng đầu hàng ngươi, chẳng lẽ tương lai không cải biến chủ ý sao?
- Không nên nói hạ cấm chế gì đó lên người của ta nữa, nếu ta là Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân trước nay chưa từng có, chỉ sợ có rất nhiều biến hóa mà các người không tưởng tượng nổi. Nếu các người đã bao vây rồi, ta cũng không nghĩ sẽ còn sống mà rời đi. Không biết vương của hung thú chuẩn bị thứ gì để lấy mạng của ta đây? Các người ai nguyện ý hi sinh để hủy diệt Kỳ Lân đây? Là ngươi, là ngươi hay là ngươi?
Tay phải Tề Nhạc đưa lên, phân biệt chỉ vào Đại Bằng Minh Vương, Thâm Hải Minh Long Vương cùng Hỗn Độn Vương, sắc mặt ba vương này biến đổi.
Có lẽ trong mắt người khác, biểu hiện của Tề Nhạc quá mức hung hăng càn quấy, nhưng mà, đối với những vương giả hung thú quá quen thuộc với năng lực của Kỳ Lân như bọn họ. Trong lòng bọn họ, với tư cách là Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân tuyệt đối có lý do kiêu ngạo như vậy.
Khí tức vương của hung thú lạnh đi vài phần.
- Nói như vậy, ngươi đang tự tìm hủy diệt?
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Trước khi động thủ, ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề, vương của hung thú các hạ.
Vương của hung thú trầm giọng nói:
- Ngươi hỏi đi.
Tề Nhạc nhìn qua chung người một vòng, nói:
- Nếu như người chết là ngươi. Như vậy, ba người bọn chúng ai có khả năng tiếp nhận vị trí vương nhất? Hoặc là nói, nếu như hôm nay ta liều chết đánh cược một lần, tiêu diệt mình ngươi, như vậy, ba người bọn chúng có cao hứng hay không?
Nghe Tề Nhạc nói, vương của hung thú lập tức tức giận hừ một tiếng, dù sao đây là thời kỳ viễn cổ cự thú. Tuy thực lực bọn chúng đủ cường đại, nhưng mà, nếu bàn về trí tuệ, không cách nào so sánh được với nhân loại thế hệ sau này, Tề Nhạc từ bắt đầu cho tới bây giờ chỉ nói vài câu, nhưng đã khơi mào mâu thuẫn trong hàng ngũ hung thú.
Dù sao, Hung thú khác với thần thú, xâm lược cùng ích kỷ là đặc tính của chúng. Thử hỏi, có con hung thú cường đại nào mà không hy vọng trở thành vương của hung thú đây? Hiện tại vương của hung thú có thể bảo trì vị trí của mình, không biết giết chết bao nhiêu kẻ khiêu chiến rồi. Nếu không phải thực lực của hắn đầy đủ cường đại, hắn cũng không thể ngồi trên vị trí vương của hung thú thời gian dài như thế.
*****
Tề Nhạc vừa nói như vậy, ánh mắt nghi hoặc của hắn lập tức nhìn qua đám người Đại Bằng Minh Vương, hắn biết rõ, những hung thú này phi thường có dã tâm, chỉ là ở trước mặt không dám biểu hiện ra mà thôi.
Cảm nhận được ánh mắt như hóa thành thực chất từ vương của hung thú, phản ứng đầu tiên lại chính Hỗn Độn Vương giảo hoạt nhất. Hắn nói:
- Vương vĩ đại. Ngài không nên hoài nghi lòng trung thành của thuộc hạ! Ngài cũng biết, bởi vì đặc tính của Hỗn Độn nhất tộc chúng ta. Cho nên, bất luận hung thú gì cũng không bao giờ thần phục thuộc hạ cả, lòng trung thành của thuộc hạ vĩnh viễn không cải biến.
Kỳ thật, Tề Nhạc đã cảm nhận được ý tứ trong lòng của ba tên hung thú vương rồi, sở dĩ hiện tại nghe theo vương của hung thú, đơn giản chính là vì thực lực vương của hung thú đủ cường đại.
Nhưng mà, cho dù là hung thú cường đại nhất, đối mặt với Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân trước nay chưa từng có, một khi chiến đấu đến cuối cùng, ít nhất cũng có cục diện lưỡng bại câu thương, như vậy, bọn chúng sẽ có cơ hội chút ít. Cho nên, Tề Nhạc nói lời này đã động vào tâm can của chúng.
