Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 153

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 153: Nguy cơ! Ngưu Ma Vương xuất hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ có thu hoạch, chúc mừng cô. Chỉ cần cô chịu trả giá cố gắng thì nhất định sẽ có thu hoạch.

Nguyệt Dạ nhẹ gật đầu, cầm lấy mấy hoa quả bắt đầu ăn, những ngày này tu luyện khiến lòng tin của nàng tăng lên nhiều, cũng dần dần thoát khỏi bi thương lúc trước, thích ứng với khí hậu cao hơn nhiều mặt nước biển, làn da của nàng lại lần nữa hiện ra óng ánh vốn có, cũng không sợ lạnh như trước nữa.

Thở sâu, Tề Nhạc đứng người lên, đi vào hầm băng bên cạnh, dứt khoát nói:

- Hôm nay anh nhất định phải khoan sâu xuống dưới một chút, anh đi đây!

Vừa mới nói xong, hắn đã thả người nhảy vào băng động, giống như thang trượt vậy, thuận theo băng bích trơn bóng hướng xuống phía dưới, trong nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt tam nữ.

Tốc độ hạ thấp dần dần tăng lên, Tề Nhạc thỉnh thoảng ma sát vào băng bích để giảm tốc độ, rất nhanh, theo nhiệt độ chung quanh nhanh chóng hạ thấp, hắn đã đã xuống dưới đáy băng động.

Tất cả chung quanh đều đen kịt, trong băng không có bất kỳ ánh sáng nào, Kỳ Lân huyễn lại xuất hiện trong lòng bàn tay Tề Nhạc, khoan hỏa diễm cực lớn kia mang đến cho chung quanh vài phần ấm áp.

Tốc độ khoan sở dĩ không ngừng giảm bớt có quan hệ rất lớn với hoàn cảnh chung quanh, Kỳ Lân chân hỏa mặc dù có nhiệt độ cao, cũng là cực phẩm trong hỏa diễm, nhưng trong hoàn cảnh rét lạnh thế này, hiệu quả bị giảm rất nhiều. Tề Nhạc không thể không phân ra một bộ phận Vân Lực để chống đỡ rét lạnh chung quanh, khiến cho thời gian mỗi lần khoan đều đang giảm bớt.

Kỳ Lân huyễn phát sáng lên, chiếu sáng băng thể chung quanh, đột nhiên, Tề Nhạc cảm giác được ánh mắt của mình tựa hồ bị chói thoáng một phát, phảng phất có hào quang nào đó lóe lên, sau khi trong nội tâm hơi kinh hãi thì ngược lại đại hỉ, đây là lần đầu tiên hắn có phát hiện ah!

Không chút do dự thu hồi Kỳ Lân huyễn, dùng một hỏa cầu thay thế nó chiếu sáng, hắn dời ánh mắt sang chỗ hào quang lập lòe. Băng thể cũng không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn có bộ dáng như trước, mà quang mang lúc trước cũng hoàn toàn biến mất. Tề Nhạc cũng chưa chết tâm, hắn cẩn thận nhìn băng thể trước mắt, cẩn thận từng li từng tí quan sát, chờ đợi. Hắn biết rõ, chỉ cần có thể xác nhận quan sát của mình cũng không sai, vậy thì rất có thể sẽ có phát hiện.

Đúng như Tề Nhạc, cơ hội luôn chuẩn bị cho người có chuẩn bị, sau khi hắn chờ đợi trọn vẹn 10', hào quang phản xạ kia lại lần nữa xuất hiện. Bởi vì lần này Tề Nhạc tập trung tinh thần quang sát, cho nên thấy được rõ ràng, đó là một loại vầng sáng, mà hào quang phản xạ đúng là Hỏa quang trong tay mình, tựa hồ có chút sóng bỗng nhúc nhích, vầng sáng phát ra bất quy tắc, mặc dù chỉ trong nháy mắt liền biến mất, nhưng trong nội tâm Tề Nhạc không khỏi cuồng hỉ, cố gắng nhiều ngày rốt cục cũng có phát hiện.

Lúc này, trong băng cứng mật độ cực cao, tinh thần lực của hắn đã rất khó thăm dò vượt qua phạm vi 1m, nhưng có phát hiện này rồi, Tề Nhạc lập tức hành động, Kỳ Lân huyễn thay đổi phương hướng, khoan về phía xuất hiện vầng sáng kia.

Văn Đình và Tuyết Nữ còn ở phía trên lo lắng chờ đợi, Văn Đình tính toán thời gian một chút, tựa hồ cũng đã đến lúc Tề Nhạc phải lên. Đúng lúc này, thanh âm của Tề Nhạc từ trong băng động truyền ra:

- Văn Đình, Tuyết Nữ, xuống đây nhanh đi.

Thanh âm của hắn rõ ràng tràn đầy giật mình và không dám tin, đột nhiên nghe được thanh âm của hắn, Văn Đình và Tuyết Nữ đồng thời tinh thần chấn động, hai nữ liếc nhau, cũng biết Tề Nhạc nhất định đã có phát hiện.

