Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 315

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 315: Để cho Hy Lạp chôn cùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nói xong cầu này nàng trực tiếp cúp điện thoại.

Ánh mắt Tuyết Nữ cùng Minh Minh tập trung vào người của Như Nguyệt, ánh mắt các nàng hỏi thăm Như Nguyệt nhắm mắt lại, bộ dạng như nhắm mắt dưỡng thần, trong miệng chỉ bình tĩnh nói một câu, một câu này như mưa to gió lớn.

- Nếu như Tề Nhạc thật sự bị Vũ Mâu hại thì tôi sẽ cho Hy Lạp chôn cùng hắn.

May mắn lái xe Hy Lạp không có nghe hiểu ngôn ngữ Viêm Hoàng, nếu không có thể hắn không dám chạy tới biển Aegean đâu.

Minh Minh cùng Tuyết Nữ liếc nhau, các nàng hoàn toàn không phản đối, giờ này khắc này hai nàng có thể cảm giác được Như Nguyệt yêu say đắm Tề Nhạc sâu cỡ nào, sâu tới mức khủng khiếp.

- Chị Như Nguyệt, bất luận thời điểm gì em cũng ủng hộ chị, chị vĩnh viễn là chị cả của chúng em.

Minh Minh nhẹ nói ra.

Tuyết Nữ chỉ gật gật đầu cũng không nói gì thêm, một tia đỏ thẫm hiện ra trong mắt của nàng, hung quang, đây là hung quang. Ai có thể nghĩ đến ba thiếu nữ ngồi trong xe taxi vậy lại đang bàn chuyện hủy diệt một quốc gia cơ chứ.

Trên xe taxi khác Hồ Quang nhìn qua điện thoại của mình, thì thào tự nhủ:

- Điên, Như Nguyệt điên rồi sao?

Dịch An bên cạnh nghi ngờ nói:

- Như thế nào? Như Nguyệt xảy ra chuyện không may sao?

Hồ Quang cười khổ nhìn qua Dịch An nói:

- Như Nguyệt nói muốn mua đạn đạo độc khí VX của Thánh Hỏa Giáo chúng ta, hơn nữa còn bảo chúng ta lập tức mang tới nơi này tùy thời chuẩn bị sử dụng. Nàng muốn cho cả Hy Lạp chôn cùng Tề Nhạc ah!

Chiếc xe này ngồi ba người trừ Hồ Quang cùng Dịch An ra còn có một người tỉnh táo nhất trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần Quản Bình.

- Vậy sao anh không gọi điện thoại đi.

Đây là Quản Bình nói.

Hồ Quang sững sờ một chút nhìn qua Quản Bình nói:

- Anh không phản đối sao?

Quản Bình ngồi ở vị trí phụ lái cũng không quay đầu lại nói:

- Tại sao tôi phản đối, tính mạng người nơi này liên quan gì tới tôi. Nếu như Tề Nhạc chết thật chỉ sợ Như Nguyệt giận chú đánh mèo không đơn giản là Hy Lạp đâu. Tâm tính của Như Nguyệt tôi hiểu được, chẳng lẽ trong nội tâm của các người không có suy nghĩ này sao? Không có Tề Nhạc chúng ta còn là Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sao, không có Tề Nhạc có thể có chúng ta hôm nay sao?

Hồ Quang trầm ngâm nói:

- Nhưng mà bình dân của Hy Lạp có bao nhiêu người anh biết không?

Quản Bình buồn cười nói:

- Tôi cho tới bây giờ không có phát hiện thì ra tâm địa của anh còn khá tốt. Nếu như Tề Nhạc không còn thì với chúng ta mà nói là trời đất sụp đổ. Kỳ thật tôi nghe Như Nguyệt cần đạn đạo độc khí VX thì không có chút ngoài ý muốn. Tôi thậm chí còn muốn hủy diệt địa cầu. Không nên quên địa cầu có thể thoát khỏi nguy cơ tiểu hành tinh va chạm đều là công lao của Tề Nhạc. Nếu như không phải hắn địa cầu đã sớm xong đời, hắn chết thì nên kéo toàn bộ chôn cùng đi, tôi cảm thấy cũng đáng giá. Trước khi ở biệt thự Long Vực sở dĩ tôi bảo kéo dài thêm vài ngày chỉ là sợ Tề Nhạc không có chuyện về nhà không gặp chúng ta mà thôi.

Hồ Quang vốn đang sững sờ ngay sau đó một cổ sát khí từ trên người của hắn hiện ra ngoài.

- Đúng vậy, xem ra là tôi còn quá tốt rồi. Tốt, hiện tại tôi điện thoại vậy. Chuyện này chúng ta trước tiên không nên nói cho người khác biết. Tôi nghĩ những người khác không ai phản đối đâu, nếu như có chuyện gì cứ để tôi gánh vác là được.

