← Ch.219 | Ch.221 → |
Nghe Tề Nhạc nói Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ mới hiểu được, Như Nguyệt có chút lo lắng nói:
- Thế nhưng mà bọn họ thật sự có thể chống cự vượt qua vòi rồng sao? Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Yên tâm đi, tinh thần lực của anh đã dõi theo bọn họ rồi, một khi gặp nguy hiểm thì anh sẽ ngừng vòi rồng lại. Các em nên nhìn bọn họ làm gì để chống chọi vòi rồng thì hơn. Đến đây, đem tay của các em cho anh.
Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ không hẹn mà cùng ngồi xuống bên người Tề Nhạc, đem tay đưa tới trước mặt Tề Nhạc, Tề Nhạc phân biệt bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của các nàng, vận chuyển tinh thần lực khống chế vòi rồng và vừa dung hợp tinh thần với hai nàng, tất cả những gì dùng tâm nhãn nhìn thấy đều truyền cho các nàng.
Kinh nghiệm thực chiến phong phú nên bọn họ phát động công kích theo hình xoắn ốc ngược vào vòi rồng, công kích ngược hướng xoay của vòi rồng làm ảnh hưởng công kích của vòi rồng và làm suy yếu nó. Tuy Mạc Địch mới chỉ năm vân nhưng mà tốc độ công kích của nàng trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần là nhanh nhất, ngay cả Tề Nhạc nhìn thấy năng lực công kích của nàng cũng phải tán thưởng. Một đạo thanh sắc quang mang liên tiếp từ chân của Mạc Địch bắn ra ngoài. Tay của nàng bám chặt vào vách núi và dùng tốc độ không tưởng tượng đá vào không trung, hai chân luân chuyển đá ra, nàng đã tạo ra đạo phong nhận xoắn ốc ngược về vòi rồng, mỗi một phong nhận vừa đá ra thì có diện tích nửa mét, nhưng sau khi phong nhận vừa rời khỏi chân nàng thì lập tức khuếch trương hình thành phong nhận năm mét, phong nhận xoay tròn phát ra âm thanh chói tai trực tiếp bắn vào vòi rồng, phương hướng công kích của nàng đồng dạng cũng là cụ phong, hai chân đá ra các đạo phong nhận hình thành một vòng cung nhịp nhàng, tuy Mạc Địch không cách nào khống chế năng lượng như Tề Nhạc nhưng công kích không hề gián đoạn như thế chỉ sợ bất cứ kẻ nào cũng phải đỏ mặt xấu hổ, huống chi nàng còn phát ra phong nhận bá đạo như thế.
Có ba người dẫn đầu nên mấy vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác cũng phát động công kích theo, nhưng các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều am hiểu năng lực khác nhau, có chủ năng lượng, có chủ tính linh hoạt hoặc là năng lực đặc thù. Như Hồ Quang thì năng lượng của hắn không yếu hơn những người khác, nhưng mà năng lực mạnh nhất của hắn là độc tố, năng lượng bản thân hơn phân nửa là do độc tố chuyển hóa mà thành. Cho nên lúc này không phát huy được bao nhiêu lực lượng, Dịch An có tình huống không khác hắn lắm, Dịch An vào thời điểm công kích năng lượng là cực kỳ cứng, hơn nữa thân thủ linh hoạt rất dễ dàng hình thành đả kích tử vong cho đối thủ, nhưng muốn nói đem năng lượng đánh ra ngoài thì không phải thứ hắn am hiểu.
Cho nên hai người chỉ có thể tận lực bảo vệ đồng đội của mình, muốn giúp đỡ càng khó khăn a. Hãn Mã Xương Kiệt cũng không phải kẻ tầm thường, hắn là tiên thiên giác tỉnh giả và đi theo Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tu luyện trong khoảng thời gian này đối với năng lượng bản thân khống chế không tệ, tuy không thể như Mạc Địch nhưng mỗi lần công kích đều rất cường hoành, đều có thể khiến vòi rồng chấn động. Bốn người trở thành người công kích chủ yếu. Bốn người bọn họ toàn lực công kích khiến năng lượng vòi rồng ảnh hưởng thật lớn, đã không thể tiến hành công kích mạnh như trước kia.
