Vay nóng Tima

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 317

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 317: Lại chiêu đãi ký giả lần nữa
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)

Siêu sale Shopee


Tiểu Lâu liếc mắt nhìn đồng hồ bạc trên tay, nói:

- Còn khoảng hai giờ nữa, gần đây tôi không có thói quen tới muộn, nếu như thuận tiện thì hiện giờ chúng ta có thể đi được chứ?

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Được rồi. Tôi lười biếng thời gian dài như vậy thì lần này cũng nên làm chút việc cho công ty. Chúng ta đi thôi.

Hai người đi ra khỏi biệt thự và xe Tiểu Lâu đã ngừng lại trong sân, bởi vì Tề Nhạc chuẩn bị tham gia buổi chiêu đãi ký giả nên xong thì lập tức đi ngay, cho nên hắn không cần lái xe, trực tiếp ngồi lên xe thể thao màu đỏ của Tiểu Lâu là được.

Khí chất Tiểu Lâu là thanh nhã thoát tục hoàn toàn đối lập với xe thể thao màu đỏ của nàng, thử hỏi một vị thục nữ điều khiển một chiếc xe thể thao có động cơ gầm rú như dã thú thì loại cảm giác này khiến cảm xúc của người ta bị kích thích nha, mà lúc này Tề Nhạc đã cảm nhận được loại kích thích này thật sâu rồi.

Xe đã lăn bánh rời đi, phong cách điều khiển của Tiểu Lâu rất vững vàng, cũng không có táo bạo như Như Nguyệt, cũng không chuyên nghiệp như Tề Nhạc, xe thể thao vững vàng chạy nhanh vào đường phụ gần sân bay đi về trung tâm thành phố.

- Tề Nhạc, có chuyện tôi cần anh hỗ trợ.

Tiểu Lâu vừa lái xe vừa nói.

- Ah? Chuyện gì, cô nói đi. Tất cả mọi người là người một nhà thì không cần khách khí.

Tiểu Lâu nói:

- Sau khi quay về thì tôi gần đây rất bận rộn, mới thu một cái đĩa mới chuẩn bị phát hành trong thời gian gần. Cũng do công ty tôi vừa thành lập phát hành. Nhưng mà sau khi tôi quay về thì cảm thấy mình không còn đặc biệt hứng thú với chuyện này, hơn nữa thời điểm tôi ca hát nếu như ở trong phòng thu âm thì rất khó tìm được cảm giác ở thời kỳ viễn cổ cự thú. Hình như tất cả đã không giống như trước đây. Cho dù tôi làm xong quảng cáo cho tập đoàn Kỳ Lân thì trong thời gian ngắn tôi cũng không làm thêm chuyện gì. Xã giao là thứ tôi không thích nhất nên tôi muốn nhờ anh đưa tôi về thời kỳ viễn cổ cự thú. Chỉ có ở đó tôi mới cảm nhận được linh cảm của mình, chỉ có ở đó mới cho tôi cảm nhận được khí tức tự nhiên vô biên vô hạn.

Nhìn qua ánh mắt của Tiểu Lâu thì Tề Nhạc cười lên, vị đại minh tinh này đúng là người súng bái tự nhiên a! Nhưng mà nàng sùng bái tự nhiên với Tề Nhạc mà nói càng thêm thân cận, dù sao bản thân của hắn chính là Tự Nhiên Chi Nguyên đấy.

- Thực xin lỗi Tiểu Lâu, yêu cầu này của cô ít nhất trong thời gian ngắn tôi không thực hiện được. Tôi nghĩ cô cũng biết chỉ khi có Tuyết Nữ thì chúng ta mới có thể quay về thời kỳ viễn cổ cự thú được, nhưng mà hiện giờ nàng đang làm việc vô cùng trọng yếu nên trong ngắn hạn không quay về được.

Cảm giác thất vọng dật vu ngôn biểu (*tình cảm bộc lộ trong lời nói), ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, trong ánh mắt của Tiểu Lâu đúng là ảm đạm hơn nhiều lắm. Đúng vậy, thời đại này nàng cảm thấy không quan trọng, nàng đã sớm say mê thời kỳ viễn cổ cự thú và quang cảnh tràn ngập khí tức tự nhiên kia rồi, nơi đó ở địa cầu hiện giờ không thể nào tìm được.