Thần miếu Pathenon nằm cách sân bay Athen không xa, thời điểm mọi người đi tới đây đã là giữa trưa rồi, chỉ có điều hiện tại quân đoàn Sinh Tiếu không có nghỉ ngơi ăn cơm, sau khi xuống xe taxi bọn họ đi tới thần miếu Pathenon.

Mang tâm tình nặng nề mọi người đi tới thần miếu Pathenon, nhưng mà bọn họ đi không xa đã bị cản lại.

Chí ít có ba trăm cảnh sát không hề báo hiệu xuất hiện trước mặt quân đoàn Sinh Tiếu. Hơn nữa đây là cảnh sát vũ trang lưng vác súng ống. Họng sung đen ngòm nhắm vào mỗi thành viên của bọn họ, tên cảnh sát cầm đầu không biết cấp bậc gì cầm loa nói tiếng Anh.

- Người phương đông ở phía trước, toàn bộ đứng lại tiếp nhận kiểm tra.

Như Nguyệt đứng đầu tiên và cũng bước lên đầu tiên, tay phải của nàng năng lên xiết chặt lại.

Yến Tiểu Ất có chút kinh ngạc nhìn qua Điền Thử nói:

- Nhìn không ra cảnh sát Hy Lạp lại phản ứng nhanh như vậy, không ngờ ngăn trước chúng ta.

Điền Thử hừ một tiếng, nói:

- Nếu bọn họ không tới thì đúng là đồ ngu rồi. Chẳng lẽ anh không biết chúng ta mặc như vậy quá gây chú ý hay sao? Không có bất kỳ che dấu gì mà đi tới đây bị chặn lại là đương nhiên, nhưng mà không sao, chuẩn bị chiến đấu.

Sắc mặt của hắn rất khó nhìn, hắn lo lắng cho Tề Nhạc tuyệt đối không kém hơn Như Nguyệt.

Quản Bình đứng ở nơi đó lầm bầm lầu bầu nói ra:

- Cảnh sát vũ trang ba trăm tên, súng bắn tỉa hơn hai mươi tên, đều là vũ khí tiên tiến nhất, đội hình rất mạnh, xem ra bọn họ rất xem trọng chúng ta.

Cảnh sát nhìn qua quân đoàn Sinh Tiếu dừng lại thì nhanh chóng bao vây quanh, động tác cực kỳ thuần thục, hơn trăm tên cảnh sát vây quanh và họng súng hoàn toàn nắm vào bọn họ, tùy thời có khả năng nổ súng.

Tên cảnh sát kêu gọi đầu hàng kia đi tới trước mặt Như Nguyệt, đương nhiên hắn nhìn ra Như Nguyệt chính là thủ lĩnh.

- Xin lấy giấy chứng nhận của các vị ra cho tôi kiểm tra.

Như Nguyệt thản nhiên nói:

- Như thế nào, Hy Lạp đối đãi với khách du lịch như vậy sao? Tôi chưa từng nghe qua du khách bị cảnh sát vũ trang vây quanh đấy, tôi cự tuyệt kiểm tra.

Cảnh sát sững sờ, đúng thế, đối đãi với khách du lịch như vậy thì thanh danh của Hy Lạp rất kém rồi. Nhưng mà quân đoàn Sinh Tiếu quá khiến người ta chú ý. Mỗi một người bộ dáng đằng đằng sát khí, trên người của mỗi thành viên trong quân đoàn Sinh Tiếu đều có mùi huyết tinh nặng hơn cả quân nhân. Sau khi đoàn xe taxi đi tới Thần miếu Pathenon thì cảnh sát Hy Lạp đã làm ra phản ứng, ba trăm người chỉ là một bộ phận mà thôi, nếu ở gần Thần miếu Pathenon còn có ba trăm cảnh sát nữa thủ hộ thần miếu, e sợ người phương đông sẽ gây hại cho Thần miếu Pathenon. Phải biết rằng nơi này chính là biểu tượng của Athen, là cung điện của nữ thần Athena.

- Thực xin lỗi, tiểu thư phương đông, chúng tôi nhận được tin tức tin cậy nói có phần tử khủng bố lẻn vào thành phố, vì không để phần tử khủng bố đắc thủ nên xin các vị phối hợp công tác. Nếu các vị có gì không tiện thì xin lỗi nhiều.

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng súng trên tay của hắn vẫn nhắm vào mọi người. Trước mặt Như Nguyệt hắn cảm thấy áp lực thật lớn, Long uy khiến thân thể của hắn có cảm giác run lên, trên trán xuất hiện mồ hôi.

Đột nhiên tên cảnh sát Athen này và đông đảo thủ hạ đều súng vác vai đạn lên nòng và súng của hắn chỉ vào nữ nhân phương đông này, nhưng mà không có ai trong số bọn họ sinh ra cảm giác sợ hãi cả. Như Nguyệt chỉ nhìn qua hắn mà hắn có cảm giác như núi đè lên người.

