Truyện ngôn tình hay

Truyện:Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần - Chương 097

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Trọn bộ 360 chương
Chương 097: Thành quả chiến đấu phong phú
0.00
(0 votes)


Chương (1-360)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Như Nguyệt khóc không ra tiếng:

- Đến lúc nào rồi rồi, anh còn nói những chuyện này làm gì. Đừng nói nữa.

Lúc này, những người khác cũng đều đã đi tới trước người Tề Nhạc, Tề Nhạc nhìn Trát Cách Lỗ sắc mặt tái nhợt, mỉm cười nói:

- Đại... Sư... thật không làm... nhục mệnh, bảo vệ.... Cự... Thú Hoạt... Xá Lợi. Ta làm tốt không... Ta muốn ngủ... Rồi. Xin các ngươi giúp... Ta... Hảo hảo bảo hộ... Nàng... nàng là.. . người đáng thương... ngàn vạn không để... Để cho... Nàng.. bị... Bất cứ thương tổn gì... , được chứ?... Để cho ta... Hảo hảo ngủ một giấc, tin tưởng, ... Chờ ta tỉnh lại... ta liền... Có thể trở về nhà... Rồi. Không cần cảm thụ... trên máy bay... sợ độ cao... cảm giác... , tựa hồ... Rất không tồi... Nha....

Tề Nhạc phun ra một ngụm máu, rồi gián đoạn câu nói. Tay trái điểm nhẹ Kỳ Lân Châu ở trước ngực một chút, hắn lợi dụng năng lượng của Minh Minh đưa vào chuyển hóa làm của mình Vân Lực, đem Văn Đình bên trong Kỳ Lân Châu phóng ra ngoài.

- Tề Nhạc, anh là đồ hỗn đản, sao anh lại ngốc như thế chứ? Em có đáng gì mà anh phải hủy hoại cuộc đời của mình...

Văn Đình mới vừa xuất hiện, lập tức dùng tay của mình đè bả vai của Tề Nhạc. Năng lượng màu đỏ phong bế miệng vết thương của hắn lại, lưu lại một tần huyết nhàn nhạt. Đáng tiếc, Tề Nhạc đã hoàn toàn lâm vào trong hôn mê, căn bản là không nghe được thanh âm của nàng.

- Cô nói cái gì? Cái gì gọi là hủy cả đời?

Hải Như Nguyệt lo lắng hỏi.

Văn Đình nhìn nàng một cái, khóc không thành tiếng mà nói:

- Tề Nhạc vừa rồi dùng là chung cực Kỳ Lân Tí, nếu như anh ấy kế thừa huyết mạch Kỳ Lân bình thường thì hiện giờ đã chết rồi. Cho dù anh ấy có huyết mạch Hắc Kỳ Lân vương giả của Kỳ Lân không chết, lại cũng cần một trăm năm thời gian, mới có thể nương tựa theo năng lực bản thân khôi phục! Một trăm năm, suốt một trăm năm ah!

Trầm mặc, bất luận là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, Vũ Mâu cùng Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, hay là những cao thủ Giáo Đình sống sót sau tai nạn đều vào hoàn toàn trong trầm mặc.

Vành mắt của Hải Như Nguyệt không biết lúc nào đã biến thành màu đỏ, hai mắt tràn ngập khí tức khủng bố quét về phía những cao thủ còn lại của Giáo Đình. Cảm nhận được khí tức khủng bố trên người nàng phát ra ngay cả hồng y giáo chủ Las Ogg đều có chút sợ hãi.

Từng chữ từng chữ lạnh như băng từ trong miệng của Hải Như Nguyệt phát ra:

- Bắt đầu từ bây giờ, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng Giáo Đình thế bất lưỡng lập. Các ngươi lập tức cút ra khỏi đại địa Viêm Hoàng. Ngày khác gặp lại, là địch không phải bạn.

Cuối cùng Như Nguyệt vào thời khắc mấu chốt vẫn còn bảo trì vài phần thanh tỉnh, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hiện giờ không còn lực chiến đấu. Nàng cố nén nội tâm thống khổ cùng phẫn nộ ra lệnh trục khác với đám người Giáo Đình.

Las Ogg há miệng muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời. Hắn rất tỏ tường, trước mặt Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cùng Hy Lạp Tinh Tọa Thủ Hộ Giả, muốn lấy được thánh nguyên là chuyện không có khả năng. Hơn nữa trước đó cùng Kim Sí Đại Bằng Điêu chiến một trận sớm đã làm cho mấy người nguyên khí đại thương rồi. Hắn nhẹ nhàng phất phất tay, người còn sống mang theo thi thể những người đã chết yên lặng rời khỏi rừng rậm nguyên thủy này.

Mắt nhìn đám người Giáo Đình rời đi, lại nhìn Văn Đình nằm ở bên cạnh Tề Nhạc.

Hải Như Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngả rạp về phía sau, may mắn Minh Minh phản ứng rất nhanh, mới kịp thời ôm lấy thân thể của nàng.

- Thật không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến một bước này như hiện giờ.

Trong mắt Vũ Mâu toát ra một tia bi thương, nhìn thật sâu Tề Nhạc chỉ còn lại có một cái cánh tay. Nàng hướng Trát Cách Lỗ nói:

- Đại sư, chúng tôi cũng phải đi về rồi. Chờ sau khi Tề Nhạc tỉnh lại, mời chuyển cáo hắn, bất luận khi nào, tôi đều ở Hy Lạp cùng đợi hắn tới chơi. Đây là phương thức liên lạc của tôi. Hi vọng lại một ngày nào đó có thể biết được tin tức hắn đã khôi phục.

Trát Cách Lỗ tiếp nhận tạp phiến truyền tin của Vũ Mâu hơi thi lễ nói:

- Chuyện hôm nay nhờ có quý phương tương trợ, bất luận như thế nào, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta đều thiếu nợ Hy Lạp một cái nhân tình, ngày khác nhất định sẽ hồi báo.