- Vậy Tuyết Nữ lúc nào mới quay về đây? Có thể về sớm hơn được không?

Hỏi những lời này ngay cả Tiểu Lâu cũng có cảm giác ngượng ngùng, cảm thấy mình hơi đường đột.

Tề Nhạc nói:

- Chỉ sợ làm cô thất vọng rồi. Thẳng thắn mà nói, Tiểu Lâu cô nương, thời kỳ viễn cổ cự thú tuy rất tốt nhưng dù sao không thuộc thời đại của chúng ta, nếu như chúng ta tham dự quá nhiều chuyện ở đó thì chỉ sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng cực lớn với thế giới này, chuyện này tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy, cho nên sau này trừ phi có việc cực kỳ trọng yếu cho nên tôi sẽ không dẫn người đi tới thời đại đó. Mà cô cũng nên biết thời kỳ viễn cổ cự thú cũng không phải an toàn đâu, nếu mình cô ở đó gặp phải nguy hiểm gì thì sao tôi có thể ăn nói với Hãn Mã đại ca đây?

Tiểu Lâu nghe xong lời này sắc mặt lập tức biến đổi, nói:

- Thế nhưng mà, lần trước...

Tề Nhạc chen ngang lời nàng nói:

- Tình huống lần trước thì không giống, khi đó vì đối kháng Tộc Cửu Lê nên liên quân nhân loại tập trung lại với nhau, thậm chí còn có thần thú cường đại ở nơi đó nên an toàn của cô không cần lo lắng. Nhưng mà hiện giờ nguy cơ Tộc Cửu Lê đã giải quyết nên liên quân nhân loại tán đi, bọn họ trở về sinh hoạt thuộc về mình rồi.

Tốc độ xe chậm lại, Tiểu Lâu ảm đạm nói:

- Thực sự không thể đi vào thời kỳ đó sao? Cho dù hàng năm đi mấy ngày cũng được mà! Xem như đi du lịch đi. Có được không? Tề Nhạc, chỉ cần anh mang tôi tới nơi đó thì chuyện gì tôi cũng đáp ứng anh.

Nói xong cầu này mặc dù Tiểu Lâu không có cảm giác đặc thù gì nhưng Tề Nhạc lại cảm giác được một tia khác thường. Điều kiện gì cũng đáp ứng? Đây là ý gì? Đương nhiên hắn hiểu Tiểu Lâu nói là chuyện quảng cáo của nàng cho tập đoàn Kỳ Lân sau này, nhưng mà nàng nói như vậy Tề Nhạc khó tránh khỏi nghĩ lệch đi.

Tiểu Lâu nói xong câu này thì kịp thời phản ứng, khuôn mặt đỏ lên thấp giọng nói:

- Thực xin lỗi, tôi không có ý này. Anh đừng hiểu lầm.

Nhìn qua Tề Nhạc thì thấy Tề Nhạc lúc này cũng đang nhìn nàng, cảm giác mập mờ lén lút hiện ra trong xe.

Không biết vì cái gì mà Tề Nhạc lúc trước dùng tiền của mình mua lại chiếc nhẫn cho Như Nguyệt lại lặng lẽ hiện ra trong suy nghĩ của Tiểu Lâu, hiện giờ nàng còn nhớ rõ ràng cảm xúc ghen ghét xuất hiện lần đầu tiên trong đời của nàng. Mà nam nhân trước mặt này từ khi vừa bắt đầu đã lưu lại ký ức rất sâu trong tâm trí của nàng. Hơn nữa lần gặp nhau trong thang máy và tràng cảnh khó xử kia đã làm Tiểu Lâu bối rối thật lâu, nàng không cách nào quên được những chuyện xảy ra giữa mình và Tề Nhạc, nhưng mà nàng cũng biết Tề Nhạc đã có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, chính mình và hắn chắc chắn sẽ không có kết quả gì. Chỉ có đem nàng trở về thời kỳ viễn cổ cự thú thì nàng mới có thể tạm thời buông bỏ những suy nghĩ nay qua một bên, trong thực chất con người của nàng vẫn có kiêu ngạo của mình, tuy trong lòng nàng bóng dáng của Tề Nhạc không có khả năng phai mờ nhưng mà nàng không có khả năng cùng nữ nhân khác hưởng chung một nam nhân, đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Thời kỳ viễn cổ cự thú đối với Tiểu Lâu mà nói chính là nơi hoài niệm nhất. Cho nên sau khi tới nàng lại không muốn quay về, nhưng mà sau lần trở về đó lại phát hiện nơi đó lưu lại ấn ký thật sâu trong lòng của nàng, thậm chí thời khắc nào cũng thiêu đốt nội tâm của nàng. Nàng thường xuyên sinh cảm giác hoảng hốt. Lý trí phong ấn nhưng có lẽ không bền chắc. Thời điểm mỗi lần cảm nhận được khí chất vương giả trên người Tề Nhạc thì cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn trước kia.