Vòi rồng tiếp tục thêm một giờ mới tiêu tán đi, tất cả mọi người hư thoát ngã ngồi xuống mặt đất, bọn họ lúc này mới cảm nhận được sự khủng bố của thiên nhiên. Chỉ có rất ít người còn chỉnh tề, đại đa số quần áo trên người biến thành giẻ rách. Bởi vì trước kia bảo vệ tính mạng của mình nên đem năng lượng bản thân phát huy tới cực hạn, lúc này đại đa số người lực lượng hao hết, cảm giác rét lạnh không ngừng xâm lấn cơ thể của bọn họ, bây giờ bọn họ mới hiểu được vượt qua ngọn núi này là khó khăn cỡ nào. Chỉ có mấy chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thực lực cường đại bây giờ mới còn dư lực, nhưng bọn họ không thể nghỉ ngơi được, không ngừng đi kêu gọi đồng bạn của mình, không cho bọn họ tiến vào trạng thái ngủ. Nơi này chính là núi tuyết a, một khi ngủ chỉ sợ sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi này.
Lúc trước vòi rồng công kích các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần căn bản đều biết được vị trí của nhau, Từ Đông tiêu hao tuy rất lớn nhưng thực lực của hắn cũng là người mạnh nhất hiện giờ và có năng lực phi hành, hắn vỗ cánh bay lên vách đá liên hệ với mỗi đội trưởng một đội. Sau khi trải qua thương nghị ngắn ngủi bọn họ quyết định bay xuống dưới. Lúc này tu chỉnh các đội khác và vì an toàn của đồng đội hiện tại đã không có khả năng tiếp tục leo núi.
Tề Nhạc sau khi hoàn thành khống chế lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện, trên mặt không có chút biểu tình nào giống như vừa rồi không có chút quan hệ nào với hắn, làm cho Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ có cảm giác không biết nên khóc hay cười. Thông qua tinh thần lực của Tề Nhạc nhìn thấy bộ dáng chật vật của mọi người trên núi thì các nàng cảm giác mình thật may mắn, đồng thời cũng đặt dấu hỏi cho tập huấn lần này. Ngày đầu tiên đã làm như vậy thì tập huấn sau đó sẽ là cái gì?
Theo đề nghị của Từ Đông vì bảo vệ mọi người an toàn thì mười hai đội sẽ cùng tụ tập vào giữa sườn núi, sau đó chuẩn bị hạ xuống ranh giới không có tuyết nghỉ ngơi một lát rồi xuống núi. Lúc này đang ở độ cao hơn ngàn mét thì không phải dễ ứng phó như vậy được. Nhìn thấy người bốn đại gia tộc hao hết thể lực thì chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nhìn nhau cười khổ. Cơn vòi rồng kia làm cho bọn họ đối với thế giới này có cảm giác lạ lẫm và mệt mỏi. Dù sao trong lòng bọn họ thì lực lượng tự nhiên là không thể chống lại. Lần này chỉ là vận khí tốt, nếu như lần sau vòi rồng mạnh như vậy xuất hiện thì chỉ sợ bọn họ không thể chu toàn như bây giờ. Tuy bọn rất quen thuộc Tề Nhạc nhưng bây giờ không có người nào nghĩ tới cơn vòi rồng vừa rồi là tác phẩm của Tề Nhạc a.
Thật vất vả mới hạ xuống ranh giới không có tuyết thì Từ Đông tạm thời với tư cách tổng chi huy ra lệnh cho mọi người tụ tập cùng một chỗ giữa sườn núi, do người của Từ gia dùng năng lượng hỏa diễm sưởi ấm cho mọi người, hơn nữa lấy lương khô mang theo trên người ra ăn. Sau khi thể lực khôi phục một chút thì tiếp tục đi xuống núi trở về thôn trang.
- Điền Thử, anh không sao chứ.
Từ Đông liếc mắt nhìn qua Điền Thử đang thở dốc hổn hển.
Điền Thử lúc này đã nói không ra lời, chỉ ngồi một chỗ và phất phất tay với Từ Đông.
Thực lực của hắn tuy đạt ba vân rồi nhưng mà hắn là người cực kỳ đặc thù trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đối kháng vòi rồng không phải sở trường của hắn, năng lực chỉnh thể cũng không được, trước kia vì bảo vệ đồng đội của mình nên trên người hắn trước sau bị vòi rồng oanh kích vài lần thật mạnh, quần áo trên lưng lúc này có chỗ tổn hại, cũng lưu lại mấy dấu vết màu tím trên lưng, nếu như không phải Tề Nhạc đã dùng năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên cải tạo thân thể của hắn thì chỉ sợ Điền Thử lúc này đã sớm đầy máu. Các đồng đội của hắn lúc này đang ân cần nhìn qua hắn. Phải biết rằng có nhiều lần Điền Thử đã mạo hiểm dùng thân của mình cứu bọn họ. Đối với những người trẻ tuổi này đã tràn ngập tôn kính với người đội trưởng mập mạp này rồi.
