← Ch.238 | Ch.240 → |
Hai vợ chồng nắm chặt tay của nhau đi vào phòng hợp lớn ở tầng một trăm mười chín, quả nhiên lúc này cảnh sát cao cấp đã tới. Tổng cộng ba người, một là cục trưởng cảnh sát Kinh Thành, một người là phó cục trưởng cục trinh sát, người cuối cùng là Lý Dương. Cấp bậc của Lý Dương vốn không thể đi cùng cục trưởng nhưng dù sao hành động của cảnh sát lần này do hắn tiến hành, bởi vậy cũng được cục trưởng dẫn theo.
Tề Thiên Lỗi và cục trưởng là người quen biết cũ, đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống.
- Trương cục trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thế này?
Trương cục trưởng nói:
- Lão Tề, tôi biết rõ trong lòng của anh hiện giờ không dễ chịu. Tôi cũng dễ chịu được sao? Kinh Thành xảy ra chuyện lớn như vậy thì chỉ sợ xử phạt tôi cũng không nhẹ. Hiện dưới đất vẫn đang lấy khẩu cung. Tình huống lớn thì tôi hiểu một chút. Bây giờ chúng ta không nói những thứ này đã, trước phân tích xem ai là đầu têu của chuyện lần này. Căn cứ phân tích của chúng tôi thì có khả năng chúng tới bắt cóc Oánh Oánh, mà mục đích bắt cóc đơn giản nhất là uy hiếp anh, hoặc là cầu tài, hoặc là yêu cầu đặc thù. Cầu tài tôi cảm thấy không lớn vì dù sao có thể điều động nhiều lính đánh thuê thế này cần số tiền cực lớn. Nếu đã có nhiều tiền thì vì cái gì còn phải đi tới bắt cóc con gái của anh đây? Cho nên tôi cho rằng người đầu têu có quan hệ nhất định với anh. Anh nên suy nghĩ một chút có thù hận gì với ai không, hoặc là xung đột lợi ích rất lớn với ai đó. Lý Dương, anh nên đem tình hình cụ thể của lần tập kích này nói cho Tề tổng nghe đi.
Lý Dương gật gật đầu, nói:
- Tề tổng ngài khỏe. Chuyện là như thế này. Hôm nay chúng tôi nhận được báo án có người quấy rối công ty của ngài nên tôi mang người tới đây. Lúc tôi nhìn thấy người quấy rối trong đại sảnh thì phát hiện thân phận của hắn phi thường đặc thù, hơn nữa tôi cũng nhận ra anh ta. Dùng quyền hạn của tôi là không có khả năng bắt. Đồng thời tôi cũng không có năng lực đó. Người này không biết ngài có chú ý hay không, anh ta có mái tóc bạc dài tên là Tề Nhạc. Hắn đến tập đoàn Kim Cốc mục đích là tìm ngài. Bởi vì không có gặp ngài, cho nên mới ngồi trong đại sảnh đợi.
- Ah, là anh ta? Anh ta quả nhiên là tới tìm tôi.
Tề Thiên Lỗi như có điều suy nghĩ.
Lý Dương nói tiếp:
- Sau khi phát hiện là anh ta thì tôi phải rời khỏi quý công ty. Thế nhưng mà chúng ta vừa đi không lâu lại nhận được báo án. Thời điểm này những gia hỏa bắt cóc đã tiến vào Kim Cốc triển khai hành động toàn diện. Tôi đã liên lạc với cảnh lực ở gần đó và hơn nữa báo cáo lên cấp trên. Sau đó chúng tôi chạy tới bên ngoài Kim Cốc thì phát hiện những kẻ bắt cóc có hỏa lực rất mạnh, có được róc két và súng máy hiện đại, thời điểm vừa giao phong chúng tôi thương vong rất lớn. Bọn chúng còn bắn róc két vào nơi đông cảnh sát nhất. Dưới tình huống hỏa lực không thể áp chế thì chúng tôi đành giằng co chờ viện quân. Mà lúc này tôi nhận được chỉ thị của Tề Nhạc. Ước chừng không quá một phút Tề Nhạc bảo chúng tôi vào cao ốc. Thời điểm này những kẻ bắt cóc đã bị giải quyết xong. Về sau hắn lại đi xuống tầng ngầm gara giải quyết toàn bộ những kẻ bắt cóc ở đó. Bởi vậy tuy cảnh sát chúng tôi tổn thất không nhỏ nhưng chính thức xuất lực lại không lớn.
Tề Thiên Lỗi giật mình nói:
- Ý của anh nói tất cả bọn bắt cóc đều do người trẻ tuổi Tề Nhạc đó giải quyết sao? Điều này sao có thể? Anh ta chỉ có một người và kẻ bắt cóc được vũ trang đầy đủ a.
Lý Dương cười khổ nói:
- Người bình thường đương nhiên không có khả năng. Nhưng mà Tề Nhạc không phải người bình thường. Tôi cho rằng mọi chuyện xảy ra trên người anh ta đều có thể.