- Tiểu Lâu.

Tề Nhạc gọi tỉnh Tiểu Lâu trong hồi ức.

- A?

Tiểu Lâu vô ý thức nhìn qua Tề Nhạ, khá tốt bản năng điều khiển của nàng không tệ cho nên vẫn điều khiển xe được.

*****

Do nguồn bị mất chương nên ko có chương 1224, các bạn xem tiếp chương 1225 nhé

Khi nào có Ad sẽ thêm vào sau

*****

Ads Nhìn thấy Tề Nhạc xuất hiện thì Nguyệt Quan cũng ăn cả kinh, nàng vốn không nghĩ Tề Nhạc sẽ tới, ngay cả nàng bao lâu qua cũng không nhìn thấy lão bản của mình nha, thật không nghĩ tới hôm nay hắn lại xuất hiện.

Trên mặt của nàng xuất hiện một tia cổ quái, Nguyệt Quan nhìn Tề Nhạc đi tới bên người thì thấp giọng hỏi:

- Anh cũng biết xuất hiện sao! Tuyết Nữ đâu rồi? Tại sao nàng không tới?

Tề Nhạc truyền âm cho Nguyệt Quan nói:

- Nàng có việc nên không tới được. Hôm nay vẫn do chị chủ trì, chị bảo làm gì thì tôi làm cái đó.

Nhìn qua bộ dáng trung thực của Tề Nhạc thì Nguyệt Quan buột miệng cười nói:

- Anh chính là lão bản nha! Để tôi chỉ huy sao?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Tuy tôi là lão bản nhưng chị là chị của lão bản nha, đương nhiên là nghe chị chỉ huy rồi, không phải sao? Nói như thế nào chị cũng là lão bà của anh vợ mà, đương nhiên là chị của tôi rồi.

Nguyệt Quan tức giận liếc hắn một cái, bộ dáng phong tình vạn chủng kia cho dù là Tề Nhạc cũng ngẩn ngơ.

Buổi chiêu đãi ký giả tổ chức rất đung giờ, Nguyệt Quan đầu tiên tuyên bố tình huống phát triển hơn một năm qua của tập đoàn Kỳ Lân, sau đó mà bắt đầu giới thiệu sản phẩm mới của tập đoàn Kỳ Lân. Cũng giống như lần trước thì quảng cáo vẫn là màn hình lớn, lúc này đây quảng cáo chỉ có một mà thôi, cũng không phân thành ba loại như lần trước. Nhưng mà lại là một quảng cáo mang đến tính hiệu quả rung động còn mạnh hơn so với trước kia.

Lễ đường này tối lại, tất cả phóng viên nín thở lẳng lặng chờ đợi, bọn họ đều tin tưởng tập đoàn Kỳ Lân nhất định sẽ cho bọn họ kinh hãi nhiều hơn trước, số lượng phóng viên lần này so với trước kia còn nhiều hơn mười lần. Giờ này khắc này ánh măt mỗi người đều nhìn qua màn hình lớn.