Tuyết Nữ nhìn về phía Nguyệt Dạ ở bên cạnh, nói:

- Cần gọi cô ấy cùng xuống không?

Văn Đình do dự một chút, nói:

- Thôi đi, nhiệt độ bên dưới quá thấp, vạn nhất mẹ không bảo vệ được thì nàng cũng không ổn, cứ để nàng ở đây tu luyện đi, chúng ta xuống dưới xem một chút.

Vừa nói, Văn Đình lưu tất cả hoa quả lại bên người Nguyệt Dạ, cùng Tuyết Nữ thả người vào hầm băng.

Thời gian không dài, các nàng đã xuống hơn nhìn thước, đi tới đấy băng động, trong lúc các nàng tới đây đột nhiên phát hiện, Tề Nhạc cũng không đào xuống dưới nữa, mà là ngang về phía vách núi, hai nữ bước nhanh về phía trước, đại khái sau hơn mười thước các nàng thấy được Tề Nhạc.

Đứng ở nơi đó, thân thể Tề Nhạc tựa như cứng ngắt ngồi ở đó không nhúc nhích. Văn Đình lại càng hoảng sợ, vội vàng khẽ gọi nói:

- Tề Nhạc, anh không sao chứ?

Hỏa quang từ trong tay Tề Nhạc phát sáng lên, tuy rằng hiện giờ Vân Lực của hắn tiêu hao rất lớn, nhưng tâm tình của hắn lại hoàn toàn lâm vào kích động, thanh âm hơi có chút run rẩy:

- Bọn em mau tới đây, xem, xem đây là cái gì?

Tuyết Nữ và Văn Đình nghe vậy liền đến sau lưng Tề Nhạc, băng động không cao, hai nữ chỉ có thể uốn thân thể, trong lúc các nàng đi đến bên người Tề Nhạc liền sợ ngây người.

Hiện ra trước mặt ba người chính là điểm cuối của băng động, đó là một động quật tự nhiên cực lớn, không, phải nói là hầm băng tự nhiên. Không khí rét lạnh không ngừng từ trong hầm băng phun tới chỗ bọn họ. Nhiệt độ vậy mà rét lạnh hơn trước vài lần.

Mà khiến nàng giật mình nhất chính là, trong hầm băng cực lớn này lại là một mảnh đại dương mênh mông, phóng mắt nhìn lại, trong hầm băng cực lớn này lại là một thế giới nước.

Vầng sáng Tề Nhạc phát hiện trước kia, đúng là từ nơi này phản xạ ra. Lúc này, vị trí của bọn hắn ở ngay bên cạnh vách tường hầm băng, bởi vì hỏa cầu trong tay Tề Nhạc chỉ có thể chiếu sáng phạm vi nhất định, cho nên, bọn hắn hiện giờ căn bản không cách nào thấy rõ hầm băng này cao bao nhiêu, nhưng có một điểm lại hoàn toàn có thể khẳng định, nước ở trước mắt cực kỳ đặc thù. Chỉ có thể đoán chừng, nhiệt độ trong hầm băng này phải vượt qua âm 70 độ. Mà nước cũng có chút dao động, không có bất kỳ dấu hiệu ngưng kết, loại tràng cảnh kỳ dị này đã đủ để khiến bọn hắn giật mình rồi.

Văn Đình phản ứng đầu tiên, trong mắt lóe lên quang mang màu đỏ, tay phải chém về phía trước, một đoàn hỏa cầu bay lên trời, bay về phía động quật. Khi nó tiến tới trước chừng trăm mét liền mãnh liệt nổ tung lên, mang đến vô số hỏa tinh trong động quật, chiếu sáng lấy tất cả chung quanh.

Ánh sáng trong nháy mắt ngắn ngủi, Tề Nhạc thấy rõ ràng, động quật này lớn vượt dự đoán của hắn, dưới ánh lửa mà Văn Đình phóng thích chiếu rọi, vậy mà không cách nào chứng kiến cuối cùng bên kia, tình cảnh như thế, không khỏi khiến hắn rất giật mình, mà hồ băng bên dưới lại càng quái dị, mặt hồ không ngừng dao động, hồ nước vốn dĩ yên tĩnh tựa hồ lấy gì đó làm tâm, có chút gợn sóng nổi lên.

- Có phải ở đây không?

Tuyết Nữ tò mò hỏi. Thanh âm của nàng không ngừng quanh quẩn trong hầm băng trống trải.

Tề Nhạc thở sâu, dưới kích thích của không khí lạnh như băng, toàn thân rùng mình một cái.

- Hi vọng đáp án là phải, cố găng nhiều ngày cuối cùng cũng không uổng phí.

Tuy rằng còn chưa phát hiện nơi hạ lạc Côn Luân Kính, nhưng băng hồ kỳ dị này đã là phần thưởng với hắn rồi. Nếu như nói một nơi đặc thù thế này lại không có gì kỳ dị, ai tin chứ?