Vũ Mâu không có nói cái gì nữa. Mang theo Tinh Tọa Thủ Hộ Giả trở lại phương hướng họ từng đến.

Khi mấy người đã ly khai khỏi tầm mắt các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chòm sao Sư Tử Tinh Tọa Thủ Hộ Giả Il Elias nhịn không được hỏi:

- Tiểu thư, vừa rồi những Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần phần lớn cũng đã rất hư nhược rồi, chúng ta lần này tới đến Viêm Hoàng địa mục không phải thánh nguyên sao? Thánh nguyên đang ở trước mắt, tại sao phải buông tha cho cơ hội tốt như vậy?

Vũ Mâu than nhẹ một tiếng, nói:

- Sự thần bí của Đông Phương chúng ta vẫn còn biết quá ít. Tuy rằng các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đại bộ phận bản thân bị trọng thương, nhưng tình huống của chúng ta cũng không khá hơn bao nhiêu. Huống chi, chẳng lẽ ngươi không phát hiện một khắc khi Tề Nhạc bộc phát năng lượng đáng sợ đến cỡ nào sao? Cái loại lực lượng hủy thiên diệt địa đó, ta vĩnh viễn đều không thể quên.

- Chẳng lẽ ngươi có thể bảo chứng ở bên trong các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn lại không ai có thể giống như Tề Nhạc bộc phát ra năng lượng khổng lồ như thế? Không cần nhiều, chỉ cần có một người thôi là đủ để đem chúng ta hủy diệt. Hơn nữa, vị Trát Cách Lỗ đại sư vốn có lực lượng đặc thù bác đại tinh thâm, đều không phải chúng ta có thể mạo phạm được.

- Cùng hắn mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm chém giết đoạt một cái đồ vật đối với chúng ta mà nói cũng không có tác dụng quá lớn không bằng lưu lại một cái ấn tượng tốt.. Nói không chừng, sau này đối với chúng ta sẽ càng thêm có lợi. Trải qua một trận chiến này, tốc độ phát triển của Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chỉ sợ sẽ tăng nhanh, chúng ta cũng cần phải trở về, cố gắng tăng thực lực lên đối với chúng ta mà nói mới là lựa chọn tốt nhất.

Il Elias thở dài một tiếng:

- Trước kia tiểu thư một mực nói Đông Phương thần bí đến cỡ nào, đáng sợ đến cỡ nào, ta còn không cách nào hoàn toàn tin tưởng. Hôm nay cùng hung thú chiến một trận, mới khiến cho ta hiểu được khổ tâm của tiểu thư. Tiểu thư ngài nói rất đúng, bảo trì hữu nghị với Đông Phương đối với chúng ta hẳn là một chuyện tốt.

Vũ Mâu mỉm cười, nói:

- Đôi khi, không có được chỗ tốt nào chưa hẳn đã là chuyện xấu. Lần này tuy rằng chúng ta chỉ đi một chuyến tay không, nhưng kỳ thật lại đã nhận được rất nhiều hữu dụng hữu dụng. Đáng tiếc chính là, Tề Nhạc sau khi phóng thích năng lượng cường đại đó thì lại... Ai! Chẳng lẽ đây chính là câu nói ở Viêm Hoàng: trời cao đố kỵ anh tài sao?

*****

Trong mắt nàng toát ra một tia bi thương nhàn nhạt, quay đầu nhìn về phía các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, một tia lo lắng lóe trong mắt nàng lên rồi biến mất.

Mấy người Vũ Mâu rời đi, tất cả các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều xúm lại đến bên người Tề Nhạc. Trát Cách Lỗ đơn giản kiểm tra một chút tình huống thân thể của Tề Nhạc. Hiện giờ người duy nhất còn có thể gắng giữ tỉnh táo chỉ sợ cũng chỉ có hắn.

- Từ Đông, thương thế của Tề Nhạc rất nghiêm trọng. Tạm thời không thích hợp đi xa. Như Nguyệt tiêu hao năng lượng quá lớn, bản thân lại nhận lấy bị thương. Như vậy đi, ngươi tạm thời lưu lại cùng Minh Minh chiếu cố mấy người. Đợi đến lúc thương thế Tề Nhạc ổn định rồi mới trở lại kinh thành. Các ngươi mang mấy người về lữ điếm trước, những người khác theo ta trở lại Sùng Thánh Tự. Sùng Thánh đại sư chỉ sợ... a di đà Phật, Phật tổ phù hộ.

Mười ngày sau.

Biệt viện Long Vực ở Kinh thành!

Tề Nhạc duỗi thân thể mình, từ trên giường ngồi dậy.

Ánh mặt trời tươi đẹp từ ngoài cửa sổ bắn vào, mang đến trong phòng tình cảm ấm áp mà nồng đậm. Ngoài cửa sổ bầu trời màu canh như bảo thạch khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trở lại Long Vực biệt viện đã là ngày thứ ba.

Ngày đó đánh một trận xong, Tề Nhạc lâm vào trong ngủ say, thẳng đến sau khi trở về mới thanh tỉnh lại. Các Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần ngoại trừ thương thế của Quản Bình còn nghiêm trọng đang chữa thương thì đại bộ phận đã khôi phục lại. Chỉ là từ khi thanh tỉnh qua đi, Tề Nhạc biết rõ, mình đã xong. Cũng không phải là tánh mạng mà chung kết, mà là lực lượng biến mất.

Chung cực Kỳ Lân Tí cơ hồ hấp thụ hết mỗi một phần năng lượng cùng mỗi một phần tiềm lực, hai ngày này đến nay, hắn mỗi một lần dò xét thân thể của mình đều có một loại cảm giác trống rỗng. So với Sinh Tiếu Kỳ Lân Vương tràn ngập lực lượng lấy trước kia thì chính mình lúc này cũng đã trở thành người bình thường. Hoặc là nói ngay cả người bình thường cũng không bằng. Ít nhất, người bình thường còn có hai cái cánh tay.