Hào quang trong mắt Tề Thiên Lỗi lóe sáng, nhìn qua vị cục trưởng cảnh sát kia nói:
- Trương cục trưởng. Chẳng lẽ anh ta là người của Viêm Hoàng Hồn sao?
Với tư cách là siêu cấp tỷ phú của nước cộng hòa Viêm Hoàng thì chuyện Tề Thiên Lỗi biết rõ rất nhiều.
Sắc mặt Trương cục trưởng hơi đổi, nhìn qua Tề Thiên Lỗi lắc tay nói:
- Không phải! Tất cả mọi người là người một nhà, tôi cũng không sợ nói cho anh biết, người trẻ tuổi tên Tề Nhạc kia cục cảnh sát không có quyền bắt. Thân phận của anh ta tôi cũng không biết rõ. Thế nhưng mà anh ta được cấp trên coi trọng vô cùng. Đồng thời anh ta có được huy chương kim cương thủ hộ cao quý nhất. Trực tiếp nghe điều khiển của chủ tịch nước. Ngay cả bộ ngoại giao cũng không có tư cách ra lệnh cho anh ta.
- Anh nói cái gì?
Tề Thiên Lỗi đứng lên. Lúc này trong lòng của hắn đã tràn ngập ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn). Hào quang trong mắt lóe lên, trực tiếp nghe chủ tịch nước điều khiển là thân phận gì? Ngay cả bộ ngoại giao không có quyền ra lệnh. Đối với một quốc gia mà nói thì thân phận như vậy dùng khách khanh để hình dung mới được. Chẳng lẽ hắn có thân phận siêu nhân. Dùng một người tiêu diệt hơn trăm kẻ bắt cóc chỉ sợ không phải siêu nhân để hình dung.
Lý Dương tiếp tục nói:
- Pháp y của chúng tôi đã điều tra rồi. Trừ nguyên nhân cái chết của những kẻ trong phòng của ngài là không rõ thì những kẻ khác mặt ngoài không có vết thương nào, nhưng đại não lại bị lực lượng cường đại chấn não bộ thành bột nhão, não bị chấn nát mà chết. Ngay cả thời gian chết cũng phi thường ngắn, ngắn tới mức chúng tôi cũng không cách nào nhận ra được. Về phần nguyên nhân cái chết của đám bắt cóc trong phòng ngài chúng tôi không tìm ra nguyên nhân.
- Em biết những người kia chết như thế nào.
Đột nhiên Tề Oánh Oánh mở miệng nói. Lời này của nàng lập tức khiến cho mọi người nhìn qua.
Dù sao Tề Oánh Oánh cũng là con gái của Tề Thiên Lỗi cho nên từ nhỏ tới lớn nhìn thấy các mặt xã hội rất nhiều.
- Lúc ấy con bị chị Nguyệt Quan bảo vệ từ phía sau, chị Nguyệt Quan rất sợ hãi. Khi đó chí ít có hơn mười kẻ bắt có dùng súng chỉ vào chúng con. Trong đó một tên bắt cóc chỉa súng bắn vào chị Nguyệt Quan a. Lúc ấy đầu óc của con trống rỗng vì thấy chị Nguyệt Quan sẽ chết.
Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp đều bị lời của con gái hấp dẫn lực chú ý. Đối với Nguyệt Quan cũng âm thầm cảm kích, dưới tình huống nguy hiểm tính mạng mà có thể ngăn cản cho con gái của bọn họ thì Nguyệt Quan là cô gái tốt!
Tề Oánh Oánh nói tiếp:
- Đúng vào lúc này đột nhiên một đạo thân ảnh nương theo tiếng súng vang lên hiện ra trước người chị Nguyệt Quan. Con còn nghe một tiếng phốc. Người nọ lại dùng thân thể của mình ngăn cản viên đạn a, người đó là Tề Nhạc.
Ứng Tiểu Điệp a một tiếng, tuy biết rõ Tề Nhạc không có việc gì, nhưng mà trong lòng của nàng vẫn có khẩn trương.
- Cậu ta dùng thân thể ngăn cản trước người của Nguyệt Quan? Chẳng lẽ anh ta là bạn trai của Nguyệt Quan sao? Thế nhưng mà tôi nhớ nha đầu Nguyệt Quan có bạn trai rồi mà.
Tề Oánh Oánh lắc đầu, nói:
- Hình như không phải, nếu không anh ta cũng không gọi là chị Nguyệt Quan. Về sau chuyện này còn quỷ dị hơn. Tề Nhạc bảo con nhắm mắt lại và chị Nguyệt Quan xoay người lại, quay mặt che con lại.