- Tiểu thư, mời tiểu thư đưa giấy chứng nhận cho tôi kiểm tra.

Cảnh sát lại cường điệu một lần nữa, hắn lấy hết dũng khí nói ra lời này, trong nội tâm khẩn trương đã tới cực điểm.

*****

Tay phải của Như Nguyệt chậm rãi giơ lên, cảnh sát chung quanh khẩn trương đưa súng qua phía của nàng.

- Chị Như Nguyệt.

Minh Minh nhìn Như Nguyệt lắc đầu, truyền âm nói:

- Trước khi không gặp được Vũ Mâu chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ mới tốt. Dù sao đối kháng với Hy Lạp chân chính sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của chúng ta.

Gương mặt lạnh như băng của Như Nguyệt hơi buông lỏng một chút, nàng lấy hộ chiếu đưa cho tên cảnh sát chỉ huy.

Nhìn qua hộ chiếu thì cảnh sát vốn đang sững sờ thì ngay sau đó hắn mới hiểu được đối phương không có hành động gì, khẩn trương trong nội tâm buông lỏng nhiều, áp lực trước mặt cũng biến mất. Tiếp nhận hộ chiếu và xem nội dung bên trong lại nhìn qua Hải Như Nguyệt trước mặt, trong lòng của hắn thầm mắng mình và sợ hãi, không phải là nữ nhân phương đông thôi sao, trước mặt nhiều vũ khí như vậy chẳng lẽ sợ những người phương đông này làm cái gì sao.

Trong nội tâm của hắn vừa buông lỏng thì giọng điệu cũng biến đổi.

- Ân, vậy mới đúng, hợp tác mới là cách tốt nhất của các vị. Những người khác cũng xuất hộ chiếu ra cho chúng tôi kiểm tra.

Thấy Như Nguyệt giao hộ chiếu ra thì các chiến sĩ Sinh Tiếu cũng không kiên trì, từng người giao hộ chiếu cho cảnh sát. Cảnh sát kiểm tra cũng không quá dài, hộ chiếu không có vấn đề gì cả, tới bây giờ mới thôi, Như Nguyệt cùng quân đoàn Sinh Tiếu tuyệt đối tuân theo pháp luật.

Hộ chiếu lại trả vào tay mọi người, Như Nguyệt thu hồi hộ chiếu của mình, thản nhiên nói:

- Hiện tại chúng tôi có thể đi không?

Cảnh sát vô ý thức nói:

- Không được.

Giọng điệu của Như Nguyệt lạnh xuống.

- Vì cái gì?

- Cái này... , bởi vì chúng tôi phải cam đoan Athen an toàn cho nên phải tiến hành điều tra các vị. Toàn bộ hành lý và thân thể đều kiểm tra.

Cảnh sát có chút e dè nhìn qua Như Nguyệt, dù sao đối phương vẫn mang tới áp lực cho hắn.

Đột nhiên Như Nguyệt cười lên, tên cảnh sát trước mặt nhìn thấy nàng cười thì ngẩn ngơ, Như Nguyệt nói:

- Là do ngươi kiểm tra thân thể của ta?

Tên cảnh sát này như bị quỷ ám ảnh, cũng có lẽ vì Như Nguyệt mang lại sức hấp dẫn cho hắn quá mạnh mẽ, hắn vô ý thức nói ra:

- Đúng vậy, chính là tôi.

Kỳ thật tâm tư của hắn vốn không hẳn là như vậy, nhưng mà bởi vì chuyện này quá khẩn cấp và cảnh sát tham gia hành động đều là nam, muốn hắn cần tìm nữ cảnh sát hiển nhiên là cần thời gian. Mà đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc ai không muốn chiếm chút tiện nghi chứ.

Đột nhiên các chiến sĩ Sinh Tiếu nhìn qua tên cảnh sát này liền biến đổi, Như Nguyệt cười như vậy bọn họ đã từng thấy qua rồi, nụ cười ôn nhu này thường xuyên xuất hiện trên mặt của nàng, nhưng mà nụ cười của Như Nguyệt khi đó chỉ thuộc về một người, đó chính là vương của cầm tinh. Nụ cười ôn nhu xuất hiện lần nữa thì mỗi chiến sĩ Sinh Tiếu đều có cảm giác lạnh như băng, bọn họ hiểu Phách Vương Long chỉ sợ muốn bộc phát, hơn nữa còn là lôi đình vạn quân.

Tên cảnh sát mê sắc đẹp này tiến lên một bước, một tay cầm súng tay kia lại đưa về bộ ngực cao ngất của Như Nguyệt, chỗ đó giống như nam châm thu hút hắn vậy.