*****

Bay lên trời, Tề Nhạc ôm vòng eo mảnh khảnh của Văn Đình, Kỳ Lân Châu lúc này đã biến thành màu xanh da trời, thông qua hấp thu phần tử năng lượng thủy thuộc tính trong không khí giúp hắn khôi phục Vân Lực đã tiêu hao. Tuy rằng nhiệt độ ở đây rất thấp, nhưng phần tử năng lượng thủy thuộc tính lại khổng lồ thần kỳ, trong quá trình hấp thu, thể lực của Tề Nhạc khôi phục rất nhanh.

Tuyết Nữ người nhẹ nhàng bay đến bên người Tề Nhạc, ba người cùng nhanh bay đến mặt hồ.

Khi bọn họ bay đến mặt băng hồ, Tề Nhạc phát hiện, không khí chung quanh đã trở nên càng lạnh hơn, tay phải vung lên, một cổ Vân Lực xông thẳng xuống hồ nước, phát ra một tiếng xôn xao, thông qua cảm thụ tinh thần lực, Tề Nhạc giật mình phát hiện, nhiệt độ hồ nước vậy mà thấp hơn không khí chung quanh rất nhiều. Có nước ở loại nhiệt độ này, tuyệt đối là kỳ tích trong kỳ tích ah! Nhưng là, nó đến tột cùng sao được như thế? Vì sao lại không ngưng kết?

Mang nghi hoặc, ba người Tề Nhạc tiếp tục bay vào sâu trong hầm băng, đồng thời, hắn mặc vào Kỳ Lân xích của mình, nương tựa theo hào quang của Kỳ Lân xích, miễn cưỡng có thể mang đến cho chung quanh chút sáng, theo gợn sóng sinh ra từ mặt hồ, dần dần bay về phía chỗ sâu trong mặt hồ. Lúc này, Tề Nhạc muốn tìm chính là ngọn nguồn sinh ra gợn sóng. Gợn sóng cũng không phải do gió, bởi vì nó rất có quy luật, mà tại trong hầm băng yên tĩnh này, ngọn nguồn của nó đến cùng là gì?

Tinh thần lực phát ra ngoài, tìm kiếm trong phạm vi hầm băng, nơi này đã không có Hàn Băng cách trở, Tề Nhạc giật mình phát hiện, trong phiến hầm băng này, phạm vi dĩ nhiên lại rộng lớn như thế, lấy tinh thần lực của hắn có thể cảm ứng phạm vi hơn một ngàn ki-lô-mét vuông rõ ràng không cách nào cảm nhận được điểm cuối của băng hồ. Nhưng nhìn lại, vị trí của phiến băng hồ này là trong núi cao, cơ hồ hoàn toàn chiếm cứ lòng núi ah! Băng hồ kỳ lạ như vậy, đến tột cùng có gì tồn tại đây?

Phát hiện ra băng hồ đủ để khiến Tề Nhạc hưng phấn, nhưng khiến hắn có chút bất an chính là dưới tinh thần lực dò xét vẫn không phát hiện ra biến hóa khí tức khác, hiển nhiên, khí tức của Côn Luân Kính cũng không xuất hiện chỗ này.

Theo tìm kiếm gợn sóng, thời gian không dài, Tề Nhạc rốt cục phát hiện điểm cuối gợn sóng kia. Thanh âm của nước rất nhỏ, nhưng ở chỗ này lại đặc biệt rõ ràng, bọn hắn phát hiện, tại đây rõ ràng có một cái suối phun nho nhỏ, đường kính suối phun ước chừng một mét, mà nó, tựa hồ chính là ngọn nguồn khiến mặt hồ gợn sóng.

Ba người ngừng lại trên suối phun, cơ hồ đồng thời, Tề Nhạc và Tuyết Nữ đều có một loại cảm giác đặc thù, loại cảm giác là từ trong suối phun truyền tới, nhưng phạm vi lại phi thường nhỏ, chỉ đứng thẳng trên suối phun bọn hắn mới cảm giác được một cổ khí tức đặc thù, cái khí tức kia cực kỳ thiên biến vạn hóa, bỗng nhiên rét lạnh, bỗng nhiên nóng rực, bỗng nhiên phiêu dật, chỉ cảm nhận được nó tồn tại trong nháy mắt, ít nhất biến ảo mấy chục loại tình thế. Khí tức tuy rằng là vô hình, nhưng không khí phía trên suối phun lại vặn vẹo.

Ba người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra kinh hỉ, trong khoảng cách gần như vậy, cho dù là Văn Đình tình thần lực yếu một chút cũng cảm thấy tính đặc thù của suối phun.

- Chính là trong chỗ này sao?

Tề Nhạc trong mắt lóe lên hào quang.

- Hẳn là tại đây rồi, dù cho không phải Côn Luân Kính thì cũng có cái gì đó bên dưới.

