Vay nóng Tinvay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 130

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 130: Hiên Viên thần kiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Lazada


Mà năng lượng của bọn họ đang đánh vào chỗ khác, cự long màu tím, mãnh vỡ trường đao và hỗn độn khí, lúc này đang cùng bắn vào một chỗ. Mà phương hướng kia, không phải người khác, chính là vương của hung thú bọn họ kiêng kỵ nhất.

Cảm nhận được một kích do ba hung thú vương liên thủ đánh tới, tất cả hung thú khác biến sắc, năng lượng do ba hung thú vương liên hợp quá khổng lồ, ngay cả không gian cũng bị xé rách, từng đạo khe hở màu đen trong không trung hiện ra, mang theo hấp lực cường đại, mà vương của hung thú, lúc này không có cơ hội trốn thoát. Cơ hồ trong nháy mắt Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp bị nghiền nát, năng lượng khổng lồ từ một kích liên thủ của ba hung thú vương đánh tới trước mặt.

Tề Nhạc cùng Văn Đình lúc này ở ngoài ngàn mét, thời điểm này chính là cơ hội trốn tốt nhất, nhưng năng lượng của bọn họ tiêu hao hầu như không còn, lúc này chỉ có thể nương tựa vào năng lực hấp thu năng lượng trong không khí cực nhanh hóa thành vân lực duy trì thân thể đứng vững, không đến mức từ không trung rơi xuống. Kết cục này do Tề Nhạc sắp xếp tỉ mỉ. Lúc này, kết cục biến thành ba hung thú vương liên thủ đánh lén vương của hung thú.

Chuyện này chính là mong muốn của Tề Nhạc, hắn không biết kết quả sẽ là cái gì, nhưng mà, trong lòng của hắn lại chờ mong, bất luận là ba hung thú vương hủy diệt vương của hung thú, hay là bọn chúng lưỡng bại câu thương, đối với Tề Nhạc mà nói, đây là chuyện rất hài lòng. Nếu không có vương của hung thú, tỷ lệ sinh tồn của bọn họ tăng lên trên phạm vi lớn.

Đột nhiên vương của hung thú gặp phải công kích cường độ này, hắn lập tức biểu hiện thực lực đệ nhất hung thú của mình, chỉ riêng tốc độ phản ứng, cũng đủ phải khiến toàn bộ cự thú thời đại này khâm phục Trong thời gian một phần vạn giây, thân thể vương của hung thú liên tục huyễn hóa thành nhiều tư thế khác nhau, hắn không có khả năng né tránh, khí tức đã hoàn toàn bị năng lượng trước mắt tập trung, nhưng mà, hắn chỉ có thể lui về phía sau, trong nháy mắt nguy cơ hàng lâm, bốn con hung thú vạn năm đứng gần vương của hung thú bị kéo tới trước mặt của hắn. Trong tiếng nổ vang ầm ầm đã hóa thành bột mịn.

Nhưng chỉ trong một sát na đó, thân thể vương của hung thú đã sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vẫn là hình thái con người như trước, nhưng mà, trong nháy mắt công phu, thân thể của hắn lại bành trướng trăm mét, hai cái sừng từ đỉnh đầu của hắn nhô ra ngoài, đồng thời, hai tay khép lại trước người, toàn lực oanh kích ra ngoài.

Một cổ năng lượng màu nâu nhạt hoàn toàn không kém gì năng lượng của ba hung thú vương liên thủ đánh ra. Mà lúc này, ba hung thú vương biết được liên thủ của mình đánh sai mục tiêu, đã ngừng thêm năng lượng vào. Dù là như thế, năng lượng khổng lồ này cũng đánh vào vương của hung thú.

Tề Nhạc có thể cam đoan, sinh thời hắn chưa từng nghe qua âm thanh nào to như thế, trừ bốn con hung thú đã hóa thành bột mịn ra, tất cả những con hung thú còn lại bị một kích này đánh bay đi, bất luận là mặt đất hay không trung, trước chấn động dư âm của công kích này liền không khống chế thân thể được.

Tuy Tề Nhạc cùng Văn Đình đã ở ngoài ngàn mét, nhưng dư âm còn lại ảnh hưởng vẫn bay đi, Tề Nhạc rất thông minh, không có ngăn cản, mà là mượn nhờ cổ năng lượng này lui ra, bay đi xa xa.

Vương của hung thú phiêu phù bất động ở chỗ cũ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, mà ba hung thú vương dưới một kích này, lại bay ngược ra sau trăm mét, trong miệng Hỗn Độn Vương phun ra một ngụm khói đen, mà Đại Bằng Minh Vương cùng Thâm Hải Minh Long Vương khóe miệng có máu màu vàng và màu tím chảy xuống. Tuy ba người bọn họ liên thủ đánh ra một kích cuối cùng, nhưng vẫn bị một kích đón đỡ từ vương của hung thú chấn bị thương.