*****
Đương nhiên Điền Thử còn không phải chiến sĩ chật vật nhất trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chật vật nhất chính là Quan Tĩnh cùng Mạc Đạm Đạm. Quan Tĩnh là người cuối cùng gia nhập Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần và cũng không phải tiên thiên giác tỉnh giả, đến bây giờ hắn miễn cưỡng tiến vào cảnh giới hai vân mà thôi. Hắn là người ích kỷ nhưng mà hắn từng tham gia ngành dịch vụ đặc thù, thật vất vả chọn lựa được mười anh chàng tuấn tú trong bốn đại gia tộc ra, Hắn làm sao để cho bọn họ bị thương tổn đây? Hắn dùng vân lực của mình thúc dục kỹ năng duy nhất có được là, Trư Khiêu Thiên Hạ đem thân thể của mình hóa thành cục thịt lớn, hắn cũng như Điền Thử ngăn cản không ít lần trùng kích của vòi rồng, thực lực của hắn còn không bằng Điền Thử cho nên thân thể đã đầy máu.
Trừ mấy tấm vải còn lành lặng ra thì đại đa số da thịt trên thân thể rướm máu. Đây là có Thương Băng hỗ trợ rồi, nếu không hắn sớm bị vòi rồng xé nát, đãi ngộ của hắn lúc này cũng như Điền Thử, những đồng đội sống sót sau tai nạn đang trị liệu thương thế của hắn.
Tình huống của Mạc Đạm Đạm cũng không tốt hơn gì Quan Tĩnh cho lắm, tuy quần áo còn tốt gương mặt của nàng lúc này đã trương lên to hơn, ai bảo kỹ năng chiến sĩ cầm tinh trâu đa số là dùng tới đầu cơ chứ? Tuy đồng đội của nàng không được chiếu cố bao nhiêu nhưng Mạc Đạm Đạm chống cự vòi rồng điên cuồng cũng khiến bọn họ bội phục không thôi.
Yến Tiểu Ất là chiến sĩ yếu kém nhất nhưng tình huống lại không tệ cho lắm, năng lực của cầm tinh dê là trị liệu và phòng hộ. Cho nên tuy hắn chỉ có thực lực ba vân nhưng phương diện bảo hộ hắn vẫn làm vô cùng tốt. Vân lực cầm tinh dê nhu hòa chống cự lại mỗi lần trùng kích của vòi rồng, tuy đồng đội của hắn cũng có người bị thương nhưng vân lực trị liệu của cầm tinh dê tốt tới mức không thể nghi ngờ. Trừ mấy chiến sĩ cầm tinh cường đại nhất là không bị thương ra thì đồng đội của họ cũng có thương tổn. Lúc này mấy gia hỏa đang chen nhau tới tìm Yên Tiểu Ất, bọn họ muốn được gia hỏa chữa trị.
Từ Đông cười khổ nhìn qua thương binh nhiều như vậy, trong anh mắt mang theo hào quang hổ thẹn, xem ra thực lực của mình vẫn còn chưa đủ và phản ứng cũng quá chậm.
Nếu như mình có thể ra tay sớm một chút thì có lẽ tình huống không như bây giờ rồi, nhưng mà năng lượng vòi rồng vừa rồi khá kỳ lạ, nhìn thì rất khổng lồ nhưng không sinh ra đả kích mang tính hủy diệt. Đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Hơn trăm người nghỉ ngơi xong và chờ khôi phục nguyên khí đôi chút sẽ qua xuống núi, thời điểm bọn họ đang nghỉ ngơi thì đỉnh núi có hai đạo thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc nào.
Thân ảnh màu trắng có chút lo lắng nhìn qua thân ảnh màu đen, nói:
- Lão công, chúng ta làm vậy không có vấn đề gì chứ?
Thân ảnh màu đen cười hắc hắc, nói:
- Có vấn đề cũng không phải vấn đề của chúng ta, dù sao cũng đang huấn luyện cơ mà, tới đây đi. Không biết vì cái gì nhìn thấy người khác chịu tra tấn thì nội tâm của anh lại vui sướng như vậy, hắc hắc...
Thân ảnh màu trắng tức giận nói:
- Còn không phải? Tốt! Xem ra anh cũng muốn tra tấn em rồi?
- Ah! Không đúng không đúng, em đừng véo anh, anh chỉ nói thật thôi mà, không, là tùy tiện nói mà thôi, chúng ta bắt đầu đi.
Vừa nói thân ảnh màu đen đã khởi xướng công kích trước tiên, ngay sau đó liền nện lên đỉnh núi thật mạnh. Thân ảnh màu trắng cũng giơ nửa thân trên lên, nhưng mà nàng hướng không trung phun ra một khí lưu màu trắng, cách đó không xa có một ngọn núi tuyết bị khí lưu màu trắng này ảnh hưởng nên phát ra từng đợt âm thanh ồ ồ mạnh mẽ.