Tuyết Nữ đột nhiên nhẹ kêu một tiếng, nói:

- Ah! Con biết nước ở đây là gì rồi!

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn về phía nàng, toát ra ánh mắt hỏi thăm. Tuyết Nữ nói:

- Nước ở đây là Hàn Băng Đống Tuyền, nghe nói nó vĩnh viễn sẽ không ngưng kết. Thuộc về một loại thiên tài địa bảo, con chỉ là nghe trưởng bối của con nhắc tới qua, lại không nghĩ rằng rõ ràng có thể nhìn thấy ở đây. Trách không được vừa rồi con vừa tiến vào phạm vi phiến băng hồ này đã cảm giác được có chút không đúng. Trời ạ! Nhiều Hàn Băng Đống Tuyền như vậy, giá trị của nó quả thực không cách nào cân nhắc được.

Tề Nhạc tò mò hỏi:

- Hàn Băng Đống Tuyền này làm được gì? Không phải có thể khởi tử hồi sinh chứ?

Tuyết Nữ lắc đầu, nói:

- Đương nhiên không phải rồi, bất quá, Hàn Băng Đống Tuyền đối với tất cả người tu luyện năng lượng băng thuộc tính mà nói lại có chỗ tốt cực lớn, cho dù là một giọt Hàn Băng Đống Tuyền, cũng có thể khiến tu vị tăng lên. Hàn Băng Đống Tuyền ở đây ở sâu dưới băng thể ngàn mét, nhiệt độ thấp như vậy, có thể nói là cực phẩm trong Hàn Băng Đống Tuyền rồi. Nếu như con đoán không sai, phía dưới phiến Hàn Băng Đống Tuyền này, nhất định sẽ có hàn ngọc vạn năm tồn tại. Đây mới thực sự là vật báu vô giá.

Vừa nói, ánh mắt Tuyết Nữ đã rơi vào trung tâm suối phun, trong mắt lộ ra hào quang nóng bỏng.

Tề Nhạc nói:

- Nếu là vậy thì càng tốt hơn. Tuyết Nữ, con không phải là bằng thuộc tính sao, nhiều Hàn Băng Đống Tuyền như vậy, đối với tu vi của con nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn đấy.

Tuyết Nữ khẽ gật đầu, nói:

- Nhưng Hàn Băng Đống Tuyền ở đây lại nhiều lắm, hàn khí vô cùng bá đạo, ở chỗ này căn bản không có cách nào tu luyện, chỉ có thể mang Hàn Băng Đống Tuyền ra ngoài, sau đó lại hấp thu từng chút một. Cha, cái này trước tiên không gấp, chúng ta vẫn phải tìm Côn Luân Kính đã. Dưới tuyền nhãn của Hàn Băng Đống Tuyền này khẳng định có hàn ngọc vạn năm đè lên, nếu không nước suối phun trào sẽ không nhu hòa như vậy, con nghĩ, con suối chính thức dưới hàn ngọc vạn năm có lẽ chính là chỗ chúng ta tìm kiếm.

- Bởi vì khí tức phát ra trong đó quá mức kỳ lạ, nếu như chỉ là Hàn Băng Đống Tuyền thì hẳn sẽ tản mát ra hàn khí thuần túy, bất cứ sinh vật nào đụng chạm vào, đều lập tức bị đóng băng, nhưng nhưng bây giờ hoàn toàn không phải như thế, có thể sinh ra nhiều biến hóa năng lượng như vậy, nhất định có vật gì khác ảnh hưởng, rất có thể chính là Côn Luân Kính mà chúng ta phải tìm.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:

- Cũng hy vọng là như thế. Như vậy đi, mọi người chờ trên này đi, anh đi xuống tìm kiếm, nhiệt độ ở đây quá thấp, nếu như mọi người không chịu nổi thì cứ lên trên trước chờ anh.

Văn Đình hít một hơi lãnh khí, nói:

- Tề Nhạc, anh thật sự muốn xuống dưới sao? Nhiệt độ trên mặt nước đã rét lạnh thế rồi, phía dưới chẳng phải là...

Tề Nhạc không chút do dự nói:

- Tu vi của anh cao hơn bọn em, anh xuống dưới là lựa chọn tốt nhất, cũng đã đến nơi này rồi, chẳng lẽ lại vì rét lạnh mà buông tha sao? Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận, một khi năng lượng không cách nào cố cầm cự sự rét lạnh của Hàn Băng Đống Tuyền, anh sẽ lập tức đi lên.

Văn Đình nhìn hắn thật sâu, nói:

- Vậy được rồi, bất quá ở chỗ này anh nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể có chút chủ quan. Em và Tuyết Nữ ở chỗ này chờ anh, ngàn vạn không nên miễn cưỡng...

Tề Nhạc nói:

- Anh biết rồi.