*****
- Khi đó nàng đã phi thường sợ hãi mà con cũng rất sợ hãi, chị Nguyệt Quan nhắm mắt lại nhưng rất ngạc nhiên vì người tóc bạc này dùng thứ gì chống lại những kẻ cầm súng kia, đạn của những tên bắt cóc đã lên nòng rồi đấy. Cho nên từ đầu vai của chị Nguyệt Quan nhìn ra ngoài. Những tên bắt cóc kia nổ súng, là hơn mười người nổ súng đấy! Tuy đều có ống giảm thanh mà âm thanh súng nổ giống như tử thần réo gọi vậy, tâm của con để lên cổ họng rồi. Thế nhưng mà Tề Nhạc không có chút kinh hoàng, con nhìn thấy trước người của anh ta có hào quang màu bạc hiện ra đem thân thể của con và chị Nguyệt Quan che lại, sau đó con nhìn thấy những viên đạn bắn vào hào quang màu bạc xuất hiện gợn sóng, lúc này không một viên đạn nào làm gì được anh ấy cả. Tề Nhạc dường như có chút tức giận, con nhìn thấy mái tóc trên đầu của anh ta bay ra một sợi, sau đó sợi tóc tự hành đứt gãy trên không trung, ngay sau đó sợi tóc biến mất và những tên bắt cóc ngã xuống đất.
- Trách không được, trời ạ! Thì ra thực lực của anh ta mạnh như vậy.
Lý Dương kinh hô một tiếng.
Trương cục trưởng hỏi:
- Như thế nào? Anh phát hiện gì sao?
Lý Dương nói:
- Mi tâm của những tên bắt cóc trên tầng thượng có một lỗ máu và huyết châu chảy ra, tôi còn cho rằng là vũ khí đặc thù nào nhưng không nghĩ tới là tóc của Tề Nhạc, đây là chuyện khó tưởng tượng nổi.
Tề Thiên Lỗi hít sâu một hơi, dùng tóc giết người, mà lại xuyên qua cả xương sọ cứng rắn nhất?
Trương cục trưởng khẽ chau mày, nói:
- Lão Tề, chuyện này tạm thời nói tới đây đi, tôi còn phải chủ trì công việc tiếp theo. Những tên bị bắt sẽ mang đi thẩm vấn rõ ràng, tranh thủ sớm ngày có bàn giao với anh. Anh cũng không nên bi thương vì chuyện đã xảy ra rồi. Anh đã giải quyết rất tốt, tôi cáo từ đây.
Nói xong hắn đứng dậy, trong nội tâm mang theo những lời kinh tâm động phách Tề Oánh Oánh nói mà rời khỏi phòng họp. Tâm tình của hắn hiện giờ phi thường không tốt, Kinh Thành xuất hiện vụ án lớn thế này thì bất luận nguyên nhân là cái gì hắn cũng khó tránh tội thất trách, chỉ sợ chức cục trưởng cảnh sát này không cần làm nữa.
Nguyệt Quan đi theo Tề Nhạc xuống tầng một trăm mười, giày cao gót khiến chân nàng đau đớn và mệt mỏi. Thời điểm nàng đang suy nghĩ trong chốc lát thì đột nhiên cảm giác được đầu óc mông lung. Ngay sau đó thân thể như nhẹ hơn, thời điểm nàng khôi phục thị giác thì kinh ngạc phát hiện mình đã tới đại sảnh của Kim Cốc rồi.
Tề Nhạc mang theo Nguyệt Quan đi vào tầng ngầm gara, bởi vì có Lý Dương bàn giao nên bọn cảnh sát cũng không có chặn đường hắn và Nguyệt Quan. Sau khi lên xe Tề Nhạc nhìn Nguyệt Quan nói:
- Chị Nguyệt Quan, em biết rõ những chuyện hôm nay chị gặp rất khó tin tưởng nổi. Nhưng chị có thể giữ bí mật cho em được không? Nhất là quan hệ của em với vợ chồng Tề Thiên Lỗi, nhất định không được nói cho ai biết rõ.
Nguyệt Quan căn bản không có lý do cự tuyệt, Tề Nhạc cứu mạng nàng a! Lúc này nàng đối với Tề Nhạc đã không còn là quan hệ tổng giám đốc với phó giám đốc, trong lòng tràn ngập cảm kích. Tuy nàng có cảm giác nhìn không thấu nam nhân này nhưng mà trong nội tâm lựa chọn tín nhiệm hắn.
Tề Nhạc chạy BMW rời khỏi cao ốc Kim Cốc. Hắn không có quay về tập đoàn Kỳ Lân mà là lái xe trên đường không mục đích. Những kẻ bắt cóc kia với hắn mà nói căn bản cũng không có giá trị đáng giá nhớ lại. Nhưng hiện giờ trong nội tâm của hắn vô cùng cảm tạ Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu. Nếu như không có bọn họ có gắng tìm kiếm thì mình cũng không có khả năng tìm được cha mẹ. Hắn hiện giờ không chút nghi ngờ quan hệ giữa mình với vợ chồng Tề Thiên Lỗi. Khúc mắc của hắn với Trương Thông Khiếu lúc trước từ chuyện ngày hôm nay biến mất. Nếu như không phải Trương Thông Khiếu kịp thời thông tri chỉ sợ Nguyệt Quan và em gái ruột của mình đã bị bắt cóc rồi.
