← Ch.218 | Ch.220 → |
Hào quang nhàn nhạt từ trước ngực Tề Nhạc là Kỳ Lân Châu sáng lên, hành lý tất cả mọi người nằm trên đất, Tề Nhạc nói:
- Cầm lấy hành lý của mình đi, nghỉ ngơi một giờ sau tập huấn chính thức bắt đầu. Mọi người nên làm quen với đội trưởng của mình trước đi.
Vừa đến nơi đây cũng nên cho bọn họ thư giãn một chút, cũng cho bọn họ đi thu thập những đồ vật của mình lại, sau đó mới có thể bắt đầu chính thức tu luyện. Tề Nhạc bàn giao hết những chuyện cần nói xong liền đi thẳng tới gian phòng của Như Nguyệt.
Mà những người khác cũng đi tới phòng của mình. Một tiểu thôn xóm được hoàn thành trong thời gian một giờ a.
- Tề Nhạc, nơi này thật tốt a! Đây là thời kỳ viễn cổ cự thú sao?
Như Nguyệt lôi kéo tay Tề Nhạc, tuy gian phòng đã chuẩn bị xong nhưng nhà đá này dù sao vẫn trống trải a.
Tề Nhạc đem Như Nguyệt ôm vào ngực mình, nói:
- Dù sao nơi này có sinh thái nguyên sinh a, tất cả đều tự nhiên không có bị nhân loại chúng ta phá hư. Anh cũng biết nơi đây rất đẹp nhưng kế tiếp cũng bắt đầu huấn luyện a, Như Nguyệt, trong các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần em là người mạnh nhất. Cho nên trong quá trình tập huấn trách nhiệm của em rất nặng, anh muốn ở cùng một chỗ với em để giám sát cùng bảo hộ tất cả mọi người. Đội của em nên cho Tuyết Nữ dần đầu đi.
Như Nguyệt nói:
- Anh luôn không hiểu vấn đề của anh nói, anh muốn mang mọi người tới đây và bắt đầu huấn luyện như thế nào chứ? Thẳng thắn mà nói hoàn cảnh nơi này không tệ, nhưng em nghĩ anh nên đề ra phương pháp huấn luyện.
Tề Nhạc nói:
- Kỳ thật ngay cả anh cũng chưa hiểu rõ ràng đây. Nhưng mà muốn chính thức tăng thực lực lên cũng không phải dựa vào huấn luyện là có thể làm được. Chỉ có không ngừng thông qua chiến đấu tẩy lễ mọi người mới chính thức cường đại hơn. Thực chiến không chỉ khiến người ta gia tăng kinh nghiệm chiến đấu và đồng thời dưới áp lực thật lớn cũng có thể kích thích tiềm lực mỗi người tốt nhất.
Như Nguyệt có chút kinh ngạc nói:
- Anh muốn dùng phương pháp nào với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần?
Lúc trước Tề Nhạc dùng cách một mình hắn đánh bại bảy người đã làm tăng dục vọng tu luyện của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, không phải anh. Bởi vì mọi người biết anh chính thức không thể làm thương tổn họ. Cho nên trong nội tâm sẽ không sinh ra cảm giác nguy cơ, áp lực cũng không có bao nhiêu cả. Ít nhất phải cho bọn họ gặp được nguy cơ chân chính mới có thể đem tiềm lực bản thân kích phát ra ngoài, cho nên anh tạm thời có suy nghĩ rồi.
Trong nội tâm Như Nguyệt khẽ động, sợ hãi nói:
- Không phải anh bảo bọn họ đối phó đám hung thú đấy chứ? Đừng nói những thanh niên bốn đại gia tộc kia cũng vậy, cho dù là em cũng khó đối mặt với hung thú cường đại a.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Yên tâm đi, anh có chừng mực mà, hung thú sao? Bọn họ không chỉ đối mặt với hung thú đồng thời cũng phải đối mặt với hoàn cảnh ác liệt cùng thần thú. Hiện tại chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta thực lực cách biệt tương đối lớn, phải sớm ngày đem Mạc Đạm Đạm, Điền Thử, Tiểu Ất, Quan Tĩnh gia tăng thực lực lên mấy vân nữa mới được, như vậy chúng ta mới có thể chính thức phát huy thực lực của mình. Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài.
Lại một giờ qua đi, lúc trước kiến tạo phòng ốc xong thì hiện tại dùng thời gian này nghỉ ngơi cho khỏe lại, hơn một trăm người sắp xếp hành lý vào gian phòng của mình.
Ít nhất từ cảm giác trước mắt mà nơi mọi người cảm thấy lần này đến không giống tập huấn, ngược lại giống như khách du lịch a. Không biết nơi này là ở đâu a. Nhưng mà hoàn cảnh nơi này khiến bọn họ mê say.