Đi đến phía trước cửa sổ, có chút ngốc trệ nhìn cảnh sắc tiêu điều mùa đông bên ngoài, trong lòng Tề Nhạc vô cùng bình tĩnh. Hắn giơ tay trái lên vuốt một ít tóc dài hơi tán loạn:

- Hết thảy đều đã xong sao? Có lẽ, với ta mà nói, hết thảy thật sự cũng đã kết thúc.

Đơn giản vận động thân thể của mình một chút, cảm giác bủn rủn vô lực vẫn như cũ truyền đến.

- Ah! Anh thức dậy làm gì, mau trở lại trên giường nằm xuống, hiện giờ anh cần nghỉ ngơi mới có thể để cho thân thể sớm khôi phục lại.

Tiếng kinh hô truyền đến. Tề Nhạc có chút bi ai phát hiện, ngay cả người ta tiến vào như thế nào mình cũng không có phát giác. Sau khi sử dụng Chung cực Kỳ Lân Tí, không chỉ có năng lượng trong cơ thể biến mất, đồng thời, ngay cả tinh thần lực cũng hạ thấp trên phạm vi lớn rồi.

Quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy Văn Đình từ bên ngoài đi vào, mười ngày sau nàng đã hoàn thành một lần biến hóa cuối cùng của Cự Thú Hoạt Xá Lợi. Khí tức năng lượng trong cơ thể hoàn toàn thu liễm. Không sợ lại bị bất luận kẻ nào ngấp nghé rồi. Và chính cô ta mãnh liệt yêu cầu xuống, những ngày này, Văn Đình thủy chung làm bạn bên người Tề Nhạc chiếu cố cho hắn.

- Không cần nằm a, lại nằm xuống, thân thể của anh sắp gỉ sét hết rồi.

Văn Đình nhìn sắc mặt Tề Nhạc có chút tái nhợt, trong lòng kịch liệt co rút đau đớn.

Bước nhanh đi tới bên người Tề Nhạc, nàng vịn cánh tay trái còn sót lại của Tề Nhạc trở lại bên giường, để cho hắn ngồi xuống.

- Đều tại em, đây hết thảy đều tại em, nếu như không phải em, anh cũng không biến thành cái dạng này.

Vành mắt của Văn Đình đỏ lên, nàng vốn là tuyệt sắc mỹ nữ, lúc này bộ dáng đó lại càng khiến cho người ta thương yêu.

Tề Nhạc mỉm cười cầm chặt tay của Văn Đình nói:

- Chị hai à! Em tha cho anh đi, em mỗi ngày đều lặp lại mấy lần, tai của anh nghe mà mòn hết cả rồi đây. Anh không phải đã nói với em rồi sao? Bất luận Cự Thú Hoạt Xá Lợi là ai, anh đều làm như vậy. Điều đó không có bất kỳ quan hệ gì với em cả, huống chi Tái ông mất ngựa làm sao biết không phải phúc. Em nhìn xem, hiện giờ đã mất đi những năng lực kia, nhưng mà anh vẫn có thể bay a.

Vừa nói, sau lưng của hắn ngưng tụ kim sắc quang mang nhàn nhạt, một đôi cánh năng lượng màu vàng kim nhạt màu vàng kim nhạt bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Tề Nhạc, nhẹ nhàng vỗ một cái khiến thân thể của hắn trôi nổi lên.

Nguyên lai, ngày đó Tề Nhạc đang thi triển chung cực Kỳ Lân Tí thì kinh ngạc phát hiện, chung cực Kỳ Lân Tí của Hắc Kỳ Lân còn có một cái đặc điểm đặc thù. Đó là năng lực Kỳ Lân bình thường không thể sở hữu, loại năng lực này tên là Đoạt Thần (làm tinh thần hoảng hốt).

Kim Sí Đại Bằng Điêu bị chung cực Kỳ Lân Tí của Tề Nhạc hủy diệt, nhưng đồng thời Tề Nhạc cũng lập tức bộc phát toàn bộ năng lượng. Từ ý nào đó mà nói lại đem thân thể của Kim Sí Đại Bằng Điêu hoàn toàn cắn nuốt. Không phải là đơn giản thôn phệ, mà là đem tất cả kể cả nội đan của Kim Sí Đại Bằng Điêu hết thảy đều thôn phệ vào trong cơ thể mình.

Kim Sí Đại Bằng Điêu chính là hung thú vạn năm, cũng chỉ có năng lượng kinh khủng kia của chung cực Kỳ Lân Tí có thể làm được hết thảy. Tại Đoạt Thần (làm tinh thần hoảng hốt) về sau Kim Sí Đại Bằng Điêu hóa thành năng lượng tinh khiết bị Tề Nhạc nhiếp vào thể nội, thân thể của Tề Nhạc hấp thu bộ phận năng lượng của Kim Sí Đại Bằng Điêu bổ sung trong cơ thể mình, lúc này mới duy trì ở tánh mạng. Đoạt Thần cũng là nhân tố trọng yếu nhất sau khi thi triển chung cực Kỳ Lân Tí mà có thể sống sót.

Đoạt Thần làm cho Hắc Kỳ Lân đoạt lấy toàn bộ năng lực của người khác, nhưng mà đây chỉ là điều trên lý luận mà thôi. Tề Nhạc đối với Kim Sí Đại Bằng Điêu tiến hành Đoạt Thần, ngoại trừ hấp thu năng lượng duy trì tánh mạng của mình thì năng lượng còn lại của Kim Sí Đại Bằng Điêu dùng nội đan của nó làm trung tâm ngưng kết thành một viên Kim Đan, chìm vào bên trong đan điền của Tề Nhạc. Lúc này, Tề Nhạc hấp thu chín viên Lam Hải lôi châu còn thừa bảy viên, hiện tại chúng chậm rãi quay quanh đan điền của hắn.