Đây là kết quả không nằm trong dự liệu của Tề Nhạc, ba hung thú vương bị một màn trước mắt làm kinh ngạc tới ngây người, thực lực vương của hung thú biểu hiện ra khủng bố như thế. Lúc này, y phục trên người của hắn biến mất, có một lớp chất sừng rậm rạp bao phủ, khói đen trên mặt tùy thời có thể biến mất.

Tề Nhạc nhìn thấy chính là một gương mặt trâu cực lớn, lại phối hợp với hai sừng trên đỉnh dầu, đây là một con quái vật đầu trâu thân người khổng lồ, thậm chí tại hai lỗ mũi to của nó, còn có một cái khoen mũi to lớn. Lúc này, hai con mắt to lớn trên đầu trâu tỏa ra hào quang đỏ như máu. Hắn phản ứng thật nhanh, khẽ vẫy tay vào không trung. Cầm một cây xuyên to lớn vào trong tay. Gào thét thật to trong miệng.

- Biến thiên.

Tề Nhạc cùng Văn Đình cảm giác được không khí chung quanh có biến hóa, giống như trong Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp lúc trước, hai người cảm thấy hoa mắt, từ ngoài xa độn trở trước mặt vương của hung thú chừng trăm mét, khoảng cách trăm mét ngắn ngủi này, trong mắt cao thủ nó không đáng kể. Mà lúc này, vị trí của ba hung thú vương. Lại ở sau lưng Tề Nhạc cùng Văn Đình, bọn họ đang vây quanh hai người.

Trên mặt xuất hiện nụ cười khổ, Tề Nhạc truyền âm cho Văn Đình nói:

- Xem ra, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận kỹ xảo gì cũng không có tác dụng. Thằng này thật sự quá mạnh mẽ, chỉ sợ Kỳ Lân cường đại nhất cũng chẳng làm gì được hắn. Đình Đình, xem ra chúng ta chết cùng ngày cùng tháng cùng năm rồi.

Văn Đình rúc vào trong ngực Tề Nhạc nhắm hai mắt lại. Nàng không có nói cái gì, chỉ lẳng lặng dán vào người Tề Nhạc, đợi thời khắc cuối cùng tới.

- Vương, tôi không cố ý.

Ba hung thú vương đồng thời khẩn thiết kêu lên. Bọn họ lúc này quỳ rạp trên không trung, tràn ngập hoảng sợ nhìn qua thân thể to lớn của hung thú chi vương.

Vương của hung thú hừ lạnh một tiếng, trong tay cầm cây xiên lắc nhẹ.

- Đã rất nhiều năm rồi không có kẻ nào làm cho ta tức giận. Nhưng mà, hôm nay hắn lại làm được. Ba tên phế vật các ngươi. Còn không cút qua một bên. Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, nếu như ba tên ngu ngốc các ngươi còn dám như thế, ta sẽ cho các ngươi hối hận vì sống trên đời này. Lập tức cút cho ta, cút khỏi ánh mắt của ta, ta không muốn nhìn thấy các ngươi.

- Vâng, vâng...

Ba hung thú vương nhặt được cái mạng liền gật đầu như gà mỏ thóc, nhanh chóng bay đi thật xa, luận phi hành, biến mất nhanh nhất chính là Đại Bằng Minh Vương, mà Hỗn Độn Vương cùng Thâm Hải Minh Long Vương cũng phát huy năng lực chạy trốn của mình, trong chớp mắt đã biến mắt khỏi tầm mắt vương của hung thú.

Lúc này, đột nhiên Tề Nhạc ý thức được vấn đề, ánh mắt cứng lại nhìn qua vương của hung thú, trầm giọng nói:

- Ngươi bị thương!

Vương của hung thú lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Ngươi đang nằm mơ sao?

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Nếu như ngươi không bị thương. Vì cái gì vội vã đuổi bọn chúng đi như vậy? Đáng tiếc. Ta phát hiện vấn đề muộn một chút, nếu không. Cục diện hôm nay chỉ sợ đã có biến hóa rồi. Bất luận ngươi có thừa nhận hay không, ta vẫn tin tưởng suy đoán của mình.

Vương của hung thú nhìn qua Tề Nhạc, cái xiên ba chỉa cực lớn trong tay chậm rãi giơ lên.

*****

- Đáng tiếc, ngươi không thuộc về hung thú. Nếu không, có ngươi trợ giúp, chỉ sợ thần thú đã sớm bị ta diệt sạch rồi. Không sai, ta đã bị thương, nhưng mà, chẳng phải ngươi cũng như vậy sao? Chuyển di năng lượng của ba tên đầu đất kia, chỉ sợ cũng tiêu hao tuyệt đại đa số năng lượng của ngươi rồi, cho dù bây giờ ngươi có thi triển chung cực Kỳ Lân Tí, chỉ sợ cũng không đem lại thương tổn thực chất cho ta.