Mỗi một người đều rất tuân thủ thời gian. Thời điểm Tề Nhạc xuất hiện lần nữa thì các chiến sĩ cầm tinh và thanh niên bốn đại gia tộc đang đứng chờ.
Tề Nhạc cất cao giọng nói:
- Tốt, từ giờ trở đi tập huấn bắt đầu. Đội viên tổ Như Nguyệt tạm thời đi theo Thực Vật Hồn cùng Cơ Đức, hiện tại cho các người thời gian mười phút chuẩn bị đấy, mười phút sau phân biệt đi huấn luyện. Các đội trưởng dẫn theo thành viên bắt đầu leo Côn Lôn sơn mạch. Côn Lôn sơn mạch chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn. Nhiệm vụ của các người hôm nay chính là vượt qua ngọn núi này, các ngươi muốn mang theo tùy thân cái gì tôi không hạn chế. Nhưng thời điểm mỗi đội rời đi đều phải tách ra, không cho hai đội cùng leo một chỗ, hiểu chứ?
- Rõ.
Mọi người biết rõ tập huấn bắt đầu đều đưa mắt nhìn qua Côn Lôn sơn mạch và thấy không cao lắm. Nhưng mà bọn họ nào biết rằng, Côn Lôn Sơn mạch quanh năm bị sương mù và băng tuyết bao phủ cho dù là đỉnh núi ngoài cùng nhất cũng có độ cao hơn bốn ngàn mét so với mặt nước biển a. Ngay cả chiến sĩ cầm tinh khi đạt tới một ngàn mét so với mặt nước biển còn phải chịu ảnh hưởng của cao nguyên a.
Tề Nhạc vốn muốn dẫn Tuyết Nữ dẫn đầu đội ngũ của Như Nguyệt, nhưng suy khi suy nghĩ đơn giản quyết định cho Thực Vật Hồn cùng Cơ Đức dẫn đầu một đội kia, mà Thương Băng thì phải cộng đồng chỉ huy cùng Mạc Đạm Đạm và Quan Tĩnh.
Sau mười phút mười hai đội hơn một trăm ba mươi người nhanh chóng xuất phát.
Nhưng vào lúc xuất phát mỗi người trẻ tuổi đều tràn ngập tin tưởng bởi vì bọn họ thấy tập huấn như vậy không có gian khổ gì. Dù sao leo núi đối với những người có năng lực đặc thù của bọn họ mà nói căn bản là chuyện không coi vào đâu.
Tề Nhạc mang theo Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt đứng trong thôn xóm nhìn theo, nhìn qua mười hai đội ngủ đi vào trong Côn Lôn sơn mạch đi tới ngọn núi gần nhất, trên mặt không khỏi xuất hiện nụ cười quái dị, trong nụ cười kia dường như mang theo cảm giác tàn nhẫn.
Như Nguyệt nói:
- Bọn họ phải leo qua đỉnh núi sao? Chúng ta không đi cùng sao?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Không cần. Chúng ta bắt đầu tu luyện đi, anh nghĩ cần ít nhất ba ngày bọn họ không về được. Có lẽ ngọn núi ba ngàn mét không xem vào đâu nhưng bây giờ là thời kỳ viễn cổ cự thú a. Cũng không có con đường nào bọn họ từng đi qua. Huống chi trong quá trình leo núi thật sự không bình tĩnh được? Anh nói rồi, bọn họ cần kinh nghiệm đấy, không chỉ có mệt nhọc khi leo núi đồng thời cũng phải trải qua biến hóa đặc thù của hoàn cảnh. Muốn leo đến đỉnh núi chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì.
Vừa nói Tề Nhạc đã khoanh chân ngồi xuống đất, Như Nguyệt tuy không rõ hắn có ý gì nhưng vẫn theo hắn ngồi xuống tu luyện bên người Tề Nhạc, đối với nàng mà nói đây tuyệt đối là chuyện tuyệt vời nhất, khí tức Kỳ Lân có thể kích thích vân lực trong người khiến cho hiệu quả tu luyện tăng nhanh hơn rất nhiều.
Tuyết Nữ ngồi bên cạnh Tề Nhạc, Tề Nhạc mở năng lượng tự nhiên ra chung quanh, rốt cục trở lại thời kỳ viễn cổ cự thú nên hắn cũng muốn bắt đầu tu luyện năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên của mình. Trong hoàn cảnh nào dùng thời gian không bao lâu, Tự Nhiên Chi Nguyên của hắn ở trạng thái đỉnh phong.