Sau khi trải qua vòi rồng tập kích thì các chiến sĩ cầm tinh như chim sợ cành cong, đột nhiên có động tĩnh lớn thì bọn họ không tự giác nhìn lên không trung. Còn khá tốt là bầu trời sau khi vòi rồng biến mất thì khôi phục màu xanh như trước, nhìn qua nó không thấy có gì không ổn. Nhưng mà âm thanh nổ vang lên tục kia từ nơi nào truyền tới chứ?
Đương nhiên bọn họ không nhìn thấy gì rồi, ở trên đỉnh núi cao có hai thân ảnh đang oanh kích mạnh mẽ, lúc này ngọn núi đang run lên kịch liệt và đại lượng xung lực đang ảnh hưởng tới mặt băng dưới chân.
Quản Bình cùng Từ Đông liếc nhau, Từ Đông hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Quản Bình ngẫm lại, nói:
- Nghe âm âm thanh này tôi có cảm giác như tuyết lở. Nhưng mà tuyết trên ngọn của chúng ta đã bị vòi rồng mang đi cả rồi. Chỉ còn lại mặt băng thì sao còn tuyết được cơ chứ? Nhưng âm thanh này là...
Đột nhiên âm thanh mạnh mẽ vang lên, mở miệng là Yến Tiểu Ất.
- Trời ạ! Ai nói đều là băng, các người nhìn kìa.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang đỉnh núi, bọn họ nhìn thấy chính là sương mù trắng xóa. Tuyết động trên đỉnh núi cao bốn ngàn mét đang lao xuống, xem ra hướng chính diện tuyết lở chính là nơi của bọn họ.
Tất cả mọi người giống như ăn hóc môn kích thích đều đứng dậy, nhưng dù sao bọn họ cũng là tinh nhuệ trong bốn đại gia tộc, trong lúc nhất thời lại không người nào lựa chọn chạy trốn, bởi vì bọn họ đều biết cho dù hiện tại chạy trốn cũng không có chút tác dụng gì. Cho dù tốc độ của bọn họ nhanh hơn nữa cũng không có khả năng nhanh hơn tuyết lở từ trên đỉnh giáng xuống! Huống chi thực lực hiện giờ mười không còn một.
Tuyết lở tuyệt đối là đáng sợ, nhất là những khối đá đọng trong băng, nhưng dù là cái gì cũng khiến bọn họ mất mạng cả.
Trong lúc nguy cấp Quản Bình làm ra lựa chọn chính xác nhất, rống lớn kêu lên:
- Nhanh, mọi người mau bắt lấy gốc cây nào chắc chắn một chút đi, đem thân trốn phía sau gốc cây, cho dù như thế nào cũng không được buông tay ra, nhớ kỹ đấy.
Lúc này bọn họ cũng chỉ có thể làm được như vậy mà thôi, tuyết lở khổng lồ từ trên đỉnh núi lao xuống cơ hồ chỉ trong nháy mắt đem ngọn núi ngoài cùng Côn Lôn sơn mạch phủ trắng xóa.
Từ độ cao bốn ngàn mét lao xuống dưới đất đã thôn phệ thân thể của bọn họ, cũng đem ranh giới có tuyết kéo dài xuống dưới đất. Tuyết lở luôn luôn là thiên tai gây họa ngay lập tức, đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ qua mấy phút thì tuyết rơi đầy trời cũng biến mất.
- Không được, tôi không kiên trì nổi nữa.
Từ Đông có chút thê lương hô to một tiếng. Trong lúc nhất thời bịch một tiếng thật lớn và hơn mười đạo thân ảnh cơ hồ đồng thời từ không trung ngã rơi xuống, ngã vào tầng tuyết mềm mại a.
Thì ra thời điểm tuyết lỡ gặp phải nguy cơ trước mắt, Từ Đông là người duy nhất có năng lực phi hành chỉ kịp cứu các đồng đội thân thiết nhất. Tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều cùng nắm tay nhau, do một mình hắn toàn lực mang mọi người bay lên.
Một đôi cánh mang theo mười mấy người cũng không phải chuyện nhẹ nhõm gì, huống chi vừa rồi hắn đã sử dụng Đại Diệt Nhật Thần Thuật chống cự vòi rồng chứ, Từ Đông dưới tình huống không còn lại bao nhiêu năng lượng thì trừ mười Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ra hắn còn mang theo cả Thương Băng cùng Thực Vật Hồn. Một người mang theo mười hai người ah! Tuy thời gian hắn kiên trì không nhiều nhưng cũng đủ khiến mọi người vượt qua tuyết lở.