- Vậy các ngươi thì sao?
Ánh mắt đỏ sậm từ vương của hung thú giấu trong làn khói đen nhìn qua Đại Bằng Minh Vương cùng Thâm Hải Minh Long Vương. Hai đại hung thú liếc nhau, bọn chúng nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của nhau, cung kính nói:
- Vương vĩ đại, chúng ta cũng trung thành với ngài, chuyện này chính là do Kỳ Lân châm ngòi ly gián, ngài ngàn vạn lần không nên tin tưởng.
Tề Nhạc mỉm cười nhìn thấy tất cả vào trong mắt, hiện giờ hắn cảm giác được, trong thân thể của mình dường như có thứ gì đó đang nghiền nát, dưới tác dụng của uy áp và kết giới ở chung quanh người, vấn đề đột phá bình cảnh làm khó hắn đã được giải quyết.
Hào quang nhàn nhạt hiện ra trên người của Tề Nhạc, bầu trời vốn lờ mờ lại sáng lên, một đoàn mây đen không biết lúc nào xuất hiện trên đầu của Tề Nhạc, mà hình dạng của mây đen là hình tròn, một tia sáng mặt trời xuyên thẳng qua, bao phủ toàn bộ cơ thể Tề Nhạc vào bên trong, dưới ánh sáng mặt trời, hư ảnh Kỳ Lân sau lưng Tề Nhạc tỏa ra hào quang sáng ngời, ngay cả khí tức bản thân của hắn cũng được tăng cường.
Trong hai đạo hào quang đen bạc quay chung người, bên ngoài da thịt để trần của Tề Nhạc sinh trưởng một tầng lân phiến màu đen, đồng thời cơ bắp bành trướng, những lân phiến màu đen này, lóng lánh ánh sáng màu bạc. Trang phục lá cây của Tộc Thổ Cao Sơn trên người bị nghiền nát, Tề Nhạc ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo hào quang màu bạc hiện ra ngoài.
Tóc đen rối tung xõa sau lưng, không biết lúc nào chính giữa đã xuất hiện một nhúm tóc bạc, hai mắt do sử dụng vân lực Kỳ Lân biến thành màu bạc nhưng bây giờ hóa thành màu đen, đen như mực, thâm thúy như lỗ đen, càng giống hai quả hắc trân châu lóng lánh.
Toàn thân bao trùm trong lân giáp màu đen, cánh tay phải của hắn không có lân giáp bao phủ, bởi vì bản thân cánh tay phải đã biến thành màu đen, nhưng trong màu đen ẩn ấn có đường vân màu bạc, đường vân màu bạc phi thường đặc thù, đó là từng tia màu bạc giống như vân tay, trên vân tay còn có gai nhọn hoắc, cảm giác giống như những tia vân tay màu bạc. Đây là Kỳ Lân biến.
Đột nhiên nhìn thấy thân thể Tề Nhạc phát sinh biến hóa, kể cả vương của hung thú và mấy hung thú vương khác đồng thời lui ra sau vài trăm mét, dù sao, phân lượng Hắc Kỳ Lân trong lòng bọn họ phi thường nặng, đột nhiên nhìn thấy thân thể Tề Nhạc biến hóa, trong nội tâm của bọn họ nhiều ít gì cũng có dè chừng và sợ hãi, nhất là biến hóa trên người của Tề Nhạc bọn chúng chưa từng nhìn thấy qua, mà khí tức năng lượng biến hóa, nhưng không thay đổi được bản chất nó là vân lực Kỳ Lân chính tông.
Kim quang sau lưng sáng ngời, một đôi cánh lớn màu vàng hiện ra sau lưng, cánh mở ra hai bên, hư ảnh Kỳ Lân lại xuất hiện trên lưng nhưng lần này có hào quang màu vàng bao phủ.
Đại Bằng Minh Vương thất thanh nói:
- Kỳ Lân Đoạt Thần, vì sao mày có được năng lực của tộc chúng tao!
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Rất kỳ quái sao? Tao từng giết một con Kim Sí Đại Bằng Điêu tu vi vượt qua vạn năm, cướp lấy toàn bộ năng lực trong nội đan của nó, tự nhiên có thể có năng lực của Kim Sí Đại Bằng Điêu nhất mạch rồi. Nhìn bộ dạng của mày, hẳn là trưởng bối của nó.
