Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1889

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1889: Lên đường
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Lazada


Đường đường là người của Tiên vực tiến tới thế nhưng lại bị đánh văng ra ngoài, đuổi ra khỏi cửa mà không hề có chút biện pháp đáp trả nào, sắc mặt năm người lúc xanh lúc trắng.

Cứ như vậy trở lại Tiên vực? Nhưng mà lại có người 'quan tâm' bọn họ, nói rằng nhất định phải mời Hoang tới cho bằng được, nếu như không thì sẽ cho rằng bọn họ quá vô năng.

Dưới góc nhìn của bọn họ, vùng thế giới này linh khí đã khô cạn, vô cùng cằn cỗi, chỉ cần hơi hơi ra vẻ và biểu thị muốn dẫn Hoang vào Tiên vực thì chắc chắn hắn sẽ đi theo.

Nhưng, giờ nghĩ lại hoàn toàn không phải là như thế, lời đáp trả của đối phương quá bình thản, cơ bản không thèm để ý tới.

"Có phải chúng ta đã bị người lợi dụng, đâm một thương sau lưng?" Một người tái xanh mặt này nói.

Tựa như Hoang đã biết chuyện gì đó, không hề để bụng tới việc tiến vào Tiên vực, hoàn toàn khác biệt với những gì bọn họ tưởng tượng, dưới góc nhìn bọn họ thì sinh linh của giới này nếu như biết được thì sẽ mừng như điên mới đúng.

Thậm chí bọn họ còn cho rằng, vì để tiến vào Tiên vực nên những anh tài ngất trời của giới này sẽ nằm rạp năn nỉ bọn họ dẫn vào trong.

"Chờ ta, ta không tin hắn sẽ không thèm khát, để xem thử hắn nhẫn nhịn tới khi nào!" Một người lên tiếng.

Thế nhưng, vài ngày sau đó bọn họ chợt hoảng loạn, Thạch Hạo cơ bản không thèm để ý tới bọn họ, trấn tĩnh tới quá đáng, không hề có chút ý định rời đi nào.

Chẳng biết làm sao nên năm đại cao thủ lần nữa tới bái phỏng, lần này đã hạ thấp dáng vẻ và cẩn thận cầu kiến đồng thời không dám mang theo vẻ ngạo khí, trong lời nói vô cùng cẩn thận và xin Thạch Hạo tiến vào Tiên vực.

"Để ta cân nhắc đôi chút đã, các ngươi cứ lui xuống trước đi." Thạch Hạo lạnh nhạt đáp lại, trực tiếp bưng trà tiễn khách.

Năm người lại bị mời đi đầy dứt khoác, bọn họ muốn trở mặt thế nhưng lại không dám, sắc mặt khó coi rời khỏi cung điện lớn của Thiên đình.

"Nếu biết đã như vầy thì lúc trước sao còn như thế chứ, sư phụ của ta cũng chưa chắc sẽ đi đâu." Xích Long đứng phía sau cười lạnh.

Thiếu niên áo bào trắng, thanh niên tóc tím đều lộ vẻ lùng túng, rất muốn ra tay thế chỉ biết khẽ than một tiếng, ngay cả bộ hóa thân kia của Hoang mà cũng không đánh lại thì nếu như làm bậy làm bạ phỏng chừng bị đánh giết ngay.

Tiếp đó hai ngày bọn họ đều trong trạng thái lo lắng, ngày tụ hội càng ngày càng gần thế nhưng chẳng thấy Hoang có động tĩnh gì/

"Kính xin bẩm báo, chúng ta cần cầu kiến Hoang."

Bọn họ lại tới lần nữa, lần này điệu bộ càng thấp hơn, đứng ở trước cửa cung lớn thỉnh cầu Chu Lâm, làm phiền nàng thay mình đi bẩm báo.

"Không phải các ông luôn cảm thấy Tiên vực là cao cao tại thượng à, ngay cả người ngoài cũng không thể chạm vào tấm thiệp mời, vì sao lại muốn mời đại huynh ta tới chứ?" Chu lâm cười khẩy, nàng nói rõ cho bọn họ biết, Thạch Hạo đang ngộ đạo, không có thời gian gặp bọn họ.

Năm người nôn nóng, muốn khóc cũng khóc không được.

Thời cơ tiến vào Tiên vực xuất hiện, và còn muốn đi cầu người khác là sao?

Bọn họ biết, trước kia Chí Tôn của giới này khát khao tiến vào Tiên vực tới cỡ nào, luôn luôn tìm lấy cơ hội.

Nhưng Hoang lại khác biệt với tất cả mọi người, cơ hội bày ngay trước mắt nhưng lại không hề bị lay động, cơ bản không muốn đồng ý chuyện này!

Hết thảy đều ngược lại hết, bọn họ tới mấy lần và cầu xin Thạch Hạo đưa ra đáp án, xin hắn tiến vào Tiên vực, thế nhưng ba lần tới là ba lần tay trắng rời đi.