- Tổn thương của ta không nghiêm trọng như ngươi, nếu như không phải chuyện này quá đột ngột, cho dù liên thủ với ba tên đầu đất kia, ngươi chẳng thể làm ta bị thương. Sở dĩ ta đuổi bọn chúng đi, chính là cân nhắc tới chuyện ngươi sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, ta chỉ đề phòng mà thôi. Tiểu tử, ngươi nên tự hào mới đúng, cho dù là những tộc nhân của ngươi, cũng không có ai thấy qua hình dáng chân thật của ta đâu.

Đột nhiên nội tâm Tề Nhạc khẽ động, liên tưởng đến truyền thuyết của Viêm Hoàng đại địa, giật mình nói:

- Chẳng lẽ ngươi là Ngưu Ma Vương?

Ngưu Ma Vương có chút kinh ngạc nói:

- Ngươi biết ta? Không, điều đó không có khả năng, chỉ có những thiên thần ở thời đại xa xôi kia mới biết sự tồn tại của ta.

Đột nhiên Tề Nhạc cười ha hả, tự nhủ:

- Thật biết điều, không nghĩ tới vương của hung thú lại là Ngưu Ma Vương. Vậy thế giới này, có Tôn Ngộ Không tồn tại hay không? Nhưng mà, Ngưu Ma Vương cùng Tôn Ngộ Không chỉ là truyền thuyết tồn tại trong thời đại phong kiến của nhân loại a, xem ra, những thần thoại kia không đáng tin!

Ngưu Ma Vương gầm nhẹ một tiếng.

- Tôn Ngộ Không? Tôn Ngộ Không là vật gì?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Là kẻ có thể giết anh!

Lúc nói ra những lời này, hắn cũng biết, dù sao thần thoại cũng là thần thoại thôi, có Ngưu Ma Vương tồn tại, cũng không có nghĩa những nhân vật thần thoại khác tồn tại.

Ngưu Ma Vương nói:

- Giết ta? Hừ, trên thế giới này đã không có tồn tại nào giết được ta cả. Kỳ Lân, chịu chết đi, cho ta cảm thụ chung cực Kỳ Lân Tí của ngươi nào, rốt cuộc có thể mang cho ta bao nhiêu tổn thương.

- Thực sự không có lực lượng gì có thể giết chết ngươi sao?

Đột nhiên một âm thanh bình tĩnh từ bốn phương tám hướng truyền tới. Chủ nhân của âm thanh này là nữ tính, âm thanh của nàng phi thường bình thản, nhưng vào lúc này, lại không có bất kỳ người nào phân biệt được âm thanh này xuất hiện từ chỗ nào.

Đôi mắt đỏ của Ngưu Ma Vương có hung quang lóe lên. Khí tức vô cùng khổng lồ sinh ra, hắn không có ra tay với Tề Nhạc cùng Văn Đình, bởi vì, đột nhiên hắn cảm giác được, một cổ uy áp đủ để uy hiếp sinh mệnh của hắn sinh ra, mà cổ năng lượng này hắn kiêng kỵ nhất.

Hào quang nhàn nhạt xuất hiện, giống nhừ từ hư vô hiện ra ngoài. Hai đạo thân ảnh chậm rãi từ trong một vầng sáng màu vàng đất hiện ra ngoài, hai người này là một nam một nữ. Thân thể nữ tử bao phủ trong một tầng vải trắng, đây là lần đầu tiên Tề Nhạc đi tới thời đại này nhìn thấy tồn tại khủng bố như thế, nàng chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, tóc dài màu đen rối tung ở sau lưng, rủ xuống tận chân.

Tướng mạo của nàng nhìn thì rất bình thường, nhưng mà đôi mắt của nàng sáng như sao trời, giống như có thể nhìn thấu ruột gan của tất cả mọi người, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào thân thể to lớn của Ngưu Ma Vương.

Mà tay của tên nam tử kia ôm lấy vòng eo của nữ tử, tướng mạo của hắn phi thường anh tuấn, mái tóc ngắn màu vàng dựng đứng, thần quang trong mắt như hóa thành thực chất, thân thể khôi ngô tuấn mỹ cao hai mét, bả vai phi thường rộng lớn. Toàn thân tản ra hào quang màu vàng, toàn thân bao trùm trong một tầng lân giáp màu vàng, áo giáp rất tinh xảo, nếu như cẩn thận phân biệt rõ, áo giáp này giống như sinh ra từ thân thể của hắn vậy. Mà lúc này, ánh mắt của Ngưu Ma Vương cứng lại nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của nam tử đang cầm.