Từ một cô nhi đột nhiên xuất hiện cha mẹ và em gái thì cảm giác này rất mờ mịt, ngay cả hắn cũng không biết nên hưng phấn hay bi ai. Hiện tại hắn chỉ hy vọng cha mẹ của mình là người bình thường. Nếu là như vậy hắn nhất định sẽ không chút do dự đi nhận bọn họ. Thế nhưng mà hiện tại hắn còn có thể sao? Không nói chuyện khác, vợ chồng Tề Thiên Lỗi có thể đột ngột nhận con trai sao?
Lái xe không nhanh và trong bất tri bất giác Tề Nhạc phát hiện mình vô ý thức lái xe về biệt thự Long Vực. Xa xa nhìn qua bức tường biệt thự Long Vực thì nội tâm Tề Nhạc cảm thấy ôn hòa. Bất luận thế nào thì đây ít nhất là nhà của mình. Ở chỗ này có bạn, người yêu của mình a. Cho dù cha mẹ không nhận mình thì sao chứ? Mình đã sớm có nhà rồi, không phải sao?
Nghĩ tới đây tâm tình Tề Nhạc lập tức tốt hơn rất nhiều, lái xe trực tiếp trở lại biệt thự Long Vực, Tuyết Nhi vẫn chưa về. Lúc này đã qua giữa trưa Tề Nhạc đơn giản vào phòng bếp ăn chút gì no bụng rồi trở về phòng. Cũng không nên vì những chuyện gặp hôm nay mà phiền não a, hắn trực tiếp tiến vào quá trình tu luyện. Hôm nay hắn lựa chọn tu luyện hỏa vân lực để hóa giải cổ nhiệt lượng trong nội tâm của mình.
Tuyết Nữ cùng Nguyệt Quan đều phi thường tài giỏi, thời thời gian hai ngày ngắn ngủi bọn hắn đã an bài tốt tin tức buổi giới thiệu sản phẩm rồi, ngày mai chính là lúc giới thiệu sản phẩm khiến cho Tề Nhạc thất vọng là, hắn không có nhận được bất cứ tin tức nào từ vợ chồng Tề Thiên Lỗi cả, bọn họ không có tìm chính mình, hiển nhiên không tin mình là con họ? Thôi thì, mình cũng đã gặp được bọn họ vậy là đầy đủ. Hai mươi năm, mình đã từng có cha mẹ sao? Như bây giờ cũng không có gì không tốt, không nhận thì cũng tốt thôi, ít nhất địch nhân đang ẩn nấp của mình không gây nguy hiểm cho bọn họ.
- Tề Nhạc, ngày mai anh phải đi tham gia chiêu đãi ký giả đấy. Anh đã đáp ứng em rồi đấy.
Tuyết Nữ vừa về nhà đã quấn lấy Tề Nhạc. Thật vất vả mới có thời gian ngắn ở cùng với người mình yêu, Tuyết Nữ có thể lãng phí thời gian sao.
Tề Nhạc đem nàng ôm vào trong ngực, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, chẳng lẽ em sợ anh đổi ý sao? Nếu đã đáp ứng thì anh sẽ làm được mà.
Tuyết Nữ cười hì hì, nói:
- Chuyện này còn không sai biệt lắm. Mấy ngày nay cảm xúc của em không tốt, còn đang suy nghĩ về mẹ sao?
Tuyết Nữ chỉ tự nhiên là Văn Đình, nhưng người nói vô tâm người nghe hữu ý, nghe được chữ "Mẹ" trong đầu Tề Nhạc lại nghĩ tới dung nhan của Ứng Tiểu Điệp, mặc dù chỉ nhìn qua nàng vài lần thậm chí ngay cả một câu cũng không có nói. Nhưng mà nàng là mẹ của mình a.
Nhìn qua Tề Nhạc có chút ngây ngốc, Tuyết Nữ đã giật mình, nói:
- Thực xin lỗi, đều là em không tốt, em không cân nhắc kỹ.
Tề Nhạc đang từ trong thừ người tỉnh táo lại, mỉm cười vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Tuyết Nữ, nói:
- Anh không sao, Văn Đình cũng chưa chết, nàng vẫn sống trong người của anh! Một ngày nào đó anh sẽ cho nàng đứng trước mặt của em. Công việc mấy ngày nay quá khẩn trương rồi, nhanh nghỉ ngơi đi.