Xuất hiện đầu tiên không phải hình ảnh mà là âm thanh. Không thể không thừa nhận hiệu quả âm hưởng của lễ đường này là nhất lưu. Không thua gì đại sảnh chuyên tổ chức các buổi hòa nhạc. Thời điểm âm nhạc xuất hiện rất nhu hòa, không người nào có cảm giác rung động cả, cảm xúc rất tự nhiên. Âm thanh của nhạc nhẹ như đưa mọi người vào thế giới khác.

Âm thanh êm tai tươi mát xuất hiện trong quảng cáo, nếu như nói âm thanh của Tiểu Lâu trước kia là thoát tục thì hiệu quả lần này là không ăn khói lửa nhân gian. Giống như âm thanh này không nên xuất hiện trên thế gian này.

Màn hình sáng lên xuât hiện chính là ánh mặt trời chói mắt, ánh mặt trời chuyển động lập tức kéo màn ảnh theo, đây là một rừng rậm cực lớn tùy ý có thể nhìn thấy các đại thụ cao hàng chục thước, ở trong rừng rậm kia mỗi một phương đều tỏa ra sinh cơ bừng bừng.

Tiểu Lâu mặc váy dài màu trắng đang nhảy múa trong rừng rậm, trên người nàng không có bất kỳ trang sức nào, thậm chí ngay cả váy dài trên người của nàng kiểu dáng cũng là đơn giản nhất, nhưng mà như vậy lại làm nổi bật sinh cơ bừng bừng của rừng rậm, nàng giống như tinh linh trong rừng rậm toàn thân đắm chìm trong rừng rậm.

Từ tiếng ca và vũ bộ êm ái của nàng từng đạo lục sắc quang mang từ trên người Tiểu Lâu phóng xuất ra, thiên nhiên giống như cũng nghe được âm thanh của nàng, từng con quái thú hình thù kỳ dị xuất hiện ở chung quanh, nhưng mà chúng lại dừng cách Tiểu Lâu chừng mười mét vuông. Chúng giống như có được trí tuệ yên tĩnh lắng nghe âm thanh của Vũ Mâu.

Đột nhiên vũ đạo của Tiểu Lâu khi đưa tay lên trời liền chấm dứt, ngay sau đó một đạo kim sắc quang mang từ trên trời giáng xuống, âm thanh trầm thấp già nua vang vọng trong lễ đường.

- Nữ thần Tự Nhiên! Rốt cuộc cô cũng tỉnh lại!

Âm thanh trầm thấp này dường như mang theo hiệu quả mê hoặc, nhưng lại vô cùng tinh khiết như từ trên chín tầng mây truyền xuống rung động nhân tâm mọi người

Kim sắc quang mang từ trên bầu trời chiếu rọi, một cái vương miệng màu vàng từ từ hạ xuống đầu của Tiểu Lâu, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại mở cánh tay của mình ra, lục sắc quang mang chung quanh thân thể của nàng mở rộng ra chung quanh, dần dần thân thể Tiểu Lâu chuyển động.

- Ta dùng danh nghĩa nữ thần Tự Nhiên ban cho!

Một đạo lục sắc quang mang hiện ra chung quanh quấn lấy thực vật chung quanh, màu xanh này cũng rơi vào trên người của động vật. Từ trên người của động vật xuất hiện hào quang nhu hòa, mà thực vật thì sinh ra dị biến khác nhau. Từng quả trái cây mỹ lệ bắt đầu mọc ra trên các thực vật dị biến kia. Hào quang nhàn nhạt lóe lên và những thực vật kia sinh trưởng đều hướng về phía của Tiểu Lâu.

Âm thanh già nua lại vang lên.

- Lực lượng thiên nhiên vô cùng vô tận, thần lực của nữ thần Tự Nhiên vĩnh viễn ban thưởng sinh cơ cho mọi vật. Ban cho con người sinh mệnh lực.

Thân thể mềm mại của Tiểu Lâu chậm rãi quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên trời trong mi tâm của nàng không biết lúc nào xuất hiện một khối phỉ thúy, nhìn nó càng thêm kiều diễm ướt át.

Màn ảnh từ từ kéo dần ra xa, giữa không trung, tử, lam, hồng, thanh bốn sắc quang mang ngưng tụ vào trong khối phỉ thúy trên màn hình lúc này, hào quang ngưng tụ và bốn màu sắc lưu chuyển chung quanh bốn chữ lớn "Tập đoàn Kỳ Lân."