*****
Mọi người giãy dụa từ trong tuyết đứng lên, lúc này hai mắt nhìn nhau. Hồ Quang chửi bới một tiếng.
- Chó má, chẳng lẽ mới tập huấn ngày đầu tiên thì toàn quân bị diệt rồi sao. Hôm nay có quá nhiều chuyện kỳ lạ a, mới có vòi rồng thì gặp tuyết lỡ, không biết có phải nhân phẩm chúng ta quá kém hay không.
Yến Tiểu Ất lúc này vẫn không quên đấu võ mồm với Hồ Quang.
- Không phải nhân phẩm chúng ta quá kém mà là nhân phẩm của anh quá kém, kết quả liên lụy mọi người.
Hồ Quang vừa muốn phát tác Quản Bình lại mở miệng.
- Được rồi, không nên nói những chuyện này nữa, chúng ta nhanh chóng cứu người khác đi, có thể cứu ra bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu. Không biết Tề Nhạc có phát hiện tình huống bên này hay không, nếu như có hắn ở đây thì có lẽ còn có thể cứu nhiều người a.
Hiện tại hắn chỉ hy vọng Tề Nhạc nghe được âm thanh tuyết lỡ mà qua cứu bọn họ, như vậy ít nhất cũng cứu được nhiều người một chút, tuyết lỡ là thiên tai của tự nhiên, cũng không biết những đồng đội bọn họ bị cuốn đi nơi nào rồi.
Đúng lúc này hai đạo thân ảnh từ trên đỉnh núi bay xuống dưới, mọi người nhìn qua, người này là Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt. Không kịp chào hỏi với mọi người thì hai nữ lập tức bắt đầu hành động. Tuyết Nữ phiêu phù ở giữa không trung, tay phải không ngừng chỉ qua mặt tuyết, Như Nguyệt tăng cường long vân lực khắp toàn thân, Tuyết Nữ chỉ nơi nào thì nàng sẽ đi qua nơi đó kéo một cái, mỗi lần như vậy đều cứu ra một người.
Thì ra thời điểm làm tuyết lở Tề Nhạc đã nói cho các nàng biết, các nàng cũng muốn bắt đầu tập huấn vào ngày hôm nay nhưng Tề Nhạc không cho, Tuyết Nữ phụ trách chỉ điểm cứu người, mà Như Nguyệt thì phụ trách cứu người và trị liệu. Cho nên hai nữ mới chạy tới đây nhanh chóng như vậy.
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thấy các nàng bắt tay hành động thì vội vàng đem những người Như Nguyệt cứu lên tập trung cùng một chỗ. Người của bốn đại gia tộc trước nay chưa từng chịu khổ như bây giờ, dù sao bị tuyết vùi thời gian không dài cho nên đại đa số người vẫn còn thanh tỉnh, nhưng bây giờ không có năng lực hành động mà chỉ có kinh hãi. Tình huống như thế này mà bọn họ không sụp đổ là không tồi rồi. Thanh tỉnh thì run rẩy nhưng không còn khí lực chống cự cái lạnh.
Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt động tác rất nhanh, không lâu sau tổng cộng một trăm hai mươi người không thiếu một ai được cứu ra trong tuyết. Những người trẻ tuổi này tố chất không tệ, cũng chịu qua một ít huấn luyện rồi cho nên Quản Bình hô lên một tiếng thì tất cả mọi người cũng tìm lấy một ít gốc cây cứng rắn nên bị vùi không xa, chỉ có mấy người không may bị tuyết lở cuốn đi xa nên thời điểm cứu ra cũng mang theo vài vết thương trên người.
Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt đồng thời bắt đầu trị liệu, năng lượng của các nàng thập phần sung túc, phương pháp cứu người của hai người khác nhau, Tuyết Nữ thì nương theo lực lượng của mình hút khí lạnh trong người các người trẻ tuổi ra ngoài, mà Như Nguyệt thì dùng long vân lực bài xuất khí lạnh ra ngoài. Khá tốt là năng lượng hai nữ rất mạnh mẽ, tuy lúc này rất bận rộn nhưng vẫn có thể chiếu cố từng người. Những người này tuy mất đi năng lực hành động nhưng ít ra cũng bảo trụ tính mạng của mình.
Thời điểm Như Nguyệt hoàn thành trị liệu người cuối cùng thì thở ra một hơi, nói:
- Tốt, hoàn thành.
Nàng là chiến sĩ cầm tinh mạnh nhất trừ Tề Nhạc ra, tuy trị liệu không ít người nhưng vân lực tiêu hao cũng có hạn. Như Nguyệt nhìn qua chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác nói:
- Tề Nhạc nói các vị mang theo đồng đội của mình đi xuống núi, tập huấn hôm nay tạm thời hoàn thành.