Những năng lượng này cường đại, nhưng lại cũng không thể nói Tề Nhạc có thể có được năng lượng của bọn hắn. Trát Cách Lỗ sau khi tra xét rõ ràng thân thể của Tề Nhạc thì đã từng đã nói với hắn, muốn điều động những năng lượng này, trừ phi Tề Nhạc có năng lực khôi phục đến thực lực bốn vân trước kia, dựa theo vân lực của mình thôn phệ dần những năng lượng này. Điều đó tương đương với trừ phi dùng trăm năm thời gian hồi phục, nếu không những năng lượng đó chỉ có thể nhìn mà không thể nào chính thức sử dụng.

Bất quá năng lượng của Kim Sí Đại Bằng Điêu dù sao bị Tề Nhạc hấp thu không ít, tại mấy ngày cố gắng thăm dò. Tề Nhạc phát hiện, mặc dù mình đã mất đi toàn bộ Vân Lực, nhưng ở dưới sự kích thích của tinh thần lực miễn cưỡng có thể từ phía sau lưng huyễn hóa ra một đôi cánh cùng loại với Kim Sí Đại Bằng Điêu.

*****

Tuy rằng lúc đầu có thể kiên trì một phút đồng hồ, nhưng coi như là có thể bay rồi.

Đương nhiên, cách mặt đất không có khả năng vượt qua năm mét, dù sao năng lượngđó thật sự quá nhỏ bé rồi. Thân thể của Tề Nhạc hiện giờ tựa như một cái hắc động thật lớn, tu luyện của hắn là có hiệu quả đấy, nhưng phần tử năng lượng tu luyện đều sẽ bị lỗ đen của hắn hấp thu hầu như không còn.

Chỉ có trải qua trăm năm thời gian hồi phục, đem năng lượng chung cực Kỳ Lân Tí đại lượng tiêu hao đền bù trở về, hắn có thể một lần nữa trở thành Kỳ Lân, trở thành Sinh Tiếu vương. Nếu quả thật có thể đợi đến lúc đó, năng lực của Tề Nhạc có thể chính thức dung nhập với năng lực của Kim Sí Đại Bằng Điêu, tương đương với Từ Đông như hổ thêm cánh. Bất quá, trước mắt đến xem, đây hết thảy đều chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Văn Đình sâu kín thở dài, bên trong mắt lộ ra vẻ lo lắng khó có thể che dấu:

- Tề Nhạc, anh thật không có trách em sao?

Tề Nhạc kéo tay của Văn Đình đến gần mình, hắn khẽ hôn một cái nói:

- Tại sao anh phải trách em?? Đừng quên, trước kia anh chỉ là một tên du côn, anh luôn luôn là người rất dễ dàng thỏa mãn. Với anh mà nói, chuyện lần này cũng chưa chắc chính là chuyện xấu ah! Một năm đã qua, hết thảy kinh nghiệm của mình giống như là đang nằm mơ. Trước kia anh đâu có nghĩ tới mình có thể trải qua nhiều việc như vậy. Vốn là Trát Cách Lỗ đại sư giác tỉnh cho anh, về sau anh có được lực lượng cường đại.

- Ngắn ngủn một năm thời gian so với cuộc sống trước kia thì muôn màu muôn vẻ hơn. Hiện giờ mà nói, anh tối đa chính là đánh về nguyên hình mà thôi. Đã mất đi một cái cánh tay, lại đổi lấy nhiều như vậy bằng hữu, còn có ba vị hồng nhan tri kỷ, đây là một cái giá quá hời rồi. Chỉ sợ đổi lại bất luận một ai cũng không chút lựa chọn nguyện ý đạt được kinh nghiệm này. Dù sao các em đều không vứt vỏ anh, anh còn mừng rỡ thanh nhàn đây. Lại đây, cho anh mi một cái nào.

- Đáng ghét á... Anh vẫn không đứng đắn như vậy.

Tề Nhạc thoải mái giải thích khiến tâm tình của Văn Đình dễ dàng một ít. Nhìn vẻ tươi cười trên mặt của Tề Nhạc, nàng nói khẽ:

- Tề Nhạc, kỳ thật cũng không phải là không có cách nào khôi phục lập tức anh.

Tuy rằng Văn Đình nói rất nhẹ, nhưng sắc mặt Tề Nhạc lại lập tức đại biến:

- Không được nói, Đình Đình, nếu như em thật sự làm như vậy. Anh lập tức chết cho em xem. Nếu như anh thật sự nguyện ý cho em làm như vậy thì ngày đó đã không thi triển chung cực Kỳ Lân Tí rồi. So với chuyện anh mất đi năng lực và mất em thì nó không đáng là gì cả. Anh không nói đùa, ngàn vạn không nên làm như vậy, nếu không anh sẽ liều đi theo em.

Hắn đương nhiên minh bạch Văn Đình có ý tứ cái gì, năng lượng của Cự Thú Hoạt Xá Lợi khổng lồ, tuyệt đối có thể so sánh với Tề Nhạc lúc thi triển chung cực Kỳ Lân Tí.

Nhưng mà nếu quả thật như vậy mà đem Văn Đình... Vì thế, Tề Nhạc vừa mới nghe ra ý tứ Văn Đình, lập tức bỏ đi ý nghĩ này của nàng.

- Tề Nhạc, em...

Văn Đình vừa muốn nói gì, lại bị Tề Nhạc ngắt lời.

- Được rồi, không nên nói những chuyện này nữa. Sự tình đều đã qua rồi. Lại đây anh kể chuyện cười cho em nghe.

Văn Đình hơi sững sờ, rồi nhẹ nhàng gật nhẹ đầu.