Khí tức màu xanh lá từ trên chân trời bay lên cao phụ trợ bốn chữ lớn này. Những hoa quả sinh trưởng trên các cây kỳ dị kia hình thành từng đám lá cây màu xanh lá, âm thanh già nua lại khen ngợi.

- Thiên địa ban cho, thần quả đến thế gian.

Oanh --, tất cả mọi thứ đều biến mất giống như tan rã mọi thứ, trùng kích thị giác làm mọi người phải mất một lúc mới khôi phục bình thường, cuối màn quảng cáo chính là thân thể mềm mại của Tiểu Lâu phụ trự cho ánh sáng bay thẳng lên bầu trời, nàng bay lên không trung và những hoa quả kia như phụ trợ bao phủ chung quanh người của nàng.

Chấm dứt, quảng cáo chấm dứt. Cảm giác rung động không chỉ có ở phóng viên đồng thời cũng có Tề Nhạc. Hắn nhìn rõ hình thái trên không trung chính là hình thái của Hắc Kỳ Lân ah! Tuy quang ảnh rất nhạt không cách nào nhìn rõ ràng nhưng mà năng lượng chấn động trừ Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân như hắn ra thì còn ai vào đây nữa?

- Chị Nguyệt Quan, đây có phải là ý kiến của Tuyết Nữ đúng không?

Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ hỏi.

Nguyệt Quan cười nói:

- Đúng vậy! Tuyết Nữ đúng là thiên tài, cũng chỉ có nàng mới làm ra được hiệu quả rung động như vậy. Sản phẩm của chúng ta quảng cáo chính là do nữ thần Tự Nhiên ban cho càng tăng thêm vài phần sắc thái thần thánh. Sản phẩm của công ty bán ra rất tốt nên tôi cố ý duy trì số lượng có hạn. Hiện tại có một ít quốc gia vì danh ngạch không đủ thậm chí hình thành cách bán đấu giá.

Tập đoàn Kỳ Lân thật sự là tập đoàn "Kỳ Lân" ah! Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ. Nhưng mà không thể không thừa nhận cách quảng cáo này có lực rung động thật lớn, nhất là giọng ca ấm áp của Tiểu Lâu càng phụ trợ quảng cáo tăng thêm một bậc. Không cần hỏi đây là hiệu quả nàng mang về từ thời kỳ viễn cổ cự thú.

Cả lễ đường tĩnh lặng trong ba phút, các phóng viên lúc này mới nhao nhao từ trong trầm mê tỉnh táo lại. Buổi chiêu đãi ký giả cũng bắt đầu theo. Mỗi người đều có một đống vấn đề cần hỏi.

*****

Ads Nguyệt Quan nhìn qua bộ dáng nô nức của mọi người thì mỉm cười nói:

- Các vị phóng viên, xin các vị trước tiên yên tĩnh lại đã. Như vậy đi, tôi biết rõ các vị có nhiều vấn đề cần hỏi mà chủ tịch tập đoàn Kỳ Lân chúng tôi là Tề Nhạc tiên sinh rất bận rộn, nếu mọi người có vấn đề gì thì hiện giờ có thể bắt đầu. Về sau tôi sẽ giới thiệu cho các vị sản phẩm mà công ty chúng tôi mang ra thị trường lần này.

- Ách...

Thân thể Tề Nhạc trở nên cứng ngắt một cái, hắn biết rõ Nguyệt Quan đang cố ý trả thù mình cho tới bây giờ không có xuất lực gì cho công ty, nhưng hắn cũng không có biện pháp, Nguyệt Quan cũng đã nói như vậy thì hắn chỉ có thể nhận mệnh.

Suốt một giờ sau thì mọi chủ đề đều xoay quanh câu hỏi về Tề Nhạc. Thời điểm Tề Nhạc lôi kéo Tiểu Lâu rời khỏi lễ đường thì hắn cảm giác mình sinh ra cảm giác hư thoát, thậm chí so với đại chiến Tát Đán còn mệt mỏi hơn nhiều.