"Tiên tử, đây chính là Thất khiếu linh lung đan, sau khi ăn vào có thể tăng tiến linh giác của người dùng, ở Tiên vực cũng xem như là một loại thần đan quý gia, xin hãy nhận lấy." Có người nhỏ giọng đồng thời lặng lẽ đưa cho Chu Lâm.

"Chỉ một viên thôi à?" Chu Lâm lườm lườm chê ít.

Mấy người chẳng biết nói gì nữa, chuyện gì thế này, xuống hạ giới để đưa thiệp mời và rồi còn bắt phải kêu ông nội gọi bà nội nữa là sao, đã đưa ra thần đan hi hữu mà bị người ta chê ít, quá uất ức mà.

Nếu như trước kia, lẽ ra sinh linh của giới này phải dâng đại lễ cho bọn họ mới đúng!

Cũng không phải Chu Lâm tham tài mà Thạch Hạo đã âm thầm dặn dò, nếu như có thể khiến năm người này ói ra máu thì cứ việc làm.

"Chỗ ta có một việc thôi, đây là thần đan rất hi hữu đó, thật sự không có nhiều đâu."

"À, chỗ ta có một viên Kim Thân đan, sau khi ăn vào có thể giúp huyết nhục cường tráng, có cơ hội thành tựu Kim cương bất hoại thân." Tên còn lại bổ sung.

Quả thật bọn họ đã chảy máu quá nhiều rồi, bởi vì thời gian càng ngày càng gần, không thể mời Hoang đi thì thật sự không kịp nữa rồi.

"Thật sự ta cũng muốn chia phần cho mấy người kia nữa, quà như vầy sao chia." Chu Lâm bắt bí.

Mấy người thiếu chút nữa đã trở mặt, bọn họ dù gì cũng là cường giả Nhân đạo Tiên vực, là nhân vật thiên tài, thế nhưng lại ăn phải uất ức ở nơi đây, điệu bộ phải hạ thấp rất nhiều.

"Nhẫn!" Bọn họ âm thầm nuốt lấy cơn tức này.

Cuối cùng, mấy người tiếp tục bóp mũi đưa sang thêm một tí thần đan hi hữu rồi xị mặt đứng nơi đó, không thèm để ý tới Chu Lâm nữa.

"Sư phụ ta nói rồi, mấy người các ngươi về đi, hai ngày sau hẳn trở lại, người muốn suy nghĩ chút nữa." Xích Long tới báo cho bọn họ biết.

"Còn thêm hai ngày nữa?!" Thiếu niên áo bào trắng nghe vậy lập tức nổi giận đùng đùng.

"Nhiều nhất thì ngày mai thôi, xin hãy mau chúng đưa ra quyết định!" Thanh niên tóc tím cũng cuống lên.

Sớm biết vậy bọn họ sẽ không cứng rắn với Hoang, biết như vầy thì sẽ không bao giờ làm thế.

Thạch Hạo rời đi thượng giới, dọc theo Am dương thập tự địa xuống hạ giới và tới nơi của chủ Cấm khu.

Nhắc lại chuyện xưa, hắn nói cho chủ Cấm khu biết, người của Tiên vực đã tới và đưa thiệp mời cho mình, trước sau năn nỉ không ngừng muốn hắn tiến vào Tiên vực.

Trước đây không lâu thì hắn từng đề cập qua với chủ Cấm khu, bởi vì, đây là một vị tồn tại mà hắn có thể yên tâm để thỉnh giáo những bá chủ cổ đại, có lẽ sẽ có đề xuất nào đó.

Năm đó, chủ Cấm khu từng nói hắn nên tới đó.

"Ta sẽ đi với ngươi một lần." Hôm nay, chủ Cấm khu nói như vậy.

Thạch Hạo giật mình, lại có thể kinh động khiến chủ Cấm khu tự mình tiến vào Tiên vực, hắn muốn làm gì đây?

Chủ Cấm khu hiện giờ cũng chỉ còn sót lại nửa bộ xương sọ trắng như tuyết mà thôi, hắn còn uy thế của năm đó ư, muốn vào Tiên vực với mình thì chắc chắn muốn làm chuyện gì rồi.

"Thăm lại chốn xưa mà thôi, nhìn xem thử có thể chấm dứt một ít nhân quả hay không."

Nghe tới những lời này thì Thạch Hạo sởn cả tóc ngáy, tồn tại cỡ nào chứ, năm xưa là cao cao tại thượng, cái thế vô địch, nhân quả mà hắn muốn chấm dứt sẽ kinh người ra sao.

"Trừ ta ra thì bọn họ cũng muốn đi, như vậy càng chắc chắn hơn đôi chút." Chủ Cấm khu với bộ áo trắng tinh khiết, phong thần như ngọc chỉ về một bên.

Một tòa tế đàn rất nhỏ chừng ba bước, bên trên có ba vật còn sống gầm xương sọ thủy tinh, xương tay màu vàng cùng tròng mắt nhỏ máy.

"Các ngươi cũng muốn đi à?" Thạch Hạo ngạc nhiên.

"Không yên lòng với ngươi thôi, xem như hộ giá hộ thống vậy." Xương sọ thủy tinh lên tiếng, trong hốc mắt có thần diễm chập chờn.