Chúng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đưa mắt nhìn nhau, phải biết rằng sau khi bị tuyết lở tẩy lễ qua thì ngọn núi này có thể nói là nửa bước khó đi, tuyết đọng dày đặc khiến bước chân bị lún xuống, đừng nói là dẫn người, sau khi tiêu hao nhiều vân lực của bản thân thì cho dù là mình có đi xuống được hay không cũng thành vấn đề, Từ Đông, Quản Bình mấy người còn đỡ một ít. Sắc mặt Mạc Đạm Đạm, Quan Tĩnh nghe thấy lời Như Nguyệt nói thì biến thành khó coi.
Mạc Đạm Đạm phản ứng đầu tiên, làm mặt lơ tiến lên trước mặt của Như Nguyệt, bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu nói:
- Chị Như Nguyệt, chị nhìn em làm gì còn khí lực chứ, chị nhất định là không nỡ bỏ mặc Đạm Đạm a, giúp đỡ em được chứ? Em biết rõ với lực lượng của chị thì rất dễ dàng mang theo em rời đi.
Quan Tĩnh lòng đầy căm phẫn nói:
- Mạc Đạm Đạm, cô đừng không biết xấu hổ như vậy được không. Cô đáng thương thì ai thương tôi đây? Phải biết rằng tôi mới là người cuối cùng gia nhập chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần a, cũng là người thực lực yếu kém nhất, cho dù chị Như Nguyệt có giúp thì đó cũng là tôi! Có phải hay không chị Như Nguyệt?
Như Nguyệt sững sờ một chút nhìn qua Quan Tĩnh cùng Mạc Đạm Đạm, cùng không có mở miệng mà dùng ánh mắt mình nhìn qua khát vọng trên mặt Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao bây giờ. Nàng cũng không muốn vi phạm lời của Tề Nhạc, nhưng cũng không muốn nhìn thấy đồng bạn thống khổ như vậy. Đúng thế, dùng thực lực bốn cầm tinh yếu nhất hiện giờ muốn tự mình xuống núi là chuyện không dễ dàng gì chớ đừng nói là mang theo người khác xuống núi. Nhưng mà Như Nguyệt do dự cũng không phải trong thời gian quá dài, bởi vì đã có người quyết định thay nàng, áp lực khổng lồ từ trên đỉnh núi hiện ra, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đồng thời ngẩn đầu lên, Dịch An nổi giận mắng:
- Ta kháo, còn chưa hết sao? Ồ, đó là vật gì?
Bọn họ ngẩn đầu nhìn qua cảnh tượng trên đầu mình, chỉ thấy hai đạo thân ảnh một đen một trắng từ trên đỉnh núi nhanh chóng lao xuống, mà vị trí là chỗ của bọn họ.
Thị lực của Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ là tốt nhất trong mọi người, các nàng nàng nhìn rõ đó là hai sinh vật hình rồng a, mà áp lực khổng lồ kia cũng chính là từ trên người chúng truyền ra. Tuy Như Nguyệt không biết hai sinh vật này là gì nhưng Tuyết Nữ lại nhìn ra một chút. Đúng là Thâm Hải Minh Xà, hiện giờ là Thâm Hải Minh Long và vợ của nó đều đã từng là là Sai Khiến của Tề Nhạc a. Một đen một trắng, thân thể hai con cự long này dài hơn ba mươi mét, nhất là Thâm Hải Minh Long bò trên mặt tuyết nhìn nó tràn ngập khí thế hung ác, hung quang trong đôi mắt màu tím lộ ra ngoài và tỏa ra khí thế của hung thú, hiển nhiên không phải thiện ý.
Trước khi lên núi Tuyết Nữ đã nhận được chỉ thị của Tề Nhạc rồi, sau khi nhìn thấy hai con cự thú thì kinh hô lên:
- Mọi người cẩn thận, là hung thú. Chỉ sợ chúng sẽ tập kích chúng ta. Chị Như Nguyệt, chúng ta nhanh đi lên ngăn cản lại, những người khác nhanh chóng mang đội viên đi xuống núi, chậm thì sợ rằng không kịp đâu.
Nhìn qua hai con rồng trên đỉnh núi lao xuống thì sắc mặt Như Nguyệt trở nên ngưng trọng.
Phi thân lên một mình một người nghênh đón.
Tuyết Nữ không dám bóc trần kế hoạch của Tề Nhạc nên vội vàng xông lên theo Như Nguyệt, dù sao hai con cự long này nàng cũng quen biết, cũng không có khả năng chính thức xúc phạm tới Như Nguyệt a.