Hung quang trong mắt Đại Bằng Minh Vương lóe lên.
- Mày dám giết tọa hạ đệ tử Đại Bằng Minh Vương như tao, hôm nay tao phải bầm thây mày thành vạn đoạn.
Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh, hắn cũng không nghĩ tới, ở trước mặt mình chính là thủy tổ của Kim Sí Đại Bằng Điêu nhất mạch, Đại Bằng Minh Vương. Nghe trong truyền thuyết nói lại, thực lực Đại Bằng Minh Vương cực kỳ cường hãn. Nhưng ngay cả như vậy, hắn còn phải lấy vương của hung thú làm chủ, có thể thấy được thực lực vương của hung thú cường hãn như thế nào.
Ngửa đầu nhìn lên trời, Tề Nhạc biết rõ, hôm nay mình có thể sống là quá xa vời, lúc này, trong lòng của hắn ngược lại không có chút áp lực nào. Đối mặt với nhiều siêu cấp cường giả như vậy, lòng tâm của hắn hoàn toàn buông lỏng, liều chết đánh cược một lần a, bất luận thành bại như thế nào, ít nhất cũng không bôi nhọ tên tuổi Kỳ Lân.
- Dị tượng hiện, Kỳ Lân biến, tất cả còn chưa kết thúc. Ah –
Lại gầm lên một tiếng giận dữ, hư ảnh Kỳ Lân sau lưng lập tức lao vào người Tề Nhạc, bao phủ hắn vào bên trong, ngay sau đó, hư ảnh Kỳ Lân kia và hắn như dung hợp lại với nhau, không ngừng xâm nhập vào thân thể Tề Nhạc, lân giáp màu đen trên người Tề Nhạc nhanh chóng xuất hiện biến hóa, vốn từ một tầng lân phiến biến thành ba tầng lân phiến, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau, cả thân thể lập tức bành trướng.
Ngay sau đó, nhúm tóc màu bạc nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh, mái tóc đen bạc biến thành màu bạc hoàn toàn, tay phải đưa về phía trước, trong cánh tay mang theo năng lượng mênh mông cuồn cuộn, dưới tác dụng của vân lực Kỳ Lân bành trướng, đôi cánh vàng sau lưng hắn biến thành màu đen, đôi cánh này không do lông vũ tạo thành, mà là do lân phiến màu đen tạo thành, mang theo âm thanh của kim loại.
Kỳ Lân Châu trước ngực như bành trướng vài phần, cả viên Kỳ Lân Châu hoàn toàn biến thành màu bạc, ở chung quanh nó là Kỳ Lân giáp màu đen nên hoàn toàn bắt mắt, vầng sáng màu bạc khuếch trương ra ngoài giống như một miếng hộ tâm vậy.
Bờ vai Kỳ Lân giáp phân thành ba tầng, một tầng chồng lên một tầng, kéo dài xuống dưới, bảo vệ bộ vị sườn eo, đồng thời trên cổ Tề Nhạc có một tầng lân phiến kỳ dị, giống như cái cổ áo sơ mi, lúc này, nhìn từ chỉnh thể, thân thể Tề Nhạc như biến thành một tòa bảo lũy, lực phòng ngự đã tăng lên tới cực hạn.
Tề Nhạc lúc này đã thực hiện Kỳ Lân biến giai đoạn thứ hai, chỉ khi đạt tới cấp bậc sáu vân mới có thể thực hiện được. Sau khi được Thâm Hải Minh Xà cung cấp biện pháp, mấy ngày nay tới giờ.
*****
Hắn không ngừng hấp thu năng lượng đột phá bản thân, chẳng những đem khôi phục thực lực tới trạng thái tốt nhất, đồng thời còn còn đề tăng thực lực lên trên phạm vi lớn, trước đó gặp phải bình cảnh, chính là một trong những bình cảnh khó đột phá nhất của Kỳ Lân, nếu như không phải do Lam Hải Lôi Châu cùng nội đan Kim Sí Đại Bằng Điêu cung cấp nhiều năng lượng, muốn đạt tới bình cảnh này còn phải tu luyện một thời gian dài.