Như Nguyệt không có động, nhưng mà trong mắt của nàng tràn ngập sát cơ, trừ Tề Nhạc ra thì chưa có nam nhân nào khác chạm vào cơ thể của nàng, trước kia không có hiện giờ càng không.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ hồ chỉ trong nháy mắt nên những cảnh sát kia đều không có thời gian phản ứng, tên cảnh sát trước người Như Nguyệt đã biến mất. Đúng chính là biến mất, thậm chí ngay cả một dấu vết cũng không để lại. Hắn đã bị Như Nguyệt biến thành bụi phấn, mà thân thể của hắn đã bị Như Nguyệt hóa thành bột mịn tiêu tán trong không khí.

Như Nguyệt giống như chưa từng nhúc nhích qua, nàng vẫn đứng tại chỗ.

- Ai, còn có ai muốn kiềm tra ta.

Bọn cảnh sát lúc này mới kịp phản ứng, bọn họ lập tức cầm súng trên tay đưa lên. Nhưng mà lúc đưa súng lên thì súng trong tay lại còn một nửa, đứng nói là bắn, cho dù là nòng súng cũng không đủ dài để bắn. Mà trước mặt của bọn họ chính là lông vũ năm màu lơ lửng, lông vũ này là trong suốt nhưng lại tồn tại chân thật.

Tất cả cánh sát không dám động, bởi vì thân thể của bọn họ hoàn toàn bị tập trung, không biết từ nơi nào đã có dây leo quấn quanh cổ bọn họ, ba trăm tên cảnh sát chẳng những lập tức bị giải trừ võ trang đồng thời thân thể tùy thời bị xé nát. Trong nội tâm của bọn họ nghi hoặc vì cái gì đội bắn tỉa không nổ súng.

Có người đã giải quyết nghi hoặc này cho bọn họ rồi, băng điêu bị một cổ lực lượng vô hình dẫn dắt bay tới, số lượng vừa vặn với đội bắn tỉa, những băng điêu này vẫn bảo trì tư thế đang nhắm bắn của mình, hiệu quả nhìn qua không tệ.

Trước mặt chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì cảnh sát súng vác vai đạn lên nòng chẳng khác gì rơm rạ, trước mặt dị năng cường đại thì bọn họ có là gì.

Hào quang nhàn nhạt lập lòe, uy thế trong mắt Như Nguyệt bắn ra bốn phía, nàng không nhìn qua đám cảnh sát cũng không có đi lên, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng thét dài, tiếng kêu gào của nàng xông thẳng lên trời, năng lượng chấn động khổng lồ khiến cho mây đen đang bao phủ Athen tiêu tán, long vân lực khổng lồ sinh ra uy thế cường hãn, uy áp cực lớn sinh ra khiến cảnh sát Hy Lạp tiểu ra quần.

- Vũ Mâu, ngươi đi ra đây cho ta, nếu như ngươi không muốn làm Athen sinh linh đồ thán thì đi ra đây.

Hào quang nhàn nhạt từ trên người Như Nguyệt sáng lên, bạch quang vốn nhu hòa nhưng mà xuất hiện trước mặt là năng lượng bá đạo. Năng lượng chấn động cường hãn và uy áp cực lớn đã bao phủ đỉnh núi có Thần miếu Pathenon.

Năng lượng vô hình chỉ có của Thần miếu Pathenon lập tức bạo phát ra, thoáng cái phá tan áp lực mà Như Nguyệt mang đến, mười hai đạo thân ảnh cơ hồ trong cùng thời gian xuất hiện trên đỉnh núi, mà phương hướng của bọn họ chính là Như Nguyệt

Thoáng cái mười hai thân ảnh đã tới chân núi, nhìn thấy tình huống trước mặt thì Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Mephisto đã hiện ra.

- Vừa rồi tôi còn cho rằng cảm giác của mình là sai, không nghĩ tới bằng hữu phương đông thật sự đi tới nơi này, đây là chuyện gì, ai có thể nói cho tôi biết được không?

Ánh mắt Như Nguyệt nhìn qua đám người Tinh Tọa Thủ Hộ Giả trước mặt, không có nhìn thấy Vũ Mâu thì nội tâm của nàng âm thầm thở ra một hơi, chỉ cần Vũ Mâu còn không có xuất hiện thì nói rõ Tề Nhạc còn sống.

- Không có gì, chỉ có điều tên cảnh sát vừa rồi muốn kiểm tra thân thể của tôi thì tôi tiễn hắn đi Thần Giới mà các người thờ phụng thôi.

Như Nguyệt nhàn nhạt nói ra.

Mephisto vốn đang sững sờ ngay sau đó tức giận hiện ra trên mặt của hắn.

- Như Nguyệt tiểu thư, cô làm vậy là có ý gì, đây không phải là Viêm Hoàng của các người. Cô đến Hy Lạp thì phải tuân thủ pháp luật của Hy Lạp, cô dám giết người ở đây.