- Xem ra mị lực của anh rất lớn nha.

Nhin qua bộ dáng chật vật của Tề Nhạc thì Tiểu Lâu buột miệng cười lên..

Đúng thế, thời điểm tiến hành chiêu đãi ký giả được một nửa thời gian thì vấn đề với Tiểu Lâu còn chưa tới một phần ba của Tề Nhạc.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Cuối cùng cũng ra được, lần sau có loại chuyện này tôi tuyệt đối không tham dự. Trời ạ! Những ký giả kia quả thật cường hãn.

Tiểu Lâu che miệng cười khẽ, nói:

- Được rồi, đi nhanh thôi. Nếu không phóng viên phát hiện đường đường chủ tịch tập đoàn Kỳ Lân lại dùng danh nghĩa nghỉ ngơi chạy đi đấy, còn không biết người ta còn làm khó anh cỡ nào.

Tề Nhạc quay đầu đưa mắt nhìn qua lễ đường, thầm nghĩ trong lòng, chị Nguyệt Quan, chị không nên trách tôi nha, tôi cũng không có biện pháp! Nếu như tôi không đi sẽ không có biện pháp rời đi a. Vừa nghĩ hắn nhanh chóng kéo Tiểu Lâu rời khỏi lễ đường, thời điểm lên xe thể thao bọn họ lại chạy về hướng biệt thự Long Vực.

- Tề Nhạc, chúng ta đi đâu đây?

Tiểu Lâu vừa lái xe vừa hỏi.

Tề Nhạc sững sờ một chút, nói:

- Về nhà đi!

Tiểu Lâu nghiêng đầu liếc hắn một cái, nói:

- Anh quên trước đó đã đáp ứng gì với tôi rồi sao?

- Ách... , tôi nhớ rồi, thật sự là vừa rồi đã quên.

Tề Nhạc ngượng ngùng nói ra.

- Chỗ kia rốt cuộc nằm ở đâu ah! Tôi thật sự không tin trên địa cầu còn có chỗ nào so sánh được với thời kỳ viên cổ cự thú. Anh không nên nói cho tôi nghe là Hawaii, chỗ đó căn bản không có khả năng.

Tề Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:

- Đương nhiên không phải. Được rồi, tôi sẽ mang cô đi xem để cô không lo lắng. Nhưng mà bây giờ muốn đi xem cũng phải kiến thiết tốt đã, chỉ có vậy cô mới đi qua được. Hơn nữa nhất định phải giữ bí mật, chỗ đó chính là bí mật lớn nhất của tôi.

Tiểu Lâu vô ý thức gật đầu. Dưới sự chỉ dẫn của Tề Nhạc nàng đưa xe tiến vào biệt thự Long Vực.

Xuống xe. Tiểu Lâu nghi ngờ nói:

- Anh sẽ không nói cho tôi biết chỗ đó ở gần đây nhé.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, đương nhiên không. Sau khi tới đó cô sẽ biết rõ. Tiểu Lâu cô nương, cho dù là cô nhìn thấy cái gì cũng không được kinh ngạc..

Tiểu Lâu cắn cắn môi dưới, nói:

- Trái tim của tôi rất tốt, huống chi anh đã cho tôi xem nhiều thứ không thuộc phạm trù bình thường rồi.

- Được rồi. Vậy thì chúng ta đi.

Không đợi Tiểu Lâu mở miệng thì năng lượng vô hình bao phủ thân thể mềm mại của nàng, trong tiếng thét kinh hãi của Tiểu Lâu thì thân thể hai người lại bay lên trời, trong chớp mắt đã xuất hiện giữa không trung.

Trong mắt Tiểu Lâu hiện ra hào quang kinh hãi, trong biệt thự Long Vực vừa rồi chỉ thoáng qua một cái, dưới chân có đám mây, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là ảo giác sao?

- Không phải ảo giác. Hiện tại chúng ta đang bay, chỗ kia không phải nơi bình thường, nếu không bay thì rất khó đi.