*****
Tuyết Nữ nói:
- Tuy công tác rất khẩn trương nhưng mấy ngày nay em rất hưng phấn a. Tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị xong cả rồi, ngày mai chỉ cần ký giả ấn tượng tốt thì nhóm hoa quả đầu tiên sẽ đóng hộp và đưa ra thị trường. Tề Nhạc, em rất chờ mong ngày mai tới đấy.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Anh cũng rất chờ mong rồi. Tuy đã đề nghị nhưng mà đây cũng là sự nghiệp chung của chúng ta. Có thể lợi dụng cơ hội này phát triển hay không thì phải xem ngày mai của chúng ta. Anh tin tưởng chúng ta sẽ thành công thôi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Tề Nhạc, Tề Nhạc vô ý thức ấn nút nghe.
- Tôi là Tề Nhạc, vị nào?
Âm thanh trầm thấp từ trong điện thoại vang lên.
- Tề Nhạc, tôi là Cơ Trường Minh.
- Ah, bác trai ah! Hoa quả con đưa cho bác hiệu quả thế nào?
Tề Nhạc nghe ra là Cơ thượng tướng, âm thanh lập tức cung kính hơn vài lần. Tuy hắn không muốn quốc gia phụ trợ mình cái gì, nhưng nếu như được lãnh đạo quốc gia tán thành thì có thể nói là cổ vũ lớn nhất của hắn.
Cơ Trường Minh trầm mặc một chút mới nói:
- Tề Nhạc, lần này hoa quả anh đưa tới có vấn đề.
Trong lòng Tề Nhạc căng thẳng, nói:
- Như thế nào? Chẳng lẽ xuất hiện tác dụng phụ sao? Không, không có khả năng, công ty của con sản xuất hoa quả là hoàn toàn nguyên sinh a, hơn nữa trải qua kiểm tra kỹ càng rồi mà, không có khả năng có tác dụng phụ ah!
Giọng của Cơ Trường Minh vẫn trầm thấp như trước.
- Không, ta không có ý đó, ta nói sau khi ăn những hoa quả này ta cảm giác mình như trẻ hơn trước, tiêu tan hết những vất vả nhiều năm trước. Anh nói đây không phải là vấn đề sao? Anh cần phải đền bù tổn thất cho ta đấy.
- À?
Tề Nhạc đang sững sờ thì ngay sau đó mới hiểu được Cơ thượng tướng đang đùa giỡn mình.
Cơ Trường Minh cười vang trong điện thoại.
- Tề Nhạc, không nghĩ tới anh đưa tới đồ tốt nha. Ta và bà lão nhà ta đều dùng qua rồi. Hiệu quả phi thường tốt, thân thể của ta hiện giờ rất tốt, đang suy nghĩ có nên xin về hưu sớm hay không. Có thể hai ngày này nếm qua hoa quả anh đưa tới thì rõ ràng cảm giác được tinh lực dồi dào. Bá mẫu của anh như trẻ lại vậy. Sau khi ăn lam bảo thạch thì trên người còn xuất hiện mùi hương đặc thù a, bá mẫu của anh ưa thích lắm đấy, lúc này còn đang khen anh nức nở. Báo cáo kiểm nghiệm ta xem kỹ rồi, hơn nữa hiệu quả sau khi ta phục dụng rất tốt, hiện tại ta hoàn toàn tin tưởng lời anh nói rồi. Ta đã nhờ bộ ngoại giao chuyển cho qua cho các lãnh đạo quốc gia rồi, chỉ cần xem xét kết quả không có vấn đề thì ta nghĩ những hoa quả này trực tiếp đưa tới bộ ngoại giao quảng bá a.
Nghe Cơ thượng tướng nói như vậy thì Tề Nhạc lập tức hưng phấn.
- Thực sao? Vậy là quá tốt rồi. Bác à, ngày mai tập đoàn của con sẽ đưa sản phẩm ra thị trường. Ngài thật sự cho con một tin tức tốt đấy, hiện tại con tin tưởng tăng nhiều rồi!
Cơ Trường Minh mỉm cười, nói:
- Như vậy là tốt nhất. Anh làm nên sự nghiệp của mình thì ta cũng cao hứng thay anh. Ah, đúng rồi, chuyện tập đoàn Kim Cốc ta cũng phải cảm ơn anh nhiều. Nếu như không phải anh tới thì chuyện này lớn lắm rồi.
Tề Nhạc tự nhiên không kỳ quái vì sao Cơ Trường Minh biết rõ chuyện này, nói:
- Bác, đây là chuyện con phải làm mà. Sau khi đạt được huy chương kim cương thủ hộ thì con phải cống hiến cho quốc gia chứ, ngày đó cũng gặp đúng dịp thôi. Con cảm thấy những tên lính đánh thuê này tới từ nước ngoài, nên truy tra rõ ràng mới là chuyện tốt nhất.
Cơ Trường Minh nói:
- Ta đã hạ lệnh cho Viêm Hoàng Hồn làm rồi. Hơn nữa bắt được tù binh ta tin tưởng rất nhanh sẽ nhanh chóng tìm được tin tức. Lần này người chết vượt qua hai trăm người, chủ tịch đều kinh động rất nhiều. Biết được phải giảm tổn thất xuống thấp nhất, chủ tịch còn nhờ ta cảm ơn anh nhiều.