Ngưu Ma Vương nhìn thấy chuôi kiếm này, Tề Nhạc cũng chứng kiến, dùng từ quá tuyệt hình dung thanh kiếm này cũng không đủ, đột nhiên xuất hiện nam tử dáng người cao lớn, nhưng mà, chuôi kiếm này vẫn không hài hòa với thân thể của hắn. Thân kiếm chiều dài vượt qua hai mét, độ rộng ước chừng hai mươi lăm centimet, chuôi kiếm chiếm cứ một phần ba thanh kiếm.

Tuy phần còn lại ở trong vỏ, nhưng cũng có thể cảm nhận được áp lực vô hình từ thanh kiếm. Mà áp lực này vô cùng sắc bén. Khiến vương của hung thú tạm thời đình chỉ công kích Tề Nhạc. Nhìn vỏ kiếm ố vàng có phong cách cực kỳ cổ xưa. Không biết là tính chất gì, chỗ chuôi kiếm có khảm một viên bảo thạch màu vàng, tản ra hào quang nhàn nhạt.

Con ngươi Ngưu Ma Vương co rút lại, trầm giọng nói:

- Huyền Vũ Long Giang, Thổ Kỳ Lân Y Nhược, các ngươi tới thật đúng lúc.

Nữ tử mỉm cười, nhìn qua Ngưu Ma Vương nói:

- Liền vương của hung thú dẫn đầu nhiều hung thú như vậy đi tới gần Tộc Thổ chúng ta, nếu như ta còn không biết, thì ta thật xấu hổ vì mình là Kỳ Lân a. Như thế nào, hiện tại ngươi còn khoác lác nữa không?

Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Khoác lác? Chẳng lẽ bằng vào lực lượng của các ngươi có thể giết ta sao?

Lúc này, đám hung thú bị đánh bay đã chấn chỉnh trận hình, một vầng hào quang hiện ra sau lưng Ngưu Ma Vương. Khí tức khổng lồ hoàn toàn áp chế đám người Tề Nhạc ở bên trong, ít nhất từ biểu hiện mà nhìn, thực lực song phương không cùng cấp bậc.

Y Nhược mỉm cười, nói:

- Đúng vậy, bằng vào thực lực của chúng ta không thể giết được các ngươi, cho dù ta liều mạng thi triển chung cực Kỳ Lân Tí, chỉ sợ cũng không tạo thành thương tổn thực chất cho ngươi. Nhưng mà, dù chúng ta không thể, cũng không có nghĩa là trên thế giới này không có thực lực giết được ngươi, thí dụ như nó.

Vừa nói, ánh mắt của nàng nhìn qua thanh cự kiếm trong tay Huyền Vũ Long Giang.

Lúc này, Long Giang vẫn một tay ôm lấy eo Y Nhược vừa một tay cầm kiếm, chậm rãi đem cự kiếm đặt trước mặt của mình, hào quang màu vàng nhạt hiện ra sau lưng của hắn, hình thành một vầng sáng cực lớn, bảo hộ mình và Y Nhược vào bên trong. Tay trái nắm bắt vỏ kiếm, giống như tùy thời sẽ rút kiếm ra.

Hung quang trong mắt Ngưu Ma Vương thu liễm một ít, ánh mắt cứng lại nhìn chằm chằm vào thân kiếm, trầm giọng nói:

- Hiên Viên kiếm?

Âm thanh Long Giang như kim loại vang lên, âm vang mà hữu lực.

- Đúng vậy, chính là Hiên Viên kiếm. Hiên Viên kiếm có danh xưng sắc bén nhất thiên hạ, không biết có năng lực giết chết ngươi không?

Ngưu Ma Vương khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Huyền Vũ, ngươi cho rằng mình là một trong bốn đại thần thú, thì có tư cách khiêu chiến với ta sao. Chỉ bằng ngươi đủ sao? Cho dù ngươi có Hiên Viên kiếm, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của ta. Thần khí cường đại, cũng phải nhìn nó nằm trong tay ai. Chỉ bằng vào ngươi?

Long Giang thản nhiên nói:

- Đúng vậy, thực lực của ta kém xa ngươi, cho dù có Hiên Viên kiếm, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của ngươi. Không nghĩ tới, vương của hung thú lại là một đầu trâu a, đây là lần đầu tiên ta biết được đấy. Nhưng mà, ta không phải đối thủ của ngươi, cũng không có nghĩa là chúng tôi không có cách nào tiêu diệt anh. Hôm nay, cho dù ta cùng Y Nhược liều tới mức cái mạng này cũng không cần, cũng phải hủy anh dưới thân kiếm.