- Pháp luật? Pháp luật với tôi nó là cái gì? Anh không biết lời này là buồn cười sao? Mephisto tiên sinh. Nếu như có nam nhân khác đặt lên ngực lão bà của anh thì anh sẽ làm cái gì? Anh sẽ tuân thủ pháp luật hay là chờ hắn sờ nắn khắp người lão bà của anh?

*****

Mephisto nghẹn lời, đúng thế, chuyện này với người mạnh như Như Nguyệt thì đó là vũ nhục, căn bản không có khả năng chờ đợi pháp luật giải quyết. Lúc này hắn đã tỉnh táo lại, ánh mắt của hắn nhìn qua quân đoàn Sinh Tiếu, trong nội tâm của hắn thầm giật mình. Đội hình trước mắt quá to lớn, không ngờ tập trung toàn bộ quân đoàn Sinh Tiếu, trừ Tề Nhạc ra có thể nói lực lượng thủ hộ giả phương đông đều tụ tập ở nơi này. Nhìn thấy trang phục trên người của bọn họ thì hắn cũng hiểu vì cái gì cảnh sát ngăn bọn họ lại rồi, đổi lại hắn là cảnh sát nhìn thấy nhiều người ăn mặc như hắc bang thế này chỉ sợ cũng phải lựa chọn như vậy. Về phần tên cảnh sát chết trong tay Như Nguyệt hắn biết rõ tên kia chết vô ích, ai bảo hắn muốn đi vũ nhục người không nên vũ nhục.

Giọng điệu dịu lại, Mephisto nói:

- Như Nguyệt tiểu thư. Nếu như cảnh sát quốc gia của tôi làm ra cái gì không phải thì tôi thay thế bọn họ xin lỗi cô, nhưng mà cô có thể buông những người khác ra được không.

Như Nguyệt thản nhiên nói:

- Nếu như anh không bảo đám ruồi này không bay vo ve quanh đây thì tôi sẽ bỏ qua cho chúng.

Mephisto nói:

- Đó là đương nhiên, đây là chuyện chúng tôi nên làm mà, đương nhiên do chúng tôi quyết định.

Đương nhiên hắn biết cảnh sát nơi này có bao nhiêu người. Nhưng mà cho dù có phái tới mấy ngàn cảnh sát cũng không thể làm gì bọn người này.

Như Nguyệt phất phất tay, Thực Vật Hồn lặng yên thu thực vật lại, những cảnh sát kia khôi phục tự do lần nữa, nhưng mà sắc mặt vốn tái nhợt, hơn nữa cảm giác được quần ướt sũng, nhận được chỉ thị của Mephisto thì vội vàng rời đi. Thậm chí ngay cả nhìn Như Nguyệt cũng không dám. Siêu cấp mỹ nữ vừa rồi trong mắt bọn họ đã biến thành siêu cấp ma quỷ. Hai mươi cái băng điêu cũng biến mất, bởi vì thời gian đóng băng không dài nên những người này không có tổn thương nhiều, vội vàng lui theo bọn người kia.

Mười hai Tinh Tọa Thủ Hộ Giả xếp thành một hàng, trên mặt đều toát ra vẻ mặt ngưng trọng, quân đoàn Sinh Tiếu hiện ra trước mặt của bọn họ, hiển nhiên bọn họ không có khả năng đối kháng với toàn bộ. Không nói quân đoàn Sinh Tiếu trước mặt này, cho dù một đối mặt với chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bọn họ cũng không có nắm chắc.

Vũ Vân đi đến bên người Mephisto và nhíu mày nói:

- Như Nguyệt tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhìn bộ dáng của cô thì chắc chắn tới Thần miếu Pathenon làm khách rồi.

Nhìn qua gương mặt giống nhau của Vũ Vân và Vũ Mâu thì hàn ý trên mặt Như Nguyệt tăng lên vài phần.

- Chuyện này phải hỏi các người. Tôi hỏi các người Vũ Mâu đâu? Bảo nàng đi ra gặp tôi.

Tánh khí táo bạo chòm sao Sư Tử Il Elias giận dữ, quát:

- Tên của tiểu thư là để cho các người gọi sao?

Như Nguyệt lãnh đạm nói:

- Bại tướng dưới tay còn có tư cách nào chuyện sao, cút sang một bên.

Vừa nói tay phải của nàng nhắc lên trực tiếp một chưởng đánh qua Il Elias.

Il Elias không cam lòng yếu thế nâng tay phải của mình lên, nhưng mà nắm đấm của hắn còn chưa đánh ra hoàn toàn thì môt cỗ áp lực vô cùng khổng lồ áp vào mặt. Không đợi hắn hoàn toàn kịp phản ứng thì thân thể to lớn đã tới trước mặt của hắn rồi. Hắn bay ngược ra sườn núi sau lưng và tiếng núi đá nổ vang.