*****
Đồng dạng là tu luyện Tự Nhiên Chi Nguyên, thời điểm hiện tại Tề Nhạc cảm giác năng lượng tự nhiên không ngừng hội tụ vào mình, mà vào thời kỳ viễn cổ cự thú thì quang điểm màu xanh không ngừng xuất hiện, năng lượng quang điểm màu xanh từ bốn phương tám hướng không có quy tắc hội tụ vào thân thể của Tề Nhạc, mỗi một quang điểm đều ngưng tụ khí tức tự nhiên vào người, mà ở bên cạnh Tề Nhạc là Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt tự nhiên đạt được chỗ tốt thật lớn, năng lượng tự nhiên không bài xích ai nên bất luận kẻ nào cũng có thể hấp thu, tuy các nàng không cách nào như Tề Nhạc đem năng lượng tự nhiên chuyển hóa hoàn toàn, nhưng năng lượng trong không khí dồi dào vẫn làm cho bọn họ có được chỗ tốt thật lớn.
Năng lượng tự nhiên trong cơ thể của Tề Nhạc vốn khô kiệt và khi tới thế giới này tự nhiên đạt được bổ sung nhanh chóng a. Tề Nhạc rất chờ mong khi năng lượng tự nhiên của mình đạt tới tình trạng đỉnh phong, hơn nữa đột phá cảnh giới bảy vân. Đi vào thời kỳ viễn cổ cự thú Văn Đình đã lâm vào trong ngủ say. Không cần hỏi cũng biết Văn Đình không tỉnh lại do không đủ năng lượng duy trì a, cho nên Tề Nhạc tới bây giờ cực kỳ khát vọng thực lực, hắn hy vọng thực lực của mình sớm ngày tăng lên nhanh chóng. Đồng thời hắn cũng cảm giác được thật sâu muốn đem Văn Đình phục sinh lại, chỉ sợ phải dựa vào năng lượng tự nhiên a, bởi vì khi đó sinh mệnh là nguồn suối năng lượng a!
Tánh mạng của mình là dựa vào năng lượng tự nhiên khổng lồ của Đế Tâm Tuyết Liên Vương mới thành công phục sinh. Đã như vầy Văn Đình cũng cần năng lượng khổng lồ như thế. Bởi vậy tuy trong lúc tu luyện bốn loại vân lực phải đồng thời tăng lên. Nhưng mà sau khi đi tới thế giới này hắn vẫn quyết định tăng năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên lên thì nói sau. Như vậy một là có thể làm cho thân thể dễ dàng tiếp nhận năng lượng hơn, hay là tăng năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên lên cũng có tác dụng phụ trợ người khác thật lớn. Ngay cả nữ thần Athena cũng cần năng lượng tự nhiên thì sao người khác không cần chứ?
Nhưng mà Tề Nhạc bắt đầu tu luyện tới khi tỉnh táo lại cũng không có trải qua thời gian quá dài, hai mắt mở ra thì năng lượng cũng thu liễm lại.
Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt bên cạnh vẫn tu luyện, Tuyết Nữ bởi đã bị năng lượng tự nhiên ảnh hưởng, mà Như Nguyệt thì được năng lượng tự nhiên và khí tức Kỳ Lân song trọng ảnh hưởng nên đạt được chỗ tốt lớn lao.
Tuy nhìn không thấy nhưng Tề Nhạc vẫn mở hai mắt nhìn qua phương hướng Côn Lôn sơn mạch, khóe miệng nở nụ cười vì bây giờ mới là lúc tập huấn bắt đầu. Năng lượng trong cơ thể của hắn điều động thật nhanh, hào quang màu xanh lá nhanh chóng bao quanh thân thể của hắn.
Đôi cánh đen hiện ra sau lưng của hắn, hai chân Tề Nhạc nhún một cái bay lên trời, trong chớp mắt đã bay lên không trung trăm mét.
Tề Nhạc rời đi làm Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt đồng thời bừng tỉnh, hai nữ thu liễm khí tức của mình ngẩng đầu nhìn qua Tề Nhạc trên không trung. Chỉ thấy Tề Nhạc phiêu phù ở giữa không trung, thân thể đã hoàn toàn bị hào quang màu xanh bao phủ. Năng lượng trong không khí chấn động ngày càng mạnh, chỉ có điều lúc này không phải năng lượng tự nhiên chấn động, mà năng lượng này chính là phong.
Mỉm cười trong mắt Tề Nhạc xuất hiện một tia hàn quang nhàn nhạt, phong vân lực dướ sự thao túng của hắn không mạnh. Thời điểm năng lượng tự nhiên là một quang điểm màu xanh kết hợp ngưng tụ với năng lượng phong hình thành từng đạo phong nhận vô hình.
Những phong nhận này kết hợp với tinh thần lực Tề Nhạc dần dần từ vô hình hóa thành hữu hình, ngay cả khi hóa thành hữu hình thì từ màu xanh, năng lượng này chấn động càng ngày càng kịch liệt.