*****

Ngưu Ma Vương chậm rãi giơ cao cây xiên ba chỉa của mình lên, nói:

- Nếu như Hiên Viên kiếm trong tay ta, có lẽ còn có thể phát huy thực lực chân chính, các người sao? Còn kém quá xa. Hôm nay vừa vặn, hủy diệt ngay con Kỳ Lân và con Huyền Vũ hèn nhát này, cũng xem như ta đi chuyến này không uổng công.

Y Nhược cười nhạt một tiếng, thân thể đi lên phía trước, nàng duỗi bàn tay phải trắng mịn như ngọc ra, chậm rãi cầm chặt chuôi Hiên Viên kiếm, Huyền Vũ đổi thành hai tay nắm kiếm, năng lượng khổng lồ không ngừng đưa vào thần kiếm.

- Ngưu Ma Vương, có lẽ ta nên xưng ngươi như vậy nhé? Không tệ, ngươi phán đoán rất chính xác, bất luận là ta hay là Long Giang, đều không đủ năng lượng thúc dục Hiên Viên kiếm. Hiên Viên kiếm tiêu hao thật sự quá lớn, nhưng mà, nếu như ta dùng chung cực Kỳ Lân Tí thúc dục thì sao? Ta cũng muốn biết, kể cả ngươi trong đó, hôm nay ta có thể hủy diệt bao nhiêu hung thú. Nếu như có thể đổi được mạng của ngươi, cái chết của ta với thần thú mà nói, tuyệt đối có giá trị.

Hào quang màu bạc và màu vàng hỗn hợp hiện ra với nhau, phối hợp với năng lượng của Long Giang, nhìn bàn tay phải nhỏ nhắn của Y Nhược lập tức không giống lúc nãy, tuy kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng mà, khí tức vô kiên bất tồi kia ngưng tụ thành thực chất, hướng Ngưu Ma Vương đâm tới. Năng lượng khổng lồ không ngừng bốc lên, váy dài của Y Nhược không gió mà bay, hai mắt nàng sáng lên, lập loè, chính là hào quang màu bạc thuộc về huyết mạch Kỳ Lân.

Trong quá trình hai bên giằng co, Tề Nhạc đã lôi kéo Văn Đình đập đôi cánh sau lưng, nương tựa vào năng lực Kim Sí Đại Bằng Điêu Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý, lách mình đi tới bên cạnh Y Nhược cùng Long Giang, cộng đồng đối địch với bọn họ.

Cảm nhận được khí tức từ Hiên Viên kiếm phát ra, rốt cuộc Ngưu Ma Vương cũng biến sắc, đầu trâu cực lớn lúc lắc.

- Tốt, hôm nay xem như các ngươi lợi hại. Y Nhược, Long Giang, các ngươi nên bảo vệ tốt Hiên Viên kiếm mới được, ngàn vạn lần không nên làm mất, chúng ta đi.

Vừa nói, hắn lại nhìn qua Tề Nhạc, thân thể chậm rãi bay ra phía sau, toàn thân phát ra năng lượng không giảm mà còn tăng, cầm theo cây xiên ba chỉa bay xa, mang theo mười mấy hung thú vạn năm phía sau, bay về nơi xa.

Năng lượng trên người Y Nhược cũng không có yếu bớt, lúc này, ánh mắt của nàng nhìn qua rất nhu hòa, nhưng không có bất cứ tia cảm tình nào chấn động, khí cơ hoàn toàn tập trung vào người Ngưu Ma Vương, lẳng lặng đợi hắn rút lui. Không có đuổi theo, cũng không lui lại.

Mắt thấy Ngưu Ma Vương mang theo đám hung thú biến mất trong tầm mắt của mọi người, hào quang màu bạc trên người Y Nhược dần dần rút đi. Nàng giống như bị thương, khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt, thở dài một hơi, được Long Giang nâng đỡ vẫn thở hồng hộc. Mà khí tức năng lượng trên Hiên Viên kiếm rút đi.

- Tiền bối...

Tề Nhạc vừa muốn nói lời cảm tạ, lại bị Y Nhược ngăn cản, tay lung lay, nàng lạnh nhạt nói:

- Đi theo chúng ta, trước rời khỏi nơi này rồi nói sau.

Vừa nói xong, Long Giang lại ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, rất nhanh đi về tổng bộ Tộc Thổ, Tề Nhạc thấy đối phương không muốn nhiều lời, cũng không nên hỏi cái gì, dù sao, hai người đột nhiên xuất hiện cứu tính mạng của mình và Văn Đình. Vội vàng vỗ cánh sau lưng, đi theo sau lưng Y Nhược cùng Long Giang. Trước kia hắn tiêu hao năng lượng thật lớn, vừa rồi cũng từ Kỳ Lân biến giai đoạn thứ hai trở lại giai đoạn đầu tiên, cho nên đôi cánh biến lại màu vàng.