Tất cả Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đồng thời động dung, Il Elias lần trước giao thủ với Như Nguyệt tuy lâm vào hạ phong tuyệt đối nhưng không có bại trực tiếp như ngày hôm nay, Như Nguyệt chẳng qua chỉ vung tay mà thôi! Cho dù nàng dùng nhiều lực lượng thì có thể dễ dàng đánh bay Il Elias ra sau, thực lực như vậy đã vượt qua các Tinh Tọa Thủ Hộ Giả ở đây.

Tôn nghiêm bị hao tổn khiến tất cả Tinh Tọa Thủ Hộ Giả đồng loạt đánh tới Như Nguyệt, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đương nhiên không cam lòng yếu thế rồi. Uy áp khổng lồ của hai bên hiện ra, căn bản không có bất cứ do dự gì Tinh Tọa Thủ Hộ Giả lập tức lâm vào hạ phong.

Mephisto nâng hai tay ngăn cản Tinh Tọa Thủ Hộ Giả xông lên, trầm giọng nói:

- Như Nguyệt tiểu thư, hôm nay cô tới là làm nhục chúng tôi sao? Nếu là như vậy thì cho dù toàn bộ Tinh Tọa Thủ Hộ Giả hôm nay toàn bộ chết ở chỗ này cũng tuyệt đối chiến đấu không chết không thôi với các người. Các người hôm nay điều động nhân lực tới đây là vì cái gì?

Âm thanh Như Nguyệt lạnh lùng nói:

- Tôi vừa mới đi qua, gọi Vũ Mâu ra đây gặp tôi, tôi không tìm các người, tôi chỉ tìm nàng ta.

Vũ Vân nói:

- Em gái của tôi không ở đây, tôi còn muốn hỏi các người đấy. Vũ Mâu trước đó nói đi tới phương đông, chẳng lẽ nàng không đi tìm Tề Nhạc sao?

Nghe Vũ Vân nói thì các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đồng thời vui vẻ, bộ dáng của Vũ Vân không giống nói dối, tinh thần của nàng không có chấn động dị thường nào, nếu như Vũ Mâu thực sự không ở đây vậy chứng minh hiện tại nàng và Tề Nhạc đang chiến đấu và xuất hiện tình huống đặc biệt, mà Tề Nhạc cũng chưa chắc đã chết.

Nghe Vũ Vân nói vậy thì sắc mặt Như Nguyệt buông lỏng rất nhiều.

- Vũ Mâu thật sự không ở đây?

Mephisto nói:

- Tinh Tọa Thủ Hộ Giả ở trước Thần miếu Pathenon tuyệt đối không có khả năng nói dối. Như Nguyệt tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể tỉnh táo nói chuyện hay không.

Như Nguyệt trầm ngâm một chút, nói:

- Không có gì ma nói, tôi chỉ muốn biết Vũ Mâu hiện tại đang ở đâu, năm ngày qua nàng ta có liên lạc với các người hay không?

Mephisto lắc đầu, nói:

- Không có, sau khi tiểu thư rời đi thì không có tin tức gì truyền về. Như Nguyệt tiểu thư, các người biết chuyện gì hay không, tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm.

- Hiểu lầm?

Như Nguyệt cười lạnh một tiếng.

- Nếu như là hiểu lầm thì Vũ Mâu đến phương đông tìm Tề Nhạc phát ra khiêu chiến là chuyện ra? Chẳng lẽ đây cũng là hiểu lầm? Năm ngày trước nàng đi qua bên chúng ta muốn khiêu chiến Tề Nhạc, về sau Tề Nhạc không có quay về thì các người nói cho tôi biết cuối cùng có hiểu lầm sao?

Nghe Như Nguyệt nói như vậy đám người Tinh Tọa Thủ Hộ Giả biến sắc, Vũ Mâu trước khi đi không có nói với bọn họ đi ra ngoài làm cái gì, đột nhiên nghe Vũ Mâu đi tìm Tề Nhạc khiêu chiến thì bọn họ không kinh hãi được sao? Tề Nhạc có thực lực gì bọn họ rất rõ ràng, huống chi Viêm Hoàng chính là tổng bộ của thủ hộ giả phương đông a! Vũ Mâu liều lĩnh đi thì có kết quả như thế nào?

Il Elias lúc này đã đứng lên, tuy hắn không có bị thương nhưng ngực lại bị long lực của Như Nguyệt chấn bay rất khó chịu, tức giận nói:

- Tôi thấy các người mới là ác nhân cáo trạng trước, nhất định là các người hại tiểu thư, sau đó còn muốn hủy diệt Tinh Tọa Thủ Hộ Giả chúng ta đúng không.

Như Nguyệt khinh thường nói:

- Tôi nói rồi. Anh không có tư cách nói chuyện với tôi. Cho dù chúng tôi muốn hủy diệt các người cũng phải làm đường đường chính chính. Huống hồ hiện ở loại tình huống này anh cảm thấy chúng tôi có thừa thời gian đi làm chuyện này sao?