Thu liễm đôi cánh sau lưng, trên trán Tề Nhạc có quang mang màu xanh sáng lên, ngay sau đó trên người hắn co hư ảnh Kỳ Lân bay lên trời. Năng lượng Kỳ Lân dường như chảy trong cơ thể hắn ra ngoài. Năng lượng khổng lồ chấn động đem thân thể Tề Nhạc bao phủ bên trong, lúc này hư ảnh Kỳ Lân xuất hiện là màu xanh. Mà biểu tượng của màu xanh chính là Phong Kỳ Lân a.
Gió đã bắt đầu nổi lên, không khí chung quanh thân thể Tề Nhạc bắt đầu quay cuồng mạnh mẽ, mỗi một lần luật động sức gió đều điên cuồng thêm vài phần. Rất nhanh gió đã ngưng kết lại với nhau, mỗi một lần quang mang của gió tăng lên thì năng lượng tụ tập chung quanh tăng dần, thời điểm bao phủ thân thể Tề Nhạc vào bên trong thì Phong Kỳ Lân phát ra tiếng gầm trầm thấp, toàn thân dung nhập vào vòng xoáy.
Vị trí của Tề Nhạc là trung tâm của vòng xoáy, năng lượng phong vân lực tỏa ra tới mức cực hạn. Hào quang lóe lên Tề Nhạc đã cảm thấy vòng xoáy đã thoát ra khỏi mình, lúc này vòi rồng đã hình thành trên không trung. Bầu trời màu xanh dương lúc này trở nên thanh tịnh, gió lốc mạnh thế này thì không còn đám mây nào chung quanh cả, trên người Tề Nhạc tỏa ra khí tức mạnh mẽ không gì sánh được, tuy thân thể của hắn đã thoát ra khỏi vòi rồng nhưng tinh thần lực của hắn vẫn khống chế vòi rồng.
Một ngón tay phải điểm ra, vòi rồng mang theo năng lượng bay lên không trung, mà Tề Nhạc thì chậm rãi bay xuống đất, một lần nữa khoanh chân ngồi xuống gần Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ. Giờ này khắc này, thân thể của hắn đã hoàn toàn biến thành màu xanh. Năng lượng phong vân lực làm Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt giật mình nhìn qua hắn, không rõ hắn bây giờ làm cái gì. Vòi rồng màu xanh trên bầu trời không ngừng xoay quanh trên không trung. Dưới sự khống chế tinh thần lực lương đại của Tề Nhạc thì vòi rồng bắt đầu đi chuyển nhanh chóng. Trong quá trình nó di chuyển thì năng lượng phong vân lực ngưng kết càng nhanh, thể tích của vòi rồng càng di chuyển càng lớn.
Tề Nhạc khoanh chân ngồi ở chỗ kia, vân lực trong cơ thể dần dần thu liễm mà tinh thần lực lại hoàn toàn phóng xuất ra, hắn khống chế ở xa xa, vòi rồng dưới sự chỉ huy của hắn chậm rãi nhìn qua phương hướng của Côn Lôn sơn mạch. Đó là kỹ năng phong vân lực Kỳ Lân đạt được sau khi đạt tới ba vân có được. Mà sau khi đạt tới sáu vân Tề Nhạc mượn nhờ lực lượng thiên địa hình thành vòi rồng. Tuy nhìn Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ cũng không có chính thức cảm nhận khủng bố cái gì, nhưng kỳ thật chính giữa vòi rồng sức gió đã đạt tới mức khủng bố.
Khí tức năng lượng có khí tức luật động khủng bố, mỗi một lần luật động đều khiến không khí vội vàng xao động, mà thể tích vòi rồng cũng không ngừng mở rộng.
Như Nguyệt thấp giọng hỏi:
- Tề Nhạc, anh đang làm gì vậy?
Tề Nhạc nhắm mắt lại nói:
- Chế tạo phiền toái cho bọn họ thôi. Thời điểm này phải xuất hiện nhân tố không biết trước mới được, tập huấn hôm nay bọn hắn họ phải vượt qua cửa thứ nhất chính là ảnh hưởng hoàn cảnh. Nếu như anh tính toán không sai thì hiện tại tất cả mọi người đã hoàn thành một phần ba đoạn đường rồi. Vào lúc này cho dù bọn họ muốn xuống núi cũng không kịp. Mà ảnh hưởng của vòi rồng không phải sức một người có thể ảnh hưởng được hiện tại bọn họ cần chính là hợp tác với nhau. Đồng thời dưới áp lực cũng khiến bọn họ phát huy năng lực sinh tồn của mình
← Ch. 218 | Ch. 220 → |