Tề Nhạc nói:
- Bá phụ, chủ tịch quá khách khí. Gần đây cháu có quá nhiều việc, nếu sau đó lại gặp chuyện này thì cháu cũng làm như vậy. Nhưng thời điểm gặp địch nhân nguy hiểm cháu cũng không nhân từ nương tay.
Cơ Trường Minh nói:
- Nếu đã đem huy chương kim cương thủ hộ cho anh rồi thì quốc gia sẽ lựa chọn tín nhiệm anh rồi. Anh đại biểu không chỉ chính anh mà đồng thời còn thủ hộ phương đông a. Ta tin tưởng anh nhất định phải làm được.
Tề Nhạc nói
- Cháu sẽ hết sức.
Sau khi cúp điện thoại thì tâm tình của Tề Nhạc thật tốt, có thượng tướng Cơ Trường Minh đề cử thì hoa quả tập đoàn Kỳ Lân của mình nhất định sẽ mang cho các lãnh đạo quốc gia dùng, vì làm chút chuyện như vậy hắn cũng đáng. Hơn nữa có quốc gia là bảo đảm thì cho dù mình bán giá cao cũng có thể bán ra thị trường.
Tuyết Nữ quấn quít lấy Tề Nhạc, vốn còn muốn thân mật với Tề Nhạc thì lại bị Tề Nhạc ngăn cản, phải biết rằng trở về mấy ngày nay, buổi tối hai người này cơ hồ nghỉ ngơi qua. Tuy Tuyết Nữ là thiên phú dị bẩm, nhưng mà Tề Nhạc kế thừa huyết mạch Kỳ Lân nên người thường khó tiếp nhận hắn được. Tề Nhạc cũng không hy vọng Tuyết Nữ vì dục vọng của mình mà ảnh hưởng thân thể. Dỗ dành cả buổi rốt cục mới làm nàng tiến vào giấc mộng đẹp.
Ngày hôm sau sáng sớm Tề Nhạc cùng với Tuyết Nữ đứng lên, tuy chuyện buôn bán với Tề Nhạc mà nói cũng không phải trọng yếu nhất. Nhưng mà Tề Nhạc cũng xem trọng buổi quáng bá sản phẩm này. Lúc trước hứa hẹn với Như Nguyệt hắn sẽ làm được.
Mượn hai trăm triệu a! Đó cũng là con số không nhỏ đâu. Tuy Tề Nhạc không thẹn với lương tâm của mình nhưng mà mượn là phải trả.
Thời điểm Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ phân biệt đi ra ngoài thì Trương Thông Khiếu điện thoại tới.
- Em rể, hôm nay có muốn anh đi qua cổ động không.
Âm thanh của Trương Thông Khiếu nghe rất nhẹ nhàng. Hắn từ chỗ của Nguyệt Quan nghe được Tề Nhạc dùng thân thể đỡ đạn cứu lão bà của mình, thái độ đối với Tề Nhạc đã cải thiện, đã thân thiết gọi hắn là em rể.
Tề Nhạc cười ha hả, nói:
- Không cần, quý nhân như anh bận rộn nhiều việc lắm. Công việc của Như Nguyệt để lại cũng khiến anh mệt mỏi lắm rồi, hôm nay cũng đừng đi. Chẳng lẽ anh chưa yên tâm em rể của mình sao? Chỉ cần anh không bắt em trả tiền thì em đã A Di Đà Phật.
Trương Thông Khiếu trầm ngâm một chút, nói:
- Quan Quan nói cho anh biết sách lược của cậu rồi, anh cảm thấy được cậu có nên định giá thấp một chút được không? Hiện tại còn kịp. Nếu không khi tin tức từ buổi quảng bá xuất hiện muốn thay đổi cũng không được.
Tề Nhạc nói:
- Cảm ơn hảo ý của anh, nhưng mà chuyện em đã quyết định thì không cải biến. Chẳng lẽ anh chưa tin quyết định của em sao? Yên tâm, không thiếu phần hoa quả cho anh đâu, đều miễn phí.
Tin tức hôm nay có buổi quảng bá sản phẩm được Tuyết Nữ lên kế hoạch tốt, tất cả đã chuẩn bị cử hành rồi, quyết định tổ chức tại đại lễ đường khách sạn Shangrila. Vì phù hợp an bài hoàng tráng, Tề Nhạc hôm nay cố ý dùng chiếc Lamborghini thể thao của Như Nguyệt để đi, cùng Tuyết Nữ rời đi tới khách sạn Shangrila.