Trái tim của Thạch Hạo đập thình thịch, hắn đời nào tin ba tên sinh linh này sẽ bảo vệ hắn chứ, quá nửa cũng muốn giải quyết nhân quả gì đó rồi.

Loại tồn tại như vầy, người này còn nguy hiểm hơn người kia, người này cổ xưa hơn người kia, niên đại kỷ nguyên của bọn họ xa xưa không tài nào tưởng tượng ra, nếu như bọn họ có cừu địch nào đó thì vô cùng khủng khiếp.

"Yên tâm đi, không có việc gì đâu." Xương sọ thủy tinh nói.

Ngược lại cũng đúng, với thân phận của loại sinh linh như vầy thì cahức chắn sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn đi chịu chết, tất sẽ có chỗ dựa dẫm.

Chỉ là Thạch Hạo không nghĩ ra được, bọn họ đã không đầy đủ, chỉ còn mỗi tàn cốt thì làm sao tranh hùng với 'cố nhân' ngày xưa chứ?

Đương nhiên cũng có khả năng khác, trong Tiên vực có người thiếu khuyết ân tình của bọn họ, hiện giờ cần phải đi thu nợ.

"Có nén hương kia thì sẽ không vấn đề gì đâu, phải giấu thật kỹ, chớ để người ngoài nhìn thấy!" Chủ Cấm khu lên tiếng.

Thạch Hạo hơi động trong lòng, hắn biết đó là thứ gì.

Năm xưa khi dị vực xâm lấn thì Thạch Hạo cùng đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính từng nghênh địch ở biên cương Đại Xích Thiên, lúc đó đã đi nhầm vào một tiểu thế giới trong hỗn độn.

Nơi đó có một cô gái cùng với một chiếc quan tài cổ, nàng tự biến nơi đó thành cấm khu và biểu thị rất rõ ràng, đây đã thành một giới, không tham dự vào sự phân tranh của bên ngoài.

Tất nhiên, nàng cũng tới từ Tiên vực, từng là nhân vật tuyệt đại của ngày xưa!

Trước khi đưa Mạnh Thiên Chính cùng Thạch Hạo rời khỏi cấm khu đó thì nàng từng đưa cho một thứ, đó là một nén hương dài chưa tới nửa thước và từng bị đốt cháy qua, thế nhưng đã dập tắt từ lâu rồi.

Bên trên thân hương có ghi lại một ít văn tự, trong đó có hai chữ thuộc về Tiên văn tự cổ đại, còn những chữ khác thì hắn không hiểu, hẳn là của một vài chủng tộc mạnh mẽ đặc biệt nào đó.

Hai chữ mà hắn biết được chính là: Giới diệt!

Mấy trăm năm trước Thạch Hạo từng nhắc qua chuyện này với chủ Cấm khu và thỉnh giáo xem thử nén nhang này có điểm nào khác thường, giúp giải nghi hoặc cho hắn.

Còn nhớ, lúc đó chủ Cấm khu lộ vẻ nghiêm túc và rất lâu sau không nói gì cả, cuối cùng thì hắn cảnh báo Thạch Hạo, nhất định phải cẩn thận, nén hương này rất khủng khiếp và cũng rất quan trọng.

Lần này chủ Cấm khu lại nhắc tới, tất nhiên gợi nên chấn động trong lòng Thạch Hạo.

"Nén hương này mà được đốt cháy thì sẽ có nhân quả thiên đại diễn ra! Chỉ cần nắm giữ nén hương này thì khi tiến vào Tiên vực sẽ là chỗ dựa cực kỳ to lớn, ai dám duỗi ra móng vuốt thì cần phải ước lượng một phen." Chủ Cấm khu lên tiếng.

"Vậy dùng nó thế nào ạ?" Thạch Hạo hỏi.

"Thấy ai không vừa mắt thì cứ đưa tới trước mặt rồi đốt là được, khả năng sẽ dọa cho đám lão bất tử trắng xanh mặt mày nay!" Chủ Cấm khu cười hà hà không ngừng.

Ngày đó, Thạch Hạo dẫn theo bốn lão yêu quái trở lại Thiên đình thượng giới, lần này hắn rất thoải mái và không còn trì hoãn thời gian nữa, quyết định cùng năm người kia tiến vào Tiên vực.

Năm người kia nôn nóng như phát điên, bọn họ phát hiện Hoang chẳng hề để ý tới, cũng chẳng phải làm ra vẻ gì cả mà thật sự không để bọn họ vào mắt, không có chút trọng lượng nào.

Bọn họ rất muốn hét lớn một tiếng, tổ tông ơi, chúng con sai rồi, nhanh nhanh đi nào!

"Yên tâm, ta không có việc gì đâu, các ngươi cứ trở về đi, cố gắng tu hành." Thạch Hạo nói, hắn bó lại mái tóc cho Vân Hi rồi căn dặn đám người Mục Thanh.

Một cánh tiên môn được mở ra và Thạch Hạo lên đường, cùng năm người kia tiến vào Tiên vực!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)