Thời gian không dài, với tốc độ phi hành của bốn người, khoảng cách mấy trăm cây số không quá xa. Xa xa, Tề Nhạc đã nhìn thấy thôn xóm lớn. Những thôn xóm này phần lớn dùng gỗ kiến tạo thành, so sánh với người Tộc Thổ Cao Sơn, dường như còn tiên tiến hơn một chút. Phạm vi bao trùm của bộ lạc này phi thường khổng lồ. Chẳng những phía trên có bình nguyên, còn kéo dài qua một con sông lớn chừng vài trăm mét, xa xa còn có rừng rậm, liếc nhìn lại không nhìn thấy giới hạn. Chí ít có mấy chục vạn dân cư sinh sống trong thôn xóm này.

Y Nhược cùng Long Giang bay thẳng vào trong bộ lạc, Tề Nhạc cùng Văn Đình đi theo phía sau, tuy Tề Nhạc tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng nương tựa vào đặc tính của Tự Nhiên Chi Nguyên, rất nhanh, trong quá trình phi hành hấp thu vượt qua tiêu hao. Trong quá trình này năng lượng từ từ khôi phục lại. Vì không muốn hù người Tộc Thổ sợ hãi, Tề Nhạc dùng năng lượng bản thân che dấu thân thể. Cùng Văn Đình thay đổi một bộ y phục trong Kỳ Lân Châu, lại khôi phục bộ dáng người bình thường.

Hai người Y Nhược bay thẳng tới ngọn núi cao vài trăm mét chính giữa bộ lạc, từ không trung nhìn lại, sườn núi này có địa vị cực kỳ trọng yếu với người Tộc Thổ, chí ít có một vạn người thủ hộ chung quanh sườn núi. Mà trong tay những chiến sĩ Tộc Thổ này, phần lớn cầm theo vũ khí bằng gỗ chế thành, tuy nhìn có chút đơn sơ, nhưng trên vạn người trú đóng nơi này, cũng lộ ra khí thế trang nghiêm, hiển nhiên là được huấn luyện kỹ càng.

Trên sườn núi, có một đóng nhà gỗ lớn, Y Nhược cùng Long Giang trực tiếp đi vào gian nhà gỗ lớn nhất và dừng lại. Quay người, Long Giang phất tay với Tề Nhạc và Văn Đình, sau đó vịn Y Nhược đi vào phòng.

Tuy Tề Nhạc rất kỳ quái vì sao hai người này không nói chuyện với mình, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều. Vừa rồi y nói chuyện với Ngưu Ma Vương. Tề Nhạc biết rõ, hai người trước mặt này, đều là cường giả trong thần thú, trong đó Y Nhược lại còn là Kỳ Lân giống mình, chỉ có điều nàng thuộc tính Thổ mà thôi.

Cảm nhận được khí tức thân thiết trên người Y Nhược, rốt cuộc tâm tình Tề Nhạc tâm cũng trầm tĩnh lại. Phải biết rằng, thời điểm hắn chiến đấu với Ngưu Ma Vương và các loại hung thú kia, đã sớm ôm quyết tâm phải chết, nhưng không nghĩ rằng xuất hiện biến cố như vậy, may mắn hắn và Văn Đình chạy thoát, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra, nói không sợ là không có khả năng.

Thực lực chân chính của Ngưu Ma Vương thật sự quá cường hãn, đừng nói là hắn, cho dù là một trong ba hung thú vương còn lại, cũng không phải hắn và Văn Đình có khả năng đối kháng. Nhờ vào ảo diệu của Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp mới khiến bọn họ kéo được thời gian dài như vậy. Nhưng chỉ là kéo mà thôi. Cuối cùng nhất vẫn không mang lại tổn thương chính thức cho hung thú.

Đi vào nhà gỗ, trong phòng có mùi gỗ thơm ngát, bên trong nhà gỗ bố trí vô cùng đơn giản. Hai bên có năm chiếc ghế đơn sơ, trung ương có hai cái ghế cùng một cái bàn, nhìn nơi này giống phòng họp hiện đại, chỉ có điều đơn sơ hơn nhiều. Hai bên của nhà gỗ là cửa sổ lớn, thời đại này không có thủy tinh tồn tại, nhưng trên cửa sổ có những dây leo nhỏ và màn lụa mỏng, dường như phòng bị muỗi bay vào.

Long Giang vịn Y Nhược đi tới chủ vị trên tận cùng và ngồi xuống, hắn ngồi xuống bên cạnh Y Nhược, hào quang màu vàng trong tay lóe lên, Hiên Viên kiếm đã lặng yên biến mất, sắc mặt Y Nhược vẫn tái nhợt như trước, lúc này, đôi mắt nhu hòa của nàng còn có mấy phần sinh khí, chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo bọn người Tề Nhạc ngồi xuống.