Vừa nói, hắn đã bắt đầu điều tức Vân Lực trong cơ thể rồi, thủy năng lượng ở đây rất nhiều, trải qua khoang thời gian này, Vân Lực của hắn đã khôi phục đã đến chừng 7 thành.

*****

Hộ thể Kỳ Lân xích dưới sự ủng hộ của Hỏa Vân Lực liền khiến nhiệt độ chung quanh tăng lên. Nhìn con suối trước mặt, Kỳ Lân huyễn ở tay phải Tề Nhạc hào quang lóng lánh, một mặt tấm chặn cự đại xuất hiện trong tay hắn, đồng thời, tay trái cũng phóng xuất ra Kỳ Lân kính, hắn muốn làm rất đơn giản, chính là cưỡng ép dùng năng lượng tách nước ra, dưới tình huống tận lực không tiếp xúc với Hàn Băng Đống Tuyền mà xâm nhập vào dưới đáy hồ.

- Phi thường cảm tạ các ngươi dẫn ta tới đây. Nếu như không có sự cố gắng của các ngươi, muốn tìm được cửa vào nơi cất dấu Côn Luân Kính cũng không dễ dàng ah!

Thanh âm trầm thấp mà âm lãnh đột nhiên xuất hiện trong không gian yên tĩnh này, lập tức khiến ba người Tề Nhạc đồng thời chấn động, ánh mắt lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh

Một đoàn hào quang ánh lam sắc sáng lên, một nhân loại thân cao chừng hai mét trống rỗng xuất hiện ở đó. Trên mặt của hắn bao phủ một tầng sương mù màu đen, năng lượng thân thể hoàn toàn nội liễm, nhưng áp lực vô hình kia, vẫn khiến cho ba người sinh ra một loại cảm giác không thở nổi. Mà ở cánh tay trái của hắn, lại đang mang theo Nguyệt Dạ sắt mặt tái nhợt.

Tề Nhạc trong mắt toát ra hào quang khiếp sợ, run giọng nói:

- Ngưu Ma Vương!

Thân thể cực lớn của Ngưu Ma Vương trong chớp mắt đã đến trước mặt ba người ngoài 20m, hắn đột nhiên cười lên ha hả, trong tiếng cười thật đắc ý:

- Không nghĩ tới a, kỳ thật, ta đã sớm đến nơi này. Các ngươi cho rằng, ngày đó có thể tránh được của đuổi giết của ta sao? Nếu như không phải vì đi theo sau các ngươi để tìm kiếm nơi hạ lạc của thần khí, ta đã sớm động thủ rồi.

Sau khi hoảng sợ ngắn ngủi, tâm tính Tề Nhạc dần hồi phục, sự xuất hiện của Ngưu Ma Vương khiến lòng hắn mới hơi chút hưng phấn liền chìm vào đáy cốc. Lúc này, nhiệt độ trong lòng của hắn chỉ sợ so với Hàn Băng Đống Tuyền bên dưới còn muốn rét lạnh hơn mấy phần.

Đã từng chính thức được chứng kiến thực lực Ngưu Ma Vương, Tề Nhạc đương nhiên biết rõ hắn cường đại cỡ nào, tuy rằng thân thể của hắn rút nhỏ, nhưng thực lực của hắn lại không theo đó mà yếu bớt mảy may ah! Coi như là Mặc Hỏa Vương của Thần Thú cũng không thể địch nổi, ba người mình dựa vào gì để chống lại hắn đây.

- Tôi không tin, ông sao có thể làm được?

Tề Nhạc nhàn nhạt nói.

Ngưu Ma Vương hiển nhiên phi thường đắc ý, cũng không nóng lòng hủy diệt Tề Nhạc bọn hắn, nói:

- Rất đơn giản, ngày đó, lúc ở lãnh địa Tộc Nguyệt ta đã phát hiện ra khí tức ngươi lưu lại. Khí tức Kỳ Lân ta lại rất quen thuộc. Lúc ấy tinh thần lực của ta cũng đã cảm nhận được sự hiện hữu của ngươi, nhưng khi đó ta cũng không vội vã động thủ, sau khi các ngươi cứu nha đầu của Tộc Nguyệt này đi, tinh thần lực của ta thủy chung theo đuôi các ngươi, tuy rằng lĩnh vực kia của ngươi phi thường thần kỳ, nhưng sau khi bị ta tập trung sao có thể đào thoát được?

- Về sau, sau khi sắp xếp xong chuyện, ta liền cùng đi qua. Kỳ thật, lại nói tiếp vận khí của ta thật đúng là không tệ. Sau khi nghe nói Hiên Viên kiếm thật sự xuất thế, ta liền suy tư, tuy rằng ta có được thực lực hơn xa bất kỳ thần thú nào, nhưng thần khí này vẫn không thể bỏ qua được, nếu như ta có thể có được một kiện thần khí, như vậy, trên thế giới này, ta chính là vô địch tuyệt đối.