- Cô...

Năng lượng toàn thân Il Elias lập tức tăng lên, muốn nhào tới liều mạng với Như Nguyệt.

*****

- Đủ rồi!

Mephisto ngăn Il Elias, trầm giọng nói:

- Như Nguyệt tiểu thư. Nếu như Vũ Mâu và Tề Nhạc đã không có quay về thì chúng ta có lẽ nên ngồi nói chuyện đã. Tiểu thư đi tìm Tề Nhạc tuyệt đối là không có ác ý. Cô cũng biết địa ngục tùy thời hàng lâm nhân gian thì chính là địch nhân chung, chúng ta tốt nhất nên lựa chọn hợp tác, tại sao bây giờ lại đi làm địch nhân của các người? Huống chi cảm tình của tiểu thư với Tề Nhạc...

- Không nên nói chuyện này, nếu không đừng trách tôi trở mặt. Nếu như không phải Tề Nhạc vô cùng tín nhiệm nàng thì sao xảy ra chuyện như vậy?

Sắc mặt của Như Nguyệt trở nên phi thường khó coi. Mỗi khi nàng nghĩ tới cảnh Tề Nhạc ở trong ngực của mình chảy huyết lệ thì tim của nàng đã không hít thở được. Cảm giác đau lòng này nàng không muốn nhớ lại.

Mephisto sững sờ một chút, làm ra thủ thế mời, nói:

- Thỉnh tới Thần miếu Pathenon của chúng tôi nghỉ ngơi một chút. Bất luận các vị có nguyện ý hợp tác với chúng tôi hay không thì ít nhất hiện tại chúng ta không phải địch nhân.

Trong tâm của Như Nguyệt cũng có chút do dự, Vũ Mâu cũng không có trở về vậy Tề Nhạc và nàng đã xảy ra chuyện gì? Nếu như Tề Nhạc không có việc gì, bản thân mình đi một chuyến tới Hy Lạp có phải quá xúc động hay không. Tràng diện hiện tại để giải quyết cho tốt. Dùng thực lực của phương mình tiêu diệt những Tinh Tọa Thủ Hộ Giả không có vấn đề gì, nhưng mà chuyện này không phải không có biện pháp giải quyết.

Đúng lúc này điện thoại trong túi quần Như Nguyệt vang lên, nghe được tiếng chuông quen thuộc được thiết kế riêng thì trên mặt lập tức vui sướng, Như Nguyệt cơ hồ run rẩy móc điện thoại ra, là anh ta, đây là số điện thoại của anh ta.

- Này, Tề Nhạc, Tề Nhạc là anh sao?

Như Nguyệt vội vàng hỏi.

- Như Nguyệt, có phải mọi người bây giờ ở Hy Lạp hay không, đừng làm chuyện điên rồ, nếu như bây giờ em bắt đầu làm cái gì thì dừng lại đi.

Tề Nhạc vừa nghe Như Nguyệt nói tới Hy Lạp thì hắn không sợ Tinh Tọa Thủ Hộ Giả sẽ bị tổn thương, nhưng mà thời kỳ mẫn cảm hắn lại đáp ứng Apollo trước khi giải quyết nguy cơ của địa ngục và Minh giới thì không giải quyết thủ hộ giả Hy Lạp, tự nhiên không hy vọng xuất hiện chuyện gì bây giờ. Huống chi Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Hy Lạp là cường giả đương thời, cho dù chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có thể tiêu diệt bọn họ chỉ sợ cũng không phải là toàn thắng, hắn không hy vọng đồng bạn của mình có tổn thất gì. Cho nên sau khi nhận được tin tức từ chỗ Chu thúc, hắn nhanh chóng bay qua Hy Lạp, hắn nhanh chóng điện thoại cho Như Nguyệt. Cũng vì thế giải quyết vấn đề xấu hổ của Như Nguyệt.

- Tề Nhạc, anh bây giờ ở nơi nào, anh yên tâm em không có làm gì. Anh vẫn khỏe chứ?

Nghe âm thanh ân cần của Như Nguyệt thì nội tâm Tề Nhạc tràn ngập ôn hòa.

- Anh rất tốt, yên tâm đi. Anh vừa quay về đã nghe Chu thúc nói mọi người đi qua Hy Lạp, thực xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Nhưng thời gian lần này bị trì hoãn anh cũng không có biện pháp. Sau khi gặp mặt anh sẽ nói cho em biết. Được rồi, ở Athen chờ anh, anh sẽ tới ngay, em ở chỗ nào.

Như Nguyệt nói:

- Em đang ở chân núi Thần miếu Pathenon, anh bao giờ thì tới?

Tề Nhạc nói:

- Ân, lập tức. Dùng tốc độ của anh thì chỉ cần một tiếng là đi tới, mọi người ở nguyên chỗ chờ anh đi, không nên phát sinh xung đột với Tinh Tọa Thủ Hộ Giả làm gì, chờ anh tới rồi nói sao.