*****
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đưa mắt nhìn nhau, Từ Đông kiên định nói:
- Tôi lưu lại. Các người chạy nhanh xuống núi tìm lão đại đi, chỉ có hắn mới có thể đánh bại hung thú như thế này.
Quản Bình vội la lên:
- Không, tôi lưu lại, anh tiêu hao quá lớn rồi.
Từ Đông cả giận nói:
- Đi, đừng tranh giành nữa. Các người mau chạy đi tìm lão đại nhờ hắn tới trợ giúp đi, đừng quên tôi có thể bay, thật sự không được tôi trốn vẫn không thành vấn đề. Như Nguyệt một mình chắc chắn không ngăn cản được chúng đâu.
Vừa nói hắn vội vàng bay lên trời đuổi theo Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ.
Quản Bình thở sâu. Từ Đông đi rồi thì nơi này tạm thời do hắn làm chủ.
- Mọi người chạy nhanh đi. Cứu người quan trọng hơn.
Đúng lúc này, Minh Minh mở miệng nói:
- Tôi có biện pháp mang mọi người xuống núi nhưng cần các người trợ giúp mới được, các người ai còn năng lượng sung túc không?
Dịch An cùng Hồ Quang đồng thời nói:
- Chúng tôi khá tốt. Trước đó không có chống cự vòi rồng nên bây giờ còn bảy thành thực lực.
Minh Minh gật gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt, hiện giờ các người truyền năng lượng vào người của tôi và đừng có ngừng lại. Tôi sẽ tận hết khả năng mang các người xuống núi. Nhưng mà tôi không biết mình có thể duy trì trong bao lâu. Những người khác có thể mang bao nhiêu người xuống thì cứ tận khả năng đi xuống đi.
Hồ Quang cùng Dịch An có chút kinh ngạc nhìn qua Minh Minh, nhưng mà bọn họ không có chần chờ, vội vàng đi tới bên người Minh Minh, dưới sự chỉ thị của Minh Minh thì bọn họ phân biệt đứng sau lưng của nàng, một trái một phải phân biệt ấn lên vai Minh Minh.
Minh Minh thở sâu, quang mang trong mắt từ từ mạnh hơn và trải qua truyền thâu năng lượng nên thực lực của nàng cũng đạt sáu thành lúc tốt nhất. Năng lượng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều là đồng nguyên, tuy nàng không cách nào hấp thu chuyển hóa năng lượng cho mình như Tề Nhạc, nhưng đạt được năng lượng của Dịch An cùng Hồ Quang trợ giúp thì nàng cũng phát huy kỹ năng mạnh nhất của mình.
Một tiếng phượng rống to trong miệng Minh Minh vang lên, hào quang bảo màu bao quanh thân thể của nàng và năng lượng khổng lồ mang theo khí tức nhu hòa bao phủ người của Minh Minh, lông vũ xuất hiện, hai tay của nàng bao trùm trong lông vũ. Thân thể đã bị hào quang bảy màu bao phủ nên sinh ra dị biến.
Tiểu phụng hoàng biến, đây chính là tiểu phụng hoàng biến. Dùng thực lực của Minh Minh thi triển kỹ năng này cũng thập phần khó khăn, nhất là thực lực còn chưa có khôi phục, nhưng nàng hiện giờ không có biện pháp. Ai biết Như Nguyệt cùng Từ Đông có thể ngăn cản hai con cự thú kia trong bao lâu chứ? Nàng rất rõ ràng lần huấn luyện với với Tề Nhạc mà nói là trọng yếu cỡ nào, đương nhiên không hy vọng tập huấn có bất cứ ai thương tổn. Cho nên nàng dưới sự trợ giúp của Hồ Quang cùng Dịch An đã thi triển năng lực mạnh nhất của bản thân.
Con chim bảy màu khổng lồ xuất hiện và Minh Minh hấp thu nhiều năng lượng của Hồ Quang cùng Dịch An cũng hoàn thành tiểu phụng hoàng biến, so sánh với lần đầu tiên thì tiểu phụng hoàng hiện tại hào quang ảm đạm đi rất nhiều. Minh Minh không dám chần chờ. Đôi cánh cực lớn đã đập mạnh, xoáy lên một cổ phong lực khổng lồ, trên mặt đất có mười người bị năng lượng của nàng bao phủ bay vào không trung, thân thể lóe lên Minh Minh đem những người này đặt lên lưng mình, đôi cánh tận khả năng mở rộng ra hai bên, vì tiết kiệm năng lượng nàng dùng tư thái lướt để bay xuống dưới.