- Cho nên, mấy ngày nay ta vẫn một mực nghe ngóng nơi hạ lạc của thần khí. Không nghĩ tới lại gặp ngươi. Nhờ tinh thần lực truyền lời các ngươi đối thoại mà ta mới biết được, nguyên lai các ngươi đang tìm kiếm Côn Luân Kính. Côn Luân Kính tuy rằng không phải vũ khí cường đại gì, bất quá, dù sao cũng là một trong thập đại thần khí.

- Cho nên, ta liền lặng lẽ đi theo đằng sau các ngươi, chờ đợi các ngươi tìm kiếm. Có nhưng con kiến tìm kiếm vị trí cụ thể của Côn Luân Kính đã khiến ta giảm bớt rất nhiều phiền toái. Nếu như không phải các ngươi, ta còn thật không nghĩ tới phải vào trong băng sơn để tìm kiếm cửa vào đấy.

Văn Đình và Tuyết Nữ chậm rãi xít lại gần Tề Nhạc thân thể, các nàng cũng biết, đối mặt với Ngưu Ma Vương, khả năng sinh tồn gần như bằng không, nhưng dù thế các nàng cũng tuyệt đối sẽ không thúc thủ chịu trói.

Thở sâu, Tề Nhạc nhìn thoáng qua Nguyệt Dạ bị Ngưu Ma Vương kẹp vào tay, lạnh nhạt nói:

- Ngưu Ma Vương, chúng ta giao dịch một chút, sao hả?

Ngưu Ma Vương khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Ngươi có tư cách này sao?

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Tôi xác thực không có, bất quá, ông đừng quên, tôi là chủ nhân mới của Hiên Viên kiếm, trước mặt vũ khí công kích cường đại nhất thế gian, ông cảm thấy tôi sẽ không có chút khả năng chiến thắng sao?

Ngưu Ma Vương đột nhiên cười lên ha hả:

- Khả năng chiến thắng? Tiểu tử, ngươi không phải bị ngu đấy chứ. Ta theo các ngươi nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ còn biết thực lực ngươi mạnh bao nhiêu sao? Nếu như Hiên Viên kiếm ở trong tay tên Mặc Hỏa kia, ta có lẽ thật sự phải kiêng kỵ vài phần. Nhưng đáng tiếc, nó lựa chọn ngươi. Dùng thực lực ngươi bây giờ, có thể cầm lấy Hiên Viên kiếm cũng đã rất tốt rồi.

- Thần khí tuy có thể tăng thực lực lên trên phạm vi lớn, nhưng đầu tiên cũng phải có năng lực sử dụng mới được. Huống chi, thực lực của ngươi và ta chênh lớn như thế. Cho dù ngươi có thể sử dụng Hiên Viên kiếm, cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của ta. Ngươi có tư cách gì nói điều kiện. Nếu như ngươi muốn ra tay thì ta ngược lại muốn xem thử, Hiên Viên kiếm trong tay ngươi có thể mang cho ta bao nhiêu uy hiếp.

Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập chung quanh thân thể ba người Tề Nhạc, vốn thực lực đã kém xa đối phương, mà bây giờ tình huống bản thân lại hoàn toàn bị đối phương hiểu được. Tề Nhạc tuyệt đối không thể tưởng được Ngưu Ma Vương cư nhiên có thể ẩn nhẫn theo sau ba người mình như thế. Nếu như, thật sự để hắn đạt được Côn Luân Kính, như vậy. Không những ba người mình phải xong đời, chỉ sợ tất cả thần thú cũng đều bị hắn hủy diệt.

- Ngưu Ma Vương, ông có muốn đạt được Hiên Viên kiếm không?

Tề Nhạc thản nhiên nói.

Ngưu Ma Vương cau ngươi nói:

- Tiểu tử, ngươi còn muốn đùa nghịch hoa chiêu gì?

Tề Nhạc ngang nhiên nói:

- Nếu như tôi đoán không sai, Hiên Viên kiếm đối với ông khẳng định quan trọng hơn Côn Luân Kính. Dù sao, Côn Luân Kính cũng không phải vũ khí, đối với ông mà nói tác dụng sẽ không rất lớn. Nhưng Hiên Viên kiếm lại không như thế, nó là thế gian đệ nhất lợi khí, nếu như ông có thể có được nó, mới thật sự là vô địch, tôi nói đúng không.

- Tôi nghĩ, ông cũng biết Hiên Viên kiếm cực kỳ có linh tính, muốn đạt được nó cũng không chỉ đơn giản là chết đi. Chỉ cần tôi chết đi, Hiên Viên kiếm sẽ trở trong cấm chế vốn có, ông vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến đến nó, nhưng nếu như tôi chịu chuyển tặng Hiên Viên kiếm cho ông thì... ông lại có thể trở thành chủ nhân mới của nó.

Ngưu Ma Vương đã động tâm rồi, Tề Nhạc nói không sai, trong thập đại thần khí, hắn muốn nhất lấy được chỉ có hai kiện. Một cái chính là Vương Giả Chi Kiếm Hiên Viên kiếm đại biểu cho nhân ái.