Khóe miệng của Tề Nhạc toát ra một nụ cười xấu xa:

- Một ngày nọ có con muỗi cùng cùng Đường Lang (con bọ ngựa) đi nhìn lén một nữ tắm rửa, con muỗi rất tự hào nói: thấy không, mười năm trước ta chỉ đốt vào ngực nàng một lần mà hiện giờ đã sưng lớn như thế rồi. Đường Lang không phục cãi, vậy thì có sao, vậy thì sao, ta mười năm trước bổ một đao vào vào giữa hai chân nàng, đến nay mỗi tháng nàng vẫn còn chảy máu...

- Anh...

Văn Đình đỏ bừng cả khuôn mặt đấm nhẹ Tề Nhạc một cái:

- Đúng là đồ lưu manh.

- Thì anh vốn chính là lưu manh mà! Em đâu phải hôm nay mới biết, cái này đúng là nói không dễ nghe ah! Để anh đổi lại chuyện khác.

Phải nói tri thức, Tề Nhạc không có học được bao nhiêu, nhưng loại chuyện ba láp thì hắn đầy một bụng:

- Có một con voi hỏi con lạc đà: sao ngươi lại có vếu mọc ở trên lưng? Lạc Đà sẵng giọng: Cút. Anh không thèm nói chuyện với đồ trym mọc trên mặt. Con rắn ở bên kia nghe thấy con voi cùng Lạc Đà nói chuyện thì cười ha hả. Con voi quay đầu quát: Cười cái rắm! Đồ mặt mọc trên trym thì không có tư cách lên tiếng.

Tuy rằng khuôn mặt của Văn Đình càng thêm đỏ hơn, nhưng mà vẫn không khỏi bật cười. Đồng dạng ngoài cửa cũng truyền tới là của Như Nguyệt, Minh Minh với Trát Cách Lỗ đại sư. Chứng kiến mấy người, Văn Đình vô ý thức rút tay của mình trong tay của Tề Nhạc ra ngoài.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Mọi người đều tới rồi.

Trát Cách Lỗ nhẹ nhàng gật nhẹ đầu, cùng hai nữ đi đến bên người Tề Nhạc ngồi xuống:

- Tề Nhạc ah! Cậu tới giờ vẫn không quên mấy chuyện xấu, vừa tới cửa hai người bọn ta đã nghe được.

Tề Nhạc ủy khuất nói:

- Oan uổng ah! Tôi đây không phải trêu chọc Đình Đình vui vẻ sao. Mà hai người có muốn nghe nữa không, ta còn có nữa a.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Được rồi đó, anh nói mấy lời hữu ích xem nào, cảm giác thân thể hôm nay như thế nào? Có đỡ hơn được chút nào không?

Tề Nhạc ưỡn ngực, nói:

- Không còn gì tốt hơn, phàm là những chuyện mà nam nhân có thể làm, hiện tại anh cũng có thể làm. Nha, đúng rồi, đại sư tôi vẫn muốn hỏi ông. Bây giờ tôi đã mất đi Kỳ Lân, liệu phương diện kia có vấn đề gì hay không?

Lời vừa nói ra, ba vị mỹ nữ trong phòng đồng thời sắc mặt đỏ thẫm, ba song mỹ mâu đồng thời hung hăng nhìn chằm chằm Tề Nhạc.

Trát Cách Lỗ tức giận trừng mắt Tề Nhạc nói:

- Cậu đó, thật sự là bản tính khó sửa đổi, ngã phật từ bi, thế hệ này như thế nào lại xuất hiện Kỳ Lân như cậu chứ. Cậu nghĩ hay quá nhỉ, hiện giờ tuy rằng tuy rằng đã mất đi Vân Lực của Kỳ Lân, nhưng cũng không phải nói cậu không phải là Kỳ Lân. Từ ý nào đó nhìn lại thì Vân Lực Kỳ Lân của cậu vẫn tồn tại, chỉ là nó đã biến thành số âm mà thôi.

- Cậu phải khôi phục nó về số dương mới có thể có được năng lực trước kia. Nhưng mà, Vân Lực biến thành số âm, huyết mạch lại vẫn tồn tại. Vì thế, phương diện cùng trước kia cũng không có gì khác nhau. Nhưng mà với hiện tại tình huống thân thể tình huống thân thể của cậu, ta cấm cậu "quan hệ" lung tung. Như Nguyệt nếu các cô coi trọng hắn thì phải cấm cửa...

- A! Không cần đâu đại sư, nhìn xem ta rất khỏe đây này.

Tề Nhạc vội vàng dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn Trát Cách Lỗ.

Trát Cách Lỗ nói:

- Theo sắc mặt của cậu thì đúng là tốt hơn trước kia. Cậu trước tiên cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi. Ai! Chuyện này đúng là sai lầm của ta, không nghĩ tới Kim Sí Đại Bằng Điêu cùng Khế Dũ cư nhiên lại cường đại như thế.

*****

Tề Nhạc vội vàng ngắt lời Trát Cách Lỗ:

- Ta nói này, mọi người không cần cả đám đều đến trước mặt của ta thừa nhận sai lầm a. Mọi người đều huynh đệ, nói những câu đó không phải khiến tình cảm sứt mẻ sao? Nếu đổi lại là mọi người thì ta cũng sẽ lựa chọn như thế. Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, ta không hi vọng nghe mọi người nói những câu này nữa.. Đại sư, ngài nói lần này chúng ta tới Vân Nam không có thu hoạch được gì, nhưng ta tin tưởng, Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tin tưởng chúng ta cũng không có làm mất mặt mũi của Viêm Hoàng a.

Trát Cách Lỗ gật nhẹ đầu, nói:

- Dưới tình huống bốn phía đều là địch nhân, lại có hai đại hung thú. Có thể đạt đến tình huống hiện tại đã là chuyện tốt nhất rồi. Hai đại hung thú diệt hết, người của Hắc Ám nghị viện cũng cơ hồ là toàn quân bị diệt. Giáo Đình lại tổn thất không ít nhân thủ mà không thể không ly khai Viêm Hoàng. Mà Hy Lạp Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cũng không có được bất luận cái lợi ích gì. Ít nhất từ biểu hiện ra, Vũ Mâu kế thừa năng lực của Nữ Thần Athena lần này chiếu cố chúng ta không ít, xem như chúng ta thiếu nợ bọn họ một cái nhân tình.