Mạc Đạm Đạm nhìn qua thân ảnh Minh Minh rời đi lên tiếng tán thán:
- Đẹp quá ah! Chị Minh Minh lại biến thành chim to, thật xinh đẹp a.
Quan Tĩnh tức giận nói:
- Được rồi, chúng ta cũng nên đi xuống đi, có thể mang theo bao nhiêu cũng tốt.
Vừa nói hắn miễn cưỡng nâng một người lên, gian nan bước từng bước một đi xuống núi, trừ Hồ Quang cùng Dịch An ra thì các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác đã bắt đầu hành động. Mạc Địch và Quản Bình có tốc độ nhanh nhất, hai người phân biệt mang theo hai người khác nương vào kỹ năng chạy trốn trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Tề Nhạc đứng ở rừng cây xa xa nhìn qua Minh Minh biến thành tiểu phụng hoàng từ trên trời giáng xuống, trong nội tâm tràn ngập cảm giác đau lòng, nhưng hắn biết rõ vào lúc này mình tuyệt đối không thể đi ra giúp, nếu không khi mình giúp Minh Minh thì người khác sẽ nghĩ như thế nào. Đã quyết định tập huấn tăng thực lực của mọi người lên thì như vậy nhất định phải đối xử như nhau. Theo tiếng thét trầm thấp vang lên, Tề Nhạc nương tựa vào Kỳ Lân Ẩn che dấu thân hình, hơn nữa dùng tinh thần lực chặt đứt liên hệ khí tức với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.
Minh Minh vận chuyển đợt thứ nhất xong thì năng lượng trong cơ thể cũng đã tiêu hao rất lớn, tiểu phụng hoàng biến tuy có thể mang cho nàng thực lực cường đại nhưng tiêu hao năng lượng cũng rất nhanh, lúc trước chống cự vòi rồng nàng không có chủ động ra tay nhưng vì bảo vệ đồng đội mình đã tiêu hao không ít khí lực của nàng. Cắn răng một cái đem người đưa vào thôn xóm xong thì Minh Minh lập tức bay lên không trung lên nữa.
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng vận chuyển đồng đội của mình, mà Từ Đông, Như Nguyệt cũng đang đại chiến với hai con cự thú bên kia.
Trong miệng Như Nguyệt không ngừng phát ra tiếng long ngâm trầm thấp cường hãn, lúc nàng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ hai con cự thú kia. Thân thể khổng lồ giống như ngọn núi cao hơn nữa tốc độ di chuyển thật nhanh, thân thể khổng lồ cũng không có chút ảnh hưởng đến tính linh hoạt của chúng. Mắt thấy đã đến trước mắt cái thì thân thể con hắc long ngẩng đầu lên phun một quang cầu màu tím về phía Như Nguyệt.
Cảm thụ được năng lượng bên trong hào quang, Như Nguyệt đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng nàng lại không thể giải thích được vì sao chính mình lại sinh ra cảm giác quen thuộc như thế. Thời gian không để cho nàng suy nghĩ nhiều, vội vàng hợp hai tay lại ở trước ngực, nàng cố tình thăm dò thực lực của hắc long, vì thế cũng không có né tránh, Long Vân Lực trong cơ thể nàng bành trướng hoàn toàn bao phủ thân thể của mình ở bên trong.
Trong tiếng ầm ầm nổ vang, thân thể mềm mại của Như Nguyệt bị ném bay đi. Nàng hoảng sợ phát hiện, Long Vân Lực chính mình dưới tác dụng của hào quang màu tím phát ra những thanh âm phốc phốc tựa hồ là bị ăn mòn. Đồng thời thân thể của nàng sau khi bị quang mang màu tím kia bao phủ lập tức xuất hiện cảm giác tê liệt, nếu như không phải nàng sớm có chuẩn bị đã sớm lùi lại phía sau, chỉ sợ sẽ phải bị thương. Một kích tùy tiện của Hắc long đã có lực lượng như thế, có thể thấy được, đây không chỉ là một đầu hung thú bình thường. Cho dù so với Kim Sí Đại Bằng Điêu lúc trước cũng không thua bao nhiêu, thậm chí khí tức còn muốn khủng bố hơn một chút.
Phán đoán của Như Nguyệt rất chính xác, Thâm Hải Minh Xà sau khi tiến hóa tới Thâm Hải Minh Long thì đã không hề bị hoàn cảnh ảnh hưởng nữa, không cần ở trong nước cũng có thể phát ra thực lực cường đại. Nhất là bị Tề Nhạc ảnh hưởng, nó đã không phải là Thâm Hải Minh Long bình thường mà là một đầu Minh Long thủy lôi song thuộc tính.
← Ch. 219 | Ch. 221 → |