*****

Tề Nhạc kéo tay Văn Đình, ngồi vào ghế Y Nhược vừa chỉ, đột nhiên Y Nhược ho khan hai tiếng, sắc mặt vừa chuyển biến tốt đẹp lại khó coi hơn lúc trước. Mà Long Giang lộ ra thần sắc khẩn trương, vội vàng lấy một cây cỏ non thảo dược trong người ra, tự mình đưa vào miệng của Y Nhược. Y Nhược nuốt thảo dược này vào, sắc mặt mới khôi phục bình thường lần nữa.

Thở dài một hơi, sắc mặt Y Nhược khôi phục vài phần hồng nhuận như trước, ánh mắt của nàng nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt lộ ra hào quang không biết nên nói thế nào, nói:

- Nói cho tôi biết, các vị từ đâu tới đây. Trong ấn tượng của tôi, Kỳ Lân nhất tộc chúng ta hình như không có người nào giống như anh cả.

Tề Nhạc sững sờ một chút, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào vấn đề Y Nhược vừa hỏi, nói thật sao? Thế nhưng mà, nếu nói sư thật thì người trong thời đại này rất khó lý giải. Trong nội tâm khẽ động, Tề Nhạc nói:

- Tiền bối, có lẽ ngài là đại tế tự của Tộc Thổ a.

Y Nhược gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tôi chính là đại tế tự Tộc Thổ, cho dù trong Tộc Thổ, cũng không có mấy người biết thân phận Kỳ Lân của tôi. Nếu như không phải bọn người Hi Thụy đi vào trong tộc, chúng tôi cũng không có khả năng cứu anh. Vốn, tôi còn chưa tin lời của Hi Thụy nói, nhưng mà, tôi tận mắt nhìn thấy khí tức Kỳ Lân trên người của anh, tôi không tin không được. Tôi nghĩ, sở dĩ vương của hung thú dẫn theo hung thú vây công các người, chỉ sợ là vì khí tức Kỳ Lân trên người của anh a.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Chỉ sợ chính là như vậy, tôi trước cảm tạ hai vị tiền bối cứu mạng.

Vừa nói, hắn kéo tay Văn Đình đứng lên, khom người hành lễ với Y Nhược cùng Long Giang.

Long Giang vung tay lên, một cổ khí lưu nâng hai người dậy. Năng lượng này phi thường nhu hòa, nhưng mang lại cảm giác trầm trọng cho hai người, giống như không muốn nhận cái cúi người này.

- Cảm tạ thì không cần, bất luận nói như thế nào, các người cũng thuộc thần thú nhất mạch. Hiện tại thần thú chúng ta suy thoái, nếu như không hỗ trợ lẫn nhau, chỉ sợ không bao lâu. Thật sự bị hung thú hủy diệt. Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của Y Nhược đấy. Tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc các người từ đâu tới nơi này?

- Cách nói dân tộc Khựa, chỉ sợ là nói dối a. Không nghĩ tới, Kỳ Lân vương giả nhất tộc, còn có thể xuất hiện thiên tài như anh. Tôi từ khí tức cảm thấy anh còn nhỏ tuổi, nhưng mà, anh lại có thể tranh đấu với vương của hung thú và đám hung thú vạn năm khác thời gian lâu như vậy, thật sự khiến tôi kinh ngạc đấy.

Tề Nhạc nói:

- Nếu như tôi nói hoàn toàn là vận khí. Không biết hai vị tiền bối có tin hay không? Được rồi, các vị đã muốn biết, tôi sẽ ăn ngay nói thật.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tề Nhạc vẫn quyết định nói thật. Hắn có thể cảm giác được, hai người trước mặt hoàn toàn có thể tín nhiệm được. Những chuyện khác có thể giả, nhưng khí tức Kỳ Lân trên người không giả được. Từ khí tức trên người Y Nhược phát ra, đúng là khí tức Kỳ Lân thuần chánh nhất, nhìn qua nàng. Tề Nhạc lại sinh ra cảm giác giống như thân nhân của mình vậy.

Y Nhược có chút kinh ngạc nói:

- Vận khí? Tuy Kỳ Lân nhất tộc chúng ta thân có điềm lành, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, vận khí này có là cái gì chứ? Đừng nói là chúng ta, cho dù là vương của thần thú, đối mặt với vương của hung thú và nhiều hung thú vạn năm vây công như vậy, tuyệt đối không thể toàn thân trở ra. Nhưng mà anh lại làm được.