Hơn nữa, cho dù đạt tới bình cảnh cũng khó đột phá. Hôm nay, đối mặt với áp lực của nhiều hung thú cường hoành thế này, bình cảnh của Tề Nhạc bị phá vỡ, cho nên, hắn mới có năng lực thực hiện biến hóa thứ hai. Kỳ Lân khi tăng lên một vân, thực lực đều tăng gấp bội, hơn nữa Kỳ Lân biến cũng tăng thực lực lên, Tề Nhạc lúc này. Đã đạt tới thực lực đỉnh phong sau khi trở thành Kỳ Lân.
Tề Nhạc cảm giác toàn thân của mình tràn ngập năng lượng và sức lực dồi dào, trên thế giới này, không có gì là tuyệt đối không có khả năng, cho dù đối mặt với nhiều địch nhân cường đại như vậy, hắn cũng không sợ hãi chút nào. Vân lực trong cơ thể tăng lên điên cuồng, tường vân bốn màu hiện ra dưới chân của hắn, lúc này, hắn mới hoàn toàn xưng là Kỳ Lân chân chính.
Nhìn thấy biến hóa trên người của Tề Nhạc. Vương của hung thú vì khói đen che chắn, cho nên không nhìn ra biểu lộ của hắn, nhưng ba hung thú vương còn lại đồng thời toát ra thần sắc ngưng trọng, dù sao Tề Nhạc không phải Kỳ Lân thời đại này, mang cho bọn chúng kinh ngạc quá lớn. Nhất là vân lực Kỳ Lân hoàn toàn thu liễm, khiến cho bọn chúng không cách nào sờ được thực lực chân chính của Tề Nhạc.
Những lời Tề Nhạc nói trước đó khắc sâu vào trong óc của bọn chúng, trên thế giới này, không có ai muốn chết, nhất là bọn chúng có được thực lực cường đại, sống lâu cộng thêm có địa vị siêu nhiên trong hung thú, vô cùng quý trọng tính mạng của mình, cho nên, bọn chúng lúc này lại có do dự, không có tên nào muốn tiến lên động thủ trước.
Biến hóa cuối cùng trên người Tề Nhạc lại xuất hiện trên Kỳ Lân Tí lên, đường vân màu bạc trên Kỳ Lân Tí từ từ khuếch trương rộng ra chung quanh. Một con Kỳ Lân màu bạc hiện ra trên tay phải. Đầu của Kỳ Lân mở ra nằm ở hổ khẩu cánh tay. Giống như muốn phun ra năng lượng mạnh nhất, một tầng hào quang màu bạc không ngừng bao phủ cánh tay phải của Tề Nhạc, cường độ năng lượng này không cách nào cảm thụ được, nhưng nhìn Kỳ Lân Tí có cảm giác như nó sắp nổ tung vậy.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc phát hiện, mặc dù mình hoàn thành Kỳ Lân biến giai đoạn thứ hai, nhưng là khí tức của bản thân không có tăng cường, ngược lại còn yếu bớt, vân lực trong cơ thể hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của tinh thần lực, có thể đầu nhập vào chiến đấu ngay lập tức, những vân lực Kỳ Lân này trải qua Tự Nhiên Chi Nguyên áp súc lại có bao nhiêu uy lực, ngay cả Tề Nhạc cũng không rõ ràng lắm, hắn chỉ ẩn ẩn cảm giác được, thân thể của mình đã tăng lên một cảnh giới hoàn toàn mới. Đưa mắt nhìn vương của hung thú, trong nội tâm Tề Nhạc thầm cảm thán, dưới tình huống mình có thực lực này ở vào thời đại của mình thật tốt biết bao!
Vương của hung thú mắt thấy Tề Nhạc càng có lực uy hiếp với hung thú thủ hạ của mình, trong mắt có nhiều hung quang hơn, hôm nay đã đến, hắn tựu tuyệt đối không muốn buông tha Tề Nhạc, chậm rãi nâng tay phải của mình lên, lạnh nhạt nói:
- Dùng hành động của các ngươi chứng minh lòng trung thành với ta đi. Ta vẫn muốn nhìn thấy hành động cụ thể của các người. Nên suy nghĩ cho tộc nhân của các ngươi.
Hắn nói lời này cho ba hung thú vương khác nghe, vừa mới nói xong, thân thể của hắn đã trượt xuống, tiếp tục lui về phía sau, mà những hung thú tạo thành bình trướng cũng lui ra sau, lấy Tề Nhạc làm trung tâm, lưu lại một bình nguyên lớn cho bọn họ. Chiến đấu chính thức, rốt cuộc bắt đầu. Mà Tề Nhạc lúc này cũng thúc dục vân lực của mình lên tới mức cực hạn.