*****
Mấy ngày nay tin tức Kinh Thành thật sự không ít, hơn nữa chủ yếu tập trung vào chuyện lớn của tập đoàn Kim Cốc. Các phóng viên đều bận rộn soạn bản thảo suốt đêm, thật sự vô cùng mệt mỏi. Nếu như không phải tập đoàn Kỳ Lân lần này nhét không ít tiền lì xì thì phóng viên tất cả tạp chí lớn cũng chẳng muốn đi. Dù sao tập đoàn Kỳ Lân chỉ có giá trị một trăm triệu và mới ra đời a, còn lâu mới khiến bọn họ hứng thú.
Sáng sớm Nguyệt Quan đã đi tới khách sạn Shangrila để chuẩn bị, nàng đã nhận được thông tri cho nên tới míc rô nói với các phóng viên.
- Tổng giám đốc Tề Nhạc tiên sinh cùng tổng giám đốc Tuyết Nữ tiểu thư sắp tới rồi. Nếu như các vị muốn chụp ảnh hiện tại có thể tới cửa chờ.
Một gã phóng viên nóng vội lên tiếng hỏi:
- Quý công ty bảo hôm nay Tiểu Lâu tiểu thư cũng tới tham gia, có thật hay không?
Nguyệt Quan mỉm cười nói:
- Đương nhiên! Tập đoàn Kỳ Lân của tôi luôn luôn trọng danh dự cho nên nói ra sẽ thực hiện được.
Các phóng viên lười nhác không có đi ra cửa khách sạn, Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ là hai cái tên quá lạ lẫm với bọn họ, cũng chỉ có đại minh tinh Tiểu Lâu mới khiến bọn họ hứng thú.
Nguyệt Quan nhìn qua bộ dáng của các phóng viên liền nhíu mày, trong nội tâm thầm mắng vài tiếng, càng không có bao nhiêu tin tưởng với lần quảng bá sản phẩm hôm nay.
Lúc xe của Tề Nhạc đi tới cửa khách sạn Shangrila vừa hay nhìn thấy Tiểu Lâu lái chiếc xe Ferrari ở phía trước. Tề Nhạc vô ý thức phanh xe lại để cho Tiểu Lâu đi trước. Sau đó mình mới điều khiển Lamborghini đi theo sau nàng.
Tề Nhạc nhìn thấy Tiểu Lâu, Tiểu Lâu cũng nhìn thấy hắn. Có mấy ngày không gặp tóc Tề Nhạc biến thành màu bạc cảm giác so với trước kia hoàn toàn không giống. Mỗi khi Tiểu Lâu nhớ tới chuyện xảy ra giữa mình và Tề Nhạc trong thang máy tim nàng đập nhanh hơn. Dù sao Tề Nhạc là nam nhân đầu tiên trên thế giới này nàng thân cận a!
Nhìn thấy xe Ferrari của Tiểu Lâu lái tới tinh thần các phóng viên lập tức bị điều động, trong lúc nhất thời đám phóng viên lao nhanh ra ngoài, nhắm ngay xe thể thao của Tiểu Lâu, chờ đợi thời khắc nàng xuống xe. Tuy Lamborghini cùng Ferrari cũng bắt mắt nhưng lúc này không có ai chú ý tới Lamborghini. Xe cũng phải kém người ngồi xe a.
Nhưng mà các phóng viên giật mình là xe Ferrari của Tiểu Lâu không có dừng lại a, mà lúc này mọi người mới chú ý Tề Nhạc đã lái Lamborghini thể thao đứng ở cửa tiệm cơm a. Mà Tiểu Lâu lái xe đi lên cho xe Tề Nhạc dừng lại.
Mặc dù Tề Nhạc có chút kinh ngạc cách làm của Tiểu Lâu, nhưng nhìn thấy nhiều phóng viên đợi ở đây thì tự nhiên không thể học bộ dáng của Tiểu Lâu được. Mở cửa xe hắn trực tiếp bước xuống xe.
Một ít phóng viên khôn khéo nghĩ tới cái gì đó, bọn họ nhìn thấy mái đầu tóc bạc thân mặc áo đen đi xuống, âm thanh lách tách vang lên, đèn flash đã bắt đầu chiếu xạ lên người Tề Nhạc. Tề Nhạc giống như không nhận ra cái gì, đi qua đầu xe bên kia mở cửa cho Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ hôm nay tận lực ăn mặc thật đẹp, một bộ váy tuyết trắng giống như công chúa thanh phàm thoát tục, khí chất ưu nhã của Đế Tâm Tuyết Liên phát ra trong vô hình, mái tóc màu xanh da trời xõa sau lưng, dung nhan yêu kiều của nàng lọt vào mắt của các phóng viên lập tức khiến những phóng viên khiếp sợ.
Một thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên a! Các phóng viên bởi vì sắc đẹp của Tuyết Nữ cho nên đại bộ phận phóng viên lúc này đều quên ấn nút bấm chụp ảnh.
Thẳng tới khi xe Ferrari của Tiểu Lâu lùi lại thì các phóng viên mới kịp phản ứng.
Nhưng mà vì dung mạo của Tuyết Nữ quá xuất sắc cho nên Tề Nhạc ở bên cạnh bị phóng viên xem nhẹ.