- Thời điểm tôi và Long Giang đi tới, vừa hay nhìn thấy các người dẫn động công kích của Hỗn Độn Vương, Đại Bằng Minh Vương cùng Thâm Hải Minh Long Vương đánh về phía Ngưu Ma Vương. Một kích đó đủ khiến thiên địa biến sắc. Loại năng lực trình độ này, tôi cảm thấy mình không thể làm được. Vận khí, vĩnh viễn thành lập trên cơ sở thực lực.

Cười khổ trên mặt Tề Nhạc càng đậm, hắn phát hiện, mình được người ta đánh giá quá cao, đây chẳng phải là chuyện mỹ diệu gì.

- Trước khi giảng thuật, tôi cần giải phóng một vị bằng hữu đã.

Tay phải đặt lên ngực, thanh lam sắc quang mang hiện ra, Tuyết Nữ thanh tú động lòng người xuất hiện trước mặt Tề Nhạc cùng Văn Đình. Thì ra sau khi động thủ.

Tuy Tuyết Nữ hóa thân thành châm, nhưng Tề Nhạc chưa từng có suy nghĩ sử dụng nàng. Nguyên nhân rất đơn giản, cũng bởi vì Tuyết Nữ gọi hắn là cha.

Tuyết Nữ lạnh như băng, Tề Nhạc tối đa chỉ xem nàng là người bạn đồng chí hướng mà thôi, nhưng mà, Tuyết Nữ gọi hắn là cha, thật sự Tề Nhạc không thể không quan tâm.

Hắn biết rõ, tuy Tuyết Nữ ngưng tụ thành binh khí uy lực cường đại. Nhưng mà, một khi sử dụng, nếu đối phương có đầy đủ năng lực chống cự, chỉ sợ, Tuyết Nữ khó tránh khỏi kết cục hương tiêu ngọc vẫn.

Cho nên, sau khi hoàn toàn triển khai Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp, Tề Nhạc lập tức thu Tuyết Nữ biến thành châm vào Kỳ Lân Châu. Kỳ Lân Châu phải dùng bổn nguyên Kỳ Lân mới có thể sử dụng. Bởi vậy, cho dù Tề Nhạc cùng Văn Đình chết trong tay hung thú, chỉ cần Kỳ Lân Châu không bị hủy diệt, sau này có Kỳ Lân đạt được nó, cũng có thể phóng xuất Tuyết Nữ lần nữa.

Ánh mắt Y Nhược nhìn qua Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc một cái, cau mày nói:

- Kỳ Lân Châu nằm trong tay vương của thần thú tại sao ở trong tay anh? Rốt cuộc anh có quan hệ gì với vương của thần thú? Tôi chưa từng nghe nói hắn có hậu đại nào a.

Tề Nhạc điều chỉnh tâm tình của mình một chút, nói:

- Chỉ sợ chuyện này phải nói từ đầu. Hai vị tiền bối, mời các người chuẩn bị tâm lý một chút. Chỉ sợ lời của tôi nói các vị khó mà tiếp nhận được, nhưng đây lại là sự thật.

Y Nhược gật gật đầu, nói:

- Thời điểm tôi nhìn thấy tường vân bốn màu trên người của anh hiện ra, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, anh đã mang cho tôi đủ kinh ngạc rồi, không quan tâm một chút là không được, anh nói đi.

Tề Nhạc thở sâu, lời xuất kinh thiên.

- Đơn giản mà nói, chúng tôi không thuộc về thời đại này.

Y Nhược cùng Long Giang đồng thời sững sờ, Y Nhược nói:

- Thời đại? Không thuộc về thời đại này? Tôi không rõ anh nói có ý gì.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Nếu như tôi là người thời đại này, tôi khẳng định cũng hiểu không. Chuyện là như thế này, chúng tôi là người của mấy chục vạn năm sau. Cụ thể là bao nhiêu năm tôi cũng không rõ ràng lắm. Các vị có thể hiểu chứ, chúng tôi là người từ tương lai tới. Có lẽ, từ quần áo trên người của chúng tôi, các vị cũng nhìn ra một hai rồi.

Long Giang nói:

- Tương lai? Anh nói các người là người tương lai? Chàng trai, đầu của anh có bị hư không?

Y Nhược không có kinh ngạc giống như Long Giang, như có điều suy nghĩ nói:

- Để cho anh ta nói tiếp.

Tề Nhạc nói:

- Là như thế này, chúng tôi từ tương lai tới, cự thể tình huống thời đại đó tôi không nói. Cho dù nói các vị cũng khó hiểu được. Trong thời đại của chúng tôi, nhân loại đã trở thành chủ nhân của thế giới này, mà tôi là thành viên của nhân loại. Tôi nói tôi tới từ dân tộc Khựa là không nói dối, tôi chính là người Khựa, chỉ có điều không xuất hiện vào thời đại này mà thôi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-360)