*****

Cái khác, chính là Bàn Cổ Phủ đại biểu cho Sáng Thế. Chỉ có hai kiện thần khí này mới thích hợp với hắn nhất. Nhưng hắn đồng thời cũng biết, Hiên Viên kiếm chỉ có thể do nhân loại sử dụng, nó sẽ không tán thành hung thú, mà Bàn Cổ Phủ lại căn bản không nơi hạ lac, lúc này nghe Tề Nhạc nói như vậy, khí diễm của hắn lập tức hạ thấp rất nhiều, cảm thấy hứng thú nói:

- Ngươi nguyện ý giao Hiên Viên kiếm cho ta? Tốt, chỉ cần ngươi chịu đưa nó cho ta, khiến ta có thể sử dụng, trở thành chủ nhân mới của nó, ta có thể thả mấy người các ngươi rời khỏi chỗ này. Ít nhất trong một thời gian ngắn, không đuổi theo giết các ngươi.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, giá trị của Hiên Viên kiếm chẳng lẽ chỉ là tính mạng của bốn người chúng ta sao? Giao dịch tôi làm với ông cũng không đơn giản như vậy.

Ngưu Ma Vương cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiểu tử, ngươi không nên được một tấc lại muốn tiến một thước. Hiên Viên kiếm tuy rằng ta nghĩ đến, nhưng là, cũng cũng không phải tuyệt đối. Trên thế giới này, chỉ bằng vào thực lực đã không còn bất cứ sinh vật nào là đối thủ của ta nữa. Ta chỉ muốn hủy diệt ngươi, lúc đó uy hiếp của Hiên Viên kiếm đối với ta tự nhiên sẽ biến mất, sau đó ta lại nhận được Côn Luân Kính, cũng có thể xưng bá thôi.

Tề Nhạc mỉm cười, lúc này, lòng tin của hắn đã dần dần khôi phục vài phần.

- Tôi cũng không phải được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ là muốn theo nhu cầu của ông thôi. Ông muốn Hiên Viên kiếm, tôi có thể cho ông, nhưng tôi có hai điều kiện. Cái thứ nhất, chính là ông phải phải trợ giúp chúng tôi đạt được Côn Luân Kính, thứ hai, sau khi chúng tôi đạt được Côn Luân Kính, ông nhất định phải thả chúng tôi ly khai, thề không thể tổn thương hại chúng tôi.

- Tề Nhạc, anh điên rồi sao? Với gia hỏa đó, lời thề cũng có thể tin tưởng sao?

Văn Đình lo lắng mà nói.

Tề Nhạc lạnh nhạt nói:

- Không, anh tin tưởng lời thề của hắn ta, với tư cách Vương của Hung Thú, anh nghĩ, đối mặt với những tiểu bối chúng ta, hắn sẽ không tùy tiện khi dễ đâu. Huống chi, sau khi nhận được Hiên Viên kiếm, sự hiện hữu của chúng ta đã không cách nào sinh ra bất cứ uy hiếp nào cho hắn nữa rồi, hắn cần gì phải bội bạc chứ?

Ngưu Ma Vương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Xem phân lượng những lời này của ngươi, ta tạm tha cho ngươi không chết. Không sai, nếu có Hiên Viên kiếm thì Côn Luân Kính tự nhiên không có tác dụng gì với ta nữa, ta có thể đáp ứng điều kiện của ngươi, nhưng nhất định phải giao Hiên Viên kiếm cho ta.

Tề Nhạc nói:

- Không có khả năng, trước khi đạt được Côn Luân Kính, chúng tôi không thể nào giao Hiên Viên kiếm cho ông được. Bằng không mà nói, nếu ông không giúp chúng tôi tìm kiếm Côn Luân Kính, tôi có biện pháp nào? Huống chi, ông cũng biết, thực lực của tôi cũng không mạnh lắm, hiện giờ còn cần Hiên Viên kiếm hộ thể.

Ngưu Ma Vương lạnh lùng nói:

- Ta dựa vào gì mà tin các ngươi chứ?

Tề Nhạc nói:

- Hiện giờ Nguyệt Dạ trong tay ông làm con tin, nàng là đồng bọn của chúng tôi, chúng tôi căn bản không thể bỏ nàng được. Huống chi, nếu như sau khi đạt được Côn Luân Kính, chúng tôi không giao Hiên Viên kiếm cho ông, chẳng lẽ có thể đào thoát sao?

Ngưu Ma Vương nhìn xem Tề Nhạc, tựa như đang tự hỏi cái gì, hắn đột nhiên nở nụ cười:

- Tiểu tử, ta thiếu chút nữa đã đáp ứng ngươi rồi. Nhưng tiếc, ngươi vẫn lộ ra sơ hở.

Tề Nhạc trong nội tâm rùng mình, miễn cưỡng nói:

- Ngưu Ma Vương, ông không phải muốn lật lọng chứ.