Trong lòng Tề Nhạc khẽ động, hắn nói:

- Hắc Ám nghị viện, Klinsmann người kia ngài xử lý như thế nào rồi? Còn có Tình nhi đâu?

Trát Cách Lỗ nói:

- Klinsmann ta đã thả hắn đi, tin tưởng rằng việc thả hắn về so với chuyện giữ hắn ở lại Viêm Hoàng hoặc là hủy diệt hắn đối với tương lai của chúng ta càng có lợi. Hắn vừa trở về, tất nhiên sẽ làm cho Hắc Ám nghị rung chuyển nhất định, đồng thời cũng mang đến cho Giáo Đình chút phiền toái. Ta thả hắn đi còn có một nguyên nhân, xem như trả hắn một cái nhân tình.

- Ngày đó, vốn Sùng Thánh đại sư bị năng lượng cắn trả hẳn phải chết, lại được hắn đem hết toàn lực cứu sống. Theo Klinsmann nói, là vì chúng ta tín nhiệm với hắn, nói tóm lại, tuy rằng hắn thân thuộc Hắc Ám, nhưng mà cũng coi là một nam nhân chân chính. Về phần Hứa Tình cô nương, nàng vốn cũng muốn trở về trợ giúp chăm sóc ngươi, bất quá thấy bên cạnh ngươi nhiều mỹ nữ như vậy, nên đã quyết định ra đi. Nàng lại trưng cầu ý kiến của ta rồi cùng Klinsmann trở về Châu Âu.

Trong lòng Tề Nhạc cả kinh hỏi:

- Tình nhi và Klinsmann đi Hắc Ám nghị viện? Đại sư, ngài sao có thể...

Trát Cách Lỗ cười nhạt một tiếng, nói:

- Trước khi đáp ứng, ta cẩn thận cân nhắc qua. Klinsmann mặc dù là cao thủ ở bên trong Hắc Ám nghị viện, nhưng mà, hắn lại có một cái nhược điểm. Đó chính là muội muội đã chết của hắn. Ta nhìn ra được, hắn đã hoàn toàn coi Tình nhi là muội muội mà đối đãi. Nhìn từ điểm này, chỉ cần Klinsmann còn sống, Tình nhi không khả năng bị thương tổn.

- Ngươi cũng đã cùng Klinsmann giao thủ qua, nên biết hắn lợi hại nhất là di chuyển tức thời. Mà ngay cả ngươi đều không có biện pháp bắt hắn lại, kể cả một trong cao thủ đứng đầu Hắc Ám nghị viện cũng vậy. Klinsmann đã trải qua chuyện lần này, hắn nhất định sẽ so trước kia càng thêm cẩn thận, nhất là hắn còn phải bảo vệ Tình nhi. Bởi vậy, ta cho rằng hoàn toàn có thể yên tâm để cho Tình nhi cùng hắn rời đi. Phương diện an toàn không cần lo lắng.

- Có lẽ ngươi không biết, gia tộc Dracula không chỉ là Hấp Huyết Quỷ xưa nhất cũng là gia tộc có thực lực cường đại nhất. Đồng thời địa vị của họ ở bên trong Hắc Ám nghị viện hết sức quan trọng. Lần này không phải gặp phải nguy hiểm sinh tử tồn vong, những Hấp Huyết Quỷ đại Công Tước là tuyệt đối không dám buông tha cho Klinsmann thân Vương gia chủ. Đương nhiên, ta đáp ứng để cho Hứa Tình cùng Klinsmann trở về châu Âu là còn có một nguyên nhân tới từ ý nguyện của Hứa Tình.

- Nàng hy vọng có thể biến thành một dị năng giả cường đại, về sau, hấp thu Hồng Kim Nguyên Huyết chỉ có nhờ Klinsmann chỉ đạo, nàng mới có thể nhanh chóng trở lên cường đại hơn. Klinsmann lần này sở dĩ cuối cùng trở thành thù nhân của chúng ta là bởi vì phóng ra đại lựợng Hồng Kim Nguyên Huyết khiến cho thực lực giảm bớt đi nhiều. Nếu không, muốn hạn chế hắn rất khó.

Nghe xong Trát Cách Lỗ giải thích. Tề Nhạc nhẹ nhàng gật nhẹ đầu, nói:

- Klinsmann xác thực đối với Tình nhi rất xem trọng. Bọn họ cũng đã đi rồi. Ta nói cái gì cũng vô dụng. Những người khác thì sao? Thương thế của Bình đại ca hiện tại như thế nào?

Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:

- Quản Bình lúc này đây cũng có thể nói là nhân họa đắc phúc. Lần này thương thế của hắn cực kỳ nghiêm trọng, ngươi tối thiểu nhất không có nguy hiểm tánh mạng, hắn thì một lần bồi hồi tại bên bờ sinh tử. Hỏa lực của Cửu Muội Chân Hỏa cường thịnh, dù cho dùng thân thể Sư ngao của hắn và thực lực ngũ vân cũng không cách nào ngăn cản.

- May mắn cuối cùng ta thu lại nội đan của Khế Dũ. Vì cứu vãn tánh mạng của hắn, ta dùng Phật lực phụ trợ viên nội đan Khế Dũ cho Quản Bình ăn vào, hắn bây giờ còn trong lúc ngủ say, một khi đem năng lượng bên trong nội đan của Khế Dũ hoàn toàn hấp thu, chẳng những trong cơ thể giải trừ uy hiếp của Cửu Muội Chân Hỏa.