Cúp điện thoại, sắc mặt Như Nguyệt lập tức biến hóa, nàng vừa cười nhưng mà nụ cười này không còn lạnh như băng nữa.

- Thật sự xin lỗi, Mephisto tiên sinh, xem ra chúng ta có hiểu lầm, Tề Nhạc đã quay về.

Lúc này đây đến phiên Mephisto lại khẩn trương lên, Miyaluo không thể chờ đợi được hỏi:

- Tề Nhạc đã quay về thì tiểu thư của chúng tôi đâu? Tiểu thư của chúng tôi ở nơi nào? Không phải nàng ở cùng chỗ với Tề Nhạc hay sao?

Như Nguyệt lắc đầu, nói:

- Tôi không biết, các người muốn biết thì chờ Tề Nhạc tới rồi nói sau. Anh ta đại khái chỉ mất một tiếng là tới đây.

Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nghe Như Nguyệt xác định Tề Nhạc không có việc gì thì cùng hoan hô lên, mang kính râm trên mắt đồng thời vút kính râm lên cao, cảm giác hưng phấn tràn ngập tâm thần, nhất là mấy tri kỷ của Tề Nhạc, bọn họ vui đến phát khóc, hưng phấn giật nảy mình chính là quân đoàn Sinh Tiếu.

Chờ đợi, hiện tại Mephisto biết rõ cũng chỉ có thể lựa chọn chờ đợi, chỉ có Tề Nhạc mới biết tin tức của Vũ Mâu. Một bên vui thì một bên ủ dột, tình huống băng hỏa lưỡng trọng thiên lại xuất hiện ở chân núi Thần miếu Pathenon, thậm chí Mephisto còn quên mời bọn người Như Nguyệt tiến vào thần miếu làm khách.

Thời gian một giờ trôi qua nhanh chóng, đương nhiên đối với người ở đây thì một giờ này dài đằng đẳng.

Thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt hai phe, Như Nguyệt cơ hồ đã nhào lên, cho dù đang ở trước mặt nhiều người nàng cũng không có ý định che dấu cảm tình của mình.

Vừa rơi xuống đất Tề Nhạc bởi vì phi hành trong thời gian dài khi ôm lấy thân thể mềm mại này hắn liền cảm thấy không còn mệt mỏi, hắn ôm thân thể động lòng người của Như Nguyệt vào lòng và nở nụ cười vui vẻ.

- Không phải anh đã trở về rồi sao, làm mọi người lo lắng rồi.

Vừa nói Tề Nhạc nhìn thấy quân đoàn Sinh Tiếu giống như một đám xã hội đen thì dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói:

- Xem ra các người tới đây vì báo thù cho anh a. Các người quá mức không tin tưởng tôi rồi, chẳng lẽ tôi yếu ớt như vậy sao? Muốn tôi chết cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, cho dù ở vị diện khác cũng không có khả năng.

Chiến sĩ cầm tinh hưng phấn vây Tề Nhạc vào giữa, trong lúc nhất thời các loại vấn đề không ngừng xuất hiện bên tai Tề Nhạc. Đầu óc của hắn choàng váng, hơn nửa ngày mọi người mới thoát khỏi cảm giác hưng phấn.

- Tề tiên sinh.

Âm thanh lo lắng của Mephisto vang lên bên tai Tề Nhạc.

Tề Nhạc kéo tay của Như Nguyệt quay người lại, nói:

- Tôi biết rõ anh muốn nói cái gì. Yên tâm đi, tiểu thư các người không sao đâu. Tuy tôi rất muốn giết nàng nhưng vẫn không có thành công. Nàng bây giờ đang ở Thần Giới, nàng được Zeus bệ hạ của các người tiến hành truyền thừa, về phần nàng trở về lúc nào tôi không biết. Hôm nay đồng bạn của tôi có gì thất lễ thì tôi đại biểu bọn họ xin lỗi các vị. Đương nhiên, chuyện này cũng không có nghĩa tôi có hảo cảm với các người.

Nghe được Vũ Mâu không có việc gì thì Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cũng buông lỏng rất nhiều, nhưng mà bọn họ nghe được Tề Nhạc nói Vũ Mâu đi Thần Giới, bọn họ lại khẩn trương hơn rất nhiều. Đi Thần Giới có rất nhiều giải thích.

Lập tức Tề Nhạc đem tình huông bị Vũ Mâu dụ dỗ đi Thần Giới nói ra rõ ràng, thậm chí chuyện Thần Phong cốc không cần dấu diếm, bởi vì căn bản không cần thiết giấu diếm, dù sao Vũ Mâu khi trở về bọn họ cũng biết. Dứt khoát nói ra một hơi đi, cũng không cần giải thích với đồng bạn của mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)