Hai đạo quang mang đồng thời sáng lên, một lam một đỏ, phân biệt đứng bên cạnh Tề Nhạc, Văn Đình xuất hiện bên tay phải Tề Nhạc, toàn thân tỏa ra hào quang màu đỏ sậm, đột nhiên Tề Nhạc cảm giác được, Văn Đình lúc này, năng lực đạt tới mức độ trước nay chưa từng có. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được Văn Đình cường đại như thế.
Loại biên độ năng lượng này hoàn toàn vượt qua cấp bậc hung thú vạn năm.
Tuyết Nữ so với Văn Đình hơi yếu hơn một chút, nhưng mà, nàng hiện giờ, cảm giác như một cây châm, một cây băng châm, toàn bộ năng lượng đều ngưng tụ vào một điểm, ánh mắt lạnh như băng nhìn qua Hỗn Độn Vương ở bên trái, giống như muốn đâm một cái lỗ trên người của hắn vậy.
- Ba đấu ba, như vậy mới công bình nha.
Văn Đình mỉm cười, hào quang màu đỏ sậm trên người của nàng hơi yếu hơn một chút, thân thể của nàng bao trùm một tầng lân phiến màu đỏ, mà hình thái lân phiến, cực kỳ giống như Kỳ Lân giáp trên người Tề Nhạc, mà cánh tay phải của nàng, cũng có đường vân cùng loại với Tề Nhạc, nhưng mà đồ án Kỳ Lân trên cánh tay phải của nàng hơi khác với Tề Nhạc một chút. Nhưng mà, biến hóa rất nhỏ này không bị ba hung thú vương phát hiện ra. Ba hung vương nhìn nhau, Thâm Hải Minh Long Vương cau mày nói:
- Lại là một Kỳ Lân, tại sao tôi không biết trong Kỳ Lân nhất tộc còn có nhiều tồn tại cường đại thế này.
Văn Đình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đã biến thành màu đỏ sậm của mình, thản nhiên nói:
- Chuyện các người không biết còn nhiều lắm, nếu Kỳ Lân nhất tộc chúng ta là vương của thần thú, thực lực vốn có ra sao thì hung thú các người biết rõ sao được. Ta muốn nhìn xem, dựa vào cái gì ba người các ngươi muốn hủy diệt bọn ta. Ta nghĩ, dùng hai chúng ta hợp lực, đừng nói là các ngươi, cho dù nhiều hơn nữa, muốn hủy diệt chúng ta phải trả cái giá lớn.
Ánh mắt của ba hung thú vương đồng thời nhìn qua vương của hung thú ở phía sau, hiển nhiên, bọn chúng đã không còn khí thế lúc trước. Bắt đầu xuất hiện do dự. Dù sao, hai Kỳ Lân cùng một Kỳ Lân hoàn toàn là hai khái niệm, Văn Đình biểu hiện ra tất cả, bộ dáng giống như Hỏa Kỳ Lân, hơn nữa là Hỏa Kỳ Lân hình người ah! Hơn nữa còn có thêm một Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân trước nay chưa từng có, phối hợp như vậy, cho dù ba người bọn họ đạt được thắng lợi, chỉ sợ cũng không cách nào ngăn cản hai Kỳ Lân thi triển chung cực Kỳ Lân Tí.
- Các ngươi đúng là phế vật. Đừng để bị lừa gạt, nàng cũng không phải Kỳ Lân, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra khí tức trên người nàng không tinh khiết hay sao? Đây chỉ là một loại cự thú có được huyết mạch á Kỳ Lân mà thôi, có bao nhiêu năng lực chứ?
Vương của hung thú không có tham gia vào chiến trường, tuy khoảng cách rất xa, nhưng cũng cảm nhận được sự khác nhau của Văn Đình cùng Tề Nhạc.
Thâm Hải Minh Long Vương cùng Đại Bằng Minh Vương liếc nhau. Bọn họ rất rõ ràng, vương của hung thú vì những lời trước kia của Tề Nhạc đã hoài nghi bọn họ, mà bọn họ càng hiểu thủ đoạn vương của hung thú.
← Ch. 127 | Ch. 129 → |