- Đồng thời, đối với thực lực của hắn tăng lên cũng có lợi thật lớn. Ta nghĩ, ít nhất cũng có thể đưa hắn tiến vào cảnh giới sáu vân. Hơn nữa, hắn sẽ diễn biến ra nhiều loại hỏa năng lực cường đại, phương diện công kích của Cửu Muội Chân Hỏa là ực kỳ cường hoành.

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Rốt cục đã có cái tin tức tốt. Xem ra, lần này chúng ta đến Vân Nam còn thật không có uổng công.

Trát Cách Lỗ nói:

- Trừ ngươi ra tình huống hiện tại cũng không phải tổn thất không thể vãn hồi. Lần này đi Vân Nam có thể nói đối với Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đối với chúng ta có chỗ tốt cự đại. Đầu tiên dưới tình huống tác chiến chỉnh thể, kinh nghiệm thực chiến của mọi người đều đã có đề cao lớn, đồng thời càng thêm ý thức được tầm quan trọng của phối hợp.

- Điều đó đối với tương lai đề cao có chỗ tốt rất lớn. Tiếp theo trong quá trình liên tiếp cùng cường giả đối kháng, tiềm lực của bản thân mọi người đều được kích phát, đối với tu luyện của bọn hắn có rất nhiều chỗ tốt. Nhưng mà trọng yếu nhất còn không phải những thứ này.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc mà nói:

- Đó là cái gì? Chẳng lẽ ngươi lại phát hiện Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mới sao?

Trát Cách Lỗ lắc đầu, nói:

- Vậy thì không có, còn nhớ rõ Khế Dũ không, sau khi chúng ta và Hy Lạp Tinh Tọa Thủ Hộ Giả cùng với người thừa kế của Nữ Thần Athena hợp lực xuống và hủy diệt.

Theo ta đoán chừng, lúc ấy Vũ Mâu khẳng định cho rằng toàn bộ tinh hoa của Khế Dũ đều tập trung ở viên nội đan kia, mà nội đan đã bị Hoạt Xá Lợi của ta thu, bởi vậy cũng không có chú ý nhiều hơn nữa tới thân thể của Khế Dũ. Kỳ thật, từ góc độ thực dụng mà xét thì thân thể của Khế Dũ thậm chí càng thêm hữu dụng so với nội đan của nó.

Nghe xong lời này. Tề Nhạc lập tức bị khơi gợi lên hứng thú:

- Đúng vậy! Hung thú sáu ngàn năm còn có thể cùng hung thú vạn năm Kim Sí Đại Bằng Điêu chống lại, bảo bối trên người Khế Dũ chắc hẳn cũng không ít a.

*****

Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:

- Đúng là như thế, bất luận là hung thú gì, nội đan đương nhiên là bộ phận tạo thành năng lượng tối trọng yếu nhất, nhưng cũng tuyệt đối không phải toàn bộ. Tương đối mà nói, nội đan chiếm cứ năng lượng bình thường của hung thú chỉ có 30% đến 40%, mà năng lượng của nó thì đều giấu ở bên trong thân thể của bọn chúng.

- Mà năng lượng nội đan chúng ta có thể hấp thu, còn thân thể của hung thú trong cơ thể có thể dùng nội đan kích phát. Mặc dù như thế, chúng ta tuy rằng không thể trực tiếp áp dụng năng lượng trong cơ thể của Khế Dũ. Nhưng ở mấy ngàn năm thay đổi một cách vô tri vô giác xuống, bản thân Khế Dũ chính là một cái bảo khố.

- A di đà Phật, thiện tai thiện tai, xương cốt Khế Dũ là dược liệu tốt nhất có thể chống cự hết thảy hàn độc, cũng có gia tăng công dương khí. Mà thịt của Khế Dũ dùng ăn có thể đề cao tất cả phương diện kỹ năng của nhân thể. Đồng thời, da Khế Dũ là tài liệu cực kỳ cứng cỏi, chỉ cần thông qua gia công dược vật nhất định có thể làm thành đồ phòng ngự có lực phòng ngự rất mạnh.. Hơn nữa, con mắt của Khế Dũ tụ tập rất nhiều tinh hoa, giống như hai khỏa Bảo Châu rất nhiều công hiệu, có năng lực tị hỏa, cho dù là bên trong nham thạch nóng chảy cũng có thể bảo hộ người cầm châu không bị hỏa độc xâm nhập.

Tề Nhạc có chút buồn cười mà nói:

- Đại sư, ta như thế nào ta cảm giác chúng ta so những hung thú kia còn hung ác hơn. Chẳng những giết, còn phải ăn thịt dùng da của nó. Hắc hắc....

Trát Cách Lỗ thở dài một tiếng, nói:

- Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ngã phật từ bi, giết một hung thú cứu vớt ngàn vạn sinh linh. Thiện tai thiện tai.

Tề Nhạc cười nói:

- Đại sư có lòng từ bi, những sự tình này thì để cho chúng ta đến làm đi. Các lão bà, trước làm chút thịt của Khế Dũ cho lão công của các nàng ăn một chút. Món ăn dân dã thế này bình thường không có mà ăn a.

- Ai là lão bà của anh!

Tam nữ trăm miệng một lời mà nói. Nói xong mới ý thức tới liền ăn ý xấu hổ nhìn nhau, khuôn mặt tuyệt sắc của ba người lại càng thêm đỏ.

Trát Cách Lỗ bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Tề Nhạc, ngươi hiện tại tình huống thân thể xác thực kém chút, muốn khôi phục Kỳ Lân Tí cũng không phải sự tình sớm chiều. Ta cùng Như Nguyệt thương lượng, quyết định mời một vị danh y giúp ngươi đem đoạn tí (đứt tay) trọng tục, ngươi cảm thấy như thế nào?

Tề Nhạc sững sờ, nói:

- Chẳng lẽ muốn đặt hàng làm tay giả cho ta sao? Vật kia có làm được cái gì đâu?