Tiểu Lâu giật mình nhìn qua Tề Nhạc bên cạnh, Tề Nhạc giống như làm việc gì đó rất bình thường, thân thể của nàng ở bên cạnh và hắn mặc áo đen và cưỡi mây trắng rất bắt mắt a, tóc dài màu bạc lại phiêu tán sau lưng thì nàng cảm giác được mình đang bay với tốc độ nhanh chưa từng có. Nhưng mà nàng lại không cảm nhận được chút gió hay khí lạnh nào cả.

- Tề Nhạc, anh thật sự là con người sao?

Thật vất vả Tiểu Lâu mới bình tĩnh tâm tình của mình.

Tề Nhạc liếc nhìn nàng một cái. Nói:

- Như thế nào? Cô cảm thấy tôi có chỗ này không giống con người sao?

Tiểu Lâu liếc nhìn hắn, nói:

- Ở đâu cũng không giống. Con người có thể bay sao? Con người có thể vượt qua thời không tới thời kỳ viễn cổ cự thú sao?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:

- Có một số việc cô không nên biết thì tốt hơn. Biết rõ quá nhiều ngược lại chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp.

Đột nhiên đám mây màu xanh xuất hiện, tốc độ của đám mây này còn nhanh hơn mây trắng vừa rồi gấp mười lần. Một loại cam giác mông lung làm cho Tiểu Lâu nói không nên lời, dù sao những chuyện này quá thần kỳ.

Thời gian phi hành không dài, ước chừng nửa giờ sau thì Tề Nhạc đã mang mang theo Tiểu Lâu bay xuyên qua mây mù dần dần bay ra biển cả.

Chỉ vào vào một điểm nhỏ trên biển cả, Tề Nhạc nói:

- Thấy nơi đó không? Chỗ đó chính là nơi chúng ta cần tới.

Tiểu Lâu rất thông minh, nàng đưa mắt nhìn qua Tề Nhạc, nói:

- Đó không phải tiểu đảo sao?

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Cô cũng biết sản phẩm của tập đoàn Kỳ Lân có nơi xuất phát là thời kỳ viễn cổ cự thú. Khi tập đoàn Kỳ Lân không ngừng phát triển thì chúng tôi cũng cần nơi gieo trồng sản phẩm để cung cấp cho thị trường. Tới thời kỳ viễn cổ cự thú mang hoa quả về tuy có thể thực hiện. Nhưng mà cũng có chút nguy hiểm đấy. Ai biết trong quá trình xuyên qua không gian sẽ có thứ gì chứ? Huống chi vừa rồi tôi đã nói với cô rồi, tôi không hy vọng phá hư cân đối của thế giới. Cho nên sau này chúng ta sẽ ít đi tới nơi đó. Đảo nhỏ ở phía dưới là một hòn đảo bình thường ở tây hải. Bản thân cũng không có gì và chỉ là hòn đảo bình thường. Chúng ta tốn chút tiền bỏ ra thuê đảo này, sau đó đem nơi này thành cứ điểm của tập đoàn Kỳ Lân. Đồng thời cũng là nơi chúng tôi nghỉ ngơi nhàn nhã. Cả đảo nhỏ này có diện tích chừng mười cây số vuông. Tôi dùng một phần ba làm nơi nghỉ dưỡng, những nơi còn thừa thì tôi dùng làm chỗ gieo trồng?

Mua đảo nhỏ? Không, là thuê. Dùng tài lực của tập đoàn Kỳ Lân đúng là làm được. Nhìn qua Tề Nhạc Tiểu Lâu nói:

- Nhưng mà mang hoa quả tới từ thời kỳ viễn cổ cự thú sao có thể gieo trống trên đảo nhỏ này được? Anh nên biết thời đại của chúng ta khác xa thời kỳ viễn cổ cự thú đấy.

Tề Nhạc chắp hai tay sau lưng, hắn mang theo Tiểu Lâu hạ xuống đảo nhỏ, vừa nói:

- Người khác có lẽ không được, nhưng tôi có thể.

Toàn thân Tiểu Lâu hơi chấn động, đột nhiên nàng có cảm giác mãnh liệt là mỗi câu nam nhân này nói đều có thể tin được. Cho dù hắn hiện giờ nói đây là đầm rồng hang hổ theo lẽ thường phán đoán cũng không phải không có khả năng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-360)