Ngưu Ma Vương lắc đầu, nói:

- Tiểu tử, ngươi vẫn quá ngây thơ rồi, lời của ngươi xác thực rất hấp dẫn ta, Hiên Viên kiếm cũng xác thực là thứ ta muốn. Nhưng có một điểm ngươi lại không để ý đến. Hiên Viên kiếm chỉ có thể do nhân loại sử dụng, hơn nữa, lấy linh tính của Hiên Viên kiếm và khí tức vương giả của bản thân nó, căn bản không có khả năng phụ thuộc vào ta được, đó cũng không phải ngươi khống chế được.

- Lời ngươi nói đều là nói nhảm. Tuy rằng ta không biết trong lòng ngươi có âm mưu gì, nhưng ta vẫn sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào. Tiểu tử, có thể chết trong tay ta, cũng coi như là vận may của các ngươi rồi, chôn xương trong Đống Tuyền này đi.

Ngưu Ma Vương đột nhiên cải biến chủ ý, nhất thời khiến Tề Nhạc có chút cảm giác trở tay không kịp, ám lam sắc quang mang vốn đang bao phủ chung quanh thân thể Ngưu Ma Vương lập tức mở rộng, mảnh băng hồ này rộng lớn như thế, hào quang tản mát ra trên người hắn rõ ràng có thể hoàn toàn chiếu sáng không gian rộng lớn này, áp lực cũng không chỉ theo chính diện mà đến, mà từ bốn phương tám hướng hướng bao phủ về phía ba người Tề Nhạc. Tuy rằng thân thể Ngưu Ma Vương hiện giờ chỉ cao chừng 2m nhưng lực áp bách hắn mang lại cũng không kém lúc hắn thân cao trăm mét chút nào.

Nguyệt Dạ bị Ngưu Ma Vương kẹp ở dưới nách trong mắt toát ra bi thương mãnh liệt, Tề Nhạc thấy rõ ràng, toàn thân nàng đã tản ra hào quang màu xanh lá, hào quang rất nhạt, cũng không tán phát ra chung quanh, lực chú ý của Ngưu Ma Vương đặt cả lên người ba người Tề Nhạc nên cũng không chú ý tới biến hóa của Nguyệt Dạ.

Ngưu Ma Vương tay kia giơ lên, ám lam sắc hào quang ngưng kết thành hình bàn tay trước người hắn, bàn tay cực lớn kia chậm rãi khép lại, mỗi khép lại một phần, chung quanh thân thể ba người Tề Nhạc áp lực sẽ tăng lên một phần.

Lúc này, đã đến sinh tử tồn vong trước mắt, nhưng biểu lộ của Tề Nhạc lại bình tĩnh như vậy, tựa hồ như hắn đang đợi gì đó.

Kỳ Lân Châu, tản ra hào quang màu đỏ sậm, Kỳ Lân xích dần dần bị hắn thu hồi vào cơ thể, đối mặt với áp lực khổng lồ này, Tề Nhạc phóng xuất ra khí tức Kỳ Lân trong người, hắc, ngân lưỡng sắc quang mang vây quanh xoay tròn quanh thân thể của hắn, khí tức khổng lồ tứ tán, dùng lực lượng một người chống lại áp lực Ngưu Ma Vương mang đến cho bọn hắn.

Sương mù đen trên mặt biến mất, Ngưu Ma Vương lộ ra tướng mạo sẵn có của mình, ánh mắt của hắn đã biến thành màu đỏ như máu, khoảng cách 20m, hắn phóng xuất ra bàn tay khổng lồ cách ba người Tề Nhạc chỉ có năm mét, khí tức khổng lồ chậm rãi bức đến, trong mắt Ngưu Ma Vương lộ ra vẻ hung tàn, hắn cũng không vội vã động thủ, tựa hồ đang chờ đợi gì đó.

Thực lực của Tề Nhạc ở trước mặt Ngưu Ma Vương quả thật không đủ nhìn, nhưng Ngưu Ma Vương cũng có tính toán của mình. Hiên Viên kiếm, dù sao cũng là thần khí có lực công kích cường đại nhất, nếu như Tề Nhạc thật sự dốc sức liều mạng dùng Chung Cực Kỳ Lân Tí đến thúc dục thì cũng sẽ mang đến cho bản thân hắn chút tổn thương nhất định, cho nên, hắn ở một bên dùng năng lượng khổng lồ bản thân sinh ra áp lực, áp bách lấy ba người Tề Nhạc, một bên tề tụ năng lượng của mình lại... để phòng ngừa Tề Nhạc đột nhiên phát động dốc sức liều mạng một kích.

Tề Nhạc phiêu phù không động, hắc ngân lưỡng sắc quang mang chung quanh thân thể hắn bị năng lượng của Ngưu Ma Vương phát ra đè xuống ngày càng yếu ớt, hắc ngân quang mang dưới áp lực đã bắt đầu vặn vẹo.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)