Trát Cách Lỗ lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải tay giả, mà là để ngươi mọc ra một cái tay mới.

Tề Nhạc lập tức hiểu được:

- Không phải là tìm người chết, sau đó đem cánh tay gắn cho ta chứ?

Như Nguyệt gật nhẹ đầu, nói:

- Chính là như vậy. Cánh tay của anh vừa mới mất đi, hiện tại kinh mạch cũng còn có hoạt tính, là thời cơ tốt nhất, nếu như không thừa dịp hiện tại thì sau này cho dù muốn tiếp tục cũng phi thường khó khăn. Tề Nhạc anh yên tâm đi, mọi người tìm vị Y Sinh này rất nổi danh trên thế giới. Chỉ cần thuận lợi thì so với cánh tay trước kia không có khác nhau quá lớn.. Ít nhất có thể cho anh vượt qua sinh hoạt của người bình thường.

Thẳng thắn mà nói thì Tề Nhạc không hi vọng trên người mình có một cánh tay người chết, nhưng nhìn trong mắt tam nữ chờ mong cùng sự ân cần của Như Nguyệt. Hắn thật sự không thể cự tuyệt, đành gật đầu nói:

- Vậy được rồi, lúc nào các ngươi mời vị Y Sinh tới? Một cái cánh tay dù sao bất tiện, chỉ có thể ôm một người vợ, nếu thêm một cái nữa có thể ôm được tất cả. Hắc hắc...

Minh Minh hơi sẵng giọng:

- Em phục anh rồi, cái gì cũng muốn, đúng không hổ là lưu manh.

Tề Nhạc bày ra bộ dáng lợn chết tiệt không sợ nước sôi mỉm cười nhìn Minh Minh, kỳ thật, ở chỗ sâu trong nội tâm của hắn thật sự là thoải mái như bên ngoài sao? Thực lực thật vất vả thông qua tu luyện gian khổ mới có được, hiện giờ biến mất không còn, cảm giác vô lực thống khổ này, người khác không cách nào lý giải.

Chỉ là Tề Nhạc không hi vọng để cho người khác đến chia sẻ nổi thống khổ của mình mà thôi, vì thế, hắn tận lực hết thảy lái mọi chuyện sang hướng vui vẻ. Không để cho mình đem suy nghĩ đặt ở địa phương không thoải mái nữa, an ủi chính mình, cũng an ủi những người khác.

Như Nguyệt nói:

- Vị Y sinh em ta đã mời tới, trước hết mời hắn kiểm tra cho anh một chút, nếu như hết thảy không có vấn đề gì thì chúng em sẽ an bài anh nằm viện để giải phẫu.

Tề Nhạc nói:

- Để cho anh đi nằm viện giải phẫu cũng được, bất quá, ba người các em phải thay phiên tới chăm sóc anh.

Văn Đình khẽ cười nói:

- Ngữ khí của anh tựa như đứa bé, yên tâm đi, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh. Minh Minh cùng Như Nguyệt phân biệt phải đi làm đi học, còn em thì không có việc gì.

Minh Minh nói:

- Em sắp nghỉ đông rồi, em cũng sẽ tới thường xuyên.

Trong lòng Tề Nhạc đột nhiên khẽ động:

- Hôm nay là ngày bao nhiêu?

Như Nguyệt nói:

- Ngày mười tháng một. Làm sao vậy?

Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Không có gì. Được rồi, em mời vị Y sinh kia lên đây đi.

Như Nguyệt quay người rời đi, một lát sau, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, dù sao thì giác quan của Tề Nhạc vẫn mạnh hơn người thường một chút, ngoại trừ Như Nguyệt, hắn nghe ra cùng đi còn có hai người. Hai người kia có bước đi rất nhẹ nhàng, tựa hồ có vẻ khác người bình thường.

Cửa mở, Như Nguyệt dẫn hai người từ bên ngoài đi vào. Vừa nhìn thấy hai người kia, Tề Nhạc không khỏi ngây ngẩn cả người. Đó là một nam một nữ, nam chừng 40 tuổi, khuôn mặt cương nghị, sắc mặt rất bình tĩnh, có một đôi mắt vô cùng thâm thúy. Nữ nhân là một thiếu nữ hơn mình vài tuổi, dáng vẻ thanh tú ngũ quan xinh xắn nhìn rất quen thuộc. Đúng là Thủy Nguyệt cùng với phụ thân của cô Thủy Duẫn quen biết trên đường đi tới Tây Tạng.

Thủy Nguyệt chứng kiến Tề Nhạc đồng dạng kinh ngạc, nhưng lần này so với lần trước thì khí chất của hắn khác rất nhiều. Sắc mặt nhìn có vẻ yếu ớt, tay áo phải trống rỗng đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mình.

- Tại sao là anh?

- Tại sao là cô?

Tề Nhạc cùng Thủy Nguyệt cơ hồ trăm miệng một lời cùng nói.

Ánh mắt của tam nữ Như Nguyệt, Minh Minh cùng Văn Đình lập tức trở nên có chút quái dị, một bên Trát Cách Lỗ thì thào tự nhủ:

- Tại sao cứ là mỹ nữ thì hắn lại quen biết nhỉ?

Trí nhớ của Thủy Duẫn rất tốt, tuy rằng chỉ thấy qua Tề Nhạc một lần nhưng chỉ nhìn sơ qua thì đã nhận được, hắn kinh ngạc nói:

- Nguyên lai Tề tiên sinh là bằng hữu của Như Nguyệt, cánh tay này của cậu là?

Như Nguyệt chặn lại nói:

- Tề Nhạc, vị Thủy Duẫn thúc thúc là hảo hữu của cha em, chuyên gia phương diện thần kinh, lần này em cố ý mời thúc thúc tới giúp anh xem bệnh đấy. Mọi người trước đây từng quen biết nhau sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-360)