Tuyết Nữ kéo tay Tề Nhạc làm cho nàng kinh ngạc, Tiểu Lâu thiện ý mỉm cười đáp lại các phóng viên, đi tới bên cạnh Tề Nhạc cầm cánh tay khác. Động tác của Tiểu Lâu lập tức khiến cho các phóng viên hiếu kỳ kinh hô lên. Phải biết rằng Tiểu Lâu chính là đại minh tinh a! Nàng chưa từng có tiếp xúc thân thể với bất cứ nam nhân nào cả.
Phát sinh chuyện trước mắt đối với những ký giả này mà nói tuyệt đối là tin tức tốt lành đấy. Trong lúc nhất thời không biết tổn thất bao nhiêu cuộn phim.
Nguyệt Quan mang theo nhân viên của tập đoàn Kỳ Lân xuất hiện kịp thời, mở con đường cho ba người đi vào trong, nhìn qua bộ dáng phóng viên đứng án cửa thế này Nguyệt Quan lặng lẽ hướng Tề Nhạc dựng ngón tay cái lên.
Tề Nhạc và hai mỹ nữ đồng hành trực tiếp đi vào hội trường chiêu đãi ký giả. Trong lễ đường lúc này đã bố trí xong rồi, một tấm biển cực lớn đặt giữa hội trường mang theo đồ án tập đoàn Kỳ Lân, phía dưới viết tên sản phẩm sẽ đưa ra thị trường hôm nay.
Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ, Tiểu Lâu đi lên đài chủ tịch ngồi xuống, các phóng viên cũng chia làm hai bên, một bên ngồi chuẩn bị vấn đề và một bên khác là lo chụp ảnh và quay phim.
Nguyệt Quan ngồi lên đài chủ tịch và cầm míc rô trong tay, thấy ba người Tề Nhạc ngồi vào chỗ của mình liền nói:
- Xin chào, các vị phóng viên. Hôm nay công ty chúng tôi mở buổi quảng bá sản phẩm. Đầu tiên tôi đại biểu tập đoàn Kỳ Lân cảm ơn mọi người tới ủng hộ. Tôi nghĩ có lẽ đại bộ phận các phóng viên không biết vì về công ty Kỳ Lân cả. Trước tiên tôi giới thiệu ba người trên đài chủ tịch. Ngồi ở bên trái chắc chắn mọi người rất quen thuộc, chính là đại minh tinh Tiểu Lâu tiểu thư, Tiểu Lâu tiểu thư không lâu trước đã ký kết quảng cáo với công ty Kỳ Lân, hiện tại là người phát ngôn cho chúng tôi. Sau này trong đoạn thời gian rất dài đều tiến hành hợp tác với chúng tôi.
Cái tin tức này không có truyền ra ngoài bởi vì Tiểu Lâu là dị loại trong giới ca hát, chẳng những không thích tiếp xúc với người lạ đồng thời nàng cho tới bây giờ không có tiến hành quảng cáo cho ai, lúc này do Nguyệt Quan nói ra tin tức ký kết quảng cáo với tập đoàn Kỳ Lân nhất thời làm các phóng viên ở đây xôn xao. Lập tức có phóng viên đưa ra câu hỏi nhưng bị Nguyệt Quan ngăn cản..
Nguyệt Quan tiếp tục nói:
- Ngồi ở bên phải chính là tổng giám đốc Tuyết Nữ tiểu thư của tập đoàn Kỳ Lân. Mà vị ngồi ở trung ương chính là người sáng lập tập đoàn, cũng là tổng giám đốc hiện nhiệm, chỉ tịch tập đoàn Tề Nhạc tiên sinh.
Tề Nhạc đứng lên gật đầu với các phóng viên. Hắn cũng lần đầu tiên đối mặt với tràng diện như vậy, cảm giác còn khẩn trương hơn khi đối đầu với đại quân Tộc Cửu Lê.
Nguyệt Quan nhìn qua các phóng viên phía dưới bị tin tức Tiểu Lâu ký kết quảng cáo với tập đoàn Kỳ Lân thu hút, mỉm cười nói:
- Như vậy đi. Vì để mọi người hiểu rõ hơn về tập đoàn Kỳ Lân chúng tôi thì tôi trước quảng cáo một chút. Đây chính là đoạn quảng cáo của Tiểu Lâu tiểu thư với sản phẩm công ty.
Vừa mới nói xong ngọn đèn toàn trường lập tức tối lại. Màn hình ở trung ương đại sảnh sáng lên và có âm nhạc nổi lên, đem lực chú ý của các phóng viên hấp dẫn qua. Tề Nhạc cũng bị hấp dẫn qua, bởi vì hắn còn chưa xem quảng cáo là cái dạng gì. Nhưng với Tiểu Lâu làm nhân vật chính thì chắc không kém đâu.
← Ch. 238 | Ch. 240 → |